Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1116: Chuyển không (length: 26736)

Hôm nay trên bờ biển, những chỗ này xem như không còn gì, ban đêm trở về, mọi người liền đem sứa máu mới nấu ra đều phơi nắng lên.
Mấy ngày trước vì mưa mà bị trì hoãn, không phơi khô được sứa máu, trải qua một ngày nắng gắt hôm nay vậy đều xong hết, ban đêm đều thu lại, dọn chỗ trống ra, tổng cộng thu hai bao tải.
Vì đồ nhẹ, hai túi cũng mới hơn 50 kg.
Sáng sớm hôm sau, hắn cũng không vội đi bán, tên to xác sáng sớm lên liền trực tiếp hướng bãi biển hôm qua chạy tới, bất quá hôm nay không còn cảnh tượng tráng lệ như hôm qua.
Trên mặt biển thủy triều vẫn vàng đục cuồn cuộn, nhưng không có tôm cá nhảy lên, càng không có sứa, chỉ còn trên bờ biển một mảnh hỗn độn, quanh đó, mấy nhà gà vịt đều chạy ra bờ biển mổ.
Trên bờ biển đâu đâu cũng thấy xác tôm cá, còn có từng mảng lớn sứa mắc cạn, chi chít khắp nơi, mấy con sứa này sau khi thoát muối không được xử lý ngay đã mục nát biến chất, ngay cả cơ hội hóa thành nước cũng không có.
Một đám người đều đứng trên bờ, nhìn cảnh tượng trước mặt lắc đầu tiếc nuối.
"Vậy là hết rồi sao? Tiếc quá, đêm qua mắc cạn nhiều như vậy mà... ."
"Hết rồi, chỉ có thể quay về thôi... ."
"Đi thôi."
Không chỉ bọn họ, quanh đó cũng có nhiều người, hôm qua đều kiếm được lợi, nên sáng sớm nay toàn chạy tới xem có còn nhặt được món hời không.
Ngay cả lúc quay trở lại, cũng còn gặp rất nhiều người cầm công cụ chạy ra biển, trên đường người tốt bụng nhắc họ nay không còn gì, mọi người vẫn chưa tin, vẫn cứ tiếp tục chạy tới xem tận mắt mới yên.
Đi được một đoạn đường, mọi người vẫn ngửi thấy mùi tanh hôi của hải sản.
Hôm nay sóng trông vẫn còn rất lớn, ngày mai chưa chắc có thể quay lại, Diệp Diệu Đông ngược lại đã chuẩn bị sẵn tinh thần đợi thêm hai ngày.
Vì hôm nay không có việc gì, sau khi trở về, hắn liền để những người khác tự do hoạt động, còn hắn thì lấy một sọt sứa máu đã phơi khô chất đầy, sau đó gọi cha, hai người cùng đến cục cảnh sát biển.
Hôm qua cha hắn đã cố tình dặn, hôm nay đi nhớ gọi ông ấy theo, ông ấy muốn tới tự mình cảm ơn lãnh đạo.
Còn Tằng Vi Dân biết hắn hai ngày nữa phải về, cũng hơi bất ngờ.
"Ta còn tưởng rằng ra một cái chính sách đánh bắt, tăng cường quản lý trên biển, có thể yên ổn hơn, chắc ngươi sẽ quyết định ở lại vớt thêm một thời gian."
Diệp Diệu Đông giải thích, "Ta cứu về hơi nhiều người, mọi người trải qua biến cố này đều hơi sợ, cũng chỉ muốn về, ta hiện tại không dùng nhiều người đến vậy, nên muốn dẫn một đợt về trước."
"Với lại... . Dù đưa ra chính sách đánh bắt, nhưng có hiệu quả không, sẽ phát triển ra sao còn khó nói, ta tính quan sát xem thế nào đã."
Tằng Vi Dân gật đầu, "Ngươi nói cũng có lý."
"Vậy khi nào có thể xin giấy phép đánh bắt?"
"Chỉ hai ngày nữa thôi, văn bản đã ban hành, chuyển đến toàn thành cũng mất một tuần, trong văn bản có thông báo hạn nửa tháng nộp đơn, không thì nếu bị tuần tra trên biển bắt được không có giấy phép đánh bắt sẽ bị phạt, không thì tạm giữ tàu."
"Vậy ta xin bây giờ được không?"
"Được, nhưng không phải ngươi hai ngày nữa về sao?"
"Ta tính xem có nên quay lại không, giờ xin thì được dùng trong một năm à?"
"Không được, một năm xin một lần."
"Không phải chúng ta Mân tỉnh ở gần nhau sao? Chỉ truyền tin trong phạm vi thành phố, nếu tàu đánh cá ở vùng giao giữa Triết Mân đụng phải thì sao, họ đâu có nhận được thông báo... ."
"Vậy thì bọn họ hễ bước vào vùng biển này thì phải tuân thủ quy định của chỗ này, chưa bắt được thì thôi, bị bắt được thì cứ theo quy định mà làm."
"À."
Tằng Vi Dân suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy hôm trước ngươi nói thành lập hiệp hội sứa, hôm nọ họp có nhắc đến, nhất trí thông qua rồi, mọi người đều thấy đề nghị này rất hay."
"Mặc kệ cục hải dương, cục hàng hải hay cảnh sát biển cũng không thể chỉ chuyên theo dõi mỗi sứa, chi bằng lập ra một hiệp hội đánh bắt mang tính xã hội, chính phủ tổ chức người dân tham gia, vùng nào có điều kiện thì quản lý hoặc kinh doanh sản xuất các nghề liên quan tới biển."
Diệp Diệu Đông tươi cười hơn, "Đúng không? Ta cũng thấy thế, bây giờ quản lý hải dương còn yếu lắm, luật pháp còn chưa hoàn thiện, lập một hội xã hội, để dân tự quản, có thể có trật tự hơn, có việc gì thì để thành viên cùng thảo luận rồi báo cáo thông qua, sau đó thông báo rộng rãi, vậy sẽ nhắm vào hơn."
"Không sai, hơn nữa người từ nơi khác đến chỗ ngươi cũng không ít, nghe nói có trên 200 người, dù giờ bị bắt giữ một số, còn lại chắc cũng tầm trăm người chứ? Chỗ các ngươi cũng là một thế lực không nhỏ."
"Vậy nên đến lúc tổ chức thì chỗ các ngươi cũng phải có mấy đại diện tham gia, như vậy mới tiện cho những người từ nơi khác giao lưu với dân bản địa, giảm bớt những xung đột và mâu thuẫn không cần thiết."
Diệp Diệu Đông nghe xong liền gật đầu, "Ngài cân nhắc rất đúng, nhiều người ở chỗ chúng tôi cũng hay đến đánh bắt hàng năm, đúng là vẫn cần người tham gia hiệp hội để dễ dàng trao đổi. 56 dân tộc một nhà, không có lý nào để hai tỉnh láng giềng chúng ta trở mặt thành thù. Mọi người suy cho cùng chỉ muốn kiếm tiền, không cần thiết phải lưỡng bại câu thương."
"Được, nếu không có ý kiến gì thì tốt rồi, đến lúc thành lập hiệp hội, ta sẽ ghi tên ngươi vào, sắp xếp cho một chức vụ liên quan, sau này chiêu mộ thành viên hội thì chiêu mộ ngư dân ở cả địa phương và chỗ các ngươi, tốt nhất là có chữ, ngươi biết chữ không?"
Diệp Diệu Đông gãi đầu, "Ách... Cơ bản thì biết hết, cái hiệp hội gì đó, có làm trễ việc kiếm tiền không?"
Chẳng biết thế nào, tiện miệng nhắc tới một đề nghị, hắn vậy mà có thể sắp xếp chức vị cho mình, chuyện này có lợi gì sao?
"Chắc chắn là không, hơn nữa còn càng lợi hơn cho việc đánh bắt của ngươi, nếu chính phủ có chính sách chỉ thị gì thì cũng sẽ thông báo trực tiếp cho hiệp hội sứa, rồi các ngươi thông báo lại cho những ngư dân xung quanh. Ngày thường cứ làm việc như bình thường, nếu gặp vấn đề gì thì báo trước để mở họp thôi."
"Vậy thì tốt."
Diệp phụ ở bên cạnh nói chen vào, "Vậy chúng ta hai ngày nữa về rồi, qua mấy ngày nếu không đến thì sao?"
"Đúng đó, nếu ta không đến, thì cái hiệp hội sứa đó, ta treo cái chức vụ cũng vô dụng?"
"Bây giờ chỉ mới sơ bộ thành lập thôi, cũng chưa có gì bên trong, ngươi treo cái tên không sao cả, dù gì hàng năm cũng có mùa nước lên, chắc các ngươi năm nào cũng đến chứ."
"Vậy cũng chưa chắc... ."
Đợi vài năm nữa, sứa ở đây cũng như mực thôi, không còn thành mùa nước lên quy mô lớn nữa, sau đó bị ăn hết đến nỗi sau này phải nuôi đại trà...
"Cũng không nói trước được, treo tên vào cũng không sao."
"Được thôi, dù sao cũng phải chiếm chỗ cái đã, về sau nuôi quy mô lớn cũng cần kỹ thuật đặc biệt, còn cả dây chuyền sản xuất kinh doanh liên quan nữa..."
Lời sau cùng hắn nói nhỏ đi, ngoại trừ cha bên cạnh, Tằng Vi Dân cũng không nghe rõ, nhưng mấy câu trước đó nghe hắn nói thú vị, nên cũng cười theo.
"Lần này tranh giành nhau, chắc cũng để các ngươi kiếm không ít tiền chứ? Nghe nói vùng biển có khe rãnh gì đó có nhiều lắm."
Diệp Diệu Đông cười ha ha, "Cũng đâu chỉ mình chúng tôi, dân địa phương còn nhiều hơn. Nhưng trải qua đợt sóng gió kia ai cũng kiềm chế, nhường nhịn lẫn nhau nên mọi chuyện vẫn an ổn cả thôi."
"Vậy thì tốt, thuyền của ngươi nhiều, bản lĩnh lớn, người ở chỗ các ngươi chắc cũng nghe theo lời ngươi, đến khi lập hội chắc chắn phải cho ngươi một danh hiệu ngon."
Hắn sờ mũi một cái, "Ta không rành mấy chuyện này, ngài cứ xem sao mà làm, miễn không ảnh hưởng tới việc kiếm tiền của tôi, không tốn thời gian của tôi, nếu không muốn làm, có thể phủi mông đi là được."
"Ừm, cái hội sứa này thông qua rồi thì chúng ta phải bàn lại xem sao. Cái đơn xin giấy phép đánh bắt thì giờ ngươi có thể điền được rồi, điền xong thì có dịp tới, tới cục hải dương lấy nhãn mác rồi đóng lên thuyền, nếu không đến cũng không sao."
Diệp Diệu Đông nhận tờ giấy Tằng Vi Dân lấy ra từ cặp tài liệu trên bàn, trên đó chỉ yêu cầu viết chiều dài rộng của tàu, loại hình tàu đánh bắt, tên tuổi quê quán những người đi đánh bắt, ngoài ra thì không có gì khác.
"Được."
Hắn cầm cây bút máy trên bàn xoẹt xoẹt viết tên các thuyền viên trên thuyền Đông Thăng, mấy thứ khác cứ để sau, dù sao cũng không cần quá chi tiết, đến hay không còn khó nói.
Diệp phụ ở bên cạnh rướn cổ xem hắn viết chữ, miệng thì lẩm bẩm bằng giọng địa phương, "Có chữ vẫn hơn... ."
"Ngày xưa có thể biết chữ là có thể làm quan, bây giờ có thể biết chữ không ngờ cũng có thể được sắp xếp cho chỗ sống..."
Diệp Diệu Đông không để ý cha mình lải nhải, điền xong liền đưa tờ đơn cho Tằng Vi Dân, sau đó nói mình muốn ra trấn đến cục công an, nhân lúc trời vừa tạnh ráo, chuẩn bị đi chuyển nốt vật tư đã rơi rớt trước đó về, nên không nán lại làm phiền ông làm việc nữa.
Diệp phụ cũng bắt chước ông cúi đầu, dùng tiếng phổ thông lơ lớ pha lẫn tiếng Mân Nam, cảm ơn một hồi lâu, rồi hai cha con mới đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa lớn, Diệp phụ đã kéo ông lại hỏi: "Cái hiệp hội gì đó kia, nếu mà sắp xếp chức vụ cho con, có phải con cũng thành quan không? Vậy là có lương ổn định, ăn cơm nhà nước?"
"Cha nghĩ hay nhỉ, biết cái gì gọi là hiệp hội mang tính xã hội không? Tổ chức dân gian kiểu này, ai cho cha phát lương? Không chừng còn phải nộp hội phí ấy chứ."
"Hả? Không có lương lại còn làm không công, vậy thì đi làm gì? Còn lỡ cả việc riêng của mình nữa chứ."
"Danh tiếng thì nghe hay, có một cái chức danh, với lại dù sao cũng là dựa lưng vào chính phủ, tuy không có lương, nhưng mà tương ứng chắc là cũng có chút địa vị trong xã hội. Mà thôi, giờ thì chắc chắn là chưa có đâu, sau này thì có lẽ sẽ có? Nghĩ nhiều làm gì, ngại phiền thì thôi."
Về sau dù không thành những đợt sóng lớn như thế nữa, nhưng những đợt sóng nhỏ vẫn sẽ có, cộng thêm đến lúc đó cũng biết nuôi quy mô lớn, mấy cái hiệp hội này bình thường hậu kỳ sẽ chiêu mộ nhân viên kỹ thuật, phát triển mạnh những ngành nghề liên quan đến nuôi trồng của địa phương, sản xuất gia công mậu dịch các loại.
Chỗ này có sứa trôi dạt vào, về sau phát triển mạnh các ngành công nghiệp liên quan đến sứa cũng là điều dễ thấy, lập cái hiệp hội này ngược lại cũng có chút tác dụng.
Giờ mình làm sớm, sau này quy mô lớn hơn thì cũng không thể xem thường.
"Rắc rối vậy, thôi được rồi, lão già như ta không hiểu được đâu. Giờ mình về hả con?"
"Về gọi bốn năm người, năm sáu người thuê một chiếc máy kéo đi sang cục công an của trấn bên cạnh chuyển lương thực, nhà mình lương thực cạn đáy rồi, bữa trưa chắc cũng sắp hết, nhanh đi thôi."
"Vậy thì nhanh về thôi."
Còn chưa về đến nhà, họ đã gặp một đám người nhà mình đang dạo chơi trên đường, người dân xung quanh đều ngoái nhìn, chỉ trỏ, thấy thì đều tránh xa, đi qua rồi cũng vẫn còn ngoái đầu nhìn theo.
Mấy ngày qua, tóc họ dài ra được một chút xíu, ai nấy đều là đầu đinh, nhưng khí chất lại trông hết sức hèn mọn, chẳng giống người đã từng tòng quân chút nào, ai nấy đều nhìn trước ngó sau.
Thấy người con gái nào xinh đẹp đi qua, mặc kệ là cô nương trẻ tuổi hay là phụ nữ, mắt ai cũng dán chặt vào nhìn không rời.
Diệp Diệu Đông nhìn mà thấy ghét, đi vào vẫn còn nghe bọn họ bàn tán gái thành phố xinh thật, trắng trẻo, mặc quần áo sặc sỡ, đẹp hơn ở thôn nhiều.
"Mấy người bớt chút đi, cứ nhìn chằm chằm người ta vậy, coi chừng bị báo cáo tội giở trò lưu manh đấy. Còn nữa, mấy người theo ta đi."
"Đi đâu?"
"Đi theo ta đến cục công an chuyển vật tư, chẳng phải đợt trước bỏ chạy bị bắt, rớt lại một chút vật tư đấy à? Còn ở cục công an, mấy hôm mưa gió không chuyển được, hôm nay vừa vặn rảnh thì đi chuyển về, không thì trong nhà hết cả gạo ăn rồi."
"Chuyển về được á? Đồ đã vào túi người ta rồi..."
"A Đông là ai? Hắn đã bảo chuyển về được, thì chắc chắn chuyển được thôi, người còn vớt ra được nữa mà, mấy thứ đồ đó là gì chứ?"
"Cũng đúng, vậy các ngươi đi đi... Ta sợ, đợi lâu quá rồi... Giờ cứ nghe đến ba chữ 'cục công an' là chân ta nhũn cả ra."
"Ta cũng sợ, không dám vào nữa đâu, một đời người đi một lần là đủ chết khiếp rồi."
Diệp Diệu Đông nhìn bọn họ đùn đẩy qua lại mà tức giận quát: "Đồ nhát gan, ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó chứ, qua đó khuân đồ không phải là để gỡ gạc lại chút mặt mũi à? Chuyển hết đồ trong đó, trong lòng các ngươi chả cảm thấy thoải mái hơn hả?"
Mấy người từng vào đó đều lắc đầu, giờ thấy cục công an là họ phải đi đường vòng rồi, chứ đừng nói là đến đó nữa.
Cũng may là vẫn có mấy người chưa từng bị bắt đứng ra định cùng ông đi.
"Vậy các ngươi về sớm một chút, đến giờ thì nhớ chuẩn bị cơm trưa nhé."
Diệp Diệu Đông lo cha mình không dám vào cục cảnh sát, bèn bảo cha ở lại, đi theo mọi người dạo rồi về ngay, tiện tay đưa cho cha 30 đồng, dặn cha mua 20 cân thịt về để bữa trưa mọi người ăn thêm.
Mọi người vui vẻ nhận lời ngay, ăn ròng rã mấy ngày trời, hôm qua mới có cá, hôm nay lại có thịt ăn, tốt quá rồi.
Dặn dò xong, ông lại dẫn 5 người bên cạnh hỏi người qua đường, chỗ nào có máy kéo thuê được, sau đó lại đi tìm người dân địa phương có máy kéo.
Đi loanh quanh hồi lâu, hỏi han đủ điều về giá cả, cuối cùng cả đám mới lên máy kéo đi về phía trấn.
Mấy người công an trong cục thấy nhóm người này lại đến thì đều rất phiền.
Diệp Diệu Đông nhanh nhảu đưa cho người công an đã giúp mình chuộc người mấy hôm trước mỗi người một bao thuốc Trung Hoa, rồi cười nói: "Đồng chí công an tốt, ngại quá lại đến làm phiền các anh. Mấy hôm trước mưa lớn quá, các cửa hàng đều đóng cửa hết, không chu toàn được, ướt sũng hết cả thì có gì không tiện, hôm qua thì lại bận đột xuất, cho nên đành phải đến hôm nay, lại làm phiền các anh rồi, hôm nay chúng tôi đến chuyển chút vật tư, mấy hôm trước cũng đã nói rồi, ha ha."
Hai người cầm bao thuốc, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn một chút, "Sáng nay cũng có người đến chuộc nốt mấy người còn lại rồi, sao không đi cùng?"
Diệp Diệu Đông hơi giật mình, "Là mấy người Diệp Diệu Quốc sao?"
"Ừ đúng, lúc đi còn cãi nhau ỏm tỏi lên, chỉ là nghe không hiểu họ nói gì thôi."
Ông lập tức hiểu, hôm qua do một triệu hải sản trôi dạt lên bờ, nên A Sinh ca cũng chưa kịp chuộc người, phải đến sáng nay mới đến được.
"Bọn họ còn mua thêm ba chiếc thuyền nữa đấy."
"Cướp lại thuyền cá rồi mà còn mua thêm 3 chiếc nữa hả?"
"Ừ."
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên một chút, thuyền đánh cá ở đây sẽ ít đi, đa phần mấy cái thuyền của Trần Gia Niên mang đến bị giữ lại hết, hôm nay có người mua, vậy chắc chắn không phải thuyền ở địa phương này rồi.
Thôi vậy, kệ bọn họ, dù sao thì họ cũng định ở lại đây thêm một thời gian, chắc cũng muốn đợi họ quay về rồi mới tính, mọi chuyện cũng có một kết thúc, thêm một chiếc thuyền ở đây cũng vớt được thêm một chút.
Hai viên công an đứng dậy định dẫn họ đi chuyển hàng, lúc này Dương Quốc An từ cửa sau bước vào, thấy bọn họ cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cũng cười đi ra chào hỏi ông.
"Ghê đấy, nghe nói anh còn tìm được mối quan hệ với cấp trên, nên mới chuộc được nhiều người như vậy ra, hơn nữa còn mất ít tiền lại được đối xử giống như dân bản địa nữa chứ."
"Đâu có gì, chỉ là may mắn thôi, cũng là nhờ các đồng chí giúp đỡ cả mà."
Diệp Diệu Đông cười rồi lại đưa một bao thuốc, rồi ra hiệu cho đám người chèo thuyền cùng hai viên công an đi chuyển hàng.
"Tôi có giúp được gì đâu, chuyện này ồn ào hơi lớn, cũng may là anh có cách..."
Dương Quốc An đặc biệt khách khí mời ông sang vị trí ngồi bên cạnh uống trà, hai người nhỏ giọng nói chuyện, biết ông còn quen người trên, còn có thể giúp vớt nhiều người như vậy ra, một người ngoài như vậy, đây đúng là bản lĩnh tuyệt đối, nên càng thêm khách sáo với ông.
Diệp Diệu Đông nhìn mọi người ra vào chuyển hàng, sau đó có người còn dừng lại nhỏ giọng hỏi ông: "Đồ của chúng ta chuyển hết rồi, nhưng bên trong vẫn còn nhiều quá..."
"Cứ chuyển hết đi, không còn gì nữa."
Dù sao thì cũng là đồ của đám người họ rơi lại, dù không phải đồ của riêng nhóm người này, thì cũng là do giành lại từ trong đội của Trần Gia Niên.
Ông không tin là sau trận đấu súng đó, đám công an này không đi lục soát những căn cứ để bắt người, đám người của đội kia chạy nhanh như vậy thì chắc chắn đồ đạc sẽ không mang đi được, thế nên đồ bị thu giữ tập trung hết là đúng rồi, vậy nên đồ đạc bên trong chắc chắn sẽ nhiều hơn số họ bị rớt lại.
Đã tới rồi, chắc chắn sẽ phải chuyển hết đi, chuyển về rồi, có đồ nào có ký hiệu thôn, có tên của dân làng thì sẽ để cho họ nhận lại, không có thì tất nhiên là của ông rồi, ví dụ như lương thực thì đương nhiên là của ông.
Cứ để mặc mọi người không ngừng tay mà chuyển, gần như đã dọn sạch bên trong rồi thì mới có người tới ngăn cản.
"Này... Các anh sao cứ chuyển hoài thế, cái này đều là của các anh sao?"
Diệp Diệu Đông lập tức đứng dậy cười nói: "Đều là của chúng tôi cả đấy, bên ngoài bao tải đều có ký hiệu hoặc có họ của mọi người mà, trước khi đến tôi đã hỏi lãnh đạo rồi, lãnh đạo bảo có thể chuyển, dù sao cũng là đồ rơi lại, người thì chuộc về hết rồi, đồ đạc cũng đâu cần phải giữ lại nữa."
"Thật hả..."
Dương Quốc An cũng lên tiếng giúp: "Để họ chuyển đi thôi, dù sao thì để đấy cũng chật chỗ, bao bì cũng rách hết cả rồi, lại còn bị chuột cắn nữa, mấy ngày mưa liên tục, nhiều thứ cũng ẩm mốc cả rồi, dọn đi thì đỡ mất công để đấy sinh ra sâu bọ."
"Đã là lãnh đạo nói rồi, thì cứ chuyển đi vậy..."
Diệp Diệu Đông cười cảm ơn một tiếng, mình cũng đi theo, tranh thủ chuyển cho nhanh.
Một chuyện nhỏ nhặt như thế, ai lại cố tình gọi điện hỏi lãnh đạo chứ?
Cho đến khi chuyển hết bảy tám phần đồ trong kho, ông mới cảm ơn mọi người rồi gọi mọi người leo lên máy kéo.
Mọi người đều vô cùng phấn khích.
"Cái này của chúng ta có giống kiểu cá diếc sang sông không? Không ngờ lại còn có thể chuyển cả cục công an đi?"
"Ha ha, đúng thế, nhìn bọn họ từng người cau có, bộ dạng không nỡ, nhưng lại chỉ có thể nhìn chúng ta chuyển đi, quá sướng."
"Chớp mắt một cái đã có nhiều đồ thế này rồi, gạo nhiều thật nhiều bao, lần này có cơm ăn rồi."
"Còn có một đống quần áo, mang về mọi người chọn lựa một chút cũng có thể mặc... ."
"Mẹ kiếp, ngươi không sợ đồ của người chết à? Còn dám mang ra mặc? Đem đốt đi cho rồi, ai chuyển về chứ? Cái này cũng muốn."
"Chẳng phải nói là dọn hết rồi sao? Vậy thì mang hết đi, mấy bộ quần áo này thật không cần thì cũng phí, mấy ngày nay tranh thủ mặc nó lên người, buổi tối giặt sạch ngày mai mặc tiếp... ."
Diệp Diệu Đông nói: "Có một số có thể là của dân làng chúng ta làm rơi, mang về để cho chính bọn họ chọn lấy một cái, đừng có mà mang đi đốt."
"Chúng ta nhiều đồ như vậy còn muốn chia cho người khác à? Rõ ràng là chúng ta đi chuyển về mà, tại sao phải chia?"
"Đúng đấy, cứ ngồi đó chờ rồi có sẵn mà xơi, dựa vào cái gì?"
Diệp Diệu Đông nói: "Không chia thì thôi, chúng ta dọn ra ngoài chính là của chúng ta, bản thân chúng ta còn chưa có cơm ăn, còn quản người khác? Đến nhà rồi thì các ngươi trước cứ đem chỗ lương thực đó mang vào phòng bếp gian để đồ, còn đồ tạp nham khác thì ném vào trong sân, những người khác đến thì để tự bọn họ nhận, còn mấy cái thúng, giỏ tre có ký hiệu, của ai thì cứ để người nấy lấy về."
"Như thế cũng được."
"Chỉ cần đồ ăn không chia cho người khác là được."
Máy kéo cộc cộc cộc còn trên đường, đợi về đến thị trấn rồi, Diệp Diệu Đông trên đường đi không ngừng chỉ đường, mới khiến máy kéo đưa bọn họ trở lại trước cổng.
Người lớn trong nhà đã sớm chờ sẵn, thấy cổng có động tĩnh thì đều chạy ra, ồ ồ gọi nhau cùng đi chuyển đồ.
"Cuối cùng cũng có gạo vào nồi... Nhanh nhanh đi nấu cơm... ."
"Còn chưa nấu cơm à?" Diệp Diệu Đông ngạc nhiên hỏi.
Diệp phụ nói: "Không có gạo, buổi sáng còn lại chút gạo đều nấu khoai lang hết rồi, trưa nay nhà chúng ta cũng chỉ có thể ăn khoai lang, đồ tốt chuyển về rồi, thì nấu thêm chút, mọi người ăn thêm cho no."
"Khó khăn thế..."
"Sao nhiều đồ như vậy... Chúng ta sao mà không thấy ai bỏ quên nhỉ..."
"Suỵt... Chúng ta chuyển trống cả cục công an đi rồi, khỏi phải quản ai, dù sao hiện tại đều là của chúng ta, cái nào có ký hiệu thì ném ra sân cho người khác nhận."
"Vì cơm no của mọi người, đừng ai nói gì về lương thực cả."
"Hiểu rồi, mọi người đều hiểu."
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu ý nhau, ăn trước giấu đi, đồ của nhà mình thì chọn trước ra, còn lại không phải là lại ném vào trong sân sao.
Vừa vặn lại đến giờ cơm, giữa trưa trời nắng chang chang cũng không có ai đến.
Lại có cơm gạo để ăn, từng người đều sáng mắt cả lên, cũng không hề khách sáo, lập tức nấu đầy hai nồi cơm lớn, ăn xong lại tiếp tục nấu tiếp.
Trưa còn thừa một nồi khoai lang cũng đều đổ vào chung để trộn đều, những ai đã ăn cơm rồi thì vẫn cứ tiếp tục ăn thêm một chút.
Mấy ngày này không có làm việc, mọi người cũng biết lương thực ít, đều nhịn ăn nhịn mặc, cố gắng ăn ít cơm nhiều hoa màu, khó được giữa trưa được ăn cơm thơm lừng, sau khi ăn cơm xong mỗi người đều vô cùng mãn nguyện.
Suy cho cùng mọi người đều là dân đen thấp cổ bé họng, chỉ vì có cái ăn cái mặc mà thôi, Diệp Diệu Đông giữa trưa cũng không nói gì chuyện mọi người phung phí, mấy ngày nay có ai ăn được bữa nào no bụng đâu.
Cơm hoa màu sao ngon được bằng mùi thơm của cơm gạo.
"Đông tử, thuyền của chúng ta chiều nay có nên đến cảng tránh gió đậu không?"
"Cũng được, vừa ăn cơm nước xong xuôi thì nghỉ ngơi một lát, rồi lại lái con Đông Thăng về trước, số khác tiếp tục giấu ở cảng tránh gió, chờ khi nào quay về rồi cùng nhau ra khơi về nhà."
"Mấy người kia bình thường hận không thể cả ngày ở đây, hôm nay đã một giờ rồi mà sao vẫn chưa đến?"
"Bọn họ có biết chúng ta hôm nay đi cục công an lấy được chỗ đồ này đâu, kệ bọn họ thôi."
"Hôm nay rảnh rỗi vậy, chắc sáng nay đều đi dạo phố mua sắm hết rồi hả? Giờ này chắc đang nhàn rỗi không có gì ngủ trưa rồi, đoán chừng đến chiều tối là chạy đến hết thôi. Tiền trong tay ta hiện tại còn chưa đủ trả lương, phải đợi số sứa máu này phơi khô, chiều tối đem bán rồi thì mới chia lương cho mọi người."
"Ha ha, không vội. . ."
"Không sao, dù sao cũng không phải ngày mai về liền, chờ chút còn thời gian cho mọi người đi chơi mà ... ."
Diệp Diệu Đông tối hôm qua đã tính sổ xong xuôi, nhiều nhất chỉ là lúc nào thì về mà thôi, chậm một hai ngày tiền công chẳng hề gì.
Đợi hắn và cha hắn nghỉ ngơi đủ rồi thì 3 giờ hơn, bọn họ mới đi đến nhà trọ tìm A Quang và Bùi phụ, bàn bạc cùng nhau đi cảng tránh gió lái thuyền, tiện thể để mọi người đến sân nhà hắn nhận lại đồ đạc của mình.
Cơ bản mỗi chiếc thuyền đều ít nhiều gì cũng có đồ đạc bị rơi lại.
Để tiết kiệm thời gian, không ai muốn đi bộ cả, cũng không thiếu chút tiền này, bọn họ vẫn cứ thuê một chiếc máy kéo đưa đến gần cảng tránh gió.
Trong cảng tránh gió vẫn chỉ có thuyền đánh cá của bọn họ đang neo đậu ở đó, lúc đầu mưa to cũng không khiến người địa phương để ý, về sau mưa to kéo dài cũng không xảy ra vấn đề gì, ai cũng chẳng muốn mang thuyền đến đậu trong đó, dù sao thì đi đi lại lại cũng phiền phức.
Điều này ngược lại biến thành nơi che chắn cho thuyền đánh cá của bọn họ, là nơi tốt để cất giấu thuyền.
Đợi hai chiếc thuyền chạy đến bờ, trời còn chưa tối, ánh chiều tà còn chiếu đỏ rực một nửa bầu trời.
"Đông tử, không phải ngươi muốn vay ta tiền để trả lương sao? Đi với ta đến nhà trọ trước. . ."
"Chắc là cũng không cần vay đâu, hôm qua bán được một khoản rồi, đợi ta về đem sứa máu bán đi, rồi tính thêm những khoản lặt vặt khác chắc cũng không cần."
"Không cần thì thôi, vậy ngươi cứ đem sứa máu đi bán trước, ta cũng đi gom số sứa máu của những người khác, hôm nay phơi cả ngày rồi, hiện tại chắc là được rồi, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau tính sổ cuối cùng."
"Được."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận