Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1151: Nhà biến thành phường (length: 26671)

Phương Kinh Phúc cầm bút lên, không khách khí viết.
Vì hắn đã có nhiều sản nghiệp như vậy, thì chắc hẳn không kém chút tiền thuê này, bọn họ cứ coi như là có đi có lại, hắn cần sân bãi làm nhà xưởng, mà Diệp Diệu Đông cần có người giữ nhà.
"Ta không khách khí với ngươi, ta viết miễn phí thuê nhé?"
"Viết đi, coi như mời các ngươi giúp ta giữ nhà."
"Được, lát nữa ta cho ngươi ít bật lửa, để ngươi mang về."
Diệp Diệu Đông rất vui, muốn tiền thuê này còn không bằng muốn bật lửa, nói chuyện tiền bạc lộ vẻ quá tính toán, đổi đồ cho nhau vẫn hơn, có qua có lại.
"Tốt... Ai... Các ngươi có nhiều hàng không? Nếu không thì ngươi bán rẻ cho ta ít, dù sao ta có cửa hàng, ngươi cho ta mấy thùng, tính giá bán buôn, ta mang về bán lại, tiền thuê này chẳng phải kiếm lại được sao."
"Được thôi, dễ nói, ngươi quả nhiên cũng là người làm ăn, ngư dân chỉ là ngụy trang thôi hả?" Phương Kinh Phúc ra vẻ "ta đã biết rồi", "Giờ buôn lậu nhiều như vậy, đều nhờ thuyền đánh cá đấy..."
"Suỵt, ngươi đừng nói lung tung, ta là người làm ăn chân chính, dù là buôn lậu hay làm ăn kiểu khác, mà bị bắt cũng không hay, vụ bát đại vương của các ngươi vẫn chưa xong đâu, vẫn còn người chưa bị bắt đấy, không thể tùy tiện nói bậy, tai vách mạch rừng."
Hắn tự vỗ miệng một cái, "Ta nói sai, cái bật lửa này là do xưởng nhà mình làm, coi như đặc sản, giữa bạn bè tặng nhau thôi mà."
"Phải rồi."
"Xưởng của chúng ta mới làm một hai tháng nay, dạo gần đây đơn hàng tăng nhiều, mỗi ngày đều phải lắp ráp 24 tiếng không ngừng, vật liệu vận đến vận đi, cho nên bố mẹ ta mới kêu ồn, nhưng thôi cứ lấy ra trước một ít cho ngươi, xem ngươi muốn bao nhiêu? Dù sao các thứ khiêng đến chỗ ngươi, lúc đấy để anh trai ta khuân thêm, chỗ của ngươi rộng hơn nhà ta mà." Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút, "Các ngươi có làm vỏ plastic không?"
"Plastic? Plastic làm sao đựng xăng?"
"Vậy chỉ có sắt thôi à?"
"Đúng là bằng sắt, cái mà ta cho ngươi lần trước ấy, chỉ là màu khác thôi."
"Thế cũng đơn giản, một cái bán buôn tính bao nhiêu tiền?"
Phương Kinh Phúc nhìn công nhân bên cạnh, "Ta nói cho ngươi biết, nếu là bán buôn thì phải tính giá bán buôn."
Diệp Diệu Đông cũng nhìn sang mấy người kia, cảm thấy mình hỏi hơi ngu, sao có thể dễ dàng để lộ giá bán buôn ra được, hắn còn phải mang về bán.
"Vậy cái bật lửa của ngươi bán được bao nhiêu, giá thị trường?"
"6-8 tệ, ngươi phải mang về chỗ ngươi, bán 8 tệ một cái cũng không sao, chúng ta mới làm một loại có hoa văn, giá thị trường có thể bán 15, 20 tệ."
"Vậy vẫn rẻ hơn cửa hàng, ở nước ngoài có khi 200, 300 tệ, toàn tiếng Anh chả biết là hãng gì."
"Người nước ngoài thích như vậy, thương hiệu đấy, ở nước ngoài chi phí đắt hơn mà. Dù sao người bình thường chúng ta không mua nổi, có tiền đấy còn mua ti vi với máy thu âm còn hơn, trước anh ta cũng mua một cái, sau đó phá ra, anh ta vốn thích nghiên cứu, rồi mới tìm ra vật liệu thay thế, mới có giá rẻ như vậy."
"Thích nghiên cứu thì tốt, phải làm rẻ thì mới bán được, kiểu mua sắm của số đông mới tăng nhanh được. Nước ta dân số đông vậy, nếu mỗi người đều có một cái thì phải bán được mấy chục tỷ cái chứ, với lại mỗi người khó mà chỉ mua một cái, dùng được cả đời sao."
"Đúng đúng đúng, phải làm sao để người dân ai cũng mua được." Phương Kinh Phúc như gặp tri kỷ, ánh mắt long lanh.
"Cho nên các ngươi phải tính đến làm vỏ bằng plastic, chi phí thấp hơn."
Hắn nhíu mày một cái, "Plastic?"
"Ta không rành mấy thứ này, các ngươi có thể nghiên cứu hướng này xem sao, dù sao giảm giá thành xuống, giá bán không phải cũng giảm à, chẳng phải ai cũng mua được sao? Giờ 8 tệ một cái với dân thường vẫn là đắt."
"Tối về ta sẽ nói chuyện với anh ấy, đồ vừa nghiên cứu ra cũng cần thời gian mà. Ta thấy ngươi hiểu nhiều thứ đấy, luôn nghĩ ra những điều không tưởng được."
"Đâu có, ta chỉ nói bừa thôi."
"Có chứ, ta thấy kiến thức của ngươi sâu rộng lắm."
"Cũng có thể, ta đi nhiều nên nhìn được nhiều thôi."
"Ra là vậy!" Phương Kinh Phúc hiểu ra ngay, lại lộ vẻ mặt "ta hiểu rồi".
"Ngươi hiểu cái gì chứ?" Diệp Diệu Đông nhìn bộ dạng của hắn, thấy hơi khó nói, không lẽ thật cho rằng hắn là buôn lậu hả? Nên mới có kiến thức rộng, cái gì cũng biết?
"Không cần nói, không cần nói, ta hiểu mà, giờ hoàn cảnh lớn thế này, không làm vậy thì khó kiếm tiền, cách này thì kiếm tiền nhanh thật. Ta hiểu, ta cũng gặp nhiều rồi."
"Ta thật sự trong sạch mà."
"Ừm, ta hiểu, lát nữa ngươi nói cho ta biết ngươi muốn bao nhiêu cái, ta về nhà kiểm lại rồi chuyển cho ngươi."
Bỗng nhiên bị chụp cái mũ buôn lậu, Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ gõ gõ xuống bàn, "Ngươi viết nốt đi, nhanh lên còn làm xong thỏa thuận."
"Được, được thôi." Phương Kinh Phúc vội cúi đầu viết tiếp.
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ xem mình cần bao nhiêu cái thì hợp lý, một cái bán 6-8 tệ, thì tiền vốn không thể cao hơn 2-3 tệ được, dù sao cũng phải qua vài mối, từ buôn sỉ, đến người trung gian, đến người bán lẻ, đại khái nhân công với vật liệu cũng chỉ khoảng một hai tệ.
Người ta sản xuất ra thì đương nhiên cũng phải kiếm lời, tính 1000 cái thì chắc chỉ tốn khoảng 2-3 nghìn tệ.
Cũng không cần nhiều quá, hắn cũng chỉ tiện tay mua bán thôi, chứ không phải vì lợi nhuận, mua ít là được rồi.
Với lại mấy hôm trước hắn mới gửi về nhà 10 nghìn tệ, giờ trong tay chỉ có mấy nghìn tệ tiền tích góp bán hàng mấy ngày nay, còn phải trả tiền công cho người nữa.
"Viết xong rồi, ngươi xem qua xem có vấn đề gì không thì ký tên vào."
Diệp Diệu Đông bị kéo về dòng suy nghĩ, cầm tờ giấy lên xem, không có vấn đề gì thì ký tên mình vào.
Phương Kinh Phúc cũng ký tên của mình, "Ngươi viết thêm một bản, mỗi người một tờ."
"Ngươi viết đi, một việc không làm phiền hai người, dù sao ngươi cũng đã viết một bản rồi thì cứ viết thêm bản nữa thôi."
"Thôi được, vậy ngươi nghĩ xem muốn lấy bao nhiêu? Ta còn về chuẩn bị, với lại mai có được không dựng cái mái che cho sân."
"Được, không vấn đề gì, dù sao bây giờ bọn ta mỗi ngày đều ra biển, chỉ về nhà ngủ thôi, trong nhà chỉ để lại 2-3 người nấu cơm, ngươi cứ để người đến dựng trước cái mái che, chuyển vật liệu vào sớm cho tiện."
"Tốt, quyết định vậy đi, ta kết bạn với ngươi rồi. Cũng may hôm nay đi giao ảnh, đỡ cho ta trời nắng phải chạy khắp nơi, mấy hôm trước chạy lung tung mà bị cảm nắng, hôm qua ở nhà nằm cả ngày, năm nay nhà ai mà không có nhà, có đâu mà thừa ra nhiều phòng thế."
"Ngươi chép trước đi, sắp đến giờ ăn trưa rồi, ăn cơm ở đây rồi vừa ăn vừa nói chuyện."
"Được."
Hắn lại cúi đầu xoát xoát xoát viết thêm một bản, sau đó hai người mỗi người ký tên mình vào, mỗi người cầm một bản.
Bản của Diệp Diệu Đông hắn kẹp luôn vào vở, không lôi ra để tránh bị thất lạc, bản của Phương Kinh Phúc hắn lôi ra đưa cho đối phương.
"Đi thôi, cũng đến giờ ăn cơm rồi, vào trong nhà nói chuyện phiếm chút."
Phương Kinh Phúc lập tức đứng dậy đi theo sau hắn, rồi nhỏ giọng nói: "Chỗ ngươi có đồ gì tốt không? Ta mua với..."
Diệp Diệu Đông đen mặt, "Ngươi lại coi ta là buôn lậu?"
"Không phải hả, ngươi có cả chục chiếc thuyền, mấy cái cửa hàng, lại còn nhà xưởng, làm gì mà kiếm được nhiều thế, ngươi ở chỗ ta đã bị ba ngày hai bữa mời đi uống trà thẩm vấn rồi."
"Ngươi cũng nói rồi đấy, ta có nhiều đồ như thế, nếu không có lý lịch rõ ràng thì đã bị mời đi hỏi thăm từ lâu rồi, còn đứng ở đây được chắc?"
"Ờ, ngươi thật sự không làm hả?"
"Không làm, ta làm ăn đàng hoàng."
Phương Kinh Phúc bán tín bán nghi, "Vậy thôi vậy, dù sao chúng ta gặp nhau như bèo nước cũng đâu gặp nhau nhiều lần, ngươi không tin ta cũng thường thôi, sau này cứ từ từ rồi sẽ biết ta là người thế nào."
"Sao lại nói như kiểu người yêu thế, có ghê không, nói thật mà ngươi không tin. Được rồi, để sau đi, dù sao ngươi cũng biết rồi, ngươi xem nói trước đi, cái bật lửa của ngươi bán buôn cho ta một cái là bao nhiêu tiền, ta tính xem lấy bao nhiêu cái cho đủ."
"Giá bán buôn của nhà người ta là 2 tệ, thấy ngươi cho ta mượn nhà không tính tiền thì có thể tính cho ngươi 1 tệ rưỡi, dù sao vỏ kim loại, linh kiện kim loại, lò xo, cực điện cũng đều đặt hàng xưởng khác, xăng dầu, thuốc nhuộm cũng đắt, còn phải thuê người lắp ráp nữa."
Diệp Diệu Đông trong lòng mắng thầm, đúng là thế, vẫn có thể giảm được 5 hào, tính hắn 1 tệ rưỡi tiền bán buôn, với giá đó bọn họ vẫn có lãi, vốn chắc chắn còn chưa đến một tệ, mà bán 8 tệ thì lãi gấp mười.
Dù cho trừ đi chi phí vận chuyển các kiểu thì vẫn lãi đậm.
Chậc chậc, quả nhiên bây giờ ngành nghề nào cũng dễ kiếm tiền, đều là siêu lợi nhuận.
Thời buổi khó khăn, cái gì cũng đều đem bán đi, mọi người đều thiếu thốn đủ thứ.
“Cái giá này ngươi đừng có nói ra ngoài, bây giờ chúng ta đem bán sỉ ra bên ngoài đều là hai đồng một cái, sau đó người bán sỉ hoặc các nhà buôn lại bán cho các nơi, rồi từ các nơi mới có thể tới được các sạp hàng rong địa phương, bán ra ngoài đầu cũng phải 6 đồng trở lên.”
“Quả nhiên toàn bộ là người trung gian hết lớp này đến lớp khác bóc lột, đến tay dân thường cũng không biết đã qua bao nhiêu đường, bị tăng thêm biết bao nhiêu tiền nữa.”
“Chuyện này cũng không còn cách nào, bọn ta cũng không thể nào từng bước một đi bán được, người ta mua sỉ thì mới mua số lượng lớn, bọn ta mới có lời. Từng bước từng bước đi bán thì bán tới bao giờ, chúng ta cũng bán không tới mấy trăm triệu người.”
“Ừm, ta tiện miệng nói vậy thôi, quả nhiên vẫn nên tìm nhà máy gốc, ngươi làm ăn lớn lên thì cũng đừng quên anh em nha, dù sao anh em cũng vẫn là anh em.”
“Ha ha, mọi chuyện còn chưa có gì, ngươi lại nói trước rồi.”
“Ôi dào, chuyện sớm muộn thôi mà.”
Phương Kinh Phúc vung tay lên, “Dễ nói, chỉ cần xem hôm nay ngươi hào phóng miễn phí cho ta mượn bãi, sau này ngươi chính là huynh đệ của ta.”
“Được, Cẩu Phú Quý, đừng quên đó nha.”
“Ha ha ha, buồn cười chết, còn chưa gì mà, cứ như thật ta muốn trở thành triệu phú không bằng.”
“Ôi dào, đều là chuyện sớm muộn thôi.”
“Ngươi đúng là khéo ăn nói. Nói đi, muốn bao nhiêu, ta để dành cho ngươi trước, người khác đều xếp sau.”
Diệp Diệu Đông mừng rỡ vươn hai tay ra, tạo hình chữ a, “Ta muốn 2000 cái.”
“Nhiều như vậy!” Phương Kinh Phúc nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, “Còn bảo không phải ngươi đang làm cái đó.”
“Anh hai ơi, ta có cửa hàng, ngươi biết cửa hàng ta ở đâu không? Ở chợ đầu mối thủy sản, chúng ta vốn dĩ là chợ thủy sản lớn nhất rồi, mỗi ngày người tới bao nhiêu ngươi có biết không, 2000 cái có khi một tháng chưa hết hàng.”
“Thật không đó?”
“Đương nhiên, bất quá tới lúc đó mà thật bán chạy, chắc ta phải quay lại hỏi mua thêm của ngươi.”
“Dễ nói!”
Hắn coi như là nhảy sang ngành khác…
Vốn dĩ còn muốn mua sỉ với giá hai ba đồng, hắn muốn 1000 cái, bây giờ lại để giá 1 đồng 5 cho hắn, mua 2000 cái cũng không tính là nhiều, coi như lấy về xem sao, vừa hay bên chỗ bọn họ cũng chưa có hàng này.
Nếu bán được thì quay lại lấy hàng của Phương Kinh Phúc một chuyến, cũng coi như giúp hắn phát triển, mình cũng kiếm được tiền, đôi bên cùng có lợi.
Một cái kiếm lời 5 đồng, 2000 cái…10 ngàn…
Xxx…cái này cũng quá hắc ám rồi sao?
Cái đồ này ở nước ngoài bán mấy chục, thậm chí mấy trăm? Mẹ nó, đúng là tư bản.
Nghe nói từ cuối những năm 80, đầu những năm 90, ngành bật lửa ở Ôn Thị nổi lên, bắt đầu dần chiếm lĩnh cả nước, đợi đến thiên niên kỷ thì bật lửa Ôn Thị đã chiếm 80% lượng sản xuất toàn cầu.
Không ngờ hắn lại gặp được chuyện này, còn tận mắt chứng kiến ngành bật lửa quật khởi.
Nghĩ đến trong đầu hắn bừng bừng một ngọn lửa, khó trách có nhiều người đi làm nhà buôn như vậy, cái này mẹ nó dễ kiếm tiền quá, chẳng trách Bát Đại Vương bị nhắm tới.
“Vậy về ta chuẩn bị cho ngươi 2000 cái trước, ai dà dạo này có quá nhiều người tới tìm ta đặt hàng, nghĩ lại thì phải tìm thêm người về lắp ráp mới được.”
“Tuyển thêm người đi, sau này khẳng định sẽ nhiều nữa, tốt nhất là thiết lập một dây chuyền hoàn chỉnh, tự mình sản xuất linh kiện luôn.”
“Như vậy đầu tư lớn quá, từ từ thôi, kiếm tiền đã, có tiền mới làm lớn được.”
Diệp Diệu Đông không nói gì, dù sao cái này không phải ngành nghề hắn quen, bọn họ tự quy hoạch.
Hắn cũng chỉ là vừa vặn gặp được, vậy nên làm mối một tay thôi, không kiếm thì là dại, dù sao kiểu gì đưa người về một chuyến, kéo hàng về cũng một chuyến, đúng là chẳng thà tranh thủ kiếm thêm ít đồ để mang về trục lợi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, Tây khí Đông thâu, Nam thủy Bắc điều, hai miền luân chuyển, trao đổi đặc sản.
Lâm Tập Thượng chắc chắn kiếm lời to!
Phương Kinh Phúc bọn họ chắc chắn cũng kiếm lời lớn, bán sỉ hai đồng, ít nhất cũng lời được một đồng, một ngày cứ cho sản xuất nghìn cái đi, vậy là lời ròng 1000 đồng, một tháng là 30 ngàn! Một năm sẽ được hơn 30 vạn!
Nếu mở rộng sản xuất lên chút nữa, một tháng có thể được 100 ngàn, một năm là một triệu!
Diệp Diệu Đông nhẩm tính trong lòng mà con mắt muốn trố ra, quả nhiên, hắn kiếm tiền chậm nhất, vẫn phải dựa vào kỹ thuật thôi.
“Đi thôi, đi ăn cơm, nhớ là chuẩn bị hàng sớm rồi đem đến cho ta, ta còn tầm nửa tháng nữa là hết ca là về.”
Phương Kinh Phúc đưa tay quơ quơ ngón tay tính, “Hôm nay mùng 5, chắc tầm nửa tháng nữa thì hết ca, dù gì thì ngươi về trước kiểu gì ta cũng sẽ chuẩn bị cho ngươi xong.”
“Được. Mà ta nói, ngươi làm ăn buôn bật lửa rồi, còn mang cái danh phó hội trưởng hiệp hội ngư nghiệp có ổn không vậy?”
“Có gì mà không ổn? Ba ta nghiên cứu hải dương, chẳng qua là anh cả của ta đi đường khác, vô tình lại nghiên cứu về cái bật lửa, ta làm cả hai bên thì có gì sai? Dù sao chỗ nào có nhu cầu thì mình chuyển hướng thôi, bên dưới ta còn mấy đứa em dâu nữa, đợi bọn nó ra trường, lại đẩy hết cho bên ba ta là xong. Ngươi thân treo mỗi cái danh mà còn chê người ta.”
“Cái đó không giống, ít nhất ta còn thật sự lênh đênh trên biển.”
“Chơi vui không?”
“Ai nói chơi vui? Cái này là đánh cược cả mạng đi kiếm tiền đó, ai nói chơi vui? Nếu có lựa chọn, ai mà thèm ra biển vượt sóng làm gì? Cũng là dân ven biển chỉ có thể trông chờ vào biển nếu không chỉ còn nước chết đói.”
Phương Kinh Phúc gãi gãi mũi, có chút xấu hổ khi hỏi những lời này.
“Tên của ngươi hay thật, Phương Kinh Phúc, nghe mà cứ hưởng phúc thế nào ấy.”
“Má ơi! Sao ngươi biết biệt danh của ta là Hưởng Thanh Phúc?”
Diệp Diệu Đông tròn mắt, hắn chỉ tiện mồm nói lái cái tên ra thôi mà.
“Cái này còn để ta đoán trúng, chứng tỏ số ngươi đúng là như vậy rồi.”
Phương Kinh Phúc vui mừng ra mặt, “Ta cũng cảm thấy vậy, có khi là số hưởng thật, còn ngươi biệt danh là gì? Chắc cũng có biệt danh chứ?”
“Ta không có biệt danh!”
“Sao có thể? Lại có người không có biệt danh hả?” Phương Kinh Phúc nhìn mấy người đang ngồi ăn mà nhìn bọn họ cười tủm tỉm.
“Biệt danh ông chủ của các ngươi là gì?”
“Thuyền Vương Đông đó, biệt danh của ta là Thuyền Vương Đông, thuyền của ta nhiều mà, cho nên người trong nhà đều gọi ta vậy.”
“Hả? Thật không đó?”
Hắn nghi ngờ nhìn ba lão gia hỏa đang cười trộm.
“Đương nhiên là thật rồi, chẳng phải trước ta đã nói, ta có mười mấy chiếc thuyền đó, không gọi biệt danh đó thì gọi gì? Bất quá chắc đợi ta về, có khi lại đổi cái khác, mọi người phải gọi ta là Diệp hội trưởng!”
“Ha ha ha, cười chết mất, ngươi đúng là biết dát vàng lên mặt.”
“Ở bên ngoài xã hội thì danh xưng tự mình đặt thôi. Về quê rồi, danh tiếng thì đương nhiên phải khoác lác lên một tí chứ, nếu không thì cái danh hão không đem ra dùng, đây không phải là…mặc đồ đẹp ban đêm đi ra đường.”
“Là gấm rách đi đêm.”
“À, đúng đúng.”
“Ngươi học tới lớp mấy vậy? Tốt nghiệp cấp 3 hả?”
“Học hết lớp xóa mù chữ.”
Phương Kinh Phúc hớp miếng canh suýt nữa thì phun ra ngoài, cũng may hắn kịp thời quay mặt đi, nhưng vẫn kịp che miệng, nên cũng dính đầy nước canh.
“Ôi dào, làm gì mà kích động vậy, học hết lớp xóa mù chữ cũng là tốt nghiệp, cũng là người có trình độ văn hóa rồi.”
Hắn không khỏi giơ ngón cái ra hiệu cho Diệp Diệu Đông, “Cao, đi ra ngoài đúng là cái danh do mình tự đặt, hay đó, cuối cùng ta cũng hiểu được ý câu nói của ngươi, ngươi đúng là giỏi, bái phục.”
“Thì có gì đâu, biết chữ là được rồi.”
Mấy người chèo thuyền cũng vội hùa theo, “Đúng vậy đó, biết chữ là quá giỏi rồi, huống hồ A Đông ở mấy xã mấy thôn chỗ mình thì ai mà chẳng biết đến, biết chữ hay không có quan trọng gì đâu.”
Diệp Diệu Đông không đồng tình với câu nói này.
“Cái đó vẫn quan trọng chứ, không thể nói linh tinh được, biết chữ vẫn quan trọng lắm.”
“Thôi thôi, không biết các người bịa tạc thế nào nữa, câu nào thật câu nào giả đây.”
“Cái này có gì mà phải gạt người, ta về nhà khoe Diệp hội trưởng thì cũng là thật, nói thật với phụ lão hương thân có phải khoe khoang gì đâu.”
Nghe tới đây, Phương Kinh Phúc thấy cũng không có gì là nói dối.
“Cũng phải, cái tên có thật thì không coi là khoe khoang.”
“Ăn cơm đi, chút nữa còn nói thì lát lại phun ra.”
Phương Kinh Phúc sau khi ăn no, lại ngồi nói chuyện với họ một hồi, hỏi thăm về quê của bọn họ, hắn thấy Diệp Diệu Đông cũng có chút bí ẩn.
Tuổi còn trẻ mà đã có nhiều thuyền, còn trực tiếp mua một căn nhà ở bản địa, nói trong nhà còn có mười mấy chiếc thuyền, rồi lại có cửa hàng, lại có cả nhà xưởng, bị bọn họ khoác lác lên nghe giống như người nổi tiếng lắm, nhưng trông lại chẳng giống nói dối.
Diệp Diệu Đông rảnh rỗi cũng ngồi lại nói chuyện một hồi, rồi đưa tiễn mọi người.
Bọn người chèo thuyền hỏi đủ thứ chuyện linh tinh, hắn cũng không nói gì, mà đi thẳng về phòng, định bụng đếm tiền, tiện thể ngủ trưa luôn.
Sau rằm tháng 8, bọn họ đánh bắt liên tục mấy ngày, hiện tại trong tay hắn lại có hơn 5000 đồng, lại đánh bắt tầm 20 ngày nữa, chắc cũng có thêm khoảng 10 ngàn nữa.
Ừm…Tính ra vậy, cầm 3000 đồng đi mua bật lửa cũng không phải quá nhiều đâu nhỉ?
Bất quá chuyến đầu về cứ cẩn thận một chút lấy ít thôi, dù gì thì cũng phải đợi bán xong, đến lúc đó xem tình hình rồi mới tính lấy thêm.
Chiều tối, cha Diệp trở về, hắn cũng kể cho cha mình nghe việc giải quyết xong chuyện nhà ở, và sau khi thời tiết chuyển mát, họ có thể đến đó ở mà không phải lo lắng.
"Mấy nghìn cái bật lửa, bán được không? Nhiều tiền như vậy..."
"Sao lại không bán được, cửa hàng hữu nghị bán mấy trăm tệ một cái, cái này của mình chỉ cần mấy tệ, chắc mọi người sẽ tranh nhau mua."
"Ừm, ta chỉ muốn nói, mình đang mua cá để ăn, bỗng dưng lại mua nhiều bật lửa về như vậy..."
"Có gì đâu, đến một nơi thì cũng phải mua ít đặc sản chứ, cứ mang ra cửa hàng ký gửi là được."
"Thôi được rồi, tùy con quyết định."
Diệp Diệu Đông vỗ vai cha mình, "Ừm, thế là được rồi, cha sẽ sống lâu trăm tuổi."
Cha Diệp nghi hoặc nhìn hắn, "Nói cái gì vậy? Nghe không ra là lời hay."
"Lòng thoải mái thân thể khỏe mạnh, không lo nghĩ gì, sống lâu trăm tuổi là chuyện dễ dàng."
Cha Diệp vẫn không hiểu, "Lảm nhảm."
Phương Kinh Phúc rất nhanh chóng, ngày hôm đó trở về, ngày hôm sau đã cho người đến dựng lều bạt che mưa.
Diệp Diệu Đông lại ra biển, không có ở nhà, đợi đến khi chiều tối về thì lều đã dựng xong rồi.
Từ xa đã thấy trên mái nhà nổi bật chiếc lều xanh quân đội che mưa, mọi người còn đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn một lúc lâu.
Cửa sân mở toang, nhưng đứng ngoài nhìn vào thì tối om, hiệu quả che nắng che mưa tốt quá, trời chưa tối hẳn mà trong nhà đã phải bật đèn.
"Tốn kém."
"Ngày mai bảo hắn, tiền điện phải tự trả."
Cha Diệp vội vàng phụ họa, "Đúng, tiền thuê nhà không cần nữa, nhưng tiền điện hắn phải trả, không thể để mình trả được, không thì cái lều này dựng lên, ban ngày cũng phải bật đèn, tốn kém điện quá."
"Chưa nói đến chuyện đó, hiệu suất thật, hôm nay dựng xong lều, ngày mai linh kiện phải chở đến, ngày kia công nhân đến đây lắp ráp là bắt đầu làm."
Cha Diệp không quan tâm chuyện xưởng, trong lòng chỉ lo cho rau trong vườn, vừa về đã đi xem mấy luống rau ở chân tường.
"Mặt trời giờ không chiếu vào được, tranh thủ hai ngày này ăn hết chỗ rau đó đi, hoặc là đào ra sau trồng."
Đằng sau cũng có một mảnh đất nhỏ, chắc mười mét vuông, còn có một cái giếng nước, mấy cái móc áo để phơi đồ.
"Hai ngày nữa ăn hết là được."
"Ừm, con chắc chắn nhà mình cho người ta thuê miễn phí mà không bị người ta chiếm mất chứ?"
"Không đâu, nhà này mình đăng ký rồi, lại có hợp đồng thuê hôm qua, hơn nữa Phương Kinh Phúc không phải là kẻ vô lại, mấy lần tiếp xúc rồi, vẫn có thể tin tưởng được."
"Còn không phải là thấy hắn đi ngoài đường, va phải con mà còn tiện tay tặng con cái bật lửa đó sao."
"Cái đó cũng là một phần thôi, xưởng bật lửa của người ta mỗi ngày thu được cả đống tiền, một căn nhà mình có đáng là bao, còn cần gì phải chiếm? Cùng lắm chỉ xử lý trong một hai năm, rồi họ sẽ đi mua nhà lớn thôi."
"Con chắc vậy sao?"
"Đương nhiên."
Thời đại này ai mà làm ăn lớn đều là người giỏi cả, với lại xu hướng bật lửa này, đời trước hắn nghe cũng biết là ngành kiếm tiền.
Cha Diệp lắc đầu, không nói gì thêm.
Dù sao nhà cũng chẳng ai thuê, cứ để đấy lại càng làm họ đau đầu, lại còn lo hàng xóm hay ai đó chiếm mất, thôi thì hắn tin tưởng rồi, mình cũng tin theo một lần đi.
Ngày hôm sau, lúc sáng sớm họ định ra biển thì trời lại âm u, có gió lớn nhưng không mưa, nên họ vẫn quyết định ra khơi.
Phương Kinh Phúc cũng làm rất nhanh, buổi chiều trời mưa họ về sớm thì bên kia đã rầm rộ chất linh kiện đầy cả góc tường, từng thùng từng túi la liệt.
Khu đất trống giữa sân cũng được hắn đặt 4 chiếc bàn dài, hai bên kê một đống ghế, chắc là chỗ cho công nhân lắp ráp bật lửa làm việc, nhìn cũng khá sơ sài.
Ba đứa trẻ con ngồi trên bậc thềm nhà chính, xem người ra vào vận chuyển nhộn nhịp.
Lúc họ đội mưa chạy về, thì trên ghế đã đầy những người được Phương Kinh Phúc thuê vận chuyển.
Phương Kinh Phúc đứng ra chào hỏi trước, "Hình như sắp có bão."
"Đúng vậy, tháng mười rồi, sắp chuyển lạnh, vậy mà lại sắp có bão. Đồ đạc bên chú chuyển hết tới rồi sao?"
"Gần hết rồi, ngày mai có thể gọi người đến lắp ráp làm luôn."
"Có bao nhiêu công nhân?"
"Ban đầu có 20 người, bây giờ chuẩn bị gọi thêm 20 nữa, đơn đặt hàng nhiều quá làm không kịp."
"Ghê thật, đổi mỗi cái sân bãi mà sản lượng tăng gấp đôi."
"Thế nhưng mà cũng đang đau đầu, đơn hàng thì nhiều, người ta chỉ trả 30% tiền đặt cọc, nguyên liệu thì mình phải tự bỏ tiền ra mua, đơn hàng càng nhiều thì càng phải ứng nhiều tiền ra, bọn mình mới bắt đầu làm, cũng đang đau đầu, vay nợ cũng nhiều rồi."
"Thu một đợt lớn tiền đặt cọc, dùng để mua vật liệu làm một hai đơn hàng trước, xong thì lấy tiền còn lại làm tiếp đơn sau, không được sao?"
"Không được, đều phải đặt trước phụ tùng vật liệu, một đợt tiền đặt cọc vừa tới là phải đi đặt trước vật liệu, không thì muộn là không kịp nguyên liệu."
Diệp Diệu Đông không rành mấy chuyện này lắm, hắn thấy hơi ham, nhưng lại chưa quen cái nghề này, với lại cái này là việc kinh doanh của gia đình người ta, cũng không dám nhúng tay vào.
"Muộn chút nữa, thử tìm mấy anh chị em mượn tạm trước đi."
"Ừm, dù sao cũng có đơn hàng rồi, kiếm tiền là sớm muộn."
"Cháu còn tự tin hơn ta."
"Yên tâm đi, giàu có là chuyện sớm muộn."
"Chú có muốn đầu tư vào cái xưởng này của bọn ta không?"
Diệp Diệu Đông hơi do dự, hắn không hiểu về cái này, hơn nữa còn phải tính toán kỹ, họ mới quen chưa đầy một tháng, mà hắn cũng sắp phải đi rồi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận