Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 910: Cầu được trói

Chương 910: Cầu được tróiChương 910: Cầu được trói
Ngoài đêm hôm đó sấm chớp liên hồi, từ hôm sau bắt đầu biến thành mưa xuân miên man.
Mưa phùn như tơ như sợi, như khói như sương, như lông trâu, như kim thêu, qua từng hàng tơ bạc, nhìn núi và biển xa xa, cùng cỏ cây xung quanh đều mờ mờ ảo ảo.
Tục ngữ nói hay lắm: "Mưa xuân quý như dầu”, rả rích liên tục ba ngày ba đêm, hạt ngô, hạt rau xanh bà cụ vừa rắc trong sân mấy hôm trước đã lặng lẽ nhú mầm non.
Sáng sớm trời quang mây tạnh sau cơn mưa, lũ trẻ bị nhốt trong nhà ba ngày, như đàn chim sổ lồng, vui vẻ vô cùng, ríu rít mang ủng mưa chạy ra ngoài chơi.
Sáng sớm, Diệp Diệu Đông vừa dậy, còn đang đánh răng ở cửa sau đã nghe thấy tiếng mắng con nít vang lên khắp nơi, đều la hét bảo chúng đừng giẫm nước chơi, gãy chân các kiểu.
Người lớn toàn là kẻ nói dối, hồi nhỏ anh cũng bị mắng suốt, gãy chân, gãy tay...
"Đông à, anh không có việc gì, trông mấy đứa nhà mình giùm em, hai chị dâu gọi em lên núi đào măng, em đi một lát, vê hơi muộn. Cháo nguội cả trên bàn rồi, lát nữa anh gọi mấy đứa ăn, nhớ trông chúng cho kỹ, đừng để chúng giãm nước chơi, nếu làm ướt cả người, vê em đánh đấy."
Măng tre sau mưa đã nhú mầm, Lâm Tú Thanh vừa nghe hai chị dâu nói cũng háo hức lắm, vội xung phong đi cùng.
Vừa chạy vào nhà, cô vội vàng tìm ủng mưa mang vào, còn lớn tiếng gọi Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông ngậm đầy bọt trắng từ cửa sau đi vào, ú ớ nói: "Đi ngay bây giờ à? Em muốn anh đi cùng không?"
"Không cần, anh đi thì ai trông con? Bà cụ trông không nổi mấy con khỉ đó đâu, vừa hay hôm nay lại chủ nhật, anh nhớ trông chúng cho kỹ, đừng để chúng chơi nước."
Lâm Tú Thanh nói xong liền cầm cuốc để sau cửa, mang theo bao bố, vội vàng chạy ra ngoài, không cho anh cơ hội nói nữa.
Diệp Diệu Đông đành phải vội vàng súc miệng vài cái, đi làm bố bỉm sữa.
Nhưng mà làm bố bỉm sữa cũng không dễ dàng, nửa buổi sáng ngồi trước cửa, cổ họng anh gần như muốn đứt luôn, cũng sắp bốc khói rồi, cả buổi sáng tên của hai đứa con trai chưa lúc nào ngừng trên miệng anh.
"Diệp Thành Hồ, Diệp Thành Dương, không được đánh nhau, nghe rõ chưa?"
Vừa kéo hai đứa ra, anh hơi mệt mỏi trong lòng.
"Anh đánh con trước!" Diệp Thành Dương tức giận trợn tròn mắt.
Diệp Thành Hồ cũng không chịu thua kém la lên: "Là nó lấy tay ướt, bắn nước vào con trước."
"Anh cũng bắn nước vào em mà."
"Là mày làm tao trước!"
"Ai bảo lúc nãy anh giãm nước? Cha đã bảo đừng giẫm nước rồi."
"Cha cũng bảo mày đừng chơi nước."
"Đá anh-”
"Đánh mày-"
Hai anh em trừng mắt nhìn nhau như gà chọi, chỉ trích qua lại, ai cũng không nhường ai.
Nói đến cuối lại bắt đầu động tay động chân, Diệp Diệu Đông mỗi tay nắm một cái cổ áo, lại tách họ ra, nhưng hai đứa vẫn còn vung tay vung chân giữa không trung, gân xanh trên trán anh giật liên hồi.
Khó trách bình thường Tú Thanh mắng thằng này chưa đủ, mắng thằng kia không kịp, mới trông có nửa ngày, đầu anh đã muốn nổ tung.
Bảo anh dẫn con chơi thì được.
Bảo anh trông con, thì trông kiểu gì đây? Nói mà không nghe, vẫn làm theo ý mình, huyết áp tăng vọt lên, muốn cầm roi đánh cả lũ quá, khó trách hai chị dâu ngày nào cũng như rồng phun lửa.
“Thôi chưa, không nghe lời nữa là trói vào cột bây giờ.”
Diệp Thành Hồ không phục nói: "Lúc nãy nó đá con trước!"
"Anh cũng đánh em mài”
"Mày đá tao trước..."
Diệp Diệu Đông đau đầu nhìn đứa này rồi nhìn đứa kia, cảm thấy vụ án này khá khó hòa giải, đánh mỗi đứa 50 roi cho gọn, trực tiếp lôi chúng ra cột cửa.
"Dính vào cột, đứa nào cũng không được động! Diệp Thành Hải, lấy cho tao sợi dây!"
Diệp Thành Hải đang chơi ở cửa, cách một bức tường, nghe tiếng gọi, lập tức đáp lớn: "DạI"
Nó lật đật cầm sợi dây, vội vàng chạy tới: "Chú Ba, chú lấy dây làm gì?"
“Trói người."
Mấy đứa trẻ khác cũng chạy theo sau nó, tò mò nhìn hai anh em Diệp Thành Hồ Diệp Thành Dương đứng trước sau, dính vào cột.
"Ơ? Định trói họ vào cột à?"
"A? Có vẻ vui lắm!"
"Con cũng muốn, có thể trói con vào luôn không?" Diệp Thành Hà mắt sáng lấp lánh, cũng tự dính mình vào cột.
Diệp Diệu Đông: ”..."
Nhìn ánh mắt mong chờ của hai đứa con trai, anh cũng không biết đây có tính là phạt không nữa.
Đã có thêm một đứa xung phong đòi bị trói, vậy thì trói luôn, ít ra cũng yên tĩnh được chút, như vậy cũng không cần trông chúng nữa, cũng không sợ chúng đi giãẫm nước, sợ chúng chạy ra bờ biển. Ý hay đấy!
Diệp Thành Hải ngớ người nhìn đứa em ruột của mình, nhiệt tình giúp Diệp Diệu Đông quấn dây, trói cả ba đứa vào cột.
Ba đứa đều còn nhe răng cười toe toét, có vẻ cảm thấy rất vui, trải nghiệm mới lạ.
Đồ ngốc!
Diệp Diệu Đông trói xong, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa nào cũng không được thả chúng xuống đấy, cho chúng dính ở đó, suy nghĩ cho tốt vào."
"Dạ con biết rồi chú Ba, bọn con nhất định không thả chúng ra đâu."
Diệp Thành Hà vui vẻ nói: "Hì hì, con cũng không muốn thả ra, cứ trói vậy, vui lắm."
Sở thích đặc biệt gì vậy...
"Được, vậy ba đứa tận hưởng cho tốt nhé."
Hôm nay không có nắng cũng không mưa, trời âm u, cũng không lạnh lắm, trói một lúc cũng không sao.
Anh để lại đám trẻ đang hí hửng đứng xem, vào nhà tu ừng ực hai bát nước trà, mới ẫm Diệp Tiểu Khê ra ngoài đi dạo, tiện thể nhìn biển.
Mưa ba ngày, nước triều dâng lên, lại đục ngầu, anh thuận tay nhặt một con ngao to bị kẹt trong kẽ đá, đưa cho Diệp Tiểu Khê nghịch.
Con ngao to này đủ lớn, nó cầm trên tay, cũng không sợ nuốt vào, nhưng nó lại liếm ngon lành, không biết có hơi mặn không, nghe tiếng chép chép của nó, có vẻ vị ngon lắm.
Anh đành thuận tay nhặt thêm mấy con nữa, bỏ vào túi, trưa có thể lấy nấu mì cho Diệp Tiểu Khê ăn.
Đi dọc bờ biển, kết quả thấy dưới một tảng đá lớn có một vũng nước nhỏ, bên trong lại còn có một con cá đuôi đỏ.
Cái đuôi đỏ lộ ra ngoài một chút, làm sao thoát khỏi đôi mắt tinh tường của anh?
"Diệp Thành Hải, lấy xô ra bắt cá-" "AI Bắt cá?"
"AI Chú Ba gọi rồi!"
"Nhanh nhanh nhanh- Lấy xô- Chú Ba bảo bắt cá-"
"Đến đây đến đây, nhanh lên-"
Diệp Diệu Đông ra lệnh một tiếng, mấy đứa vốn đang đứng vây quanh trêu chọc ba đứa bị trói kia, lập tức tản ra như chim muông, hào hứng vội vàng xách xô chạy đi, chẳng thèm để ý đến ba đứa kia nữa.
"A? Bắt cá à! Em cũng muốn đi-"
"Các anh đừng chạy mà... Mau thả em xuống... Em cũng muốn đi bắt cá..." Diệp Thành Hà lúc này cũng hối hận tím ruột, sao họ đều ra bờ biển hết rồi?
Không phải nói ai cũng không được ra bờ biển sao?
Giờ làm sao đây? Biết thế nó đã chẳng chủ động dính vào cột, cầu bị trói...
Hu hu... Nó ngốc quá-
"Cứu mạng- Cứu mạng-" Diệp Thành Dương cũng bắt đầu gào cứu mạng.
Bà cụ đang cắt hẹ ở vườn rau bên cạnh, nghe tiếng kêu cứu, vội nhìn sang, rồi lại thản nhiên tiếp tục dùng kéo cắt hẹ, giả vờ không nghe thấy.
Bà tận mắt thấy ba đứa bị trói lại, cảm thấy trói ở đó cũng tốt, đỡ nghịch ngợm, dù sao chúng cũng tự nguyện mà.
"Bà ơi- Mau cởi trói cho tụi con-"
Diệp Thành Hải chưa chạy xa vội quay đầu hét lớn: "Bà đừng cởi trói cho chúng, chú Ba nói đấy! Cứ trói ở đó!"
"Bà ơi- Cầu xin bà đấy-"
"Bà ơi..."
"Bà giúp cởi ra đi!"
Bà cụ một tay cầm hẹ, một tay cầm kéo cười, vui vẻ đi lại: "Mấy đứa chẳng phải chơi vui lắm sao, vậy cứ đứng đây đi, lát nữa chúng bắt được cá, sẽ mang về cho mấy đứa xem."
Hy vọng cuối cùng cũng không còn, ba đứa lập tức hơi muốn khóc mà không ra nước mắt.
"Con chỉ qua đó xem một lát, rồi quay lại tiếp tục bị trói, được không ạ?" Diệp Thành Hồ đáng thương nhìn bà cụ.
"Cha con vừa mới nói trói lại, không cho cởi ra."
Ba đứa muốn khóc mà không ra nước mắt, vốn bị trói còn cảm thấy khá mới lạ, khá vui, khá thích.
Giờ thì hay rồi, mọi người đều có thể chạy ra bờ biển chơi, chỉ có chúng đứng đây trông ngóng, chán ghét quá.
Đặc biệt là mưa mấy hôm, nước triều dâng lên, bờ biển cách cửa nhà cũng không xa lắm, mọi người đều hào hứng la hét ở đó, chỉ có ba đứa chúng trong lòng như mèo cào, chỉ có thể vươn cổ ra.
Vừa hay Diệp Thành Hồ lại là đứa bị trói ở trong cùng, mặt hướng về cửa sổ, hai tai nghe thấy mọi người hào hứng, nhưng mắt lại không nhìn thấy, sốt ruột chết nó.
"BCha đáng ghét quá, sao lúc này lại ra bờ biển? Cha nhất định là cố ý."
"Chú Ba tuyệt đối là cố ý! Đáng ghét, rõ ràng không liên quan gì đến mình."
"Anh ngốc!"
"Lúc nãy mày cũng rất vui, mày cũng ngốc."
"Lúc nãy là lúc nãy, giờ khác rồi-" Diệp Thành Hồ vặn vẹo người, định quay từ sau ra trước xem bờ biển, nhưng lại không nhúc nhích được.
"Bà ơi-"
"Haha- Mấy đứa nghe lời, lát nữa cha mấy đứa về sẽ cởi trói." Bà cụ mới không kéo chân Diệp Diệu Đông.
"A a a, có ba con, chú Ba ơi, dưới đá có ba con cá đuôi đỏ!" Tiếng hào hứng từ xa vọng lại, càng khiến ba đứa khó chịu.
Diệp Diệu Đông ôm Diệp Tiểu Khê ngồi xuống, nhìn Diệp Thành Hải dịch tảng đá lớn ra, lộ ra ba con cá đuôi đỏ nhỏ đang bơi trong vũng nước, vô cùng hài lòng.
"Không ngờ có ba con, đi lấy một xô nước, rồi bắt lên."
'Dạ-"
Nhìn cả dãy trẻ con đều muốn đi lấy nước, anh vội ngăn lại: 'Mấy đứa không được đi"
Bảo chúng lấy xô ra, nhưng đâu có bảo mỗi đứa lấy một cái đâu!
"Chú Ba, ba con này bán được tiền không ạ?"
"Đúng rồi chú Ba, hôm nay mẹ con không có ở nhà, mình tìm nhiều nhiều, xem có bán được ít tiên không?"
"Con lâu rồi chưa được ăn mì tôm..."
"Con cũng vậy, con cũng muốn ăn mì tôm...
"Vừa hay ba đứa kia bị trói ở đó, mình có thể chia nhiều tiền hơn..."
Diệp Diệu Đông buồn cười nhìn mấy đứa đang lẩm bẩm, cũng khá ranh mãnh.
"Đừng mơ nữa, chỉ ba con nhỏ xíu này, trưa mang về nhà thêm một đĩa thức ăn, mấy đứa đều là lao động trẻ em của chú, mau làm việc cho chú đi, có ngao thì nhặt nhiều cho chú một chút."
"Vậy thôi vậy."
Không bán được tiền, ít ra còn có cái để chơi, chúng cũng không thất vọng lắm, tâm trạng đều hào hứng xách xô đi dọc bờ biển.
"Chú Ba, đây này, đây này, cái hũ vỡ này có bạch tuộc!"
Bắt bạch tuộc bằng hũ sành? Cái này được đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận