Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1281: Kinh ngạc vui mừng (length: 27140)

Diệp Diệu Đông chờ ăn cơm trưa, lại thoải mái ngủ một giấc, mới lên chuẩn bị đi ngân hàng.
Diệp phụ đã ở trong phòng sốt ruột đi tới đi lui, ra ra vào vào mấy chuyến đều thấy hắn đang ngủ.
Thật vất vả thấy hắn tỉnh ngủ, liền tranh thủ thời gian giục hắn nhanh lên một chút, đã hơn 2 giờ rồi, sắp đến 3 giờ.
"Hoàng đế không vội, thái giám đã muốn chết rồi!"
Diệp phụ bực dọc, "Ngươi cái đồ chó đẻ này, sắp được nhận 200 ngàn rồi, đây là 200 ngàn đấy, không phải 20 đồng đâu, mà ngươi vẫn không nóng nảy. "
Diệp Diệu Đông ngồi ở mép giường mặc tất, liếc nhìn cha hắn, "Ta ai sinh?"
"Nói nhảm nhiều vậy, một mình ta người mù sốt ruột."
"Ngươi cũng đâu phải người mù sốt ruột sao? Đã nói xong buổi chiều đi, đằng nào cũng phải chờ người ta đi làm chứ, đi sớm ở đấy cũng chờ không được việc, tỉnh ngủ rồi đi cho kịp, cũng đâu quy định mấy giờ, trước khi tan tầm đến là được."
"Lấy tiền mà ngươi cũng không hăng hái, còn chậm rì rì, lại còn có thể ngủ được một giấc, ta đây chưa nhắm mắt đã toàn nghĩ đến tiền, mà ngươi còn ngủ được. "
"Thôi mà, lấy sớm hay muộn thì cũng là của ta thôi?"
"Ngươi nhanh lên đi, ta đã gọi anh cả, anh hai với A Quang rồi, người nhà đi nhiều cho dễ đếm nhanh."
Diệp Diệu Đông không nói gì liếc mắt nhìn cha hắn, cũng chẳng để ý ông.
Chuyện này vốn dĩ có cần kiểm đếm gì đâu, hắn có phải lấy tiền về làm của riêng đâu.
Ngân hàng đã duyệt cho vay, ngân hàng sẽ đếm trước rồi mới giao cho hắn, hắn chỉ cần không rời quầy, rồi trả lại cho họ ngay, để họ chuyển vào tài khoản của xưởng đóng tàu chẳng phải được sao?
Để ngân hàng tự đếm lại một lần, đằng nào tiền cũng chẳng qua tay hắn.
"Đi thôi, dẫn ngươi đi qua nhìn cho thỏa mắt."
Diệp phụ cười ha ha xoa xoa tay, đi theo sau hắn, "Cả đời ta chưa từng thấy nhiều tiền thế."
"Qua hai tháng nữa, ta cho ngươi nhìn tận mắt."
"Ngươi cứ lĩnh tiền ở ngân hàng về đi đã."
Anh cả, anh hai, A Quang đều đã chờ ở cửa, cả đám công nhân cũng hiếu kỳ tụ tập ở cổng, tất cả đều chờ hắn dậy.
"A Đông sao em còn ngủ được?"
"Bọn anh có nên đi trợ giúp không?"
"Nhiều tiền như vậy nên có mấy người bảo vệ chứ?"
"Hay là mang cả súng ống với đao ra giỏ rồi chọn nhỉ?"
Diệp Diệu Đông vừa tỉnh ngủ, đầu còn ong ong, lúc này nhìn cả đám người vây quanh, đầu càng thêm đau.
"Tào lao gì vậy? Mọi người ở nhà chờ đi, không cần đi."
"Thật không cần à? Nhỡ có bất trắc thì sao, nhỡ ngân hàng xù nợ thì sao?"
"Ngân hàng xù nợ, anh còn đi cướp ngân hàng à? Đông người thì làm được gì chứ, ở nhà hết đi."
Diệp Diệu Đông nhìn sang anh cả, anh hai, A Quang bọn họ, "Mọi người hay là không cần đi? Cũng không phải chuyện gì to tát, mà nhất thiết phải cả nhà đi theo. . ."
"Nếu đã đi thì phải đi hết chứ, đây cũng là chuyện lớn, 200 ngàn đâu phải con số nhỏ, nhỡ đâu cần người giúp thì sao, người nhà cứ đi theo cho dễ bề trông coi, còn có thể tương trợ lẫn nhau."
Hắn đành chịu, "Được rồi, vậy mọi người cùng đi xem sao." Diệp phụ mặt mày hớn hở dẫn đầu đi trước, Diệp Diệu Đông vốn định dắt xe đạp, thấy nhiều người như vậy, hắn một mình đi xe đạp cũng không hợp lý, cúi đầu nhìn đôi chân của mình, đành phải đi bộ.
Không biết ai làm chậm trễ ai nữa.
Diệp Diệu Bằng vừa đi vừa cười hỏi: "Đông tử, em vay 200 ngàn rồi, nghĩ thế nào để nói với nhà chưa?"
"Nói cái gì? Có gì để nói đâu? Về nhà nói qua vài câu là được."
Diệp Diệu Đông nói rất tùy ý, nghe rất kiên quyết.
"Anh thấy bây giờ em kiếm được cũng không ít, thật ra không cần vay cũng được."
"Cái này đâu có liên quan gì tới việc kiếm nhiều hay ít đâu, ngoài đường nếu có gánh xiếc, phát cho mỗi người hai mươi quả trứng gà, anh có muốn xếp hàng đi lĩnh không?"
"Ờm. ."
"Có phải vẫn cứ xếp hàng rồi lĩnh về không? Mặc dù là hai chuyện khác nhau, nhưng bản chất thì cũng tương tự thôi. Ta không thiệt mà, sao lại không cần chứ?"
Diệp Diệu Đông nói rõ ràng hùng hồn, "Nhà nước phát phúc lợi đưa tiền cho ta, giúp ta cất cánh, ta sao lại không cần? Ta có khả năng tự bỏ tiền đặt cọc thuyền, nhưng mà tự bỏ tiền thì tiếc chứ? Còn cái khoản nhà nước tài trợ này thì chẳng thấy xót chút nào, lại còn không mất lãi."
"Để các anh móc ra 20 ngàn để đặt một chiếc thuyền, các anh có không? Có móc ra được không? Vậy các anh muốn dốc hết ra để đóng một chiếc luôn à?"
Diệp Diệu Bằng cười ha ha, "Cứ phải để tiền trong tay trước đã, có thể nào đã mang đi ngay đâu, cứ phải để dành thêm tiền đã, chiếc thuyền trên tay của chúng ta cũng đủ dùng."
"Thì đó, có người nói cho các anh mượn 20 ngàn, để các anh đi mua thuyền, rồi ba năm sau các anh trả lại cho họ 20 ngàn, còn thuyền là của các anh, không cần tiền lãi, chỉ cần trả đủ 20 ngàn vốn thôi, các anh có chịu không?"
Mấy anh em cười cười, không tiện nói tiếp.
Thật sự có người cầm 20 ngàn cho họ mua thuyền, họ cũng nghi ngờ, không dám cầm, vì dù sao cũng phải trả mà.
Đâu ra chuyện bánh từ trên trời rơi xuống ngon ăn thế.
Bản thân họ biết cũng không nhiều, lại sống ở nơi xa lạ, sao có thể dễ dàng tin vào chuyện tốt được.
Diệp Diệu Đông thật ra chỉ là hơn người khác cái trải nghiệm đời trước, nhưng nhìn chung thì vẫn có thể phân biệt thật giả, cũng biết xã hội phát triển theo chiều hướng nào, biết mình nên làm gì mới phù hợp nhất.
Mọi người cũng không tiếp tục xoay quanh chuyện có nên vay hay không, đằng nào cũng sắp vay rồi, người có chí riêng, mỗi người một ý nghĩ khác nhau.
A Quang đổi chủ đề hỏi: "Chốc nữa nhận được tiền rồi, Đông tử có định đi xưởng đóng tàu ngay không?"
"Ừ, mang giấy báo tiền gửi đến xưởng đóng tàu là xong, cho họ sắp xếp sản xuất."
"Thời gian giao hàng thì sao?"
"4 chiếc hơn 20 mét thì tầm tháng 9, tháng 10 năm sau có thể lần lượt giao, 40 mét thì tầm tháng 11 hoặc tháng 12, cũng không dám chắc hoàn toàn, vì trong xưởng còn mấy chiếc thuyền hơn 30 mét đang đóng nữa, thuyền mười mấy hai mươi mét cũng không ít, nghe nói là chậm nhất thì Tết Nguyên Đán chắc cũng xong hết."
Diệp phụ nói: "Cũng khá đấy, cái xưởng đóng tàu toàn là thuyền, dọc bờ xếp hàng chờ sửa cũng cả đống. Mà chỗ này cũng toàn là cảng cá, phần lớn là người định đóng thuyền đánh cá, ngay xưởng đóng tàu thôi cũng nhiều nhà."
Diệp Diệu Hoa nói: "Năm sau chắc lại kiếm được một chuyến rồi."
A Quang cười nói: "Các anh không muốn đến hả? Năm nay anh cả với anh hai kiếm cũng không ít đấy, là định kiếm được rồi bỏ à, năm sau không đến nữa à?"
Ha ha, làm gì có, giờ chưa nói trước được, Đông tử mà đi thì chắc chắn chúng ta cũng đi thôi.
Diệp Diệu Đông không nói gì.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, đợi qua hai tháng nữa, mọi người tổng kết lại lợi ích kiếm được trong tay thì ai cũng sẽ mong ngóng để năm sau lại đến thôi.
Kiếm tiền thì còn sợ gì nguy hiểm? Hơn nữa nhiều người đi cùng nhau, cũng biết tình hình bên này ra sao, trong lòng cũng yên tâm hơn, đều cẩn thận hơn, cũng sẽ có cảm giác chiến thắng trong tầm tay. Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, chậm rãi, tới ngân hàng thì cũng hơn 3 giờ.
Thẩm Minh Nga cũng chờ sốt ruột.
"Sao giờ mới tới, lấy tiền mà cũng không tích cực gì hết."
"Ha ha, sao lời của cô giống lời ba tôi thế, chúng tôi đi đông nên đi chậm một chút."
"Đi thôi, thủ tục đầy đủ hết rồi, tôi dẫn anh tới cửa làm thủ tục vay."
Mấy người đi theo sau Thẩm Minh Nga.
Thủ tục đã đủ hết, cũng được duyệt hết rồi, chỉ chờ giải ngân thôi, Diệp Diệu Đông cũng tới rồi, mọi thứ sau đó đều là nước chảy thành sông.
Nhân viên công tác trong quầy sau khi kiểm tra xong một chồng tài liệu Thẩm Minh Nga đưa cho, rồi lại đối chiếu chứng minh thư của Diệp Diệu Đông, sau đó ký tên đóng dấu, đồng thời cũng để Diệp Diệu Đông ký vào giấy lĩnh tiền.
Sau khi tất cả đều xong xuôi, mọi người nhìn thấy nhân viên bên trong xoay người bê mấy xấp tiền mặt đặt ở trên quầy bên trong, rồi lại tiếp tục xoay người.
Mắt mọi người mở to, cũng có chút kích động, cả đời cũng chưa thấy nhiều tiền như thế.
Từng xấp tiền đại đoàn kết chất càng ngày càng cao, cho tới khi đầy quầy, nhân viên công tác mới ngồi dậy.
"Có mang gì để đựng tiền không? Ngoài quầy chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé, lát nữa mọi người tự kiểm đếm cho rõ ràng."
"Đồng chí, chúng tôi không mang tiền mặt đi, phiền chị chuyển hết số tiền mặt này vào số tài khoản tiền gửi này cho tôi."
Diệp Diệu Đông lại đưa ra một tờ giấy, trên đó ghi tên người gửi và số tài khoản, đó là của xưởng đóng tàu.
"Chắc chắn là chuyển hết tiền vào tài khoản này chứ?"
"Đúng, chắc chắn."
"Vậy thì anh cũng phải nhận tiền trước, rồi mới yêu cầu gửi, quá trình phải thế, không thể vừa lĩnh tiền rồi lại muốn gửi luôn được."
Thẩm Minh Nga cũng tiếp lời: "Đúng, có vào có ra mới hợp lệ, tiền cho vay nhất định phải giao tận tay anh, để chứng minh anh đã nhận. Anh muốn làm thế nào thì trước cứ nhận tiền đã."
"Được rồi."
Người bên trong đem tiền từng xấp một đưa qua cửa sổ, một lát sau, trước mặt Diệp Diệu Đông trên quầy đã bày đầy tiền.
Hắn lại đưa tờ giấy nộp tiền gửi cho người bên trong, "Vậy giờ gửi tiền được chưa? Tôi lại đem tiền trả lại cho các anh."
"Anh không kiểm đếm gì à?"
"Đây chẳng phải là các anh đưa ra sao? Tôi cũng đâu có động vào, tôi trả lại cho các anh mà, các anh chỉ cần chuyển 200 ngàn vào tài khoản đó là được."
"Vậy cũng được."
Trước mặt, một đống tiền mặt ào ào từ cửa sổ chuyển vào bên trong.
Diệp phụ còn chưa kịp chạm tay, tiền đã lại đi mất. Hắn đưa cổ ra, mong chờ nhìn, "Cái này không cần kiểm kê sao?"
"Không cần đâu, dù sao lại phải gửi tiền, vừa đưa tiền ra, chúng ta cũng không có đụng đến nó, lại phải đưa trả về cho hắn, dù sao tài khoản chỉ cần có 200 ngàn chuyển đi là được rồi."
Người bên trong nhận tiền xong, đành phải xếp từng xấp, lại đếm một lượt, để phòng vạn nhất.
Người bên ngoài đều đưa cổ ra nhìn, Diệp phụ ngứa ngáy đầu ngón tay, cứ xoắn xuýt mãi.
Rất lâu sau, người bên trong kiểm kê xong, mới làm thủ tục gửi tiền cho hắn.
Cuối cùng Diệp Diệu Đông cầm trên tay chỉ có một tờ giấy biên lai gửi tiền. Hắn nhìn kỹ, xác nhận không sai rồi mới cất, cảm ơn Thẩm Minh Nga.
Thẩm Minh Nga lại đưa cho hắn một túi tài liệu, "Đây là giấy tờ vay tiền của ngươi, đưa cho ngươi giữ một bản. Ngươi nhớ đến trước kỳ hạn đến trả nhé."
"Vâng, rõ rồi."
"Nhất định phải trả đấy nhé, nếu không sẽ để lại vết nhơ cho ngươi."
"Nhất định mà, ta chắc chắn sẽ trả."
Ba năm chứ gì, bán thuyền hắn cũng có thể kiếm lời một món, chắc chắn không thể không trả được.
Đợi bọn họ từ ngân hàng ra, Diệp phụ luôn cảm thấy có chút mơ màng.
"200 ngàn đâu? Cái này một vào một ra, hình như chẳng thấy tiền đâu cả? Chỉ thoáng nhìn qua như vậy thôi."
Diệp Diệu Đông vỗ túi, "Không phải đều ở trong này rồi sao?"
"Chỉ có một tờ giấy."
"Chỉ một tờ giấy là đủ rồi."
"Vậy thì nhanh đi xưởng đóng tàu đi. Cũng không biết người ta có nhận không, nhiều tiền như vậy liền biến thành một tờ giấy. Tranh thủ thời gian, nhỡ không chấp nhận, chúng ta còn kịp ra ngân hàng rút lại."
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng vội phụ họa. Họ cũng thấy có chút không thực tế, chẳng thấy tiền đâu cả.
"Đúng đó, chúng ta vẫn nên tăng tốc bước chân đi, không thì mặt trời sắp xuống núi rồi."
"Đông tử đã hẹn trước với xưởng đóng tàu rồi, cầm giấy này đến chắc sẽ được chấp nhận thôi." A Quang giúp đỡ nói.
Diệp phụ không nhịn được oán trách, "Bảo ngươi đến sớm một chút, ngươi cứ ở nhà ngủ ngon. Tỉnh dậy rồi vẫn còn không nhanh không chậm. Đúng là hoàng đế không vội, thái giám chết bầm. Bây giờ thì hay rồi, mặt trời sắp xuống núi đến nơi rồi, nhanh lên."
Diệp Diệu Đông không cãi. Nếu hắn đi xe đạp thì lúc này hẳn là đã đến xưởng đóng tàu rồi, chứ không cần phải đi bộ theo bọn họ.
A Quang lại nói ra điều anh đang nghĩ, "Biết thế lúc nãy đi xe đạp có phải nhanh hơn không."
"Xe đạp chỗ nào chở được 5 người. . ."
"Ta tưởng mấy anh em các ngươi hôm nay rảnh rỗi, cùng nhau đi cũng tốt, lỡ mà cần tiền hay phải chạy việc gì thì vẫn hơn người ngoài nhiều. Ai ngờ đâu lại cứ đứng nhìn, tiền còn chưa kịp vào tay nữa chứ."
Diệp Diệu Đông thúc giục, "Đừng có mải nói nữa, nhanh chân lên đi. Ven đường cũng chẳng có xe nào để mà đi nhờ. Giờ này xe tải đều bận chạy hàng ở bến tàu rồi."
"Vậy thì đi nhanh thôi..."
Cũng may xưởng đóng tàu 24/24 đều có người làm. Lúc họ đến, mặt trời vừa xuống núi. Thẩm xưởng trưởng vẫn còn đó, chưa đến giờ tan làm, chỉ là mùa đông mặt trời lặn sớm, trời tối cũng nhanh.
Diệp Diệu Đông đưa bản sao giấy biên lai cho Thẩm xưởng trưởng.
Đây là do hắn nhờ Thẩm Minh Nga sao lại. Bản chính hắn vẫn giữ lại, phòng khi có việc cần đến, trước hết phải giữ lại cái gốc.
Bốn chiếc thuyền, cộng với một tàu dài 40 mét (m), tổng số tiền hàng là 200 ngàn lẻ, không cho trả giá. Diệp Diệu Đông giờ đem tiền vay chuyển trực tiếp vào tài khoản công ty, số dư còn lại chỉ vài ngàn, hắn sẽ giữ lại, lúc nào giao hàng thì trả.
Nếu như hắn đem toàn bộ 200 ngàn làm tiền đặt cọc, đặt nhiều tàu hơn nữa, vậy thì lại chẳng khác nào chơi trò mua bán suông.
Khi nào giao hàng hắn lại phải bù vào một khoản lớn. Hơn nữa, lúc đó nhu cầu công nhân cũng cao.
Lần vay không lãi này coi như gặp may, xem như tạm thời tham chút lợi nhỏ. Trước hết không nên đặt nhiều quá, tránh khỏi mất kiểm soát.
Vay được bao nhiêu thì cứ làm bấy nhiêu, cho chắc ăn, sau này kỹ thuật đóng tàu tốt hơn, sẽ rút tiền ra đặt những con tàu lớn hơn.
Thẩm xưởng trưởng xem xong, giữ lại tờ giấy, bảo ngày mai sẽ đi kiểm tra. Sau khi xác nhận không sai, ngày mai sẽ lên đơn đặt hàng.
Tiện thể cũng lấy bản vẽ các tàu và danh sách thiết bị để xuất xưởng cho hắn ký trước, ngày mai có tiền về tài khoản, sẽ dựa theo bản vẽ đó để lên kế hoạch sản xuất.
Chuyện này trước đó đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là Diệp Diệu Đông chưa đến nên chưa ký. Hôm nay sẵn dịp, cùng ký luôn.
Diệp Diệu Đông xem qua bản vẽ và danh sách thiết bị không có vấn đề gì rồi mới ký tên. Sau đó còn yêu cầu đưa thêm một bản sao. Sao chép loại này ở chỗ khác có thể còn chưa phổ biến, loại hình đơn vị quốc doanh như này, cá biệt cũng đã ứng dụng.
Nói xong ngày mai lại đến, mông bọn họ còn chưa kịp ấm chỗ đã lại đi.
Sau khi mặt trời lặn, trời tối rất nhanh, bọn họ không muốn nán lại lâu. Dù sao ngày mai còn phải đến nữa.
Đi trên đường ai nấy đều thấy Diệp Diệu Đông làm việc sao nhanh vậy, đã nhanh lại còn gấp gáp, thế mà cũng rất thuận lợi, ngày mai đã có thể bắt đầu đóng tàu cá.
Diệp phụ bỗng vỗ đùi, "Vừa nãy quên nhắc bọn họ chuyện tàu chở hàng rồi..."
"Ngày mai nói cũng được mà."
"Ngày mai nhất định phải nhắc. Cũng chỉ hai tháng thôi, chúng ta liền quay về. Bao nhiêu tiền thế kia, dù gì cũng phải có một con thuyền để lái về, cho bà con dòng họ đều thấy mặt."
"Chắc không phải là cho mẹ ta và mấy người kia xem đấy chứ?"
"Thần kinh, con kiếm nhiều tiền như vậy, mua tàu lớn thì sao chứ? Lúc đó còn ai dám nói ra nói vào. Đến lúc đó con mang nhiều tiền về thì còn ai có lời ra tiếng vào nữa."
"Ừ, lúc đó bọn con cho bố thêm mặt mũi."
Nghe vậy, mặt Diệp phụ tươi như hoa nở, ông có thể tưởng tượng được cảnh khi trở về sẽ huy hoàng đến thế nào.
Người làm công ở nhà đã chuẩn bị xong cơm, chờ bọn họ về.
Thấy hai cha con tay không về nhà, chẳng mang theo gì cả, rồi lại ngồi xuống ăn cơm luôn, mọi người đều tò mò hỏi vài câu.
Diệp phụ giải thích qua.
"Để bọn họ chuyển qua chuyển lại như thế, có khi nào tiền mất đi không?"
"Sao có thể chứ. Chúng ta đã đến xưởng đóng tàu rồi, chờ đến năm sau Đông tử làm ăn lớn hơn thôi."
"Vậy thì phải cạn ly chứ, chúc mừng một cái?"
"Còn rượu gạo không? Hay cứ làm tí nhỉ? Dù sao ngày mai cũng không ra khơi, đêm nay gió lại nổi lên rồi."
"Đúng là, sao tự dưng lại có gió thế này. Lỡ cả việc."
"Hết cách, trời lạnh rồi thì gió mùa đông bắc sẽ mạnh."
Gió nổi lên, không ra khơi được. Mấy con thuyền của họ khi về thì tàu tôm khô vẫn còn trên biển. Trong khoảng đó thì họ có quay về một chuyến để bán hàng, không đi cùng nhịp với họ, mà sắp xếp thời gian riêng.
Theo như giao hẹn thì ngày mai Diệp Diệu Đông phải ra biển một chuyến lấy hàng, bây giờ thì xem ra cũng không cần đi. Gió nổi lên rồi, những tàu kia chắc phải quay lại hết thôi.
Diệp Diệu Đông nghĩ hôm nay coi như có chuyện vui, liền bảo mọi người uống chút rượu. Tiện thể trời lạnh, cũng giữ ấm được người.
Đêm đến gió lạnh rít gào, thổi cửa sổ ầm ầm. Hôm sau quả nhiên nhiệt độ lại lạnh hơn, hắn cũng mặc áo bông dày, cùng cha đến xưởng đóng tàu.
Sau khi hoàn tất xong chuyện đóng tàu cá, hắn tiện thể cũng cùng Thẩm xưởng trưởng nói chuyện về cải tạo tàu chở hàng. Nhận được lời đảm bảo rằng khoảng tết âm lịch là xong, lòng hắn cũng an.
Cũng chỉ còn nửa tháng nữa, vậy cũng không tính là chậm.
Hắn và cha đợi đến giờ tan tầm buổi trưa, cũng đi cùng công nhân về.
Buổi chiều, cha hắn rảnh rỗi, lại tự mình đạp xe đến xưởng đóng tàu giúp việc.
Diệp Diệu Đông thì ngồi nhà uống trà, xem người ta đánh bài.
Trời lạnh rồi, mặt trời cũng ít khi thấy. Chỉ còn gió lạnh thổi vù vù. Bọn công nhân cũng dọn ván bài vào trong nhà đánh.
Đang lúc hắn thảnh thơi thì nhìn thấy có một cái đầu quen thuộc ló ra ngoài cửa sổ. Ngạc nhiên một chút, hắn liền chạy ra mở cửa.
"Tục Nhân lão bản, khi nào về vậy?"
"Sáng sớm hôm qua về. Hôm nay mới có chút thời gian đến. Người nhà có nhờ tôi mang hộ cho cậu mấy bộ quần áo ấm."
Diệp Diệu Đông vội vàng nhận lấy bao đồ anh đưa, đồng thời mời anh vào nhà, "Mấy hôm trước gọi điện về, bà xã tôi có nhắc qua. Không ngờ anh về nhanh vậy. Sao về lại đi ngang qua chợ chúng tôi vậy?"
Trương Tục Nhân theo anh vào trong, tò mò nhìn mọi người đang đánh bài, nói.
"Có dừng lại hai ngày. Chợ bán buôn bên các cậu cũng khá lớn, tôi đi một vòng, xem có đồ gì mua một chút về dùng. Tiện thể cũng học hỏi thêm ít kinh nghiệm về mà đề xuất."
"Sau đó nghĩ mình đã đến thành phố, xưởng nhà cậu cũng ngay đây, liền đến báo một tiếng. Xem người nhà có nhờ mang hộ gì không."
"Cảm ơn."
Diệp Diệu Đông bảo mọi người ra ngoài chơi. Phòng chính nhường cho anh tiếp khách.
"Khu giao dịch của chợ ở địa phương đã định rồi. Nằm ở khu chợ cá, mua được mấy cái nhà cũ ở đó."
"Bao giờ thì bắt đầu xây?"
"Nghe nói vừa có quyết định, đang tiến hành thủ tục thôi."
Chuyện này cũng đã quá lâu rồi, theo quỹ đạo thì hẳn là 2000 năm sau, hiện tại bắt đầu sắp xếp, thì tầm những năm 90 là có thể xuất hiện.
"Còn có bến tàu bên kia cũng muốn bắt đầu chỉnh đốn và cải cách, để tránh gây ra hỗn loạn, xe cộ đi lại không thuận, về sau cũng không cho bày bán hàng rong lung tung. Hình như cũng có quy hoạch một khu đất, chuẩn bị sửa sang lại để tạm thời giao dịch, hiện tại cũng đã cuối năm, đại khái đến năm sau sẽ bắt đầu phổ biến."
"Chuyện tốt đấy, nói cho ngươi biết, sau này nghề bất động sản chỉ có càng ngày càng 'ngưu bức', muốn giàu thì trước tiên làm đường, kiếm được tiền thì xây nhà."
"Ghi nhớ rồi, đúng là như thế, dân chúng có tiền thì sẽ nghĩ đến cải thiện điều kiện sinh hoạt."
Hai người ngồi trò chuyện một lúc, Trương Tục Nhân cũng nói qua loa về việc hai tháng nay đã đi những đâu.
Sau đó cũng nói lần này về sẽ nghỉ ngơi hai ba ngày, rồi lại phải lập tức đi tiếp.
Sáu tháng cuối năm là mùa tôm khô và cá hố vào mùa, sản lượng lớn, bọn họ phải tranh thủ trước năm mới, vận chuyển nhiều chuyến hàng ra ngoài, không thể ở lại bên ngoài quá lâu.
"Có thể đặt trước của ngươi một tấn tôm khô được không, trực tiếp đưa đến cửa hàng bán buôn của ta, dù sao ngươi cũng vận chuyển hàng ra ngoài, cũng là cùng một tuyến đường."
"Cũng được thôi, nhưng mà cái này sẽ phát sinh thêm chi phí vận chuyển, chắc chắn không thể rẻ như trong xưởng bán buôn ra ngoài được."
"Cái này ta biết, ngươi cứ tính toán báo giá, ta thấy hợp lý thì sẽ đặt trước."
Vừa vặn hắn cũng đi cùng một tuyến đường, có thể nhờ hắn trực tiếp đưa đến cửa hàng, tôm khô loại này bán được không cần phải nói.
Hắn nghĩ chỉ cần Trương Tục Nhân ra ngoài thì cho hắn đặt một tấn, coi như hỗ trợ tiêu thụ một chút, đôi bên cùng có lợi.
Đợi khoảng hai tháng nữa hắn trở về, đến lúc đó hắn trực tiếp chở non nửa thuyền trở về, còn có thể kiếm được một khoản.
Tiền lớn phải kiếm, tiền lẻ hắn cũng không thể coi thường.
Từ giờ trở đi phải xây dựng hệ thống, đến lúc đó xuất hàng sẽ khoa trương lên, trực tiếp để Trương Tục Nhân định kỳ kéo hàng đến cho hắn, đây cũng coi như một con đường cung ứng hàng hóa cố định.
Trương Tục Nhân nghĩ một lúc rồi mới nói phải về tính toán xem chuyến này có bao nhiêu hàng mới có thể xác định, đợi ngày mai sẽ lại đến nói chuyện với hắn.
Diệp Diệu Đông không có ý kiến, hắn cũng không vội.
Nếu thực sự có đơn đặt hàng thì hắn sẽ gọi điện cho cha vợ, báo tin nhận hàng là được, cũng để tiền trong tay tiêu đi một ít, chứ bây giờ hắn cơ bản không có chỗ nào để tiêu tiền cả.
Toàn là tiền vào, ngoài chi phí ăn uống hàng ngày, bây giờ hắn cơ bản không có chỗ dùng tiền.
Có nhiều tiền trong tay, hắn thật sự muốn tiêu xài một chút.
Sau khi tiễn người đi, Diệp Diệu Đông một mình ngồi ở đó suy nghĩ.
Khu bãi rác đó xem như là phải ra tay trước, hiện tại đã bắt đầu tối ưu quản lý bến tàu rồi, đợi khoảng hai năm nữa khi chính phủ phản ứng kịp thì chắc chắn không đến lượt hắn.
Khu chợ cá đường phố sẽ bắt đầu hoạt động trở lại vào năm sau, đợi hai năm nữa hoàn thành, hắn xem có thể nhờ mối quan hệ mua hai cái cửa hàng không. Sau bữa trưa rảnh rỗi, hắn gọi anh cả và anh hai cùng đi dạo quanh bến tàu, muốn xem tình hình có biến động gì không, cũng muốn xem quy hoạch của chính phủ như lời Trương Tục Nhân nói.
Chỉ là không ngờ ra đến ngoài bến tàu, lại thấy rất nhiều hải quân qua lại, từng đoàn từng đoàn.
Hơn nữa còn có rất nhiều xe chở vật tư đi đến, khiến bến tàu trở nên hỗn loạn.
Hắn tò mò kéo một người đi đường hỏi: "Đại ca, đây là đang làm gì vậy? Sao nhiều hải quân thế?"
"Không biết nữa, nghe họ nói là muốn sửa chữa bến tàu hay gì đó? Hôm qua cũng không có nhiều người như vậy đâu."
Hắn muốn kéo người tiếp theo để hỏi, lại là một lời giải thích khác.
Nói là bến tàu quá hỗn loạn, muốn phái quân đội đến kiểm tra, giữ gìn trị an.
Nghe nói ở đâu đó có quân hạm gặp sự cố nên lực lượng hậu cần đến hỗ trợ cứu viện.
Lại nghe nói muốn xây một điểm dừng chân cho quân sự, chuyên dùng cho quân hạm cập bến, sửa chữa, tiếp tế, loạn cả lên.
Thậm chí có người còn nói muốn đánh nhau. . .
Ba anh em Diệp Diệu Đông cứ đi thêm vài bước, lại phải kéo vài người hỏi, mỗi người lại một kiểu, cũng không biết lời nào đáng tin, hay là chẳng lời nào đáng tin cả.
"Chưa bàn đến cái khác, nhiều thủy thủ áo xanh đi tới đi lui như vậy, nhìn cũng cảm thấy có cảm giác an toàn. . ."
Diệp Diệu Bằng vội vàng phụ họa, "Đúng vậy, nhiều hải quân đi lại nhìn cũng an tâm, không cần lo lắng có chuyện gì xảy ra nữa."
"Chuyện gì cần xảy ra thì nó vẫn sẽ xảy ra thôi, nhưng có quân đội đóng quân gần đó, mọi người nể sợ nên cũng phải kiềm chế chút."
Diệp Diệu Hoa ngưỡng mộ nhìn, "Mấy người này mặt ai cũng trẻ măng, chắc là tân binh hết nhỉ, bộ đồ này đẹp thật. . ."
Diệp Diệu Đông cũng cực kỳ đồng tình, "Đúng đó, bộ đồ này ngầu thật, mấy tháng trước chỗ chúng ta cũng có tuyển quân, không biết A Viễn có trúng tuyển không?"
"Lúc đó A Viễn đi tuyển cái gì vậy?"
"Nghe nói đều có cả, lục quân, hải quân, không quân đều có đến tuyển, tùy theo nguyện vọng cá nhân và sự phân công, mấy tháng nay ta bận quá quên mất hỏi rồi."
Ra ngoài rồi, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, gọi điện về cũng chỉ báo bình an, hỏi thăm người nhà thôi, đã sớm bỏ qua chuyện này.
"Cái này đi quân ngũ thì vinh quang quá rồi. . ."
"Ê ê ê, Đông tử, mày nhìn kìa, nhìn người đang đi đến kia xem. Có giống A Viễn không?"
Diệp Diệu Đông giật mình quay đầu lại, "Xxx. . ."
Hắn kinh ngạc một chút, vội vàng chen về phía đám đông, kéo mạnh một người là Lâm Quang Viễn.
"A làm cái gì đấy. . A mẹ, chú nhỏ! ! ! Xxx, chú nhỏ sao lại ở đây? Ta . . ."
Lâm Quang Viễn kích động nhảy dựng lên, miệng chửi thề vài câu mới có thể biểu đạt hết sự chấn động trong lòng.
"Xxx, đúng là mày rồi, tao còn tưởng là hoa mắt, mày xxx vậy mà ở đây hả?"
"Chú nhỏ, sao mày ở đây? Tao ở đây mà, tao mấy tháng trước cũng ở chỗ này rồi, ông bác trai kia, ha ha ha, sao mày cũng ở đây vậy. . "
Lâm Quang Viễn hưng phấn đến nói năng có chút lộn xộn.
"Tao cũng đến đây được hơn mấy tháng rồi, dựa, cao hơn nhiều đấy, mà đen đi cũng nhiều."
"Có đẹp trai không! Mày nhìn bộ đồ của tao xem có đẹp trai không!"
Diệp Diệu Đông cười nhìn hắn xoay một vòng, giơ ngón tay cái về phía hắn, "Đẹp trai! Chúc mừng nha, giấc mơ thành sự thật rồi!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận