Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 357: Người bán thuyền(1)

Chương 357: Người bán thuyền(1)Chương 357: Người bán thuyền(1)
Lâm Tú Thanh cười tươi chạy ra đón anh: "Cuối cùng anh cũng về rồi, khách đã chờ anh một hồi lâu rồi đấy."
Người đàn ông cũng đứng dậy đi tới cười nói: 'À, cậu là con trai của người bạn mà Lâm Kinh Nghiệp nói phải không?"
Nghe ông ấy nhắc đến chú Lâm, Diệp Diệu Đông hiểu ngay đây chính là người muốn bán thuyền mà chú Lâm nhắc tới hôm qua. Không ngờ ông ấy tìm tới nhanh thế.
Anh vui mừng, cũng thu lại vẻ ngạc nhiên, nở nụ cười tươi nói: "Đúng rồi, chính là tôi đây ạ. Chú là bạn của chú Lâm phải không? Là người định mua thuyền lớn 30m phải không ạ?"
"Đúng rồi, chính là tôi, tên tôi là Triệu Thành Chu. Vừa rồi tôi đến tìm Lâm Kinh Nghiệp nhưng không gặp, vợ anh ấy dẫn tôi lên nhà cậu, nhưng ở đó cũng chỉ có một cô bé và bà già. Cô bé biết ý định của tôi nên dẫn tôi tới đây, chỉ là không ngờ cậu cũng đi biển, tôi tới hơi không đúng lúc."
"Thật xin lỗi vì đã làm chú chờ lâu. Mời chú ngồi để nói chuyện."
"Cũng không phải chờ lâu..."
"AI A Đông à, anh mang về cái gì thế?" Lâm Tú Thanh hét lên kinh ngạc. Ban đầu cô còn tò mò xem anh mang về cá gì, có phải là cá nhỏ để làm khô không, không ngờ trong thùng lại là mấy thứ kinh dị ghê tởm như vậy.
Diệp Diệu Đông cũng giật mình vì tiếng hét của cô. Lúc vừa vào chỉ chú ý tới người đàn ông tên Triệu Thành Chu, quên bảo cô đừng nhìn vào.
Anh vội vàng chạy lại vỗ về cô: "Làm em sợ à? Anh quên bảo em đừng nhìn vào, để anh xử lý sau."
"Đây là rắn à, sao nhiều thế, dài thế này, kinh quá vậy? Lấy ở đâu ra thế?"
"Anh câu được ngoài biển. Đây là rắn biển xanh, bây giờ chắc là mùa sinh sản của chúng, hôm nay gặp lúc chúng tụ tập thành đàn dài hàng cây số nên may mắn câu được vài chục con. Anh cắt đầu chúng rồi nên không còn sống nữa, em đừng sợ, lát anh sẽ xử lý. Đừng nhìn nữa." Anh vừa vỗ vừa trấn an.
"Ồ... em cầm hóa đơn bán rắn và tiền đi, ban đầu là hai thùng đầy, bán rồi chỉ còn mười mấy con."
Đếm tiền là thứ vợ anh thích nhất, chắc chắn đó là cách trấn an tốt nhất.
Bên cạnh, Triệu Thành Chu cũng tò mò đi lại gần: "Thật hiếm gặp, cậu lại câu được nhiều thế."
"May mắn thôi chú ạ. Lát chú Triệu mang về hai con, cháu nhờ vợ làm chút cá khô chiên và món xào, cùng uống chút rượu gạo, vừa ăn uống vừa nói chuyện."
Nụ cười trên mặt Triệu Thành Chu càng rạng rỡ hơn. Cậu nhóc này biết cách tiếp đãi khách đấy.
"Thế thì làm sao được chứ?"
"Không sao cả chú ạ, cháu câu được hết mà cháu sợ chết lắm, nên cắt đầu chúng, bây giờ không còn giá trị gì. Nếu chú không ghét thì mang về ăn chơi cũng được."
"Không cần đâu, các cháu giữ lại ăn..."
"Wow, cha ơi, cái này là gì vậy cha?" Hai đứa trẻ nghịch ngợm nghe cha chúng về liền chạy ra, thấy rắn trong thùng cũng chẳng sợ, còn tò mò chọc chọc.
Can đảm thật đấy!
Diệp Diệu Đông cũng không quan tâm tới chúng, mỉm cười mời Triệu Thành Chu ngồi xuống: "Chú không cần khách sáo, chú là bạn của chú Lâm, cũng là bậc trưởng bối của cháu, xét về chất lượng thì cũng không phải là thứ gì quý đâu."
Nghe Diệp Diệu Đông nói giữ khách ăn cơm uống rượu, dù đang háo hức đếm tiền, Lâm Tú Thanh cũng bỏ qua, đem tiền và hóa đơn cất vào phòng. ...
Rồi bưng cá khô vừa hấp chín ra, vốn định hấp ăn tối, vừa hay bưng ra tiếp khách. Cô lại rót rượu gạo tự ủ ra.
Sau đó mới ngăn hai đứa trẻ lại, bảo đứa lớn ra cửa đợi, nếu bác cả về thì nó qua nói cha Diệp sang nhà uống rượu tiếp khách. Còn nhà chú Lâm thì phải đợi cô làm xong bữa ăn rồi mới sang mời. Cô cũng đoán được họ sẽ bàn chuyện mua bán thuyền.
Quả nhiên, sau khi rót đầy rượu cho Triệu Thành Chu, Diệp Diệu Đông hỏi thẳng: "Nghe chú Lâm nói chú muốn đổi thuyền lớn 30m, chú đã tìm được thuyền phù hợp chưa ạ?"
"Tôi tìm gần nửa tháng rồi, hôm nay mới thấy được chiếc phù hợp. Vừa hay nghe Kinh Nghiệp nói cậu muốn mua thuyền nên tôi tìm ngay tới đây."
Diệp Diệu Đông rất vui trong lòng, quả thực cơ may tới tận cửa.
"Thuyền của chú dài bao nhiêu mét ạ, tải trọng bao nhiêu tấn, máy móc được mấy năm rồi?"...
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, mặc dù có chênh lệch tuổi tác nhưng rất hợp nhau. Dù sao kinh nghiệm kiếp trước của Diệp Diệu Đông vẫn còn đó, anh nói chuyện biển cả rất rành mạch khiến Triệu Thành Chu cũng thấy thú vị lắm.
Khi nghe con gái nói, cha Diệp vê nhà tắm rửa rồi không ăn cơm, vội vã sang ngay. Dọc đường gặp Diệp Thành Hồ đang tìm ông nên cũng đưa về luôn.
Nghe vợ nói, chú Lâm cũng không ăn gì mà đi sang ngay, hai người chỉ chênh lệch nhau một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận