Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 226: Cải trắng tỉnh không thể để lợn ăn được(2)

Chương 226: Cải trắng tỉnh không thể để lợn ăn được(2)Chương 226: Cải trắng tỉnh không thể để lợn ăn được(2)
"Anh làm anh trai lo cho em, không được à? Sợ em con gái chưa hiểu rõ sự đời bị lừa đảo, bây giờ đàn ông nhiều kẻ chỉ biết nói suông thôi..."
Diệp Tuệ Mỹ chỉ có thể đau đầu nhìn anh một cái, sau đó cam chịu đi ra ngoài, chuẩn bị rửa tai lắng nghe.
Diệp Diệu Đông ôm vai em gái đi đến góc nhà, sau đó nghiêm túc nói: "A Mỹ à, anh nói cho em biết, có một số đàn ông không thể nhìn vào vẻ ngoài mà đánh giá đâu. Khi tìm đối tượng, em không chỉ nên nhìn vào bản thân cậu ta mà còn phải nhìn nhìn người nhà của cậu ta nữa, xem họ có dễ hòa đồng không?"
"Gia đình thế nào, mẹ sẽ xem xét mà, anh lo lắng ghê vậy anh ba?"
"Anh nói thật đấy, chọn bạn đời nhất định phải ở với nhau một thời gian, không thể quyết định sớm được, em phải hiểu rõ tính cách người ta, nhỡ đâu ban ngày thấy ngoan ngoãn lễ phép, tối về say xỉn đập phá thì sao."
"Ừm, lúc đó nhờ anh trai hởi thăm 18 đời tổ tiên người ta."
Diệp Diệu Đông: ”..."
Không thể chấp nhặt với cô ấy được.
"Với lại, con người phải có ý chí vươn lên, không thể chọn những kẻ sống buông thả, đàn đúm, chỉ biết ăn chơi, lêu lổng khắp nơi..."
"Ừ, không được chọn giống anh..."
Không thể nói chuyện được nữal
Hai anh em nhìn nhau chằm chằm!
"Anh ba, em có cảm giác anh hay lo lắng giống cha hơn cả cha luôn. Còn trẻ mà đã hay lải nhải thế, em tưởng tượng ra bộ dạng anh 60 tuổi rồi..."
"Cái đứa nhỏ này! Anh lo cho em thôi mài!"
"Ừ... Câu đó mẹ hay nói về anh lắm, học lỏm của mẹ rồi đấy." Diệp Diệu Đông tức xì khói!
"Em muốn chọc điên anh hả?"
Diệp Tuệ Mỹ cười tươi nhìn anh: "Không, anh ba cứ nói đi, em nghe đây!"
"Thôi thôi, cút đi, anh lười nói với em, nhớ đừng có để bị một chút ân cần chiều chuộng mua chuộc nhé, đừng để người ta lợi dụng nha, lợi dụng người ta thì không sao cải"
"A2 À"
Nhìn bóng em gái đi khuất, Diệp Diệu Đông có cảm giác như người cha nuôi con gái khôn lớn rồi bay đi, thật khó chịu quá đi
May mà anh không có con gái, không thì nuôi lớn rồi bay đi với người khác, anh sẽ tức chết mất!
Còn con trai thì kệ chúng, muốn gieo rắc tai họa cho gia đình nào thì gieo!
Mắt không thấy tâm không phiền, anh cứ đi làm việc thôi.
Làm việc tất bật nửa ngày, đến chiều tà, Bùi Quang chạy đến.
"Mẹ kiếp, bố mày đang tìm mày đây, ra ngoài nói chuyện." Diệp Diệu Đông kéo cổ Bùi Quang ra ngoài.
"U khụ khụ, mày làm gì thế? Muốn giết anh em à? Siết chặt quá!" Bùi Quang theo anh ra ngoài, thoát khỏi vòng tay anh, ho mấy tiếng, xoa xoa cổ mình.
"Nói đi, 10h sáng ở ngã tư kia là thằng chó mày đúng không?"
"Thằng nào? Mày nói cái gì thế? Tao không hiểu gì hết? Sáng nay tao ở nhà cả buổi." Anh ta giả vờ ngây thơ, dù sao cũng không bị bắt quả tang!
"Thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị trừng trị nghiêm khắc! Mày mau khai thật đi, mày có phải muốn ăn trộm cải trắng nhà tao không?"
"Điên à, cải trắng sau vườn nhà tao xanh um tươi tốt, cần gì phải ăn trộm nhà mày, tao rửng mỡ à? Huống hồ, tao cần gì phải trộm?"
"Cải trắng mà mày không tươi ngon bằng nhà tao." Nói xong, anh lại thấp giọng nói: "Đừng có lại gần em gái tao nữa!"
Lúc này Bùi Quang mới hiểu anh nói cải trắng là ý gì. Anh ta cười trừ: "À à, không phải tao đâu, tao bận lắm."
"Mưa bão mà mày bận cái rắm ấy. Cải trắng tinh không thể để heo vào ủi được, thỏ còn không ăn cỏ sân nhà."
"Người anh em à, đừng nói thế chứ, cải trắng phải hái lúc nó tươi tốt thì mới ngon ngọt... ÁI..."
Diệp Diệu Đông liền dùng khuỷu tay đấm thẳng vào bụng anh ta, dạy cho thằng này một bài học!
"Đánh ghê thế, tao chỉ nói vậy thôi mà."
"Tìm tao có việc gì? Nói nhanh lên, có rắm thì thả, không có việc thì cút ngay!"
Bùi Quang xoa bụng, uất ức nói: "Mẹ kiếp, nói om sòm cả buổi, suýt quên việc chính rồi, mưa bão nên tao muốn ra ngoài thử vận may, mày có muốn đi không?"
"Mày điên à? Mưa bão mọi người trốn còn không kịp, mày còn muốn ra ngoài đón, đi biển lúc này ư?"
"Thử xem sao, lái chiếc thuyền nhà tao thôi, ngày bão chắc chắn hàng nhiều lắm, ngoài khơi sóng lớn sẽ đẩy nhiều hàng từ đáy biển lên, mấy hôm nữa bão mới đến, sóng biển chưa lớn lắm đâu. Mai sóng còn chưa cao đâu."
"Cha mày đồng ý à?"
"Chúng ta lén đi, tao nói với cha là sáng sớm đi đưa thuyền vào bến tránh bão!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận