Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1483: Thể xác và tinh thần khỏe mạnh

Chương 1483: Thể xác và tinh thần khỏe mạnh
"Quen biết khi uống rượu à?" Lâm Tú Thanh mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Diệp Diệu Đông không vội giải thích, mà là nhớ lại xem mình vừa mới nói những gì?
Hình như nói hơi thuận miệng...
Nghĩ gì nói đó, giống như quả thật nghe rất dễ khiến người ta hiểu lầm...
Người ta bảo hắn vay tiền, hắn liền vay, người ta bảo hắn gửi tiết kiệm, hắn liền trực tiếp gửi hai trăm ngàn vào, sau đó lại gửi ba trăm ngàn vào cho người ta lấy thành tích, giống như quả thật có chút... cái kia?
Hắn đây là quá thả lỏng rồi...
Ai bảo trong lòng hắn trong sạch không có gì mờ ám, nên đương nhiên là nói năng tương đối thuận miệng, có gì nói đó thôi.
"Nghĩ xong cách bịa chuyện rồi sao?"
"Đúng, uống rượu... Không đúng, cái này sao gọi là bịa chuyện được?"
Hai người gần như nói cùng lúc.
Diệp Diệu Đông trừng mắt, "Đúng là quen biết khi uống rượu không sai, cái kẻ thô tục bán rong biển kia ngươi biết không? Nàng là bạn của em gái kẻ thô tục đó, có lần uống rượu cũng ở đó, cho nên liền quen biết một chút, kết giao bạn bè mà, ngươi chẳng phải cũng nói ra ngoài nhờ bạn bè, thêm bạn thêm đường sao."
"Ngươi ngược lại cũng rất biết kết giao bạn bè đấy."
"Đương nhiên rồi, nhưng chúng ta đều là qua lại đàng hoàng, với lại chỉ cần gặp mặt đều là nói chuyện công việc, không thì ta cũng không thể thuận miệng nhắc đến với ngươi."
"Vậy sao vừa nãy ngươi còn nghĩ lâu như thế, ta còn đang nghĩ có phải ngươi đang muốn bịa chuyện, muốn ngụy biện thế nào không."
"Ta thật sự oan như Thị Kính, oan đến tận Thái Bình Dương, ta chỉ là không biết ngươi đang ghen, quay người đi mới phản ứng lại. Sau đó nghĩ lại xem mình vừa nói những gì, biết chỗ nào khiến ngươi hiểu lầm, ta mới có thể giải thích với ngươi chứ."
"Hừ, người ta bảo ngươi vay thì ngươi liền vay, người ta bảo ngươi gửi tiền tiết kiệm, ngươi liền vung tiền gửi vào, còn gửi hết lần này đến lần khác, quan hệ cũng tốt lắm nhỉ? Có phải trông rất xinh đẹp không?"
Diệp Diệu Đông ha ha cười, "Muốn nghe lời thật sao?"
Lâm Tú Thanh trừng mắt nhìn hắn, im lặng truyền đạt ý: Ngươi cứ nói thử xem?
"Đúng là rất xinh đẹp, nhưng xinh đẹp đối với ta mà nói cũng vô dụng, tiền quan trọng hơn, không có lợi lộc gì, ai ngu mà tự dưng đi vay tiền, lại còn gửi số tiền lớn."
Diệp Diệu Đông lại muốn kéo nàng ra tính toán một lượt lãi suất.
"Không cần phải gây khó dễ với tiền bạc, đối với ta mà nói, nam nữ đều như nhau, có lợi, không thiệt thòi là được."
"Ta cũng không nói gì, đi ngân hàng xem sao, nhiều tiền như vậy gửi ở trong đó, không xem một chút ta không yên lòng."
Diệp Diệu Đông thầm oán, vừa nãy ghen dữ như vậy, bây giờ lại ngại ngùng nói không có gì, cũng không biết đi là để canh tiền hay là để xem người nữa.
"Được, vậy về trước lấy sổ tiết kiệm, sau đó chúng ta đi tra một chút, ngươi an tâm, ta mới có thể an tâm được, vừa hay qua một thời gian nữa cũng phải về quê ăn Tết, tra một chút cũng tốt."
"Ừ."
Trên đường trở về Lâm Tú Thanh cũng không nói gì, cũng không còn vui vẻ như lúc đầu, chỉ là trông có vẻ hào hứng không cao lắm.
Có lẽ là do hai người ở xa nhau, nên có cảm giác nguy cơ!
Diệp Diệu Đông lái xe, gió lạnh cứ thổi vào mặt, hắn cũng không muốn nói chuyện, tránh uống cả bụng gió Tây Bắc.
Đợi đến nhà, mới kéo tay nàng cùng lên lầu.
"Nha, lên cầu thang thôi mà cũng còn phải nắm tay..."
"Hai người cái kiểu nồng nhiệt này, làm như chưa kết hôn đang yêu đương vậy."
"Mấy người hiểu cái gì, cái này gọi là tạm xa còn hơn mới cưới!"
Diệp Diệu Đông tức giận lườm bọn họ một cái, vứt lại một câu rồi nắm tay Lâm Tú Thanh đi lên lầu.
Nhưng lúc rẽ ở cầu thang, hắn lại thấy Lâm Tú Thanh nở thêm nụ cười.
Hắn nhìn sau lưng không có ai, cười toe toét sáp lại gần, "Hết giận rồi à? Cơn ghen qua rồi sao?"
Lâm Tú Thanh không thèm nhìn hắn, đẩy mặt hắn sang một bên... đi lướt qua.
"Đi ra!"
"Trước giờ không phát hiện ra ngươi lại là cái bình giấm chua lớn như vậy, mấy câu mà cũng có thể như uống cả vò giấm."
"Đâu có."
"Còn nói không có, mùi chua bay đến tận Thái Bình Dương rồi kìa."
Lâm Tú Thanh bị hắn chọc cười, "Ngươi cùng người ta rượu cũng uống rồi, ta còn chưa từng uống rượu với ngươi đâu."
"Hả? Hai ta chưa uống qua sao?"
Nàng ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, "Ngươi nói xem?"
"Không sao, hai ta ăn chung mâm uống chung nước là được rồi."
Lâm Tú Thanh không kéo được hắn ra, oán trách lườm hắn một cái, "Ngươi cũng không biết ngại mà nói, mặt dày thật đấy."
Diệp Diệu Đông một tay ôm lấy nàng, "Mặt dày, ăn sâu vào lòng người, lát nữa dẫn ngươi đi xem một chút, người ta là rùa biển du học về, sao có thể để ý đến lão ngư dân ngoại tỉnh như ta."
"Rùa biển? Ta đây là báo biển nhé."
"Quả thực, con báo này rất hung ác."
Lâm Tú Thanh véo hắn một cái.
"Đau đau đau..."
"Đau là tốt rồi, ta đây là đang thương ngươi."
"Ngươi từ lúc nào miệng lưỡi hư hỏng như vậy."
Lâm Tú Thanh nhìn cái miệng đang bĩu ra của hắn, vỗ một cái, "Mau mở cửa, đừng có không đứng đắn nữa."
"Được thôi, chờ về phòng rồi lại không đứng đắn."
"Tìm sổ tiết kiệm trước đã, đã nửa buổi chiều rồi, lại lề mà lề mề nữa là ngân hàng đóng cửa mất."
"Kịp mà, lát nữa đi xe máy, vèo vèo là đến ngay."
Diệp Diệu Đông miệng nói vậy, nhưng cũng không hề trì hoãn.
Sổ tiết kiệm của hắn giấu ngay trong gối, sờ một cái liền thấy.
Lâm Tú Thanh liếc nhìn hai khoản tiền trên đó, một khoản viết tay 200 ngàn, một khoản viết tay 500 ngàn, phía sau đều có ghi ngày gửi vào, còn có con dấu riêng của người giao dịch, trên sổ tiết kiệm cũng có con dấu của ngân hàng.
Nhìn qua thì cũng ra dáng thật.
Nàng lật xem một lượt, lẩm bẩm một câu rồi cũng không trì hoãn, cầm lên liền đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu, lại không thấy mấy người rảnh rỗi kia đâu, vừa hay tai cũng có thể thanh tĩnh.
"Ba đứa không biết chạy đi đâu chơi rồi, có ai trông không? Nơi này không thể so với ở nhà được."
"Có, yên tâm đi, lúc trước đưa về không phải đã dặn A Quang rồi sao? Ba đứa tụ tập cùng con gái hắn, trông một đứa cũng là trông, trông bốn đứa cũng là trông."
"Đi sớm về sớm nha."
"Không đi cũng được mà."
Lâm Tú Thanh liếc mắt nhìn hắn, "Mau lên xe."
Không nhìn là không thể nào!
Đây chính là trọn vẹn 500 ngàn, không phải 50 đồng, không đến ngân hàng xác nhận một chút, làm sao nàng có thể yên tâm được?
Mặc dù trên sổ đều có con dấu riêng của người giao dịch, còn có dấu đỏ của ngân hàng, nhưng lỡ như có vấn đề gì, khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Dù sao cũng đến rồi, thế nào cũng phải đi xem một chút, xác nhận lại, tiện thể cũng nhờ người trong ngân hàng tính cho nàng xem tiền lãi, hai khoản tiền đến kỳ hạn, tổng cộng có thể nhận được bao nhiêu.
"Này, hay là ngươi trực tiếp trả khoản vay 200 ngàn kia đi? Dù sao nhiều tiền như vậy để trong tay cũng là để đó thôi."
Diệp Diệu Đông đã cưỡi lên xe, "Người cũng đã ra ngoài rồi, thôi bỏ đi. Sang năm cũng muốn xây một cái nhà xưởng nhỏ cho ra dáng, vừa mới bắt đầu thu dọn lợp nhà, lại cần dùng tiền, bây giờ cũng chưa đến ngân hàng rút tiền, lúc nào rảnh lại nói sau."
"Được thôi, dù sao thế nào cũng phải qua Tết đã."
Chuyện lớn mấy cũng không quan trọng bằng Tết.
Hai người vừa đến ngân hàng, Diệp Diệu Đông trước tiên dẫn nàng đến cửa sổ kiểm tra số tiền trong sổ tiết kiệm, nhờ tiểu cô nương ở quầy tính giúp hắn xem lãi suất hai khoản tiền này, đến kỳ hạn có thể nhận được bao nhiêu.
Bản thân hắn đều rõ cả rồi, chủ yếu là tính cho Lâm Tú Thanh nghe, để nàng yên tâm.
Lâm Tú Thanh nhìn tiểu cô nương kia rồi lại nhìn Diệp Diệu Đông, cảm giác hai người hình như cũng không quen biết lắm?
Nàng nhỏ giọng nói: "Không phải nàng ta à?"
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ, "Dĩ nhiên không phải, nàng ở phòng làm việc nhỏ trên lầu, chuyên tiếp đón khách VIP."
"Ồ, ngươi là khách VIP sao?"
"Đương nhiên, chờ nàng tính xong lãi suất cho ngươi, ta lại đưa ngươi lên trên đó ngồi một chút."
Lâm Tú Thanh có chút tò mò, "Là phải gửi tiết kiệm bao nhiêu, hoặc là vay bao nhiêu tiền, mới có thể trở thành khách VIP sao?"
"Đúng vậy, ngưỡng thấp nhất hình như cũng phải 50 ngàn, 100 ngàn gì đó?"
"Vậy cấp bậc của ngươi cũng cao thật, thiếu nợ 200 ngàn lại gửi 500 ngàn, gộp lại là 700 ngàn rồi."
"Ha ha ha, ngươi muốn tính như vậy cũng không sai."
Đợi tiểu cô nương ở quầy tính xong lãi suất cho họ, chắc chắn nói với họ đến kỳ hạn có thể nhận bao nhiêu, Lâm Tú Thanh cũng yên tâm rồi.
Sau đó họ mới đi lên lầu trên.
"Đông ca đến rồi à?"
Thẩm Minh Nga cười chào hỏi hắn, nhưng lại nhìn thấy Lâm Tú Thanh đi theo vào phía sau.
"A?"
Hai người nắm tay nhau, nàng nhìn họ có chút tò mò, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt hai người, nàng cẩn thận thăm dò.
"Ngươi... người yêu à?"
Diệp Diệu Đông mặt đen lại, "Lão bà của ta, đã sớm nói với ngươi rồi, ta kết hôn rồi, ta lấy đâu ra người yêu?"
Lâm Tú Thanh cũng liếc mắt nhìn hắn.
"Ha ha, ha ha, hóa ra là chị dâu, ta cái miệng hại cái thân này gọi nhầm người, à không phải, không phải gọi nhầm người... là xưng hô sai người... cũng không phải... ý là gọi sai cách xưng hô..." Thẩm Minh Nga rối rít, cảm giác giải thích thế nào cũng không đúng, giải thích không rõ.
Vạn nhất người ta hiểu lầm còn có người yêu khác thì sao? Chẳng phải là khiến vợ chồng người ta đánh nhau à?
Nhưng nàng thật sự không nghĩ đó là vợ.
Mấy ông chủ đến bên này kiếm tiền không ít, chẳng ai mang theo vợ cả, toàn là tình nhân, bạn gái, người yêu, trong nhà một người, bên ngoài mấy người cũng là chuyện thường, một thời gian đổi một người cũng rất bình thường.
Cũng không thể trách nàng coi người phụ nữ xuất hiện bên cạnh hắn là tiểu tình nhân.
Mặt Diệp Diệu Đông cũng càng ngày càng đen, cũng cảm thấy giải thích không rõ.
"Ngươi có biết nói chuyện không hả? Chờ về nhà ta mà bị cấu, buổi tối phải ngủ dưới sàn đấy."
"Ngồi đi ngồi đi, là ta hiểu lầm, lần đầu tiên thấy bên cạnh hắn có phụ nữ, lại còn thân mật như vậy, giật mình quá, cho nên có chút không chắc chắn. Không ngờ lại là chị dâu, chị dâu đến chơi à? Trước giờ chưa từng gặp qua, thật xin lỗi."
"Ha ha, sắp hết năm rồi, nên đưa bọn trẻ đến chơi mấy ngày, đến lúc đó cả nhà cùng về quê."
Diệp Diệu Đông cũng nói: "Nàng có chút không yên tâm gửi nhiều tiền như vậy trong ngân hàng, nghĩ đến dạo chơi quanh đây nên tiện thể đến kiểm tra sổ sách một chút."
"Cái này các ngươi yên tâm, giấy trắng mực đen đều viết trên sổ tiết kiệm, trên sổ tiết kiệm còn đóng dấu đỏ, không thể giả được, hơn nữa còn có con dấu riêng của nhân viên giao dịch, chỉ cần ngươi không làm mất, ngân hàng đều nhận."
"Ừ, chỉ là tiện thể kiểm tra thêm cho an tâm thôi, lúc mới đầu ta cũng không yên tâm, thỉnh thoảng lại đến xác nhận một cái."
"Đều bị ngươi kiếm lời rồi, vay 200 ngàn ra rồi lại gửi vào, ăn không biết bao nhiêu tiền lãi, bây giờ mọi người đều phản ứng kịp rồi, cũng không dễ vay nữa, hơn nữa còn phải thu lãi, không cho vay không lãi suất đâu."
"Vậy cũng có lời, lãi vay ít, lãi tiết kiệm cao."
"Người bình thường cũng không dám vay, với lại cũng phải phê duyệt, không phải muốn vay là có thể vay được."
"Ừ."
"Chị dâu đến đây, con đâu? Ta nhớ hình như ngươi nói ngươi có mấy đứa con?"
"Ba đứa, đều đưa đến chơi, chờ qua một thời gian nữa sẽ cùng nhau về quê ăn Tết."
"Tốt quá, sớm được cả nhà đoàn tụ, còn có thể đi chơi khắp nơi, chị dâu nhìn tuổi cũng không lớn nhỉ."
"Chúng ta bằng tuổi."
"Nhặt được bảo bối rồi."
Lâm Tú Thanh cười cười, không giải thích những năm tháng khổ cực trước kia, "Có phải bảo bối hay không còn khó nói."
"Ta thấy Đông ca rất giữ mình trong sạch, mạnh hơn anh trai ta bọn họ nhiều."
Diệp Diệu Đông ha ha, nghĩ một lát liền đứng dậy, "Không có chuyện gì nữa thì chúng ta đi trước, không làm phiền ngươi làm việc, vốn dĩ cũng chỉ đến dưới lầu, nghĩ đến cũng đến rồi, nên lên chào hỏi một tiếng."
Cô nương này quá thẳng thắn không có tâm cơ, nói hắn mạnh hơn anh trai nàng ta bọn họ, chẳng phải là nói rõ anh trai nàng ta bọn họ rất ăn chơi sao?
Vậy hắn qua lại uống rượu với bọn họ, chẳng phải gần mực thì đen?
"Nước trà còn chưa uống đã đi rồi à?"
"Trong nhà còn có mấy đứa trẻ, không có việc gì thì không ở lâu nữa."
"Được, vậy các ngươi đi thong thả."
Diệp Diệu Đông gật đầu rồi kéo Lâm Tú Thanh ra ngoài, Thẩm Minh Nga cũng tiễn họ ra đến cửa.
"A! Xe máy! Ngươi mua xe máy à?"
"Đúng vậy, vừa mua không bao lâu."
"Chỗ chúng ta cũng mua không được, ngươi mua ở đâu thế? Cái này cần mấy ngàn à? Màu đỏ đẹp thật đấy."
"Thời gian trước đi Ma Đô mua, đặt hàng mất ba tháng, chờ rất lâu mới nhận được."
"Cũng đúng thôi, ngươi mua xe máy cũng không lạ, ô tô con còn mua được."
"Đi đây."
Diệp Diệu Đông vẫy tay với nàng rồi khởi động xe.
Mùa đông mặt trời lặn sớm, lúc này đã không còn mặt trời, đúng giờ cơm chiều, đã có người cầm bát đi mua cơm.
"Đều ăn cơm rồi, vậy chúng ta cũng đi mua cơm, tranh thủ ăn đi, bây giờ trời tối sớm, ăn xong cũng chỉ có thể đi ngủ sớm thôi."
"Được."
"Thấy người ta thế nào, biết ta không lừa ngươi rồi chứ, chỉ là bạn bè bình thường thôi, yên tâm chưa?"
Lâm Tú Thanh ngụy biện, "Ta có không yên tâm đâu, chỉ là đi kiểm tra tiền tiết kiệm và lãi suất thôi mà."
"Ta tin ngươi cái quỷ."
Lâm Tú Thanh cũng không cãi lại, có cảm giác nguy cơ cũng rất bình thường.
"Ngươi vào phòng nghỉ ngơi chút đi, ta đi mua cơm, thuận tiện đón ba đứa trẻ về."
"Được."
Ba đứa trẻ đều biết ngày mai sẽ đi Ma Đô, sớm đã ríu rít không ngừng, hai anh em còn tìm Diệp Tiểu Khê hỏi tới hỏi lui, nhà lớn ở Ma Đô trông thế nào? Ma Đô trông ra sao.
Lòng tràn đầy mong đợi và vui vẻ, đến nỗi ban đêm còn chưa muốn ngủ.
Đêm qua cũng thế, lần đầu tiên ngủ giường tầng kiểu này, lại còn ngủ ở tầng trên, lại là chỗ mới, hai anh em đều cực kỳ hưng phấn, cứ ở trên đó lật qua lật lại chơi đùa, khiến Diệp Tiểu Khê cũng không chịu nằm ngủ yên, ồn ào đòi trèo lên.
Ba đứa này tụ lại một chỗ cứ như 1000 con vịt, ồn ào kinh khủng.
Giường dưới của bọn họ cũng rung lắc liên tục, bị mắng đến hơn 10 giờ mới chịu đi ngủ.
Tối nay cũng thế, ăn cơm xong trời cũng đã tối, bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, mấy đứa trẻ chẳng đứa nào ra ngoài, đến khoảng 8 giờ, A Quang mới đến đón Bùi Ngọc đi.
Nhưng thiếu một đứa trẻ, chúng nó gây ra tiếng động cũng chẳng hề nhỏ đi chút nào.
Diệp Diệu Đông nhìn thời gian còn sớm, cũng không thúc giục chúng đi ngủ, dù sao thúc giục cũng vô dụng, chưa đến giờ ngủ cố định, chúng vẫn cứ ồn ào.
Chỉ là chờ hắn ra ngoài đi vệ sinh trở về, trên tay Lâm Tú Thanh không biết từ đâu lại có thêm mấy quyển "tiểu Hoàng sách".
"Ngươi cũng thích xem cái này à?"
Lâm Tú Thanh cuộn cuốn sách lại, gõ vào đầu hắn một cái, "Cả ngày xem cái này? Sắp lật nát rồi."
"Đêm dài đằng đẵng, cô đơn buồn chán mà, chúng ta cùng xem, ta còn có nữa đây này."
"Ta không xem, ngươi cũng đừng xem nữa, bìa sách này quá lộ liễu, để bọn trẻ nhìn thấy không tốt."
"Bọn nó đang ầm ĩ long trời lở đất, ai mà để ý đến ngươi."
Diệp Diệu Đông hào hứng lật ra mấy quyển hắn cất giữ, sau đó lại quen thuộc lật đến trang có hình ảnh chồng chất, dâng bảo vật cho nàng xem, còn đọc thành tiếng.
Lâm Tú Thanh nghe mà cũng thấy khó xử, vội vàng che miệng hắn lại.
"Đừng để bọn trẻ nghe thấy..."
"Tiếng bọn nó còn to hơn một trăm cái miệng ta nói chuyện cộng lại, nghe được mới có quỷ."
"Ta không xem..."
"Xem đi, sợ cái gì? Chỉ có hai ta xem thôi, lão phu lão thê thì có quan hệ gì, xem ngươi mới biết bên trong chữ Hán bác đại tinh thâm thế nào!"
Lâm Tú Thanh liếc nhìn những chữ viết nóng bỏng lộ liễu cũng cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy sao có người dám viết thẳng ra như vậy, lại còn bìa sách lộ liễu thế kia.
"Ngủ sớm đi, sáng mai còn phải xuất phát."
"Kịp mà, đi thẳng xe máy ra bến tàu, còn sợ không kịp?"
"Vậy xe máy của ngươi làm sao lái về?"
"Không lái về, trực tiếp người với xe máy cùng lên thuyền qua sông, chỉ tốn thêm chút tiền phí thuyền thôi."
"Ồ."
"Đến đây, xem một lát rồi ngủ, bên trong chữ Hán bác đại tinh thâm, xem xong có thể khiến người ta tràn ngập ảo tưởng vô hạn..."
"Lão già háo sắc."
"Ngươi nói ta sắc phê, sắc quỷ đều được, nhưng ngươi không thể nói ta già."
Lâm Tú Thanh cứ cười mãi không thôi.
"Đừng cười nữa, nhìn chỗ này này." Diệp Diệu Đông cứ cầm "tiểu Hoàng sách", muốn chia sẻ sở thích với nàng, "Vẫn là biết chữ tốt, cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui thú của chữ viết."
"Nhận biết chữ lại nhận ra loại chuyện tốt này."
"Đúng vậy, vẫn là biết chữ tốt, không gian tưởng tượng càng lớn hơn."
"Ngươi đều tưởng tượng đến ai?"
"Nữ minh tinh xinh đẹp!"
Lâm Tú Thanh một tay véo chặt tai hắn, "Ngươi ngược lại cũng thật thành thật!"
Diệp Diệu Đông vỗ tay nàng hai lần mới được buông ra, "Nhẹ một chút, không phải ngươi thích nghe lời thật sao? Vậy ta đương nhiên nói thật."
Nàng một tay giật lấy cuốn sách trong tay hắn, trực tiếp nhét xuống dưới đệm giường.
"Làm gì thế? Ngươi tưởng ta hết rồi à?"
Diệp Diệu Đông trong phòng dạo một vòng, lại mò ra hai quyển nữa.
"Không chiếm được mới phải tưởng tượng chứ! Ta cũng chỉ thuận miệng nghĩ vậy thôi, chân chính ngủ cùng nhau, đương nhiên chỉ có thể là lão bà."
"Ồ, vậy nếu thật sự cho ngươi gặp được, ngươi có đi ngủ không?"
"Cái đó không có khả năng, ta có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, cũng chỉ lúc xem cái đồ chơi này, tùy tiện nghĩ vậy thôi, đây không phải là do ngươi không ở bên cạnh sao? Ta mới cần xem cái này, nếu ngươi ở đây, ta cần gì xem cái này. Đúng không? Ta một thanh niên cường tráng, cũng là có nhu cầu mà."
Lâm Tú Thanh chuyển chủ đề, không tranh cãi với hắn về cái này nữa, nàng còn quản không nổi con người hắn, làm sao quản được trong đầu hắn thích nữ minh tinh nào?
Đám đàn ông trong thôn người nào chẳng còn nghĩ đến Đặng Lệ Quân đâu.
"Ngươi lấy đâu ra nhiều sách lộ liễu thế này? Tiền đều tiêu vào mấy thứ này à?"
"Không phải ta mua, lấy từ chỗ Mập Mạp, hắn vừa có hàng tốt là giữ lại cho bọn ta mấy quyển."
Lâm Tú Thanh kinh ngạc đến nhướng cả mày lên, "Hắn không phải mở quán ăn, không phải đầu bếp sao?"
"Đúng vậy, nhưng đâu có nói đầu bếp không thể làm nghề tay trái chứ, thằng nhóc này làm cái bàng môn tà đạo này còn kiếm được không ít, nhiều hơn làm đầu bếp nhiều."
"Ồ, còn có chuyện như vậy, mấy người các ngươi từng người một, đều không phải người đứng đắn."
"Vậy ta rất biết hưởng thụ cuộc sống, bọn họ thực ra cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống, xem cái này lại không phạm pháp, tại sao không thể xem chứ, còn có thể hữu ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh!"
"Ngụy biện!"
Lâm Tú Thanh lại tịch thu sách trên tay hắn.
"Ngươi muốn nuốt một mình, tự mình lén lút xem đúng không?"
Lâm Tú Thanh tức giận lườm hắn một cái, chỉ giỏi cái miệng xấu xa.
"Đi gọi ba đứa ngủ sớm đi."
Diệp Diệu Đông đành phải gõ gõ vào ván giường, "Tất cả im lặng cho ta, ai về chỗ nấy!"
"Mấy giờ rồi cha, giờ này mà ai về chỗ nấy?"
"10 giờ rồi, bên ngoài đến tiếng nói chuyện cũng không có, chỉ có các con ồn nhất, mau ngủ đi."
Thực tế mới hơn 9 giờ, nhưng nếu hắn không nói 10 giờ, chúng sẽ không ngủ.
"Được rồi, ai về chỗ nấy."
"Tự về chỗ của mình."
Diệp Diệu Đông ôm Diệp Tiểu Khê đang lẩm bẩm “tự về chỗ của mình” xuống, đặt vào trong chăn của Lâm Tú Thanh.
Sau đó vỗ vỗ Lâm Tú Thanh, nháy mắt với nàng, lại bĩu môi về phía giường của mình, đầy ẩn ý, hy vọng nàng có thể cảm nhận được.
Lâm Tú Thanh lại chỉ liếc hắn một cái, rồi bảo hắn tắt đèn.
Một mảnh tối đen, bọn trẻ lại càng hưng phấn hơn, cách giường vẫn ríu ra ríu rít, bị họ quát mấy tiếng mới yên tĩnh lại.
Diệp Diệu Đông chờ trong phòng không còn chút động tĩnh nào mới nhỏ giọng gọi, "A Thanh..."
"A Thanh..."
"Cha, cha làm gì thế?" Diệp Thành Hồ đáp lại.
"...Con sao còn chưa ngủ?"
"Cha, con cũng không ngủ!" Diệp Thành Dương đột nhiên lên tiếng.
"Cha, còn có con!" Diệp Tiểu Khê cũng đưa bàn tay nhỏ ra khỏi chăn, giơ tay trả lời.
Lâm Tú Thanh bất đắc dĩ vô cùng, vội vàng dùng chăn bông quấn chặt nàng lại, sau đó quay đầu mắng.
"Ngươi sao cứ như con chuột hư hỏng thế, nó sắp ngủ rồi, ngươi còn gọi gọi gọi?"
Hắn nào biết được, hơn 30 phút trôi qua, tùy tiện gọi một tiếng, cả ba đứa liên tiếp đều có thể đáp lại.
Lúc nên lên tiếng thì không lên tiếng, lúc không nên thì lại nhao nhao cả lên.
"Mau ngủ đi, đều không được nói linh tinh nữa."
Diệp Thành Hồ: "Cha, rõ ràng là cha!"
"Im miệng đi ngủ."
Diệp Thành Dương nhỏ giọng nói: "Muốn nhắm mắt đi ngủ."
"Ha ha ha..." Diệp Tiểu Khê ngang ngược lại tùy ý ha ha cười, trong đêm tối yên tĩnh phá lệ chói tai.
Lâm Tú Thanh bụm miệng nàng lại, nhỏ giọng cảnh cáo, lúc này mới đều yên tĩnh trở lại.
Diệp Diệu Đông lại thật sự giống như con chuột hư hỏng, lại lên tiếng, "Bọn trẻ ngủ rồi, ngươi nói với ta một tiếng..."
Đầu sắt Hồ: "Cha, cha muốn làm gì?"
"Ném con ra ngoài."
"Là cha nói trước mà, không phải con."
Diệp Tiểu Khê cũng nhỏ giọng nói: "Bán anh cho ăn mày..."
Diệp Thành Hồ cãi lại, "Bán em thì được đấy!"
Lâm Tú Thanh nổi giận, "Tất cả câm miệng."
Yên tĩnh.
Diệp Diệu Đông cũng ngoan ngoãn im miệng.
Sau đó chờ đợi, chờ đợi.
Đợi đến khi không thở nổi, bị người ta bịt chặt mũi, hắn mới tỉnh lại.
Diệp Thành Dương ghé sát vào bên gối hắn, giọng cực kỳ nhỏ nói: "Cha, trời sáng rồi, đi Ma Đô..."
Diệp Diệu Đông vội vàng ôm con vào trong chăn, nhìn ánh sáng le lói xuyên qua cửa sổ, cũng sờ đồng hồ đeo tay dưới gối.
"Còn sớm mà, con sao dậy sớm thế, hưng phấn vậy à? Mau ngủ tiếp đi."
"Con ngủ không được, còn phải ngủ bao lâu nữa mới xuất phát?"
"Sẽ gọi con, ngủ đi."
Diệp Thành Dương nằm ở bên trong, sát cạnh cha hắn, cảm giác an tâm lạ thường, nhắm mắt lại lập tức ngủ thiếp đi.
Thật là khổ cho Diệp Diệu Đông.
Tỉnh cả rồi, thế này còn gọi hắn ngủ thế nào được?
Thằng nhóc thối này...
Về phần có cần phải hưng phấn đến mức trời còn chưa sáng đã dậy không?
Tối qua ngủ thế nào hắn cũng không biết, rõ ràng là định chờ bọn trẻ ngủ say, lại gọi A Thanh qua ngủ cùng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận