Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 268: Không khí Trung thu(1)

Chương 268: Không khí Trung thu(1)Chương 268: Không khí Trung thu(1)
Dọc đường giật cỏ dại chơi đùa, men theo con đường nhỏ lên sau núi, nơi này họ cũng thường lui tới, vì trên núi có hoa quả dại, còn có cây ăn quả người dân trồng, thời nhỏ họ từng leo lên núi ăn trộm, bây giờ đến lượt thế hệ sau.
Dọc đường còn có phân cừu, xa xa trên núi có thể thấy một hàng lều gỗ nhỏ, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng kêu của cừu, cùng tiếng kêu của động vật hoang dã khác.
Chỉ đi một đoạn ngắn, họ nhìn thấy không xa có một gốc, rồi cách đó cũng mọc thêm vài gốc nữa, rải rác tách biệt.
"Mấy gốc mọc lung tung ven đường kia là của nhà mày đấy hả." Diệp Diệu Đông khẳng định.
"Đúng rồi, mới trồng vài năm, cũng không bón nhiều phân, nhưng vẫn lớn tốt, có lẽ nhờ phân cừu làm phân bón, bọn mày cứ hái thoải mái, tao cũng không ăn hết bấy nhiêu đâu."
"Không ăn hết mà năm ngoái năm kia không gọi bọn tao sang hái? Bọn tao có thể giúp mày ăn mài" Tiểu Tiểu liền cầm cây tre chạy thẳng tới gốc gần nhất.
"Bọn mày cũng chẳng bảo muốn mà? Cha tao không ở nhà, nhiều quá tao cũng lười hái, ăn không hết, để cho dượng của tao hái hết, tao chỉ giữ lại một ít, đủ ăn là được rồi."
Diệp Diệu Đông vỗ vai anh ta: "Sau này gọi tao sang, tao không ngại nhiều đâu, nhà tao đông người."
"Mày không chê phiền là tốt rồi."
"Hôm nào tao cũng trồng thêm hai gốc sau nhà."
Anh nói rồi đi theo Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đang gọi anh sang chặt giúp.
A Quang miệng nói không muốn làm nữa nhưng vẫn giúp hái vài chuồng.
Diệp Diệu Đông thấy dưới chân đã có cả chục chuồng chuối, liền ngăn Tiểu Tiểu định hái tiếp: "Đủ phân chia rồi, đừng hái nữa, chín hai ba ngày không ăn hết sẽ hỏng, muốn ăn thì qua vài bữa nữa hái tiếp."
Tiểu Tiểu nhìn lên cây chuối vẫn có hứng thú: "Vậy những ngày sau qua hái tiếp."
Mỗi người lấy một ít, A Quang lấy ít nhất, theo anh ta nói, cả ngọn đồi này là vườn sau nhà anh ta, lúc nào cũng có thể sang hái.
Chia xong, lấy thêm hai bao bố từ chỗ A Quang, Diệp Diệu Đông và Tiểu Tiểu mỗi người vác một túi chuối, quay trở về.
Đi đến ngã tư thôn, hai người tách ra về nhà, nhưng chưa đi được vài bước...
"Đệt, tao quên chưa chặt củi, Đông tử, Đông tử, đừng đi... tao quên chặt củi rồi..."
Diệp Diệu Đông nghe tiếng gọi phía sau, liền chạy thục mạng, về nhà rồi, ai còn chịu quay lại núi chặt củi nữa?
"Mày đứng lại... Đừng chạy!"
"Mày vác chuối về nhà, rồi đi nhặt vài cành khô là được..."
"Cùng đi đi mà... đừng chạy! Đệt...'
Diệp Diệu Đông vác bao chuối chạy thục mạng, cho đến khi không còn nghe tiếng động phía sau mới dừng lại thở. Bao chuối nặng lắm, phải vác về trước.
Đàn ông trưởng thành lên núi chặt củi, đi cùng làm gì?
Còn việc anh ta lên núi chặt củi nhưng quay về lại vác theo chuối, không mang theo cành củi nào, liệu có bị mắng bị đánh không thì chưa biết. He he -
Diệp Diệu Đông trở về trong tư thế thắng lợi, vác theo bao chuối, tâm trạng rất tốt, thong thả đi về nhà. ...
Bà nội rảnh rỗi ngồi trước cửa trò chuyện với bà hàng xóm, vừa trông nom đám trẻ chơi ở cổng, từ xa đã thấy anh, đợi anh đến gần mới hỏi: "Đi đâu thế? Cái gì mà vác cả bao vậy?"
Đám trẻ cũng vây quanh hỏi han: "Chú ba à, chú lại mang gì về thế?"
“Trong bao là gì vậy ạ?” "Cho con xem, cho con xem."
Thằng nhỏ không đủ cao, nhón chân lên rồi cúi đầu xuống nhìn.
"Cút đi, đừng cản đường, chưa chín không được ăn, bây giờ không ăn được."
Diệp Thành Hải liếc nhìn cái bao: "Chuối, chưa chín mà ăn vào miệng sẽ tê."
"Biết thì tốt, dẫn bọn nó đi chơi ở bên kia đi."
Nói xong với đám trẻ, Diệp Diệu Đông mới nói với bà cụ: "Con hái ở nhà A Quang, chờ chuối chín sẽ đưa bà ăn."
Bà cụ cười toe toét: "Ừ được đó."
Bà cụ bên cạnh cười nói: "Cháu nội này hiếu thảo thật đấy, lấy răng giả cho cụ rồi còn hái chuối cho ăn."
"Đúng rồi, Đông tử hiếu thảo nhất..."
Diệp Diệu Đông nghe bà cụ khen mình không ngừng, cảm thấy hơi ngượng, vội vàng xách bao vào nhà, đưa những quả chuối cho mẹ bọc giấy cũ, để cùng với mấy quả hồng cho chín.
Buổi trưa nhà chỉ nấu mì ăn qua loa, đến chiều 4-5 giờ mới ăn cơm chính thức.
Nghe báo ăn cơm, đám trẻ la hét chạy vào nhà, trèo lên ghế, với tay muốn cầm thức ăn.
Diệp Diệu Đông lập tức ngăn lại: 'Đưa tay ra đây coi nào?”
Mọi người không hiểu nhưng vẫn nghe lời duỗi tay ra, kết quả ai nấy đều hết hồn.
Không mở bàn tay ra thì cũng không biết tay mình dơ đến mức nào.
"Suốt ngày chơi dưới đất, tay thế này mà dám cầm thức ăn ăn, dọa chết người luôn."
"Không phải các cụ đã nói bẩn thì không bị bệnh ạ?"
"Đó là nói xàm thôi, nhìn tay con xem, còn dám cầm ăn không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận