Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 945: Phát huy hết toàn bộ văn hóa của mình

Chương 945: Phát huy hết toàn bộ văn hóa của mìnhChương 945: Phát huy hết toàn bộ văn hóa của mình
"Hả? Con đứng ở cửa làm gì?"
"Đi xem hát chứ, cha mẹ nhanh lên, nhiều người đi rồi, muộn là hết chỗ xem đấy..."
Diệp Thành Dương vừa nói vừa kéo tay Lâm Tú Thanh, muốn kéo cô ra ngoài, cả người lao tới trước, gần như tạo thành góc 60 độ với mặt đất rồi.
"Cha mẹ nhanh lên đi!"
"Gấp gì, đã giữ chỗ trước rồi, không sợ hết đâu."
"Nhưng mà nhiều người đi rồi, chắc sắp bắt đầu rồi, cha mẹ nhanh lên, nhanh lên-"
Diệp Thành Dương sắp sốt ruột chết rồi, người đi hết rồi, cha mẹ vẫn đóng cửa trong phòng, chậm rì, không hề gấp gáp gì cả, lề mề quá, bực chết đi được.
Nó ngồi ở cửa đã lâu lắm rồi, rất muốn đẩy cửa vào, nhưng bà cố lại nói không được vào, cha mẹ đang nói chuyện trong phòng.
Nói chuyện sao không cho vào? Thế giới người lớn phức tạp thật.
Lâm Tú Thanh cười nhìn con trai út sốt ruột gãi đầu gãi tai: "Còn sớm mà, còn một tiếng nữa mới bắt đầu, con gấp gì chứ? Mọi người ăn cơm xong không có việc gì làm, nên mới đi sớm xem náo nhiệt thôi."
"Vậy cha mẹ làm xong việc chưa? Chúng ta cũng mau đi thôi, sắp trễ rồi..."
"Đi ngay đây, gấp gì chứ?"
Diệp Diệu Đông gạt tay con trai út đang kéo A Thanh: "Em đi khóa cửa phòng trước đi, anh dẫn nó ra ngoài trước."
Khóa cửa phòng còn phải khóa cửa nhà, khóa xong cửa nhà còn phải khóa cửa sân, nhất định phải có mấy lớp cửa, dù có bị trộm cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian.
"Được, trên bếp có hũ hạt bí sáng nay em đã rang, con tiện thể mang theo, lát nữa mang đến miếu Mẹ Tổ, có thể vừa đợi vừa tách, không chán." "Vậy còn phải mang ấm trà nữa, không thì khát chết."
"Ai mà cứ cắn hạt hoài vậy? Uống nhiều nước trà, lỡ muốn đi vệ sinh thì sao?"
"Thôi được."
Diệp Diệu Đông cầm hũ nhìn thử, cũng không nhiều lắm, tiện tay bốc hai hạt bỏ vào miệng.
Mấy ngày nay cứ nấu cháo bí, hoặc hầm bí, A Thanh đều cố ý móc hạt bí ra phơi, phơi khô rồi cho vào chảo rang một chút là thành hạt bí thơm phức, cũng khỏi phải ra ngoài mua hạt dưa.
Không có mùi vị gì, nhưng lúc miệng nhạt nhễo ăn cũng khá thơm, thích hợp cho trẻ con.
"Cha, con cũng muốn!"
"Ăn rồi đi ¡ không raI"
“Cha ăn kìal"
"Cha không ăn cứt."
Diệp Thành Dương: '???”
Nó ngơ ngác nhìn cha nó?
Lâm Tú Thanh cười toe toét, khóa cửa xong đến vỗ anh mấy cái: "Nói gì vậy? Đừng dạy hư con, suốt ngày mở miệng nói bậy."
"Em không phải cười rất vui sao?"
Lâm Tú Thanh liếc anh trách móc: "Ai bảo anh không theo lẽ thường?"
"Em không thích à?"
Diệp Thành Dương nhìn bên này, nhìn bên kia, tức giận chống nạnh: "Cha mẹ xong chưa? Nhanh lên, mau đi xem hát-"
"Rồi rồi, đi thôi..."
Diệp Diệu Đông vội ôm nó lên, nó lại vùng vây muốn tuột xuống: "Con lớn rồi, không cần ôm, cha đi nhanh là được rồi."
Nói xong tự mình chạy trước.
Lâm Tú Thanh giúp bà cụ cầm radio vào nhà rồi khóa cửa, bế Diệp Tiểu Khê lên.
Cả nhà dẫn bà cụ rầm rộ lên đường đến miếu Mẹ Tổ.
Hai anh em nhà bên ăn cơm xong đã đi trước rồi, lúc đó còn sang gọi bà cụ, hỏi có muốn đi trước không, bà cụ từ chối, định đợi cả nhà Diệp Diệu Đông cùng đi.
Vì già rồi, chân tay không tốt, đường cũng không tốt, đi hơi chậm, bà cụ chống gậy từ từ, cả nhà đều đi chậm rãi cùng bà, Diệp Thành Dương sốt ruột muốn chết.
Nó chạy ra xa, rồi lại chạy về, đừng thấy nó nhỏ người, chạy đi chạy lại rất nhanh nhẹn.
"Có thể nhanh hơn chút không? Mọi người chậm quá-"
"Gấp gì, không thấy mẹ con bế em gái, bà cố chống gậy à? Gấp thì tự chạy qua trước đi, đợi ở cổng."
Nó do dự một chút, vẫn chọn chạy lên phía trước dắt bà cụ: "Con dìu bà đi nhanh hơn chút."
Bà cụ cười nói: "Bà có gậy, không cần con dìu, con tự đi trước đi."
Diệp Diệu Đông thấy nó ngoan ngoãn vậy, liền lấy hai xu trong túi ra đưa nó: "Con tự đến cổng dạo một chút trước, muốn ăn gì thì tự mua."
"Tốt quá tốt quá."
Diệp Thành Dương vui mừng khôn xiết, vừa được xem hát, vừa được ăn đồ ăn vặt, không phải đi học, ở nhà sướng quá.
Nó cầm tiền, hưng phấn nhảy nhót chạy xa rồi.
Hai vợ chồng cũng không có gì không yên tâm, tuy lúc này bên ngoài bến cảng hơi náo nhiệt, khắp nơi đều là người qua lại, nhưng cơ bản đều là người của mấy thôn lân cận, đều là người quen mặt, cũng không sợ trẻ con mất tích.
Mấy ngày trước ủy ban thôn đã tập hợp dân quân, mỗi nhà đều phải cử một thanh niên trai tráng, rồi chia ca, mỗi ngày trưa và tối bắt đầu hát tuồng lớn, trước nửa tiếng tuân tra luân phiên.
Người dân cũng không ai không chịu, dù sao ai cũng muốn đi xem hát, nhà không có người, đúng là dễ để trộm lợi dụng lẻn vào.
Lập một đội dân quân, mọi người đều tham gia, đối với người dân cũng có lợi, cũng không phải lo nhà không có người.
Thông báo đã dán ra từ hai ngày trước, dán ở bảng thông tin ủy ban thôn, Diệp Diệu Đông cũng biết mình xếp ngày nào.
Tổng cộng năm ngày, anh và mấy người bạn xếp ở hai ngày cuối, một lần trưa, một lần tối.
Không biết có phải lúc đó anh báo danh trước, kèm theo tên mấy người bạn, nên ủy ban thôn chia họ vào một tổ.
Cũng vừa khéo họ đều ở các hướng khác nhau, khi tuân tra cũng không thiên vị chuyên đi mãi một con đường nhỏ nào đó.
Đồng thời, năm tiểu đội tuần tra, mỗi tiểu đội mười người, trong năm ngày, mỗi người nhiều nhất trực hai ca, người lớn tuổi hơn 50 thì không cần tham gia, cả thôn ba bốn trăm hộ, dư dả.
Hôm nay Diệp Diệu Đông không cần tuần tra, có thể rảnh rang nghiên cứu viết thư nặc danh, rồi gửi đến đồn biên phòng.
Xem hát hay không anh cũng không quan tâm lắm, đâu phải chưa từng thấy?
Thật ra, anh thích không khí náo nhiệt khi hát tuông hơn, đợi mấy chục năm sau, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng không còn bầu không khí cả thôn hân hoan vui vẻ này nữa, trừ người già, cũng chẳng ai thích xem hát nữa.
Diệp Diệu Đông đưa mọi người đến miếu Mẹ Tổ, nhìn họ an tọa, lại mua kẹo bông, đậu rang, kẹo trái cây, trong sự trách móc của Lâm Tú Thanh và hoan hỉ của Diệp Thành Dương, mới bế Diệp Tiểu Khê về.
Anh sợ đứa nhỏ này ngồi không yên, trước hết dẫn về trông một lúc, đợi anh viết xong thư, lại đưa con qua cho A Thanh, rồi anh mới lên thị trấn.
Dù sao cũng không làm chậm trễ việc, như vậy tốt hơn một chút.
Phải nói là, bây giờ anh ngày càng tỉnh tế hơn!
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ vậy.
"Ngoan nhé, con xem cha con tốt biết bao, đối xử với mẹ con tốt biết bao? Đợi con lớn lên, con cũng phải tìm... không được, thôi đừng tìm nữa, cha nuôi con là được rồi, đàn ông chẳng có thằng nào tốt! Tuổi trẻ thì chưa trưởng thành, chưa hiểu chuyện. Hiểu chuyện, trưởng thành rồi thì lại quá già, người bình thường nào có cơ hội như cha con chứ, con hiểu chưa?"
Diệp Tiểu Khê không biết cha đang nói gì, chỉ nhe răng cười, lộ ra răng sữa, rồi vươn đầu nhìn quanh, tò mò với mọi thứ.
"Tiếc là cha không rảnh, hôm nay làm việc chính, không thể dẫn con đi, nếu không, dẫn con đi thị trấn dạo một vòng cũng được."
"Ừm? Hình như cũng không có gì không được? Lát nữa buộc dây đeo, chở con cùng đi luôn, dù sao cũng chỉ đi một chút thôi?"
"Thôi thôi, dọc đường sẽ ăn bụi, con ở nhà xem hát đi..."
Diệp Diệu Đông ôm con nhìn thế nào cũng thích, miệng lẩm bẩm không ngừng, tình cảm thương con gái của ông cha già, từ lời nói cũng có thể nghe ra.
Về đến nhà, anh liền kéo cũi vào phòng, đặt con vào, rồi bắt đầu nghiên cứu viết thư nặc danh thế nào.
Báo chí bị anh lật ra một đống để dùng!
Tuy anh biết khá nhiều chữ, những chữ thường dùng hàng ngày bây giờ anh đều nhận ra, nhưng bảo anh viết thì anh hơi khó, anh thường chỉ đọc báo chứ không viết chữ.
Lúc này cầm bút lên, sau khi tìm thấy chữ tương ứng trên báo, viết méo mó đã đành, còn sơ ý, mỗi chữ đều thiếu tay thiếu chân.
Chỉ có thể vẽ từng nét bút, tham khảo theo báo mà viết mới viết đúng được, giấy bị anh viết hỏng mất mấy trang, anh mới tìm được cảm giác.
"Kệ đi, cứ thế này, dù sao biết là chữ gì là được, thiếu một ngang một sổ thì có gì to tát đâu? Chữ phồn thể còn chuyển thành chữ giản thể, bớt thêm vài nét cũng có sao..." Diệp Diệu Đông tự an ủi mình mấy câu, lại lấy lại tự tin, lần này viết đã thuận tay.
"Kính thưa lãnh đạo, tôi muốn tố cáo, từ bến nhỏ Hải Nhuận hướng đông bắc chạy thuyền khoảng nửa tiếng, cách khoảng 5 hải lý, có một hòn đảo, hòn đảo đó là sào huyệt của bọn buôn lậu, thuyền đánh cá có mấy chiếc đậu ở đó, đề nghị điều tra nghiêm túc! Không cần cảm ơn tôi!"
Diệp Diệu Đông cân nhắc đi cân nhắc lại, báo chí trên bàn lật tung tóe, mất gần một tiếng, mới viết được đoạn tự mãn như vậy.
Cảm thấy bản thân đã dốc hết văn hóa vào đói
Anh tự cảm thấy tốt, đắc ý đọc lại một lượt, văn tài quái
Mới học lớp xóa mù chữ được mấy ngày đã viết được đoạn dài như vậy, hồi nhỏ chắc chắn bị lãng phí tài năng rồi!
"Chữ hình như hơi xấu..."
"Không sao, thế này mới thật, mới không có sơ hởi Mới không tìm ra là ai viết."
"Trình độ văn tự đã có, cố gắng thêm luyện chữ vài năm nữa, cảm thấy cũng có hi vọng vào Thanh Hoa Bắc Đại! Đúng không con gái ngoan!"
"A a aba ba-"
"Con nói đúng!"
"Đúng"
"Giỏi lắm!"
Không biết là khen con hay khen mình nữal
Diệp Diệu Đông xé trang giấy này ra, cầm lên thổi mực cẩn thận, đợi một lúc, mới gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi.
Nhà không có phong bì, lát nữa còn phải lên thị trấn mua tạm một cái, dù sao cũng tiện đường.
"Đi thôi, dẫn con đi tìm mẹ."
Diệp Tiểu Khê nghe lời này lập tức đứng dậy trong cũi, kêu.
Không nói, nó còn chưa biết tìm mẹ, vừa nói là nó tìm liền, hơn nữa còn dùng cả tay chân nằm sấp lên trên dùng sức, định trèo ra khỏi cũi.
May mà cái cũi này tuy dùng mấy năm rồi, nhưng khá chắc, không bị lật đổ.
Diệp Diệu Đông cười nhấc nó ra: "Còn định vượt ngục à? Đi thôi- Cha phải đi làm việc lớn đây-"
Bạn cần đăng nhập để bình luận