Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1099: Lại nhập trướng 5000 khối (length: 26937)

Bên cạnh đám người chèo thuyền nghe thấy đều ngứa ngáy khó chịu, đến lượt những người đã từng trải thì không thể chờ đợi được nữa mà nhìn vào đồ nghề trên người mình.
"Đến lượt chúng ta rồi... Chúng ta vừa hay xuống nước xem thử dưới đáy nước trông như thế nào..."
"Ngươi nhanh lên đi, chậm chạp quá, ta còn đang chờ xuống nước..."
"Gấp cái gì, phía sau còn có rất nhiều dây, đều muốn thu lên hết hả?"
Diệp Diệu Đông khẳng định nói: "Đều muốn thu, đều thu hết lên đây đi, không cần phải chờ nhá nhem tối."
Vừa nãy còn tính là qua nửa ngày, dưới đáy toàn là cá, thử nghiệm thu một dây xem tình hình rồi sau xác định.
Bây giờ nhìn thấy đều đầy 90% số lưỡi câu rồi, còn gì mà không vừa lòng, nhất định tranh thủ thời gian thu lên, không cần đợi đến nhá nhem tối.
Tỉ lệ cắn câu cao như vậy, sớm thu lên vậy có thể tránh để lâu quá sẽ bị sẩy mất.
"Mấy người thu thì cẩn thận một chút, đeo bao tay vào, người khác thì cầm hai cái kìm, kẻo bị cắn."
"Không đâu, cá này vừa lên khỏi mặt nước là chết."
"Không có chuyện tuyệt đối như vậy đâu."
Thu lên nhanh thì chúng còn khỏe cực kỳ, có khi còn chưa kịp tự phân hủy, lúc này mà vội chụp lấy tay thì rất có thể bị phản công, bị răng sắc của nó cắn cho.
"Chậc chậc, nhiều thật đấy, một dây câu treo năm sáu con, trước đây sao có thể thấy một dây mà câu được nhiều như vậy, một dây mà lên được một con là ngon rồi, còn hay không câu được con nào."
"Giỏ này lại sắp đầy rồi..."
"Xếp cho ngay ngắn vào một chút, đừng làm hư mất vẻ ngoài..." Diệp Diệu Đông dặn dò.
"Biết rồi, bọn tôi đều xếp ngay ngắn hết, xếp chăn còn không ngay ngắn bằng như này..."
"Thôi đi, cậu còn xếp chăn á? Đời này chắc gì đã từng xếp chăn mền..."
"Vậy là tôi đã xếp ngay ngắn đó, ngày mai ăn thịt hay ăn canh là nhờ vào chỗ cá hố này."
Diệp Diệu Đông cười phụ họa: "Ngày mai tiếp tục ăn thịt, hôm nay thu hoạch lớn, ngày mai lại mua thêm 10 cân thịt."
"Tuyệt, ha ha... Lại có thịt ăn rồi..."
"Mọi người làm cho tốt, A Đông nói ngày mai lại mua 10 cân thịt, tiếp tục ăn thịt..."
Mọi người nhiệt tình tăng vọt, không chỉ vì có thêm đồ ăn, có thể ăn ngon một chút, mà chủ yếu là làm ngư dân mấy chục năm nay, chưa từng thấy kéo dây mà lại có thể như thế này, lại còn có thể thu được nhiều hàng như vậy, đúng là niềm vui bội thu.
Chờ một dây chính xong xuôi, người khác đều giơ giỏ lên ước chừng trọng lượng.
Một dây chính 500 lưỡi móc, 90% đều có cá, còn có lưỡi hai con, thậm chí còn có ba con dính liền nhau.
Mọi người nhấc giỏ lên tay, dự tính thử, bảy tám giỏ lại có thể được sáu bảy trăm cân, chủ yếu là cá hố này đều rất lớn, lại không có con nhỏ, một con gần một mét thịt lại dày, tiện tay nhấc lên đều hơn một cân.
Cả một giỏ mang ra, con nào cũng như con nấy, ánh sáng lập lòe.
Ngoài ra còn có gần nửa giỏ không đẹp mắt bằng, chủ yếu là đuôi bị cắn, cũng có ba bốn chục con gì đó, dù có bớt chút tiền nhưng vẫn bán được khối tiền.
Diệp Diệu Đông nghĩ, đến lúc về thì sẽ nhấc chỗ này cho người khác chia nhau, cũng không cần bán, đi cùng đều là người trong thôn, ai cũng biết mặt nhau, mà mình cũng phải để lại một ít để ăn, 30 người một ngày tiêu hao cũng là lớn.
"Hôm nay ra biển đá lạnh không đủ, không biết có thể câu được nhiều như vậy không, các cậu để cá vào kho thì dùng tiết kiệm thôi."
"Biết rồi, dù sao mấy tiếng nữa là về rồi, độ tươi ngon chắc chắn vẫn đủ."
"Ừ."
"Cầm giỏ tới, lại thu lên tiếp..."
Dây thứ hai cũng bị họ kéo tới, mọi người lại lập tức phân công nhau, có người chuyển lên boong thuyền, đưa vào kho, có người xắn tay áo lên cũng đi theo thu cá.
Diệp Diệu Đông quay đầu sang phía mạn thuyền bên kia, xem A Quang bên kia đang thu hàng.
Bên thuyền đối diện ai nấy mặt mày cũng rạng rỡ vui tươi, lúc này ai còn quan tâm đến sứa trôi nổi lềnh bềnh trên mặt biển, tất cả lực chú ý đều dồn vào cá hố, những tiếng bàn tán vang lên cho thấy mọi người đều vô cùng phấn khích.
"Đông Tử, các cậu định thu sạch lên hết à?"
"Muốn đấy, thu hết lên thôi, một dây mà treo nhiều cá hố thế này, không thu bây giờ thì để làm gì? Cứ có sẩy mất, thu lên sớm cho đỡ mất."
"Bên tớ cũng muốn thu hết lên, nhiều quá, không ngờ lại dễ câu như vậy."
"Đây là gọi chính xác mục tiêu đó, đều quăng đúng ổ cá, chứ không phải quăng bừa mà câu được đâu. Các cậu thu dây thứ hai đi, dây trước thu được bao nhiêu cân rồi?"
"Đại khái sáu bảy trăm cân, có cả mấy con bị cắn dở nữa, bên cậu thì sao?"
"Cũng gần như vậy."
A Quang vẻ mặt tiếc nuối lại lớn tiếng hô: "Tiếc quá, hôm qua chúng tớ mua đồ làm dây ít quá, mới có bằng nửa chỗ của cậu thôi, chờ lát tớ làm xong chỗ này, tớ về sớm mua thêm đồ làm, tối nay tranh thủ làm thêm, ngày mai lại ra."
"Ừ, hôm nay số lượng sứa nổi lên nhiều rõ rệt, chắc cũng chỉ làm được hai ngày là phải dừng."
"Xem tình hình thôi."
Diệp Diệu Đông nhìn bọn họ thu hoạch, tỉ lệ trúng không khác gì mình, cả dây chính kéo lên, dây câu ở dưới toàn là cá hố trắng lóa, ít có lưỡi nào không có cá, ai nấy cũng đều tươi cười hớn hở.
Anh nhìn qua một chút, rồi lại quay về bên mình xem mọi người thu hoạch, người trên thuyền mình đều đang xúm lại xem và nói chuyện.
Cũng không biết cha mình lúc nào kéo lưới về, nếu về thì anh cũng phải dặn cha mình đi mua đồ làm dây thêm, tranh thủ hai ngày còn câu được, có thêm chút tiền cũng đáng.
Thu nhập so với cố gắng thì hơn nhiều quá.
Bây giờ một dây kéo mà thu được sáu bảy trăm cân, mười dây thì đã sáu bảy ngàn cân, một cân ba bốn hào là thấp nhất rồi, là có hai nghìn tệ trở lên rồi, thêm cả nhím biển nữa!
Nhím biển chắc cũng thu được 5000 cân gì đấy, chắc cũng bán được cả nghìn tệ.
Ngon ăn quá!
Mùa sứa nổi đừng có đến đấy nhé?
Diệp Diệu Đông tính sơ qua một chút, trong đầu thì nóng lên hết cả rồi, quá lời, lúc chưa ra anh cũng đã mường tượng một ngày sẽ kiếm được nhiều thế này, chỉ là ảo tưởng kiếm từ sứa, không ngờ sứa còn chưa thấy đâu đã kiếm được một món lớn như vậy.
"A Đông à, hôm qua các cậu có hỏi cá hố bao nhiêu tiền không?"
"Chỉ nói là muốn xem lớn nhỏ, con nào lớn chút, thịt dày chút thì ba hào trở lên, nhưng không nói rõ là lưới hay câu, cha tớ cũng không hỏi kỹ. Lát nữa cập bờ bán hàng thì trước đừng mang hết hàng ra, chuyển một giỏ ra hỏi giá trước."
Người chèo thuyền bên cạnh xen vào, "Chắc chắn không chỉ có ba hào đâu, trước đây lưới cá mà lớn chút đã có thể bán giá đấy rồi, mình câu hôm nay thì chất lượng hoàn hảo, lại lớn nữa, chắc chắn sẽ bán được nhiều tiền hơn."
"Đúng đó, bốn năm hào chắc chắn có, cá câu lớn giá cao, không để người ta lừa."
"Được, hỏi nhiều chút..."
"Dây này xong chưa nhỉ?"
"Chưa, lưỡi câu còn nhiều cá quá, thu hơi chậm một chút, không nhanh vậy được, chờ thu hết chắc phải mất hai ba tiếng, với lại có cái phao trôi hơi xa một chút, phải chờ tụi nó lên mặt nước rồi mới lái thuyền ra thu."
Diệp Diệu Đông gật đầu, cái này anh biết, "Đợt sau tụi nó xuống rồi thì đổi vị trí, tiện thể đi cào nhím biển luôn."
"Tiện thể vớt sứa trên mặt biển luôn, mới chốc lát, nhìn lại đã nổi thêm mấy chục con, trước mình có thuyền mà không động được, toàn để cho lão Bùi bên kia mò mất, lát nữa mình cũng phải vớt một lượt."
"Đúng, không thể để cho mình nó có lợi được..."
"Đi nấu chút đồ ăn đã, giữa trưa không về, cũng may trên thuyền cái gì cũng có chuẩn bị một chút, ăn no rồi làm tiếp."
Hôm nay anh cũng không có đưa hết người chèo thuyền đi, chỉ có một nửa thôi, để một nửa giữ nhà, cha anh đêm ra biển kéo lưới cũng có theo hai người, thật ra không cần nhiều người làm vậy.
Ngày mai chắc có thể đưa hai thuyền nhỏ đi ra, ở ngay chỗ này nhặt sứa, cũng đỡ phải người trên thuyền phân tâm đi vớt, muỗi chân tuy nhỏ cũng là thịt, nhặt hết chỗ linh tinh đấy cũng có thể bán mấy chục tệ.
Người trên thuyền đều theo thứ tự thu hoạch cá hố, không còn cái vui mừng ban đầu nữa, trở nên quá đỗi bình thản, thỉnh thoảng thấy con nào có hai ba con dính vào nhau mới kêu lên một tiếng.
Mà ở dưới nước những người vớt nhím biển thì đang thay nhau không ngừng, cào hết một vòng rồi, bọn họ kéo dây cá vẫn chỉ mới được một nửa.
Mà đến lượt anh và A Quang thì hai người cũng xuống nước, tiện thể xem khung cảnh đặc biệt lúc kéo dây cá ở dưới nước.
Rõ ràng là đang lơ lửng ở rãnh biển, tay cầm cào sắt liên tục thu nhím biển, để chúng rơi xuống túi lưới, lại đột nhiên giữa đáy biển phía dưới có màu trắng của dãy băng nhung nhúc động đậy.
Liên tiếp đợt đợt vảy cá hố bay lơ lửng ở ngay gần họ, con thì dài, có một mảng lớn, thẳng tắp có trật tự.
Tuy không ở gần cạnh họ nhưng cũng có thể thấy thân cá vẫy liên hồi trong nước, cho đến khi càng lúc càng xa, biến mất hẳn mới thôi.
Họ cứ nhìn như vậy, đến khi biến mất mới tiếp tục cào nhím biển.
Trong lúc đó cũng có vài con cá nhỏ bơi qua bên cạnh họ, đôi khi cả hai người tiện tay thì sẽ vuốt nhẹ một cái, để cá giật mình nhanh chóng tránh ra.
Có một con sứa từ chỗ Diệp Diệu Đông dưới đáy trồi lên, hắn thấy vậy liền né sang một bên, sau đó tiện tay cầm thiết trảo định đâm vào phần ô lớn của nó, lại bị nó phản ứng kịp thời, trước một bước vọt sang bên, rồi co mình lại chui xuống rãnh biển.
Diệp Diệu Đông kinh ngạc nhìn con sứa vốn định nổi lên, vậy mà vì hành động của hắn mà chìm xuống đáy nước.
Sứa dù không có mắt tai, không nghe được tiếng kẻ thù, cũng không thấy hình kẻ thù, nhưng nó có thể nhanh chóng tránh đi kẻ địch mạnh.
Đó là vì có một loại cá con và tôm nhỏ đóng vai "Tai mắt" cho nó. Chúng được gọi là "tôm sứa" và "cá chim ngọc".
Chúng rất nhỏ, thường sống quanh miệng xúc tu của sứa để bắt mồi, lấy sứa làm dù che chở.
Khi có kẻ thù đến gần, đám tôm tép nhỏ bé nhanh chóng trốn vào miệng xúc tu của sứa, sứa nhận được "tin báo" liền co dù lại lặn xuống biển, tránh nguy hiểm.
Quả nhiên không nên tiện tay, mất một con, mà mấy con này đều là loại lớn cả rồi.
Hắn cúi xuống nhìn đáy biển, con sứa không còn lơ lửng ở biển mà đang đi lại, đung đưa trong rãnh biển, rồi lướt tới một nơi xa bọn hắn. Vậy nên hắn cũng không tiện tay nữa, ngoan ngoãn vớt, gặp con sứa nào xuất hiện bên cạnh cũng chỉ né tránh một chút, để nó ung dung lên mặt biển.
Phải nói, buổi chiều sứa nổi lên nhiều hơn buổi sáng không ít.
Đợi cả hai người bọn họ đã chất đầy hai túi lưới thì quay về, phía Bùi phụ đã thu gần hết dây câu, còn bên hắn thì mới được một nửa.
A Quang vừa lên boong tàu, biết vậy liền gọi cha về trước, nghe ngóng giá cả rồi hãy bán, còn hắn ở lại đây hỗ trợ vớt, tiện thể dặn dò cha mua thêm vật liệu về, mai có thể câu được nhiều hơn.
"Nếu làm nhiều vật liệu, mai phải mở Bội Thu ra thôi, chiếc thuyền này không có khoang chứa cá, hàng chất đầy trên boong hết rồi, thêm sứa, lại còn dây câu thu hồi nữa, cũng phải mấy sọt, hết cả chỗ đặt chân, chúng ta đi lại cũng không được."
"Vậy thì mở Bội Thu ra đi, thuyền đó còn kéo lưới được mà."
"Cũng được, hôm qua định giống nhà kia, làm dày thêm một chút, mua mười cái vật liệu, kết quả móc câu chồng chất đến hai đầu, sau mua không ít móc nữa, dây thừng thì lại thừa, đợi ta về mua thêm móc nữa là được."
Diệp Diệu Đông cũng hỏi xen vào, "Bên Bùi thúc dọn dẹp xong hết chưa, tính ra được bao nhiêu cân không?"
"Khoảng 3000 cân ấy hả? Chất hết trên boong tàu rồi, trời lại nắng, chỗ mình không có kho chứa, đá lạnh thì mua ít, cũng chỉ còn cách tranh thủ đưa về thôi."
"Vậy các ngươi về trước đi, chỗ ta hàng chưa thu xong, dọn xong sẽ về."
"Vậy ta về trước bán hàng, tiện thể hỏi thăm giá cả luôn, đến lúc các ngươi về thì bán thôi."
"Được, tin chắc chú sẽ bán được giá cao."
"Vậy tụi ta về trước nhé."
Mấy ngày nay bọn họ đều ở đây kéo lưới bán hàng, dân địa phương cũng để ý cả, còn có thể tán dóc đôi câu chuyện về tình hình thu mua, giá cả hôm nay thế nào.
Đợi khi Bùi phụ lái thuyền đi rồi, ở chỗ này chỉ còn lại thuyền của bọn họ, Diệp Diệu Đông và A Quang cũng đồng thời ngồi bệt xuống đất, nhìn đám công nhân trên thuyền thu từng con cá hố lên, xếp gọn vào giỏ.
"Đông Tử, hai người thu được bao nhiêu cân rồi?"
"Cũng chẳng kém các ngươi là mấy đâu, cùng lúc thu mà, các ngươi dọn xong, tụi này cũng được hơn nửa rồi."
"Biết thế hôm qua làm thêm chút, lúc ấy cứ nghĩ là mấy người làm nhanh, làm được nhiều hơn, chỗ mình ít người thì làm ít đi. Số lượng của hai người bằng hai lần tụi này, hôm nay được sáu, bảy nghìn cân không?"
"Chắc là được."
"Thơm rồi nha."
"Các ngươi cũng vậy thôi, không ít đâu, làm thêm vài ngày bù cho mấy ngày trước là xong."
"Mấy người kia đang lải nhải, bảo là đến sớm..."
"Mặc kệ bọn họ, đã bảo là không ai bắt ép làm cùng mà, kiếm được thì vui vẻ, không kiếm được thì nói xấu."
"Ngươi bảo xem, mấy anh em của ngươi bị bỏ lại trên bờ, chẳng ai thèm chở đi, liệu có trực tiếp quậy tung chỗ này không?"
"Bọn họ không dám đâu."
Chuyện này Diệp Diệu Đông khá chắc, bọn họ không gánh nổi sự giận dữ của dân làng, làm chuyện ngu ngốc đó thì lập tức bị xa lánh, về cũng không xong.
"Nhưng chắc cũng chẳng cần đợi bọn họ quậy tung chỗ này, dân địa phương sẽ phát hiện ra thôi, chỉ cần tụi mình kéo hàng về vài ngày thì sẽ bị dân địa phương nhòm ngó đến, chắc... có lẽ không cần vài ngày đâu? Vốn dĩ tụi mình đã quá nổi bật rồi."
"Cũng đúng, chắc không đến lượt bọn họ lộ, tụi mình sẽ bị dân địa phương bám theo mất thôi, xem ra không mấy ngày nữa là có trận ác chiến rồi."
"Ừ, chắc Trần Gia Niên bọn họ cũng chỉ một hai ngày nữa sẽ đến, xưởng hôm nay bắt đầu làm rồi."
"Không biết bên đó đến bao nhiêu người nữa."
"Không biết." Diệp Diệu Đông lắc đầu, không sao đoán được.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Đến lúc chập tối, bọn họ thu xong cá hố, tranh thủ lúc mặt trời lặn mà về thì thấy trên bến tàu dừng một loạt thuyền đánh cá, ít nhất cũng phải hai chục chiếc.
Mà trên bờ thì người địa phương đang xôn xao bàn tán, bảo lại có một nhóm người lạ đến.
Lúc họ cập bến, cũng có ngư dân bản địa kéo họ lại hỏi có phải lại là đồng bọn đến bắt sứa không?
Diệp Diệu Đông đều trả lời mình không biết, những người hắn mang đến đều ở đây cả rồi, với lại hắn chắc chắn là không có vớt ở gần bờ, bọn hắn mấy ngày nay đều đi đánh cá xa ngoài kia.
Nói xong hắn cũng mặc kệ dân địa phương bàn tán, đi tìm cha đang chờ mình trên bờ, hỏi xem cá hố định bán cho nhà nào.
Diệp phụ kéo lưới về có ghé rãnh biển nhìn thu hoạch, vốn muốn đợi cùng về, nhưng Diệp Diệu Đông bảo ông về trước bán, tiện thể hỏi thăm Bùi phụ cá hố bán cho nhà nào, giá cả bao nhiêu.
Vì vậy Diệp phụ cố ý đợi ở đây, chờ bọn họ về dẫn đi bán hàng.
Mà thu nhím biển và cá hố thật sự không phải cùng một chỗ.
Nhưng lúc bọn họ trước khi khiêng nhím biển đi cân, lại mang cá hố đặt lên bờ thì nhà thu mua nhím biển lại vội vàng giữ lại, ra giá như nhau.
Diệp Diệu Đông nghĩ chuyện một không phiền hai, nếu cùng giá thì bán luôn cho một mối cho xong.
Nhờ phúc của Bùi phụ, đến sớm nói chuyện giá cả, hắn chỉ cần bán đúng giá đó là được, một cân mua được 5 hào.
Cá hố dây câu của bọn họ vừa đẹp vừa tươi, lại còn to, đặc biệt đều tăm tắp, gần như dài cả mét, không quá to mà cũng chẳng nhỏ, đó là đặc điểm của dây câu.
Không giống lưới, một mẻ kéo lên thì con to con nhỏ lẫn lộn.
Giá này cũng coi như là cao, người thu mua cũng nói trước đây không có giá tốt vậy, chỉ là thấy bọn họ câu được, lại còn to đẹp nữa, chứ cá lưới bình thường thì chỉ có giá hai, ba hào thôi.
Bọn họ cân nhím biển trước, hôm nay nhím biển thu được nhiều hơn hôm qua một chút, vì có thêm hai người hỗ trợ.
Dù vẫn kết thúc công việc cùng một thời điểm, chỉ là mọi người giúp nhau một tay gánh nước, nhưng số lượng vẫn tăng lên, đạt 5425 cân, bán được 1085 đồng.
Khi cân cá hố, người làm việc cũng không nhịn được mà hỏi, bọn họ câu ở đâu, sao câu được nhiều thế? Trước nay chưa thấy có thuyền đánh cá nào câu được nhiều vậy.
Quả thật là chưa từng nghe, chưa từng thấy.
Diệp Diệu Đông cũng giải thích, nói mình gặp được đàn cá lớn, không có đàn cá thì cũng không bắt được nhiều như vậy.
Mọi người ai nấy đều bán tin bán nghi, trừ khi dùng lưới kéo một mẻ hốt gọn, chứ không thì dù gặp đàn cá, kéo dây câu thả xuống được bao nhiêu mà bắt được nhiều như vậy, lại còn toàn cá hố không.
Lần trước lúc Bùi phụ bán hàng thì những người xung quanh đã ngạc nhiên lắm rồi, lần này số lượng của hắn còn nhiều hơn, lúc cân người đến xem náo nhiệt cũng không ít.
Hàng của nhóm hắn còn tốt hơn rất nhiều so với đống hàng lộn xộn của mấy thuyền khác đánh về.
Chỉ riêng số lượng thôi thì gom lại của mấy nhà thu mua cũng không bằng chỗ hắn vớt được, vì chẳng có tàu lớn nào cập bến, dù sao đây chỉ là một thị trấn nhỏ.
Nhưng cũng có người thấy đám người lái thuyền mang đống dây câu thu lại nhìn lộn xộn, nhìn dây câu nào cũng đầy móc câu, trái với lẽ thường, thì mới bừng tỉnh, chuyện đó rồi loan truyền ra.
Đợi khi cân hết và tiền đã về túi thì Diệp Diệu Đông mặc kệ người khác bàn tán gì.
Mấy con cá hố của hắn cân lên quá nặng, tổng cộng là 6230 cân, trong đó có hơn 400 cân là bị trầy xước bên ngoài, không còn đẹp nữa, quy ra tiền một nửa, chỉ còn 2 hào 5.
Cho nên riêng số cá hố này hắn bán được 6230 x 0.5 + 425 x 0.25 là 3221.25 đồng.
Còn có mấy con sứa vớt được rải rác, bán được 32.58 đồng, số lượng nhiều hơn hôm qua, với lại số này vẫn là do thuyền của A Quang chia cho một ít.
Sứa máu lấy về nấu, các loại phơi khô tính gộp lại nhiều một chút đem bán đi có thể được giá cao.
Cho nên tổng cộng hôm nay hắn kiếm được 4338 đồng 8 hào 3 xu, với lại chi phí thực tế bỏ ra lại ít, sức lao động lại rẻ mạt.
Diệp Diệu Đông giấu trong lòng một khoản tiền lớn, luồn qua đám người đi thuyền chật chội xung quanh, rồi đi ra ngoài, tiện đường bọn hắn cũng để lại hai giỏ cá hố da bị trầy xước một chỗ mang về.
Những người xung quanh đang bàn tán xôn xao về số hàng nhiều như vậy của hắn có thể bán được bao nhiêu tiền, hắn đều không trả lời, nhưng đại khái đều có thể đoán được là vài ngàn đồng, dù sao số lượng vẫn còn đó, với lại những người thu mua tại chỗ cũng không giấu giếm giúp hắn.
Hắn nghĩ, may mà bọn hắn đông người, với lại cơ bản đều tụ tập tại cùng một khu vực, khu của hắn có tới 30 người sống chung, xung quanh đều là người nhà, ai có ý đồ gì cũng phải cân nhắc một chút.
Ngày mai vẫn nên có nhiều người cùng đi thì hơn, lúc về bán hàng người cũng sẽ đông hơn, người đông thế mạnh, vẫn có chút tác dụng.
Mãi đến khi ra khỏi bến tàu, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng may là không có ai trực tiếp xông vào giật đồ, đánh nhau, làm ta sợ hết hồn."
"Thời gian này toàn là dân chài bản địa trở về bán hàng, lưu manh chỉ xuất hiện sau khi nghe ngóng được thôi, không giống các thị trấn lớn nơi tốt xấu lẫn lộn, ngày mai mang thêm người ra ngoài."
"Đúng, mang thêm người đến tiếp ứng trên bến tàu, nếu muốn giữ lại tôm cá trong người thì phải giấu hai cây súng sẵn."
"Cũng không cần sợ, chúng ta đông người, lại không xa đây ... ."
Diệp Diệu Đông trấn an những người đang hoảng sợ, "Cũng không cần quá lo lắng, năm ngoái chúng ta ở lại trấn này, phần lớn mọi người vẫn biết chúng ta, cũng biết trong tay chúng ta có vũ khí, cũng không dễ gây chuyện."
"Vậy cũng đúng."
Diệp Diệu Đông chuyển chủ đề rồi hỏi cha mình, "Ta thấy hôm nay trên bến tàu tự nhiên nhiều hơn 20 chiếc thuyền kéo lưới đánh cá ... ."
"Là Trần Gia Niên bọn họ đến, ta lúc về thấy nhiều thuyền vậy, sau đó hỏi người gác cổng, mọi người nói bọn họ 3 giờ chiều đã đến, sau đó cũng là tạm thời tìm chỗ ở khắp nơi."
"Ta đoán cũng vậy, nếu không sao tự nhiên nhiều thuyền như thế, người địa phương cũng đều ở đó nói."
"Chuyến này hắn mang đến thuyền cũng thật là không ít, chắc đem người quen, ai hay liên hệ cũng mang tới hết, tính ra cũng hơn trăm người."
"Nhiều hơn chúng ta một chút."
"Thêm thuyền nhỏ nữa thì chúng ta nhiều hơn bọn họ một chút."
"Bọn họ đã dàn xếp ổn thỏa chưa?"
"Nghe nói người địa phương cố tình tăng giá, nhưng bọn họ cũng không có cách, chỉ có thể cắn răng đồng ý thôi, không thì không có chỗ ở. Cũng hơi xa chỗ chúng ta, chỗ bọn họ thuê năm ngoái năm nay bị người bên ta thuê hết rồi."
"À, vậy ngày mai cẩn thận một chút, sắp xếp ổn thỏa, ngày mai chắc bọn họ sẽ ra chỗ rãnh biển xem xét."
"Ừ, đều là người từ một nơi đến, mạnh ai nấy làm thì hơn, mà vẫn chưa tới mùa cá vào rộ, số lượng vẫn còn thưa thớt."
Hắn lại đổi chủ đề rồi hỏi: "Ngươi về trước một bước, đã mua vật liệu làm dây thừng kéo lưới chưa?"
"Không mua được nhiều, trấn nhỏ này có sẵn ít hàng, không nói trước, bọn họ không chuẩn bị nhiều, hôm qua hai nhà ta thay nhau mua hết một đợt, buổi chiều lão Bùi lại bổ sung thêm, lúc ta đi thì đã không còn nhiều, cũng chỉ làm thêm được hai đầu nữa thôi."
"Được rồi, vậy thì làm thêm hai đầu nữa đi, Trần Gia Niên bọn họ đã tới rồi, chúng ta chắc cũng câu không được hai ngày."
"Cũng may là đã tới trước mấy ngày."
Bọn hắn vừa đi vừa nói chuyện, chốc lát đã về tới phòng trọ, Diệp Diệu Đông bảo mọi người đi tắm rửa trước, rửa xong rồi ăn cơm, hắn cũng về phòng, đem số tiền bán được hôm nay và hôm qua bỏ chung lại rồi khóa vào vali mật mã.
Phòng trọ cũng không có chỗ nào giấu tiền an toàn cả, toàn là phòng của người khác, giấu trong vali mật mã xem ra có vẻ đáng tin một chút, dù sao mỗi ngày hắn đều cho người trông coi.
Diệp phụ theo vào phòng, nhìn hắn cất tiền cẩn thận xong mới hỏi: "Hai ngày nay bán được khoảng 5000 đồng không?"
"Có, hơn 5000, ngày mai xem thế nào, coi có thể được 10 ngàn không. Số tiền đưa ứng ra ngày hôm qua ta cho người rồi, hôm nay ứng ra bao nhiêu ta cũng cho người một thể."
"Không cần, tiền bán hàng hôm nay ở chỗ ta rồi, ta trực tiếp lấy đi mua."
"Vậy cũng được, số dư cũng không cần cho ta, tự người giữ lấy đi. Tối nay người còn đi thả lưới nữa không?"
"Cũng không thể ngồi chơi, bên người cũng không cần nhiều người như vậy, ra ngoài một chuyến kiếm vài chục đồng cũng tốt."
"Vậy người ngày mai buổi chiều về sớm chút, ừm . . . giữa trưa là về đi, rồi chiều mai ta thu hồi dây thừng kéo câu lại xong, liền cùng chú Bùi lái thuyền về bán trước, tiện đường tranh thủ trước khi ngân hàng đóng cửa đi gửi tiền về."
"Được, nhiều tiền thế này để trong người cũng không an toàn, gửi tiền về sớm cũng tốt."
"Ừm."
Diệp phụ lại đắc ý nói: "Mới ra ngoài hai ngày đã kiếm được 5000 đồng, ngày mai kiếm thêm nữa có thể được 1 vạn đồng, thật dễ kiếm, xem ra chuyến này lại kiếm được không ít tiền, chắc chắn kiếm được nhiều hơn năm ngoái."
"Đó là vì có thêm những mặt hàng này, riêng sứa thôi thì thật không chắc, năm nay Trần Gia Niên mang đến thuyền nhiều gấp đôi năm ngoái, không biết đủ đánh bắt trong mấy ngày."
"Không mò được cái đó thì còn có thể lặn xuống bắt nhím biển, cũng không lo không kiếm được tiền."
"Ừm, cứ xem sao đã."
Hắn vẫn còn nhớ năm nay sẽ có một cơn bão lớn, chỉ là không nhớ rõ là tháng nào, vùng duyên hải của bọn hắn tháng 10 vẫn có thể có bão, khó nói trước được, mà có bão thì cái gì cũng không làm được.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận