Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 232: Dám liều mới có thể thắng(1)

Chương 232: Dám liều mới có thể thắng(1)Chương 232: Dám liều mới có thể thắng(1)
A Tài cười tươi khen ngợi: "Giỏi quá, bắt được món hàng lớn thết Tôi gọi thêm vài chỗ xem ai trả giá cao nhất."
Diệp Diệu Đông nhướn mày: "Gọi thẳng cho Hoành Thăng không được à?"
Nhà hàng Hoành Thăng có quy mô lớn nhất ở thị trấn, kinh doanh nhiều mặt hàng, anh giao dịch vài lần, ấn tượng tốt với cậu chủ nhà hào phóng.
"Không được đâu, lần trước cá đù khổng lồ bán cho cậu chủ Hoành Thăng, các quán rượu quen biết khác nói tôi không có tinh thần trọng nghĩa, không báo cho họ, bảo lần sau có hàng tốt nhớ báo họ. Họ mua hay không là chuyện của họ, tôi không báo là lỗi của tôi rồi."
"Anh gọi đi, nhiều người cạnh tranh giá càng tốt, trên thuyên còn nhiều món nữa, chúng tôi sẽ khiêng xuống."
Tay bấm điện thoại của A Tài liên dừng lại, ngạc nhiên nhìn họ: "Còn hàng tốt nữa à? Tốt hơn cá mú nghệ hả?
A Quang tự hào nói: 'Không kém đâu, chờ xem đi thôi, chúng tôi sẽ khiêng ra ngay.'
"Là gì vậy?"
"Lát nữa xem là biết thôi."
Hai người nói rồi lại đi đến bờ biển, một nhóm người tò mò theo sau, hỏi: "Còn gì nữa thế? Hai cậu thu được nhiều lắm à?"
"Có phải cá đá khác không? Hàng lớn nữa à?"
Hai người nói không phải cho có lệ rồi lên thuyền, định khiêng rổ cá Tam Đao xuống trước. Nhưng vừa lên thì thấy một con rớt ra, cách rổ hơn 1 mét.
Diệp Diệu Đông cúi người nhặt lên, nhíu mày: "Có ai lên thuyền mình à?"
Bằng không thì tại sao cá Tam Đao lại rớt xa rổ thế, dù còn sống nó cũng không nhảy được xa vậy. "Có kẻ trộm ư?" _
Diệp Diệu Đông nhớ lại, lúc đi qua có thấy một người chỉ mặc áo ngắn tay, áo khoác vò tròn trên tay, vội vã đi lên con đường nhỏ.
Để tránh đổ oan cho người tốt, anh lại kiểm tra rổ cá, rõ ràng thiếu đi nhiều.
"Có vẻ bị lấy mất rồi."
"Chắc bị trộm rồi, mày ở đây trông, hình như vừa nãy tao thấy có người, tao xuống xem thử."
"Ai vậy?"
"Chỉ thấy sau gáy, không rõ, mày ở lại đề phòng bị lấy thêm."
Anh nói rồi đi lên bờ, mọi người vốn đợi xem hàng tốt, giờ thấy anh lên một mình thì †ò mò:
"Sao vậy?"
"Có chuyện gì? Cãi nhau à?”
"Cá của chúng tôi bị ăn trộm, mọi người giúp tôi tìm xem, vừa nãy hình như có người đi con đường kia kìa." Nói xong anh chạy đuổi theo, phải nhanh bắt kịp, không thể để nó trốn thoát.
Con đường dài và cong, nhưng vẫn có thể nhìn từ đầu đến cuối.
Người đó sợ bị nghi ngờ nên không chạy mà đi nhanh, Diệp Diệu Đông chỉ mất chút thời gian đuổi theo đã nhìn thấy người này.
Nghe tiếng bước chân ở sau lưng, gã hoảng sợ luống cuống nên đã bỏ chạy, Diệp Diệu Đông hô to: “Có trộm, đừng chạy!"
Càng la gã càng chạy nhanh.
"Chết tiệt"
Sức người vô hạn thật, bình thường anh đi một tiếng là mỏi chân rồi, giờ có thể bứt tốc, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Nhưng khi gần bắt được, tên trộm xoay người tránh né, đẩy anh một cái làm anh loạng choạng, hai tay đỡ xuống đất.
Kết quả, tên trộm tự vấp phải đá dưới chân, té một cú đập mặt xuống đất, quần áo trên tay bay ra, làm rơi cá tam đao khắp nơi. Đồng thời một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Té trên đường đá như vậy không đùa được đâu, người to lớn như vậy ngã nhào xuống, lòng bàn tay đầu gối chắc chắn bị trầy xước.
Diệp Diệu Đông lao tới, giậm mạnh lên lưng gã, còn giãm thêm hai cái nữa: "Mẹ mày, chạy nhanh thế, còn dám đẩy tao, suýt nữa để mày chạy thoát rồi!"
Người dưới đất rên lên đau đớn, vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng không được.
Lúc này, Bùi Quang cũng chạy tới, phía sau là hai người tọc mạch: "Bắt được rồi à?"
"Bảo mày canh trên thuyền mà? Ngộ nhỡ lại bị móc thêm đồ nữa thì sao!"
"Tao đã mang cái rổ cá tam đao xuống gửi A Tài rồi, các loại khác để trên thuyền không sao, bến có người trông giúp mà."
"Vậy thì tốt, mày nhặt cá dưới đất lên đi."
"Để tao xem là ai liều lĩnh thế, dám ăn trộm cá của tụi mình!" Bùi Quang túm tóc ngắn kéo đầu gã kia lên: "Mẹ kiếp, là em vợ của A Uy à."
Hai người theo sau cũng chỉ trỏ: "Trời ơi, sao lại là thằng nhóc này..."
Diệp Diệu Đông nhìn kỹ, đúng là nó thật.
"Đừng cho nó chạy trước, kéo về bến, mình cân cá xong rồi nhờ người báo gia đình tới đón."
Diệp Diệu Đông nắm cổ áo tên nhóc kia: "Hay là cân xong, mình đưa nó về, tiện thể nói chuyện luôn."
Cá tam đao không rẻ, dù đánh cắp không thành công, lại là em vợ của A Uy, không thể đánh đòn ngay được. Nhưng phải xin lỗi chứ, nhìn cũng lớn rồi mà còn ăn cắp vặt thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận