Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1169: Biển sâu cá chình lớn (length: 27754)

Tất cả mọi người đều cuống cuồng bận rộn, đem tôm cá rơi rớt lộn xộn trên boong tàu nhặt hết, mang vào trong khoang.
Cũng may, trước đó một ngày bọn họ đã bán hết mớ tôm cá mấy ngày trước đó gom lại, còn đổ thêm không ít đá và dầu, bây giờ trong khoang thuyền chỉ có đồ đánh bắt được từ đêm qua đến trưa nay, vẫn còn chỗ chứa.
Mọi người làm xong xuôi mới lần lượt vào khoang thuyền lau người thay quần áo, dù sao bên trong không gian hạn hẹp, cùng lắm chỉ chứa vừa một người đi qua đi lại, còn có người chen vào gian để đồ lặt vặt.
"Xem ra đêm nay có thể ngủ ngon giấc rồi."
"Ngươi lạc quan thật đấy, bên ngoài sóng to gió lớn mưa tầm tã thế này, thuyền phải tấp vào tạm một hòn đảo nào đó, ngươi còn ngủ ngon được à?"
"Ta không ngủ được thì cũng có cản được mưa gió đâu, huống chi nơi này nhìn có vẻ an toàn, chắn gió, thuyền đánh cá không bị lắc lư mạnh, trông rất an toàn đấy chứ."
"Đêm nay thật kinh khủng, mưa thì bảo sao liền đổ, mà trước khi mưa trời còn không có gió to sóng lớn thế này."
"Thời tiết trên biển khó lường lắm, có khi xui xẻo là gặp ngay đấy."
"Đi ngủ sớm chút đi, bên ngoài tối om như mực, lại thêm gió táp mưa sa, chỉ có trong khoang thuyền là có chỗ trú mưa che gió, chờ trời sáng xem tình hình rồi tính tiếp. Dù sao chào buổi tối xui thì cũng có chỗ trốn, còn có thể ngủ một giấc, vậy coi như không tệ rồi."
"A Đông nói đúng đấy, kiểu thời tiết này mà còn ở trên biển, thì giờ như này cũng khá rồi, ít ra còn không bị gió lùa, không bị mưa tạt. Không ngủ được cũng phải cố ngủ, chứ chả lẽ ngồi tới sáng."
"May mà chúng ta trên thuyền cũng không sợ thiếu đồ ăn, bên ngoài mưa cũng không sợ thiếu nước, cứ ở đây vài ngày cũng không sao, đợi bão tan rồi tính."
Mọi người đều tán đồng câu này, sợ nhất là hết ăn hết uống.
"Tao ra ngoài tè cái đã."
"Tao cũng đi, lúc nãy hồi hộp quá nhịn nãy giờ, mày không nói tao còn quên là còn chưa tè."
"Ha ha ha, chả ai mà chả sợ tè ra quần, mà sao mày còn tè được vậy?"
"Cái thằng vô dụng, có 'chim' không mọc được à?"
"Má... tao nói đùa thôi mà?"
"Tao cũng đi..."
Diệp Diệu Đông chẳng thèm tranh cãi, mặc áo mưa vào rồi ra ngoài, anh ta đứng ngay cửa khoang tàu tè, dù sao mưa tạt cũng trôi tuột ra biển, tè xong là quay vào ngay được.
Sóng biển dập vào đuôi thuyền làm con thuyền chòng chành, anh ta đành dựa lưng vào ca-bin phía sau tàu để đỡ tốn sức.
Người phía sau cũng bắt chước theo, đứng bên cạnh anh ta tè.
Khi anh ta tè xong, vừa mới thu lại thì có một bóng đen rất lớn bị sóng dồn lên từ đuôi thuyền, ập lên boong, chẳng ai đề phòng, hàm răng sắc nhọn của nó đớp ngay vào đùi một người lái tàu, một tiếng thét thảm thiết vang lên xé toạc bầu trời.
Người đang tè còn lại giật mình kêu lên.
Diệp Diệu Đông vừa định quay vào thì nghe tiếng kêu thảm thiết suýt chút nữa thì đứng không vững.
"Sao thế? Có chuyện gì vậy?"
Xung quanh tối om, bởi vì họ chỉ định ra ngoài tè, rồi đứng ngay bên cửa khoang, tè xong quay vào luôn, nên ai cũng không bật đèn pin, cũng không nhìn thấy cái bóng bị sóng biển đẩy lên kia.
"Sao thế?"
Một người khác cũng hoảng, vội giữ người chen hai bước về phía cửa khoang tàu.
Diệp Diệu Đông vốn dĩ đang đứng ngay cửa, cửa khoang cũng chỉ vừa một người ra vào, anh bị chen một cái, lùi lại hai bước.
"Đừng có hoảng, lấy đèn pin ra trước đã."
"Á! Có thứ gì cắn tao! Đau quá, chân sắp gãy mất rồi..."
Thuyền trưởng trong khoang tàu cũng nghe tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, vội vàng từ dưới giường bò dậy, ánh đèn pin cũng soi rọi vào cái ca-bin nhỏ, đồng thời lóe sáng ra ngoài.
Mọi người chen chúc trong cái ca-bin nhỏ hẹp, có người đứng chặn cửa lại không ra được, người bên trong cũng chẳng rõ tình hình, chỉ có Diệp Diệu Đông cùng người lái thuyền kia đứng ngay cửa là nhìn thấy một nhát răng nanh và đầu cá nhọn trên chân A Cường.
"Là con lươn à?"
"Sói biển hay là lươn biển?"
"Là cá chình biển sâu, không phải sói biển" Diệp Diệu Đông khẳng định nói, "Cho tao một cái đèn pin."
"Hai người đừng có chắn cửa nữa, để bọn tao ra ngoài với."
Diệp Diệu Đông nhận đèn pin từ trong đưa ra, rồi đội mưa chạy về phía mũi tàu, tìm gậy.
Mọi người phía sau cũng chạy ra, đều nhìn thấy chân A Cường bê bết máu.
"Má ơi, con lươn to thế!"
"Đỡ, đỡ, cậu ta sắp đứng không nổi rồi."
"Kiếm gậy đánh chết con cá này trước đã, nó to thật."
"Mọi người cẩn thận, đừng lại gần quá, con cá này lớn quá, răng lợi hại lắm."
Một loạt đèn pin đều chiếu vào con cá chình biển sâu kia, thấy nó cắn chặt chân người kia, đuôi thì vẫn quằn quại không ngừng, như thể đang gắng sức vậy.
Máu cứ tuôn ra rồi bị mưa rửa trôi, thêm tiếng kêu thảm thiết liên hồi, ai nhìn thấy cũng đều kinh hãi, không kìm được mà lùi lại.
"Sao lại có con lươn nào to như thế này?"
"Thân nó to quá, to hơn chân tao, đuôi cũng dài quá chừng?"
"Gậy đâu? Thằng Đông Tử không phải đi tìm gậy rồi à?"
Diệp Phụ vừa hỏi vừa cầm đèn pin rọi về phía mũi tàu, thấy Diệp Diệu Đông như đang né tránh gì đó, tay thì cầm gậy múa may.
"Đông Tử? Mấy người mau ra xem sao đi."
Diệp Diệu Đông lúc này chẳng hơi sức đâu mà nghĩ nhiều, tai thì nghe mưa to gió lớn, sóng thì lớn, mắt thì bị ảnh hưởng, anh cũng không thèm nghĩ sao con cá chình biển sâu này lại lên được thuyền, chỉ có thể lo tránh mấy con cá chình biển sâu đang nằm trên boong.
Vì chỉ ra ngoài tè vội nên họ chỉ mang dép lê, chứ chẳng ai đi ủng.
Mấy đôi giày đều rất hôi, ai cũng lau người tắm táp xong đâu có muốn xỏ chân vào nữa, đi dép lê bị ướt chỉ muốn lau chân sơ thôi là được rồi. Với lại, áo mưa của anh là nilon, vì đi tè cho tiện, anh cũng không có cài hết cúc, chỉ cần bị mấy con cá chình này quấn lấy thì chân anh cũng sẽ bị cắn cho một lỗ thủng lớn ngay.
Khi nãy, A Cường kia cũng chỉ đi dép lê, áo mưa cũng chỉ khoác hờ nên mới dễ bị lươn cắn chân.
Anh vừa tránh né, lại thấy bên cạnh có thêm mấy luồng sáng đèn pin, vội hô lớn với người đến: "Mọi người đừng lại đây, chỗ này có mấy con cá chình lớn, mọi người mau vào đi ủng trước đi."
Ít ra ủng cao su còn che được đến bắp chân, cũng đỡ được phần nào cho chân, không dễ bị cá chình cắn như vậy.
Nói xong anh vừa tránh né vừa tiến về phía họ, mấy con lươn này để lát nữa giải quyết sau, cứu người là chuyện cấp bách, phải giải quyết con cắn người kia trước đã.
Thuyền đánh cá bị sóng dồn lắc lư, cũng ảnh hưởng đến việc đi lại của mọi người.
Vách núi cheo leo của hòn đảo này được xem như cảng tự nhiên tránh gió, tuy không bị gió thổi trực tiếp nhưng mưa to sóng lớn vẫn ảnh hưởng, khiến thuyền cứ lắc lư, người đi lại khó khăn.
Anh loạng choạng lùi lại về lối đi nhỏ của ca-bin, đưa cho người đến một cây gậy, giữ lại một cây.
"Mọi người lui sang một bên, tránh xa nó ra, đừng lại gần con cá này, không đi ủng thì vào ca-bin mà mang vào, áo mưa thì mặc cho cẩn thận vào, trên boong còn có bảy tám con, mới rồi tao đi ra suýt nữa là bị cắn."
Anh sợ họ dùng sức đập con cá này, nó nổi điên thì sẽ càng cắn người hơn, nên phải mặc đồ bảo hộ trước đã thì mới đối phó được với lũ cá này.
Tuy mấy con cá này rất hung dữ nhưng chỉ cần tránh né nhanh một chút, dùng gậy cũng đánh chết được.
Chờ mọi người né ra một bên hoặc vào ca-bin đi ủng, anh mới dùng gậy hết sức đập mạnh vào đầu con lươn kia.
"Ráng chịu tí, nó nhả ra ngay thôi..."
Anh vừa ra sức đánh thì con cá chình kia điên cuồng quằn quại, răng cũng nhả ra, anh cố thêm mấy lần, nó liền nhả ra quay đầu định tấn công anh.
Lươn thì dai sức kinh khủng, huống chi con này là cá chình biển sâu, đâu dễ chết vậy.
Trên hành lang nhỏ hẹp, con cá chình không ngừng vùng vẫy tấn công, hai cây gậy phối hợp nhịp nhàng trên hành lang, cuối cùng cũng ép được nó vào thành ca-bin, kẹp chặt đầu nó lại bằng hai cây gậy.
Dù vậy nó vẫn vặn vẹo giãy dụa để thoát ra, há cái miệng rộng đầy răng nanh ra, nuốt đầu người lớn cũng không khó.
Diệp Diệu Đông và Trần Thạch ra sức ép chặt cây gậy, mới ngăn nó thoát ra được.
"Kiếm gì đó nện vào đầu nó, nện cho nó xỉu đi!"
Mọi người nháo nhào kiếm đồ cứng trong khoang thuyền, cuối cùng Diệp Phụ vớ được con dao phay, dùng sống dao phang mạnh vào đầu con cá.
Đập cả mấy chục nhát, thân nó mới mềm oặt, không động đậy được nữa.
Để phòng ngừa bất trắc, họ vẫn chưa buông tay, Diệp Phụ vẫn tiếp tục quất, cứ đập thêm cho chắc, lươn dai sức lắm.
"Cha, mổ bụng nó ra đi, lấy cái bong bóng cá ra, lỡ nó tí nữa tỉnh dậy còn động đậy."
Ta theo chân bọn họ đi phía trước boong thuyền giải quyết mấy con cá chình lớn khác, nơi đó còn có mấy con, ngươi tiện thể lại vào xem chân của A Cường." Diệp Diệu Đông vừa hứng mưa xối xả vừa hô.
"Được, chỗ này để ta xử lý, các ngươi đi giải quyết mấy con cá chình lớn khác, cẩn thận một chút, đừng để bị cắn."
"Ta đi thay đôi giày đi mưa trước, các ngươi đi xử lý trước đi, vừa rồi ta xem trên boong thuyền có khoảng bảy tám con."
A Cường lúc con cá chình lớn vừa nhả ra, đã được dìu vào cabin trên tàu.
Khi hắn vào thay giày đi mưa, còn tiện thể xem qua chân bị thương của mình, dùng đèn pin chiếu thì thấy sâu đến tận xương, lúc này không có nước mưa rửa, vết máu đã dính đầy nửa cái chân, trước tiên cần phải cầm máu.
Cũng còn may, chỗ bị cắn là chân, chứ nếu bị cắn vào Cát Nhi thì đã sớm đứt làm đôi.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy dưới háng mát lạnh.
May mà lúc hắn đi tiểu, con cá chình lớn đó không chạy tới phấn khích tấn công.
Hắn rùng mình một cái, nhìn A Cường an ủi: "Ngươi ráng nhịn một chút, bọn họ đi giải quyết mấy con cá chình lớn khác, ta đi đun nước nóng trước, lát nữa dùng nước nóng lau qua vết thương trước, trên thuyền còn có thuốc cầm máu."
"Hiện tại bên ngoài mưa to gió lớn sóng lớn, thuyền đánh cá không thể quay về, phải đợi đến ngày mai, có thể đi thì chúng ta lập tức về. Tiền thuốc men của ngươi ta nhất định chịu trách nhiệm, tiền lương trong lúc dưỡng thương vẫn phát đủ, bây giờ ngươi cứ ráng nhịn một chút."
A Cường vẻ mặt đau khổ, miệng không ngừng kêu la thảm thiết, đau đớn đến chỉ có thể gật đầu, căn bản không nói nổi thành lời.
Trên thuyền đánh cá không có thuốc gì, chỉ có thuốc cầm máu và băng vải quen dùng của dân quê, bây giờ đang trên biển, Diệp Diệu Đông cũng không có cách nào, chỉ có thể bảo hắn cố chịu đựng.
Sau khi rời đi, hắn đến phòng bếp nấu nước trước, lôi mấy loại thảo dược đã chuẩn bị sẵn trên thuyền ra.
Ở trên biển chuyện gì cũng có thể xảy ra, dù sao thuyền đánh cá của hắn cũng đủ lớn, đồ ăn đều sẽ chuẩn bị lượng đủ cho mấy ngày, thuốc cầm máu đơn giản đương nhiên là cũng có.
Làm xong mấy việc này, nước cũng chưa sôi ngay được, hắn bèn bàn giao cho Diệp phụ đang lấy bong bóng cá.
"Cha, con đang đun nước trong nồi, thảo dược cũng để ở bên cạnh. Lát nữa cha lấy bong bóng cá xong, nếu nước sôi thì lấy cho A Cường lau lên vết thương ở đùi, thảo dược cũng hâm nóng giã nát rồi đắp lên cầm máu trước. Con thấy lỗ thủng trên đùi nó rất lớn, thịt suýt nữa bị cắn rớt ra rồi, một mảng lớn sắp rớt xuống rất đáng sợ, có thể thấy cả xương trắng nữa, máu me be bét."
"Nghiêm trọng vậy sao? Được, ta sẽ tranh thủ làm nhanh, các loại ta làm xong chỗ này, chắc nước cũng sôi rồi, con ra trước đó hỗ trợ đi."
"Dạ."
Diệp Diệu Đông cầm theo cây gậy đi ra boong thuyền, đèn pin rọi tứ phía, mọi người đang vật lộn với mấy con cá chình lớn trên sàn.
Mấy con trông giống con lươn này dài đến hai mét, thân thể to bằng đùi người trưởng thành, há miệng rộng có thể nuốt cả đầu người.
Bốn người trên boong thuyền muốn giết bảy tám con lươn cũng không nhanh, cũng không dễ dàng, hiện tại mưa to gió lớn cứ xối xả, làm ảnh hưởng tầm nhìn và hành động của mọi người.
Hắn thấy tình hình như vậy liền tham gia vào trận chiến.
Điều khiến bọn họ không ngờ, vừa mới quật choáng được hai con, giữa những đợt sóng trào, lại có thêm mấy con cá chình lớn bị nước biển từ đuôi thuyền cuốn lên.
Lúc đầu mọi người đang vật lộn với mấy con cá chình lớn còn sót lại trên boong thuyền, thì thuyền rung lắc khiến suýt mất thăng bằng, đành phải vội vàng bám víu vào thứ gì đó cho vững.
Một đợt sóng trắng xóa cao hơn cả người, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Chỉ thấy trong bọt nước trắng xóa lẫn mấy cái bóng đen dài ngoằng, ngay lúc mọi người còn đang ngạc nhiên thì mấy cái bóng đen đó đã theo một mảng lớn bọt nước dạt tới phía sau boong thuyền, vì thuyền rung lắc, một số trượt xuống giữa boong thuyền.
Càng nhiều hơn chút nữa theo bọt nước rút đi, cùng nhau trượt về sau boong thuyền, lại rơi xuống biển, chỉ còn lại một đống bọt biển trắng xóa.
Mọi người ngay lập tức một tràng chửi mắng.
Diệp phụ đang đứng ở lối đi nhỏ cũng kinh hãi vội vàng tránh né.
"Mẹ nó, trên thuyền còn chưa xử lý xong, lại tới mấy con."
"Xxx, cá chình lớn như vậy đã khó chết lại còn trơn tuột, mà lại còn nhúc nhích nữa chứ."
"Sao nhiều cá chình lớn vậy... " Vừa phàn nàn nhưng việc cần làm thì vẫn phải làm.
Diệp Diệu Đông cũng thầm mắng một tiếng trong bụng, tuy cá chình lớn đáng tiền, nhưng cũng phải kéo lưới lên mới đỡ tốn sức, đằng này toàn bộ đều loạn xạ trên cái ván này, thế thì làm ăn gì?
Nếu kéo lưới lên, vì sức nặng của hàng hóa bên trong hàng ngàn cân, dù sinh lực của nó có mạnh mẽ đến mấy cũng bị đè gần chết.
Bây giờ đánh từng con thì làm sao chết cho xuể, tổng cộng bây giờ chỉ có 5 người, mà boong thuyền toàn cá chình lớn đang động đậy, sơ sẩy để nó cắn thì nguy.
Hắn cũng muốn vào khoang lái lấy súng, nhưng cá này quá linh hoạt trơn trượt, boong thuyền không có nước cũng di chuyển nhanh được, hiện tại lại mưa to sóng lớn, người cũng không đứng vững nổi, sợ là không ngắm bắn chuẩn được, không bắn chết được.
Nghĩ một chút, hắn thôi, chỉ còn cách hô to với mọi người: "Mọi người hợp sức xử lý từng con đi. Hai người một nhóm, các ngươi cầm gậy ghìm đầu cá, dùng gậy chặn lại, người còn lại hỗ trợ canh chừng xung quanh, đừng để đang đè cá mà lại bị con lươn khác tấn công. Ta đi lấy súng, các ngươi chỉ cần chế ngự được cá, ta sẽ bắn nổ sọ nó."
"Được, được."
Lúc này trên boong thuyền cá lươn nhiều quá, hơn chục con dài hai mét, trông nhung nhúc, không cẩn thận sẽ bị cắn rất dễ, nếu không có người hỗ trợ, một mình thì làm sao ứng phó nổi.
Vừa chế ngự một con thì sẽ bị con lươn khác tấn công cắn ngay.
Diệp Diệu Đông nói xong liền vượt qua gian nan cầm lấy cây gậy, đẩy những con cá chình lớn tấn công cản đường ra từng con, vung chúng ra bên cạnh.
Hắn sợ lo trước không lo được sau, bèn men theo mép thuyền mà đi, dán vào cabin rồi men theo mép cầu thang, cuối cùng mới lên được khoang lái, vào buồng lái đi lấy súng.
Có súng rồi thì mọi người cũng có thêm sức lực, mà hợp tác với nhau cũng bài bản hơn.
Bây giờ cũng không cần phải giết chết cá chình lớn ngay, chỉ cần dùng gậy chế ngự đầu cá, dù chỉ trong vài giây, chỉ cần gọi được Diệp Diệu Đông tới, một phát súng băng một phát, không lâu sau liền tắt thở.
Mọi người chia nhóm hai người, hai người hợp sức chế phục đầu một con cá, sau đó một người buông ra, canh chừng xung quanh, giúp chọn những con lươn đang tấn công, đồng thời hô Diệp Diệu Đông nổ súng.
Trong khi mọi người suôn sẻ giết chết từng con cá chình lớn, sóng biển vẫn liên tục đưa cá chình lớn còn sống lên, không ngừng nghỉ.
Thường thì bên này vừa mới giết hai ba con, thì đằng sau lại có một đợt sóng biển đưa lên thêm mấy con nữa, tuy cũng nhờ thuyền đánh cá lắc lư mà trôi xuống, nhưng số lượng trên boong thuyền cơ bản không hề giảm đi.
Việc trượt từ lối đi lên giữa boong thuyền thì dễ dàng, nhưng từ boong thuyền trượt xuống đuôi thuyền thì không dễ như vậy, vì đuôi thuyền có thêm một cabin nhỏ che chắn, khiến cho mấy con cá chình lớn đó không dễ dàng trượt xuống đuôi thuyền rồi rơi xuống biển.
Mọi người mệt mỏi quá nên cũng không nhịn được mở miệng phàn nàn.
"Thế này là thế nào vậy? Sao nhiều thế này, đánh không hết… "
"Tiết kiệm sức lực đi..."
"Sắp không trụ nổi rồi, tay tê cả rồi, căn bản đánh không hết… "
"Càng ngày càng nhiều, đến chỗ đứng cũng không có, không biết đâu là sống, đâu là chết nữa."
Diệp phụ bỗng cất tiếng từ chỗ vắng vẻ: "Ta đang làm đây, mấy con chết ta đang lôi vào kho hàng trước."
"Mà vẫn còn nhiều quá vậy... Sao cá này hôm nay nhiều vậy, trước mấy ngày có thấy đâu, kéo lưới cũng không kéo lên được."
Diệp Diệu Đông thì biết chút ít, chỉ là hắn không có thời gian nói chuyện, hắn đang nheo mắt nhìn qua màn mưa, tránh né mấy con cá chình lớn tấn công trên sàn, đi đến chỗ mọi người, nổ súng bắn chết những con cá bị chế ngự.
Ban đêm gió mưa ập đến chính là thời điểm cá chình biển sâu kiếm ăn, chúng thích nhất là lảng vảng kiếm ăn vào những đêm thế này.
Chứ không phải tự dưng xuất hiện.
Khi hắn đi vội vã xung quanh, thấy cha mình vừa lúc đang kéo con lươn ở bên cạnh hắn, hắn không nhịn được mà nói: "Cha cẩn thận một chút, có mấy con vẫn còn sống, đừng có kéo bừa."
"Ta cẩn thận mà, tay ta cầm lưới sắt, dùng nó gạt, đến chân ta ta mới kéo nó vào kho hàng."
"Vậy cha cẩn thận một chút, chúng đều từ phía sau theo sóng trồi lên, sau đó mới trượt về phía trước."
"Đã muốn hết cả hơi sức rồi…"
"Ta cũng vậy, qua khoảng hai ba tiếng rồi nhỉ?"
"Hay là vào trong khoang thuyền nghỉ chút?"
Diệp Diệu Đông cũng thấy, cứ liên tục như vậy trong mưa với cường độ cao chế ngự mấy con lươn này thì rất tốn sức, nghe mọi người có vẻ sắp kiệt sức hết rồi, vậy nên cũng nói theo: "Mọi người mệt rồi, hay là về khoang thuyền nghỉ ngơi chút, mấy con cá này trông không giết hết được."
"Chúng ta về trước phòng nhỏ trên tàu nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi đủ rồi ra tiếp tục giết lũ cá này."
"Cũng được, vừa nãy nói ít vậy mà đánh nhau hai giờ, chắc là cũng giết được không ít."
"Vậy thì về trong khoang thuyền nghỉ ngơi một chút rồi ra, cẩn thận một chút, đừng để bị tấn công, vừa đi vừa rút lui."
Hắn lại hô to lên nhắc nhở: "Phía sau hành lang cũng phải nhìn một chút, đều là từ sau boong thuyền bị sóng đánh lên đó."
"Sau boong thuyền không giống đầu thuyền nhô lên cao, sóng tùy tiện đánh một cái, đều có thể tràn lên một đống nước biển cùng cá."
Mọi người vừa đi vừa lui, cho đến khi tất cả đều chen vào phòng nhỏ trên tàu, không gian nhỏ lập tức chật ních, xoay người cũng không nổi.
Lúc đầu không gian đã rất nhỏ, chỉ có thể vừa đủ một người nghiêng người mà qua, trước kia mọi người vừa về tới phòng nhỏ trên tàu, đều trở lại giường của mình, như vậy mới có thể có chỗ để di chuyển.
Hiện tại từng người trên người đều ướt sũng, mặc áo mưa thì mặc áo mưa, mặc áo tơi thì mặc áo tơi, đều khó có thể leo lên giường, chỉ có thể chen ở chỗ này.
Diệp Diệu Đông nhìn thấy quá chật chội, đầu hắn vốn đã cao, trước kia đều phải cúi đầu để vào, hiện tại mọi người toàn thân vừa ướt lại chen vào một chỗ, càng khó chịu hơn, hắn đành phải đi ra ngoài.
"Quá chật, ta ra phòng bếp. Các ngươi tranh thủ lúc sóng chưa đánh lên, ra ngoài hai người, để người bên trong cởi bớt quần áo ướt, lau qua loa rồi leo lên thuyền trước."
"Như vậy cũng được."
Hắn đi ra liền tránh sang một bên phòng bếp, chỉ là vào không được.
Không gian phòng bếp cũng rất nhỏ, chất đầy đồ đạc lỉnh kỉnh, dưới chân bây giờ toàn là cá chình lớn, Diệp phụ đang ngồi xổm trên đất gỡ bong bóng cá cho một con cá chình lớn.
Hắn chỉ có thể đứng ở cửa ra vào, cố gắng không giẫm lên cá, chỉ đưa đầu vào không đội mưa, vai và thân thể ở bên ngoài vẫn bị mưa, tay thì còn phải bám vào khe cửa để không bị sóng quật đứng không vững.
Lại lo lắng đám lươn trên boong thuyền còn bò lên hành lang, hắn chiếu đèn pin về phía trước, chuẩn bị sẵn sàng tránh né.
"Giết mấy con?"
"Không có giết, ta gỡ bong bóng cá trước đã, mấy con cá này còn phải mang đi bán, giết cái gì?"
"Ta cũng có ý đó, lấy được mấy bong bóng cá?"
"Bảy tám cái rồi nhỉ?" Diệp phụ quay đầu nhìn chậu rửa mặt đựng nước sạch, "Gỡ bong bóng cá thôi, đỡ hơn giết cả con cá, con cá này to quá, bong bóng cá lấy ra gần bằng nửa cánh tay." "Coi chừng rách." "Ta biết rồi, lấy ra đều căng phồng."
Loại lươn cây này tuy không so được thập đại bong bóng cá, nhưng đây là cá chình biển sâu, không phải lươn thường, chỉ xem cái đầu này thôi, gỡ ra bong bóng cá cũng không nhỏ.
Danh tiếng không bằng nhưng kích cỡ phải có.
Kích thước lớn, bong bóng cá phẩm tướng tốt cũng rất đáng tiền.
Cả một con cá này toàn thân trên dưới còn không đáng tiền bằng một cái bong bóng cá.
Thật ra đám cá chình biển sâu này không giết, cứ để bọn chúng trên boong thuyền cũng không sao, chỉ cần không bơi vào khoang thuyền tấn công bọn họ là được.
Theo thuyền đánh cá lắc lư, cộng thêm sóng biển không ngừng rửa, có lẽ từ từ sẽ đưa đám cá này về biển cả.
Chỉ là ban đầu chúng tấn công người, phản ứng đầu tiên của mọi người là tiêu diệt chúng, với lại cũng có thêm một khoản thu nhập. Quan trọng nhất là có thêm thu nhập.
Cá lớn đáng tiền đưa tới tận cửa ai mà không lấy?
Hiện tại thấy không giết hết được, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, cũng không thể không quan tâm đến đám người chèo thuyền.
Hắn nghĩ một lát, lại đưa tay xem đồng hồ, 11 giờ hơn rồi, quả thật đã đánh nhau hai tiếng, còn 5 tiếng nữa mới hừng đông.
Cứ như vậy mà mặc kệ đám cá trên boong thuyền, để mọi người ngủ tới sáng là không được.
Lúc đầu ở trên biển làm việc đều phải đánh bắt ngày đêm, không thể đúng giờ nghỉ ngơi.
"Ta đi nói với bọn họ, bảo họ ngủ trước hai tiếng, lát nữa lại bắt đầu canh chừng xem sao, nếu vẫn còn thì..." Đột nhiên một đợt sóng lớn ập đến, Diệp Diệu Đông quay đầu nhìn, vội vàng chen cả người vào bên trong.
Sóng biển lại có một đợt lớn xô vào sau boong thuyền, thuyền đánh cá rung lắc dữ dội, cùng với sự lắc lư của thuyền, nước biển mang theo cá chình lớn lại tràn lên rất nhiều, đồng thời xô về phía trước.
Nhưng lắc một cái, lại kéo theo một đợt sóng rút xuống sau boong thuyền, tiện thể kéo theo mấy con cá chình lớn quay về biển cả.
Cũng không biết đám cá chình lớn bị kéo về biển cả kia còn sống hay đã chết, nếu đã chết thì thật đáng tiếc, lúc trước khó khăn lắm mới giết được.
Diệp phụ cũng nhìn ra bên ngoài, "Trông đêm mưa gió này có vẻ không ngớt đâu."
"Đều thế cả, trời bão, mưa gió ban đêm thường to hơn ban ngày."
Nói xong, thừa lúc đợt sóng này vừa qua, hắn quay lại phòng nhỏ trên tàu nói với mọi người, bảo họ tranh thủ nghỉ ngơi trước, sau hai tiếng hắn sẽ đến gọi dậy.
Tiện thể hắn vào hỏi thăm A Cường bị thương, hắn vẫn đang nằm ở phòng nhỏ trên tàu rên rỉ không ngừng.
Quần đã cởi bỏ, trên đùi băng gạc, băng gạc còn rỉ ra rất nhiều máu, chỗ vết thương trung tâm lẫn lộn với màu xanh đậm của thảo dược cùng máu, nhìn cực kỳ thê thảm.
Hắn cũng chỉ có thể cố trấn an, hứa hẹn, còn lại thì chẳng giúp được gì, cũng không thể giảm đau.
Tất cả chỉ có thể chờ đến khi trời sáng tính tiếp.
Hắn lại ra ngoài nói với cha mình: "Cha vào nghỉ ngơi đi, mấy con này để con xử lý cho."
"Không cần, để ta làm cho."
"Cha lớn tuổi rồi đi ngủ đi, con thức đêm không sao, ngủ hai tiếng còn không bằng không ngủ, thế nào cũng phải có người tỉnh táo mà trông chừng, lỡ nửa đêm có chuyện gì xảy ra."
Diệp phụ ngẫm lại cũng thấy có lý, không thể để cả thuyền đều đi ngủ được, trời này vẫn phải tỉnh táo một chút, ai biết có con cá lớn nào lao lên nữa không. "Vậy thôi cũng được."
Diệp Diệu Đông tránh ra vị trí cửa ra vào, trước tiên để cha hắn đi ra, sau đó mới đi vào.
Bên cạnh chậu rửa mặt đã có không ít bong bóng cá ngâm trong đó.
Bong bóng cá lấy ra phải ngâm trong nước ngay, như vậy về sau mới có thể rửa sạch được vết máu trên bong bóng cá, trên bong bóng cá còn một lớp màng cùng dầu cá, cũng phải rửa sạch, nếu không bong bóng cá rất tanh, để cũng không được lâu.
Hắn cầm dao lên tiếp tục gỡ bong bóng cá thay cha mình, bắt đầu từ chỗ 20cm phía dưới đầu con lươn.
Bong bóng cá ở trong cơ thể cá liên kết với xương, bên trong chứa khí, muốn làm thành bong bóng cá hình ống thì phải đảm bảo gỡ được bong bóng cá kín hơi.
Khi dao rạch bong bóng cá xong, dùng ngón tay móc là rất dễ dàng lấy được một đầu của bong bóng cá.
Hắn rất cẩn thận, lần trước gỡ bong bóng cá rất hoàn hảo, phơi ra thì bong bóng cá đó chính là cực phẩm.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận