Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1178: Ký tên đồng ý (length: 25918)

Trần Uy lập tức muốn bỏ đi.
Diệp Diệu Đông vốn cũng không định ngăn cản, chẳng qua chuyện trò ở cửa chính, các bà các cô gần đó đều nghe thấy, ngày mai lại lan ra khắp nơi.
Thật đúng là tự mình vác đá đập vào chân.
Từ chỗ hắn đòi lại mặt mũi, được thì tốt nhất, không được thì lại có thể nói hắn cự tuyệt, không chịu hợp tác, nên mới khiến việc xây nhà máy trong thôn không thành, bà con láng giềng không được nhờ, đẩy cái nồi lên đầu hắn.
Bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết hắn có thể bỏ ra 50 ngàn tệ.
Ha ha...
Chẳng qua mấy người vừa xem sổ sách xong trong nhà Diệp Diệu Đông cũng đi ra, mọi người nghe được chuyện, đều hớn hở xông đến.
"Đúng đó, có tiền thì sao chẳng làm được việc gì, khó có Trần Uy có lòng đó, 50 ngàn tệ thì làm nhà máy gì chẳng được."
"Thôn nhỏ chúng ta không có nhiều vậy, làm cái nhỏ thôi, từ từ cũng được chứ?"
"Thì ra là chưa nghĩ ra làm nhà máy gì, mọi người toàn đồn nhảm, mấy bà tám suốt ngày chỉ nói lung tung..."
Trần Uy cảm thấy có miệng cũng không nói rõ được.
"Hôm nay muộn quá rồi, trời tối rồi, ngày mai bàn tiếp, ta và Đông tử cũng chưa bàn bạc xong."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Thì đúng, bây giờ trời tối rồi, để ngày mai mọi người cùng nhau lên ủy ban thôn nói chuyện xem, 50 ngàn tệ của ngươi đầu tư làm cái gì tốt."
Hắn qua loa gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Diệp nhị tẩu kinh ngạc cũng đến gần hỏi: "Hắn thật sự bỏ ra 50 ngàn tệ làm nhà máy ở thôn sao? Mấy hôm nay toàn là tin đồn nhảm?"
Lâm Tú Thanh hoài nghi nói: "Thật hay giả vậy? Ta sao không tin nổi?"
Diệp Diệu Đông tươi cười: "Minh sớm đã biết rồi."
"Cũng phải, sáng mai nếu tới ủy ban thôn mà còn thấy người, thì thật sự chứng tỏ người ta bỏ ra được số tiền đó.
"Chậc chậc chậc.... Tiền, thảo nào có thể ở ngoài nuôi tiểu tam, trong thôn còn có thể tìm tình nhân...."
Mọi người xung quanh có được tin trực tiếp lập tức đều hào hứng.
Diệp Diệu Đông tiễn hết mọi người, cũng trở vào phòng.
Lâm Tú Thanh vừa rồi ở trong phòng, giấy tờ còn chưa kịp cất, đã ra xem chuyện, cũng may có máy tính tiền đè lên, không bị bay tán loạn.
Hắn tiện tay giúp thu dọn một chút.
Lâm Tú Thanh theo sau đưa đầu hỏi: "Người này đúng là không biết xấu hổ, còn muốn để ngươi học trộm rồi về chung vốn với hắn, toàn mở mồm nói láo, ai mà thèm 5 ngàn tệ của hắn chứ? Chúng ta vứt đại vào chỗ người khác cũng đầu tư 50 ngàn tệ."
"Đây chẳng phải tham bát bỏ mâm sao? Vứt vào chỗ người khác 50 ngàn tệ, rồi chỉ vì học trộm rồi cùng hắn góp 5 ngàn tệ chung vốn? Mặt dày thế cơ chứ?"
Diệp Diệu Đông cũng bật cười: "Không cần để ý tới hắn, ai ngu mà mắc bẫy chứ? Còn muốn mượn gà đẻ trứng, vừa đào cái hố cho hắn rồi đấy, chắc tối nay chuồn thôi."
"Ngươi thấy hắn không có 50 ngàn tệ thật à?"
"Không biết, ta thấy sắc mặt hắn lúc nãy khó coi lắm, chắc không có đâu. Dù có, làm sao mà lấy hết gia tài ra xây nhà máy, tạo phúc cho thôn? Có phải ai cũng không muốn kiếm chác đâu? Chúng ta bỏ ra 50 ngàn tệ đã xót cả ruột."
"Cũng phải, tiền đâu dễ kiếm vậy, hồi đầu mình phải chật vật thế nào mới kiếm được 50 ngàn tệ, hắn mới có một năm mà đã có thể kiếm 50 ngàn tệ? Dù sao ta không tin hắn lấy ra được."
Hắn cũng nghĩ vậy.
"Tối nay ngươi vẫn ra biển như thường à?"
"Ừ, không có chuyện lớn gì đáng để ta đổi ngày cả, đương nhiên vẫn ra khơi như thường lệ."
"Vậy để mấy hôm nữa ngươi về ta nói chuyện tiếp, chắc không cần một đêm, chuyện hắn bỏ ra 50 ngàn tệ trong thôn sẽ lan khắp, sáng mai ủy ban thôn sẽ lại tới cửa thôi."
Diệp Diệu Đông cười: "Ngươi còn lắm chuyện vậy?"
Thảo nào còn hỏi hắn có đi biển như thường không.
"Chuyện này đụng đến nhà mình, ta không theo dõi thêm chút à?"
"Thôi đi, ngươi cứ nghe ngóng đi, chờ ta về kể cho ta."
"Được."
Diệp Diệu Đông vốn định nghỉ ngơi hai ngày rồi ra biển luôn, chẳng qua đêm qua vừa cùng cha đi thuyền ra khơi một tiếng thì cảm thấy gió lớn, ngoài khơi sóng gió lớn quá.
Mùa đông vốn gió đã lớn, trên đất liền chỉ cảm thấy hơi lạnh, gió thổi còn chấp nhận được, chẳng qua chỉ làm lay động cành cây, tầm cấp 4-5.
Nhưng trên biển lại khác, tục ngữ có câu "không gió ba thước sóng".
Trên biển không có gì che chắn, cấp độ gió này đã đủ tạo nên những con sóng lớn, thuyền đánh cá cũng sẽ lắc lư không ngừng giữa những con sóng.
Hiện giờ pháp luật vẫn chưa hoàn chỉnh, muốn ra biển giữa thời tiết gió to mưa lớn thì cũng chẳng ai quản thúc, miễn ngươi không sợ chết là được.
Nhưng đương nhiên là bọn họ sợ chết rồi, vừa ra biển sóng gió còn chịu được, nhưng càng đi xa thì lại càng cảm thấy sóng to gió lớn.
Bàn bạc xong, nghĩ an toàn là trên hết, bọn họ liền quay về cùng với Bội Thu hào.
Sau này pháp luật hoàn thiện hơn, cục hàng hải có những quy định rõ ràng về việc ra khơi vào thời tiết xấu.
Một khi cấp gió vượt quá cấp 5, một số loại thuyền nhỏ và thuyền buồm đã bị cấm ra khơi.
Khi gặp gió lớn từ cấp 6 trở lên, những loại thuyền đánh cá dưới 60 mã lực sẽ bị cấm tuyệt đối không được ra khơi.
Cấp gió vượt quá cấp 7, thuyền đánh cá dưới 400 mã lực đều không được phép ra khơi.
Khi cấp gió vượt quá cấp 8 thì tất cả thuyền đánh cá đều bị cấm không được đánh bắt cá nữa!
Tuy rằng trước mắt bọn họ vẫn có thể gồng gánh, nhưng ai mà biết ngoài biển khơi có gió to sóng lớn hơn không.
Đợi bọn họ quay trở lại bến tàu thì trời đã sáng bảnh.
Lên bờ xong, Diệp Diệu Đông thấy cây anh đào nhà mình trồng ở cạnh Thiên Hậu Cung bị gió quật muốn đổ cả rồi.
Trồng được hai năm, thân cây cứng cáp hơn nhiều, nhưng vẫn bị gió thổi xiêu vẹo gần 90 độ, hơn 20 cây đều nghiêng về một hướng.
Hồi đầu có dùng khung ba chân chống đỡ thì giờ đã không còn, hắn cũng chẳng quan tâm, không biết ai tháo ra mất rồi.
Thấy mấy người đánh cá cũng ở đó, tiện sức lao động cũng không phí, hắn vội gọi mọi người giúp tìm mấy que cây chống đỡ, để cây không bị gió làm gãy.
Hắn tính sang năm chắc có thể ăn được đào nhà trồng rồi.
Diệp phụ cũng thật sự tò mò, không ngờ bọn trẻ con trong nhà chơi bời vậy mà cũng có thể trồng được, còn mọc thành cả một hàng.
"Sang năm chắc có quả rồi, đến lúc đó mang cả lưới đánh cá quây lại, để tránh bị ai đó hái trộm."
"Ừ, ta đi đây, trên cành còn có chữ nữa hả?"
Lúc Diệp Diệu Đông cắm cây cho đào, chợt thấy trên cành có dấu bút chì.
"Cây của Diệp Thành Hải hả? Ha ha, mấy đứa nhóc ngốc này còn khắc cả tên mình lên cây à?"
Diệp phụ cũng cúi xuống tìm xem rồi cười.
"Cũng được, có dấu hiệu từ trước, đến lúc đó ai trồng người nấy hái."
"Này, còn khắc chữ "sớm" nữa này, Diệp Thành Hồ, học thì không giỏi giang gì, ba cái chuyện vớ vẩn thì lại nhanh, người ta thì khắc trên bàn học, nó thì lại khắc lên cành cây."
Diệp Diệu Đông như tìm được chuyện vui, tìm kiếm trên mỗi cái cây, xem lũ quỷ nhỏ này đã lén khắc những gì trên cây, để lát nữa về trêu chúng nó.
"Ha ha, "Vì Trung Quốc quật khởi mà đọc sách!" xxx, cười chết mất..."
"Có chí khí nha, cái này ai khắc thế, chắc hẳn là người ham học." Một người lái thuyền nịnh hót cười nói.
"Diệp Thành Hà, ha ha..."
Diệp Diệu Đông vui vẻ quá đỗi, nếu người khác khắc thì hắn đã không cười quá đáng vậy, không ngờ lại là thằng nhóc Diệp Thành Hà.
Diệp phụ cũng không khỏi lắc đầu cười: "Mau làm xong rồi về nhà ngủ bù đi, hôm nay ra khơi tay trắng, xem mai gió có dịu bớt không."
"Để ta tìm thêm xem có còn cái gì thú vị không nữa..."
"Đây là cái gì? Ta xem xem...Lại là cây của Diệp Thành Hà..."
"Trần Tú bé gái... ha ha... còn vẽ cả hình trái tim... ha ha..."
"Má ơi, buồn cười quá đi mất..."
Diệp phụ hiếu kỳ hỏi: "Đây là ai vậy?"
"Bạn gái của Diệp Thành Hà đấy..." Diệp Diệu Đông đã cười đến không chịu nổi.
"Mấy người cứ làm đi, ta về nhà chọc nó đây..."
Vừa cười vừa hướng nhà đi vào, dù sao có nhiều người như vậy, có mấy cây thôi, tùy tiện buộc vào thì cũng rất nhanh.
Diệp phụ nhíu cả mày lại: "Bạn gái cái gì chứ, nó có lớn gì đâu..."
Diệp Diệu Đông trên đường vào nhà vẫn cười toe toét, vui quá là vui, cũng không phải chậm trễ gì, vừa mới tới cửa nhà liền hét:
"Diệp Thành Hà...Diệp Thành Hà..."
"Nó còn chưa dậy đâu, mới hơn 6 giờ, sao ngươi về rồi?" Lâm Tú Thanh đang nhổ củ cải ngoài sân vội chạy ra.
"Gió to quá, nên quay về, thế ta đợi nó dậy vậy."
Hắn tươi cười, cũng may là về sớm, nếu không lúc đi học sẽ không có chuyện mà cười chọc nó.
"Sao vừa về đã gọi nó?"
"Ngươi mà biết nó khắc cái gì lên cành cây, ha ha..."
Nghĩ tới đã buồn cười, hắn thuật lại cho Lâm Tú Thanh chuyện vừa mới phát hiện.
Lâm Tú Thanh cũng bật cười: "Nó mới bao lớn mà đã quen biết sớm vậy."
"12 tuổi à? Cũng sắp."
"Gió to mà quay về giữa đường, vậy ăn cơm rồi về ngủ bù đi, đêm qua cũng dậy sớm quá."
"Không buồn ngủ, ta vẫn tỉnh táo lắm, đi ăn cơm trước thôi."
Diệp Diệu Đông đi qua chỗ bà Hai thì còn vỗ vỗ vai bà ấy, "Cảm thấy năm thế sắp đến rồi."
Bà cười toe toét, để lộ cả lợi, cầm gậy gõ vào chân hắn một cái, "Đừng có nói bậy, thằng Hà còn bé lắm."
"Nhìn xem nó có tương lai hơn A Hải, biết sớm tìm vợ cho mình rồi."
Đời trước cũng là bà lão này, không có gì không tốt, cũng không biết đời trước có phải cũng sớm quen nhau như vậy hay không.
Đời này lại cho hắn gặp được thật nhiều chuyện vui.
"Thằng ngốc đó không biết người ta có để ý nó không nữa."
Diệp Diệu Đông ha ha cười, không trả lời, đi ăn cơm trước, hai đứa nhỏ trong nhà vẫn chưa dậy.
Đang lúc hắn vừa ngồi xuống, chuẩn bị cầm đũa thì Diệp Thành Hà từ nhà bên cạnh vừa gọi vừa chạy đến, "Tam thúc, cháu dậy rồi, chú gọi cháu có chuyện gì? Cháu tới đây..."
Giọng của chị dâu cả Diệp vọng theo, "Thường ngày bảo con... Tam thúc của con... Chạy còn nhanh hơn thỏ..."
Trên mắt Diệp Thành Hà còn dính ghèn, áo bông còn chưa kịp mặc đã chạy đến trước mặt hắn rồi.
"Tam thúc, sáng sớm chú gọi cháu có việc gì vậy? Cháu đang ngủ mơ hình như nghe thấy chú gọi cháu, cháu hỏi mẹ cháu rồi chạy sang ngay."
"Đem ghèn mắt móc ra đã."
Diệp Thành Hà nghe lời làm theo, móc ghèn hai bên, lại xoa mắt, móc sạch mới nói: "Tam thúc, chú tìm cháu có gì?"
Càng nhìn càng thấy nó ngốc, sao lại kiếm được vợ rồi nhỉ?
"Cười nhạo ngươi thôi."
"Hả?"
"Vì sự quật khởi của Trung Quốc mà học tập!"
Diệp Thành Hà ngơ ngác.
"Diệp Thành Hà yêu thầm bé Trần Tú..."
Mặt Diệp Thành Hà lập tức đỏ bừng, sau đó có tật giật mình sợ hãi nhìn trái nhìn phải, vội vàng che miệng Diệp Diệu Đông.
"Ai nói với chú! Có phải anh trai cháu không?"
Diệp Diệu Đông gạt tay hắn, "Muốn giết người bịt miệng à?"
"Tam thúc đừng nói ra ngoài!"
Cười nhạo hắn khắc "Vì sự quật khởi của Trung Quốc mà học tập" không sao, nói ra thì cùng lắm cũng xấu hổ một chút thôi, nhưng cái sau thì thật là ngại.
"Chuyện đó nhiều trên người cháu rồi, Diệp Thành Hà yêu thầm bé Trần Tú..."
"Dừng dừng dừng..." Diệp Thành Hà hai tay chắp trước ngực bái lia lịa, mặt đầy van nài, "Đừng nói ra mà chú, van xin chú..."
"Cháu cũng làm được, còn không cho người khác nói."
"Ai biết chú lại nhìn thấy, làm sao chú biết được?" "Đây là duyên phận mà, Diệp Thành Hà yêu thầm bé Trần Tú..."
Diệp Thành Hà lao đến, lần nữa bịt miệng hắn, "Tam thúc..."
"Bỏ tay ra, lát nữa chú đi đến ủy ban thôn cầm loa hô."
Diệp Thành Hà rên lên một tiếng, "Đừng mà, thế thì hết cả danh tiếng của cháu mất."
"Ha ha, chỉ cho mình cháu lén khắc, còn không cho người ta nói à?"
"Cháu đã bảo là lén lút rồi mà, chú đừng nói ra, van xin chú, xin chú đó, tam thúc, chú không nói ra thì chúng ta vẫn là bạn tốt."
"Ai là bạn tốt của cháu, ta là tam thúc của cháu, là trưởng bối của cháu."
"Chú đừng nói ra, chú không nói ra thì chú vẫn là tam thúc của cháu."
"Làm gì, chú nói ra cháu liền trở mặt không nhận chú à? Uy hiếp chú à! Chú có nói ra, chú vẫn là tam thúc của cháu, đến lúc cháu kết hôn cháu vẫn phải quỳ chú."
"Vậy bây giờ cháu quỳ chú được không?"
Diệp Diệu Đông không nhịn được cười.
"Ghê gớm thì cháu kết hôn cháu không cần chú mừng cưới!"
"Xxx, ha ha ha ha... Cháu xxx muốn cười chết chú hả? Không được, chú phải nói với mẹ cháu một tiếng, cháu kết hôn không nhận mừng cưới của chú."
"Đừng đừng mà, chúng ta nói chuyện riêng là được rồi."
Diệp Diệu Đông đau cả bụng vì cười, "Lăn lẹ đi, đừng làm ảnh hưởng chú ăn cơm, chú bị cháu cười chết mất."
"Cái gì mà vui thế?" Bà tò mò hỏi.
"Nó bảo kết hôn không cần chú..."
Diệp Thành Hà nhanh tay bịt miệng hắn lại, sau đó cười với bà, "Không có gì đâu bà, tam thúc trêu cháu thôi."
Bà gõ gậy vào chân hắn một cái, "Lớn nhỏ gì không biết, mau thả tam thúc con ra, đừng làm ảnh hưởng chú ấy ăn cơm, chú ấy ban đêm ra ngoài còn chưa được ngủ."
"Vâng ạ, cháu lăn đây, tam thúc cháu lăn đây, chú nhớ kỹ đấy nhé."
Diệp Thành Hà cuối cùng dặn dò một câu rồi vội vàng bỏ chạy.
Diệp Diệu Đông không nhịn được cười.
Bà lại tò mò hỏi tiếp, Lâm Tú Thanh cũng mang củ cải đi vào, cũng hỏi tương tự.
Hắn không để Diệp Thành Hà giữ bí mật.
"Thằng ngốc này nói với cháu, bảo cháu đừng nói chuyện nó khắc chữ cùng bé Trần Tú, bảo là sau này lúc nó kết hôn cháu có thể không cần phải mừng cưới, ha ha ha, cười chết mất."
"Đúng là ngốc thật." Bà cũng lắc đầu cười mắng.
Lâm Tú Thanh cũng cười nói: "Chuyện này mà nói ra thì bị người ta cười chết, ngốc quá."
"Sớm sáng đã tìm cho con chuyện vui, ha ha..."
"Vừa nãy chạy nhanh như thế, quần áo cũng chưa kịp mặc đã xông ra, chắc nó tưởng chú gọi nó có chuyện gì tốt. Chị dâu cả đều bảo thường ngày gọi nó không chịu dậy, chú vừa gọi nó chạy còn nhanh hơn thỏ."
"Bây giờ chắc hối hận lắm rồi, ha ha, lát nữa chắc phải đi phi tang hết."
"Chú tranh thủ mà ăn cơm đi, có gì đâu mà trêu nó."
"Cô không thấy chuyện đó thú vị sao?"
Lâm Tú Thanh cười lắc đầu, không nói gì.
Hai đứa nhỏ nhà hắn cũng xuống lúc hắn ăn cơm, cũng dụi mắt hỏi hắn vừa nãy sao ồn ào vậy.
Diệp Diệu Đông không nói gì, chỉ bảo bọn nó tranh thủ ăn cơm, ăn xong thì đi học, đi chăn dê.
Nhưng đợi hắn ăn cơm xong đứng ở cửa chờ, lại thấy Diệp Thành Hà từ xa chạy về, nụ cười trên mặt hắn càng sâu, chắc là thật đi phi tang rồi.
Mà chị dâu cả Diệp đang tóm được hắn ở cửa mắng, "Chết ở đâu nãy giờ đấy? Sáng sớm đã chạy mất hút, người ta đi học hết cả rồi, mày vẫn chưa ăn cơm."
"Tam thúc gọi con đến chân chạy."
Diệp Diệu Đông: "... ."
Chị dâu cả Diệp lúc này mới không nói gì, chỉ thúc giục hắn nhanh đi ăn cơm rồi đi học.
Lâm Tú Thanh nhìn hắn vẫn đứng ở cửa không vào nhà ngủ bù, tò mò hỏi: "Anh mau vào nhà ngủ đi, đứng ngoài cửa nhìn cái gì đấy?"
Diệp Diệu Đông sờ cằm, "Anh đang nghĩ, có nên viết cho Diệp Thành Hà một cái giấy chứng nhận việc không cần mừng cưới để nó ký xác nhận không nhỉ?"
Cô cười đánh hắn một cái, "Còn so đo với con nít chuyện này, đợi nó kết hôn anh tránh được mừng cưới chắc?"
"Không tránh được thì không sao, nhưng có thể bỏ tờ giấy này vào trong bao lì xì cho nó."
Nói xong hắn thấy chủ ý này hay, lập tức vào phòng lấy giấy bút, sẵn tiện luyện chữ luôn.
Lâm Tú Thanh nhìn hắn ra dáng cầm vở cầm bút viết, có chút cạn lời.
"Anh còn tưởng thật à?"
"Nam tử hán đại trượng phu, nói là làm, trưa về anh phải gọi nó ký tên xác nhận, vừa nãy để nó trốn mất rồi, thật là sai sót."
"Em thấy anh còn trẻ con hơn cả nó."
"Em đừng có xen vào, đợi nó kết hôn, nhất định anh sẽ cho cái này vào bao lì xì cho nó."
Cô cúi xuống nhìn hắn viết.
"Tôi cam đoan với tam thúc, chỉ cần tam thúc không nói ra chuyện tôi khắc chữ Diệp Thành Hà yêu bé Trần Tú ở trên cây, khi tôi và bé Trần Tú kết hôn, tam thúc không cần phải mừng cưới cho tôi."
Diệp Diệu Đông viết xong liền đặt bút xuống, thổi thổi chữ viết, còn cố ý vẽ thêm trái tim, giống y hệt trên cây không khác gì.
"Sao, chữ anh có tiến bộ không? Chữ nào cũng biết, không có chữ nào bị mất tay mất chân cả. Trưa về để nó viết tên ký vào, ghi cả ngày nữa!"
"Anh rảnh quá, còn so đo với trẻ con chuyện đó..."
"Trẻ con thì sao? Trẻ con cũng phải giữ lời chứ, đây là đích thân anh viết, biết đâu sau này có giá lắm đấy."
Lâm Tú Thanh lườm một cái, "Tưởng mình thư pháp gia chắc."
"Chuyện đó khó nói lắm, đợi anh luyện chữ xong, biết đâu nổi tiếng lên chữ viết của anh có giá đấy."
"Mau đi ngủ đi."
Trong mơ có gì cũng có.
Diệp Diệu Đông cười nhìn tờ giấy do mình viết, cảm thấy ý này hay đấy chứ. Mừng cưới chắc chắn không tránh được, nhưng tờ giấy này cũng coi như một kỷ niệm.
Tiện thể để vợ hắn giữ lại cười nhạo hắn cả đời.
Hắn cười xé tờ giấy từ vở ra, cất vào ngăn kéo để riêng, sau đó mới lên giường ôm con định chợp mắt một chút.
Nhưng mà hắn chẳng buồn ngủ chút nào, chuyện vui sáng nay khiến hắn buồn cười, bây giờ cả người tỉnh táo cả rồi.
Chán quá đành phải véo má con, sờ tay con, rồi lại hít hà chân con.
Diệp Tiểu Khê chỉ thấy nhột chân, đạp mạnh một cái, Diệp Diệu Đông bị lệch cả nửa mặt.
"Ba?"
"Con nhóc thúi, tỉnh rồi à?"
Diệp Tiểu Khê ngồi dậy dụi mắt, "Ba, áo len đan xong chưa?"
"Sao lại áo len nữa rồi?"
"Ba bảo mấy hôm nữa xong, mà đã mấy hôm rồi."
"Ba không biết đan."
"Ba học đi."
"Ba học... Mẹ con à?"
"Ừ, đúng rồi."
Diệp Diệu Đông một mặt khó nói, ngửa cổ ra cửa gọi: "Lâm Tú Thanh, Lâm Tú Thanh..."
"Làm gì thế? Sớm thế rồi mà cứ ầm ĩ mãi, con bé bị anh đánh thức hết cả rồi."
"Bế con gái của cô đi."
Lâm Tú Thanh trừng mắt liếc hắn một cái, vẫn đi vào lấy quần áo cho Diệp Tiểu Khê mặc.
Diệp Tiểu Khê cười ha hả gọi Lâm Tú Thanh: "Mẹ! Mẹ!"
Lâm Tú Thanh được con gái gọi tiếng "mẹ" mềm nhũn trong lòng thì trên mặt không giấu nổi nụ cười, "Sao đột nhiên lại gọi mụ mụ?"
"Ba bảo học mẹ con!"
Nụ cười trên mặt cô cứng đờ lại, quay sang trừng Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông thì đang khoái chí.
"Anh không có nói vậy, không liên quan đến anh."
"Anh không nói vậy thì nó tự học thế được chắc? Suốt ngày dạy con toàn những cái không đầu không cuối." Lâm Tú Thanh vừa mặc quần áo cho Diệp Tiểu Khê vừa đánh chân hắn hai cái.
Diệp Diệu Đông vội rụt chân lại, kéo chăn trùm kín người, còn dùng chân chặn mép chăn lại, sau đó cười làm lành nói: "Gọi mẹ hay mà, không cần giống như mọi người đều gọi mẹ, mình thì gọi mụ."
Diệp Tiểu Khê cười khúc khích cũng nhào vào lòng Lâm Tú Thanh, ôm cổ cô vừa hôn vừa gọi: "Mẹ, mẹ..."
Lâm Tú Thanh lòng đều bị nàng làm cho mềm nhũn, còn có thể nói gì nữa.
"Đứng đắn một chút đứng vững, tranh thủ thời gian mặc quần áo vào, cha ngươi đều ghét bỏ ngươi, muốn đuổi ngươi ra ngoài."
"Không cần."
Diệp Diệu Đông bên cạnh nằm ở trên giường, một tay chống đầu, cười nhìn hai mẹ con tương tác.
"Ngươi tranh thủ thời gian cho nàng đan xong áo len cầu vồng, không phải mỗi ngày hỏi ta xin, ta làm sao biết đan chứ? Còn nhất định bắt ta học theo ngươi, ta một đấng nam nhi học cái gì đan áo len?"
Lâm Tú Thanh tức giận liếc hắn, "Biết rồi, ở đó mà không đi gây sự, lại còn phải để ta giải quyết, cả ngày tay chân chẳng làm gì, nhàn rỗi không phải ngồi đó đan hay sao? Nhanh lên."
"Gọi mẹ giúp ngươi đan, dù sao nàng nhàn rỗi cực kỳ, nói chuyện với người khác còn có thể tranh thủ đan một chút."
"Ừ, đã để nàng mang len về cuộn tròn rồi."
Lâm Tú Thanh cho con mặc quần áo và giày dép xong thì ôm con đi ra, Diệp Diệu Đông còn ở phía sau hô: "Chờ chút xem thử Trần Uy có đi ủy ban xã không."
"Biết rồi."
Hắn ôm chăn lăn hai vòng, sau đó mới thoải mái nhắm mắt, "Ngửi vẫn còn thơm mùi sữa..."
Một giấc này hắn ngủ ngon đến tận giữa trưa khi con về mới tỉnh, cũng vẫn là bị tiếng ồn ào của con đánh thức.
Hắn vừa ra ngoài liền thấy mấy đứa nhỏ đang vui đùa chạy nhảy ở ngoài cửa.
"Diệp Thành Hà, lại đây lại đây."
Diệp Thành Hà lúc này khôn rồi, không lập tức chạy đến mà đứng tại chỗ, không dám tới, nhỏ giọng nói: "Làm gì vậy tam thúc."
"Lại đây, có nghe không?"
Lúc này Diệp Thành Hà nhìn rõ ánh mắt đe dọa của hắn, lề mề đi đến trước mặt hắn.
"Tam thúc..."
"Giữ lời, buổi sáng ngươi nói, ta đáp ứng rồi, vào đây ký tên cho ta cái."
Diệp Thành Hà không dám tin, lại còn muốn ký tên nữa?
"Ngươi có phải tam thúc ta không vậy? Cần thế không?"
"Bớt lời."
Diệp Diệu Đông đẩy hắn vào trong phòng, sau đó lấy tờ giấy ra bảo hắn ký tên, còn ghi thêm ngày tháng, năm 1985 ngày 29 tháng 11.
"Giấy trắng mực đen, được rồi, đi ra ngoài đi."
"Hừ, không chơi với ngươi nữa."
Diệp Diệu Đông gõ vào đầu hắn một cái, "Cút."
Diệp Thành Hà ký xong chữ, như có thêm sức mạnh, chuyện xấu hổ giải quyết xong, hắn không còn gì e ngại, ngẩng cao đầu đi ra ngoài.
Diệp Diệu Đông tiện tay cất tờ giấy vào trong ngăn kéo rồi khóa lại.
Lâm Tú Thanh cũng không nói gì nhìn bọn họ trước sau đi ra, cũng biết Diệp Diệu Đông gọi Diệp Thành Hà qua làm gì.
"Thật chăm chỉ..."
"Chính là."
Diệp Thành Hà vừa ra đến cửa vẫn không quên phụ họa một câu, kết quả quay đầu nhìn Diệp Diệu Đông trừng mắt, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi. Diệp Diệu Đông ngồi vào vị trí chủ tọa, "Ăn cơm thôi, người đâu?"
"Để bọn họ về quê gọi cha mẹ đến ăn cơm rồi, cả hai đứa chạy đi."
"Ừ."
"Nghe nói Trần Uy vừa sáng sớm đã đi, như chuột ấy, không thấy bóng dáng, hai người đi chung."
Hắn ra vẻ hiểu rõ, không có chút gì ngoài ý muốn.
"Ta đã biết."
"Sáng sớm cán bộ thôn lên nhà hắn mới biết hắn đã đi từ sớm rồi, cả vợ hắn cũng không biết hắn mấy giờ đi, tỉnh ngủ mới biết, nói là lúc trời chưa sáng đi lên một chuyến, bảo đi tiểu, ai ngờ đi luôn. Vẫn là người đi hót phân sớm nhìn thấy, nói 4 giờ nhìn có hai người đi về hướng cổng thôn."
"Không tranh thủ thời gian chạy cho nhanh, lập tức trong thôn sẽ sắp xếp cho hắn vào cái nhà máy nào đó, để hắn bỏ tiền."
"Biết ngay là chẳng có tiền bạc gì, làm bộ là trang hảo hán."
"Vốn không muốn quản chuyện của bọn họ, bọn họ muốn nở mày nở mặt về thôn, thì cho hắn phong quang, ai ngờ còn muốn đánh chủ ý lên chỗ ta, đòi ta mượn gà đẻ trứng, thế thì ta cho hắn lên luôn, xem hắn xử lý thế nào."
Lâm Tú Thanh đã sắp xếp cơm xong xuôi, bưng đến trước mặt hắn, cười nói: "Sáng nay người trong thôn cũng ở đó mắng, nói hắn giả vờ giả vịt, không có tiền thì nói sớm đi, làm như nhiều tiền lắm ấy, ai ngờ bên trong rỗng tuếch."
"Nghe nói vợ hắn sau mới biết chuyện, còn đang bao biện cho hắn, mắng mọi người nói vớ vẩn, nói hắn là có việc gấp nên đi kiếm tiền lớn, chứ ai đâu mà cứ ở trong thôn làm nhà máy gì đó."
"Mọi người đâu có quan tâm đến lời cô ta nói, chỉ tin vào mắt thấy tai nghe thôi, không chột dạ thì việc gì mà chưa sáng đã chạy?"
Diệp Diệu Đông nhận xét một câu, "Thật nực cười, chắc hối hận muốn chết."
"Cũng không kiếm được tiền lớn, chắc cũng không dám quay về. Cũng chẳng biết đi đâu kiếm tiền mà dễ dàng có thể đưa ra 5000 tệ, không ít đấy."
"Ngoài kia nhiều cơ hội, cũng dễ kiếm thôi, hắn đã ra ngoài hơn hai năm rồi, kiếm được tiền cũng là chuyện thường."
Năm nay mà chịu xông pha ra ngoài, tìm đủ mọi cách kiếm tiền, thì làm sao mà không kiếm được.
Đa phần đều là nhặt nhạnh từng đồng mà tích cóp lại thành tiền lớn.
Cũng không thể xem thường người được.
Đợi đến khi Diệp phụ và Diệp mẫu đến ăn cơm, cả nhà mới bắt đầu nói đến chuyện này trên bàn ăn.
Nhà bọn họ có cái thói quen, khi ăn cơm là phải có chuyện gì đó để nói, nếu không ăn sẽ không thấy ngon.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận