Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 267: Chuối tiêu đất(2)

Chương 267: Chuối tiêu đất(2)Chương 267: Chuối tiêu đất(2)
"Mày nhặt trước đi, tao đi chỗ khác chơi."
"Đệt, mày không đáng tin chút nào! Nói là giúp tao chặt củi, còn đi hái chuối."
"Chuối quan trọng hơn mày chứ!" Giọng anh vang lên từ xa.
"Bố mày cũng có đấy."
Diệp Diệu Đông đi vòng một vòng, cuối cùng tìm được một cây có một nải với tới được, lại có gò đất bên cạnh.
Anh đứng trên gò đất, nhón chân với tay túm lấy cuống, kéo cây chuối xuống, nhưng cả nải hơi khó bẻ.
"Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, đưa dao của mày qua đây."
"Đệt mẹ mày, không giúp chặt củi còn lấy dao nhà tao..." Tiểu Tiểu chửi rủa nhưng vẫn chạy tới: "Mày lấy dao làm gì?"
"À, tìm được cây với tới rồi à? Đưa tao chặt, đưa tao chặt..."
"Còn cây nào với tới không? Tìm thêm xem, trên kia có vẻ còn 3 cây..."
Diệp Diệu Đông nhìn anh ta, khinh thường: "Vừa rồi còn than phiền tao không giúp mày chặt củi, bảo đưa dao qua, giờ lại muốn hái chuối à?"
"À, Gia Cát Lượng có nói mà, trước khác nay khác, mày mau tìm thêm xem."
Diệp Diệu Đông ngơ ngác nhìn anh ta, Gia Cát Lượng có nói à?
"Nhìn gì? Mau tìm đi? Không thì để lại dao cho mày, mày cao hơn, tao sang nhà A Quang mượn móc câu."...
Nói xong, anh ta ném dao xuống chạy mất, vừa rồi còn kêu ca anh không giúp việc, giờ còn hăng hái hơn anh!
Diệp Diệu Đông cũng không suy nghĩ nhiều về việc có phải Gia Cát Lượng nói hay không, cứ để một buồng chuối sang một bên, cầm dao tiếp tục men theo con dốc tìm.
Không ngờ anh lại tìm thấy một gốc thấp nữa, chuối nhỏ hơn buồng vừa rồi, nhưng không sao, anh không kén chọn, có thu hoạch là tốt rồi.
Gốc chuối này thấp, anh kéo xuống rồi chặt xuống một buồng nữa, sau đó đứng trên dốc nhìn thấy có một cây mọc hai ba buồng, chỉ hơi khó với tới.
Anh nhìn quanh tìm đồ đơn giản có thể dùng, cho đến khi nhìn các cây xung quanh, anh nảy ra ý, quay lại chặt một nhánh cây to, cắt bỏ những nhánh thừa, chỉ để lại nhánh gốc.
Chặt cành cây thành hình giống compa, Diệp Diệu Đông dùng cành móc lấy buồng chuối, rồi kéo xuống, toàn bộ buồng chuối nghiêng về phía anh.
Anh nắm chặt rồi dùng dao cắt một đoạn, thu hoạch thêm vài buồng chuối nữa!
"Đông tử, Đông tử, ở đâu thế?"
"Lên trên này!"
Tiểu Tiểu cầm một cây tre dài, buộc cái móc ở trên đầu, hớn hở chạy tới, phía sau còn có A Quang.
"Mày chặt được bao nhiêu rồi?"
"Khá nhiều, hai đứa cần thì tao chặt thêm vài buồng."
"Dùng cái này, cái này." Tiểu Tiểu tự hào cầm cây tre có móc: "Vừa mới buộc tạm, dùng tạm cái này trước, tao móc xuống, mày chặt."
"Mày không chặt củi nữa à? Không chặt thì về biện hộ thế nào? Lớn rồi còn bị cha lột quân đánh đòn hả." Diệp Diệu Đông mỉa mai nói.
"Thần kinh, tao đâu chạy đâu? Tao cũng đã làm cha rồi... thôi kệ, giờ chặt trước đã, xong còn thời gian anh em bọn mày nhặt cành cho tao. Lấy ít chuối về, bịt mồm bọn họ là được rồi."
A Quang đi vòng quanh, nhìn xung quanh: "Ở đây cũng không nhiều lắm, sang bên nhà tao mà chặt, cha tao trông cho vui vài gốc cách đây mấy năm, giờ cũng hái được rồi, ở đây cũng chỉ là ai đó trồng chơi, chặt một hai buồng không sao, nhiều quá người ta la làng đấy."
Diệp Diệu Đông nhìn đống chuối dưới chân, mình cũng chỉ chặt ba gốc, mỗi gốc một hai buồng thôi mà.
"Được, qua nhà mày vậy, tao cũng đủ rồi, qua lấy thêm cho Tiểu Tiểu mang về."
"Vậy đáng lẽ tao không nên chạy tới chạy lui, đi thôi, lên sau núi." Tiểu Tiểu vác cây tre đi xuống trước.
A Quang giúp Diệp Diệu Đông xách chuối: "Nhà tao nhiều lắm, nhà mày đông người, trẻ con cũng nhiều, chặt thêm đem về đi."
"Chặt nhiều làm gì? Một lúc đâu ăn hết, để hỏng, hết rồi qua nhà mày chặt tiếp."
"Thôi tùy mày."
Ba người lại hớn hở leo lên sau núi, dân địa phương gọi là sau núi, thực ra tên là Lâm Cương Sơn, sát bên nhà A Quang.
Cả ba đều ngứa tay, đi đường cứ nhổ cỏ và lá cây ven đường, Diệp Diệu Đông thấy lau sậy ven đường, cũng giật vài cây sờ thử, rồi gãi cổ Tiểu Tiểu.
"Đệt, mày làm gì vậy?”
"Thử xem có rụng lông không, nhổ về buộc chổi cũng được."
"Mày biết làm à?"
"Tao không biết, bà nội tao biết, mà thôi, bà cũng tuổi cao rồi."
"Cái này dễ mà, bà ấy còn khoẻ lắm, đi lại nhẹ nhàng, tai mắt không kém, tìm việc cho bà ấy làm chứ! Người già cũng không thể rảnh quá, rảnh quá lại muốn cầm cuốc."
Đúng thết
"Chiêu qua nhổ, vừa hay đồ dùng nhà mới cũng chưa sắm."
A Quang nhắc nhở: 'Muốn nhổ thì nhổ sớm, muộn quá chắc cũng bị người ta nhổ hết đấy, mấy hôm nay tao thấy vài người chạy lên sau núi nhổ, họ làm chổi bán đấy, bây giờ cái gì cũng bán được."
Những thứ sơ sài trên núi, vào tay người trong thôn, nhiều thứ có thể biến đổi thành tài nguyên.
"Biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận