Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 619: Dẫn ra biển

Chương 619: Dẫn ra biểnChương 619: Dẫn ra biển
Diệp Diệu Đông lại liếc nhìn bốn người lính phía sau họ, không biết bốn người lính tạm thời tìm đến này có chuyên nghiệp không, đáy biển đó khoảng cách đến mặt nước tổng cộng cũng chỉ mười mấy mét, giỏi một chút, lặn tự do hai ba phút không thành vấn đề.
"Có một điểm tôi nói trước, dẫn các ông ra biển không vấn đề gì, tiền dầu tôi cũng không đòi các ông, tôi bỏ ra cho các ông, nhưng các ông không được động vào đồ trên thuyền của tôi, máy móc trên thuyền rất đắt, lại rất dễ hỏng, đó là toàn bộ tài sản của tôi và bố tôi, không chịu nổi tổn thất."
May mà anh và bố anh đều rất tiếc của mấy máy móc trang bị này, mỗi lần dùng xong cập bến, đều lau chùi một lượt, rồi lấy túi ni lông che đậy lại, cuối cùng lấy vải rách đậy lên tránh quá dễ thấy.
Ông cụ nhà văn hóa vội gật đầu đồng ý: "Chuyện này cậu yên tâm, tôi có thể đảm bảo, ai cũng sẽ không động vào bất cứ thứ gì trên thuyền cậu, chúng tôi chỉ cần cậu dẫn chúng tôi đến khu vực biển đó là được, tiền dầu chúng tôi cũng sẽ trả."
Những người khác cũng phụ họa gật đầu, đều nói để anh yên tâm, họ sẽ không sờ lung tung.
"Chỉ cân không động vào đồ trên thuyền tôi là được, tôi tin các ông là những người có văn hóa, có tố chất."
Bất kể có tố chất hay không, lời hay cứ nói ra trước, đội mũ cao cho người ta, chứ không chừng họ tò mò sờ cái này trên thuyền, động vào cái kia, lộ ra thiết bị lặn thì sao?
"Yên tâm, cảm ơn nhiều, để tiết kiệm thời gian, chúng ta đi luôn bây giờ nhé?"
"Phải đợi chút", Diệp Diệu Đông lại nói với bố: "Xách một thùng nước trà mang theo đi, dù sao chỗ công nhân còn hai thùng, lát nữa bảo A Thanh đun thêm một thùng để nguội, bổ sung là được rồi."
Lâm Tú Thanh cũng nói: "Các anh xách đi đi, em đổ chè đậu xanh vừa nấu xong trong nồi ra, lập tức đun thêm một thùng."
Diệp Diệu Đông lại cười nói với mấy vị lãnh đạo: "Hay các ông ra ngoài bến thuyền đợi trước đi, đột ngột vội vàng nói muốn ra biển thế này, đồ đạc cũng chưa kịp chuẩn bị trước."
"Không sao, không sao, là chúng tôi quá đột ngột, cậu cứ chuẩn bị trước đi."
"Vậy được, vậy các ông ngồi ở cửa đợi một lát, rất nhanh thôi."
Diệp Diệu Đông thay ủng, đội mũ chống nắng, cũng không biết sẽ ra biển bao lâu, đắn đo không biết có nên mang mì không? Người cũng nhiều quá nhỉ? Chẳng lẽ anh còn phải lo ăn uống cho tất cả bọn họ?
Lâm Tú Thanh xách cho anh một thùng chè đậu xanh vừa nấu, đói cũng có thể lót dạ, lấp đầy bụng, dù sao cô cũng ở nhà, nấu thêm nồi nữa là xong.
"Vậy được, vậy chè đậu xanh no bụng, những thứ khác không cung cấp nổi."
Sau khi Diệp Diệu Đông chuẩn bị xong, cả đoàn người ùn ùn kéo nhau ra bến thuyền, ngay cả dân làng cũng đi theo sau cùng ra bến.
Dọc đường, anh nghe họ cứ mãi tuyên truyền với ủy ban thôn và bà con, nói đồ đồng là cổ vật, là của quốc gia, là đồ mấy nghìn năm trước, là di sản văn hóa, vân vân một đống... và còn nói sơ qua một chút vê nguồn gốc xuất xứ của đồ đồng xanh...
Dù sao anh nghe cũng nửa hiểu nửa không, dân làng có lẽ đều đã nhữn não cả rồi.
Đợi họ lần lượt lên thuyền hết, chắc dân làng lại có đề tài bàn tán rồi.
Ngay ven bờ thôi, Diệp Diệu Đông nhớ vị trí đó, nếu chạy thuyền với tốc độ bình thường, khoảng 20 phút là đủ, gần thế, anh cũng không nghĩ họ có bị say sóng hay không, với lại họ đột ngột yêu cầu ra biển.
Chỉ là không ngờ, mới mười mấy hai mươi phút đi biển, mỗi người đã mặt mày tái mét, uổng công anh còn lo họ sẽ sờ loạn máy móc trên thuyền.
Họ ngay cả việc đằng sau có mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ và thuyền động cơ nhỏ 8-9 mét đi theo cũng không để ý nổi, mặc cho mấy người đó tò mò đi theo xem náo nhiệt.
Đợi thuyền vừa dừng lại thả neo cố định, ngoài bốn người quân nhân với trưởng thôn, bí thư thôn còn đứng thẳng ở đó, bên mạn thuyền đã nằm lăn lóc một hàng, tiếng nôn oọe vang lên liên hồi.
"Qe-"
"Ọe- cá..."
"Có cá..."
Diệp Diệu Đông cũng thò đầu nhìn một cái nói: "Đánh ổ rồi."
Nôn xong, mấy vị lãnh đạo đó mới thoải mái: "Đánh ổ gì?"
"Thứ các ông nôn ra chính là mồi nhử đấy."
"Ô_.
Có người chuyển đề tài hỏi: "Còn bao lâu nữa mới tới?"
Trước đó ai cũng cố nín nôn, không dám mở miệng nói chuyện, sợ vừa mở miệng là nôn ra luôn, giờ mới có người lên tiếng hỏi.
"Đã đến rồi, thuyền cũng dừng rồi còn gì."
"A? Đến rồi à? Đến là tốt, đến là tốt, chạy ra ngoài nữa, mấy cái xương già của tôi sắp đầu hàng rồi."
"Ngay dưới đáy biển quanh đây sao?"
"Gần như vậy", Diệp Diệu Đông chỉ chỉ cái đảo không xa, và mấy ngọn núi xanh xung quanh: "Trước đây có để ý qua xung quanh, đại khái là khu vực này, các ông có thể cho hai người xuống nước xem trước có phát hiện gì không, nếu không thì tìm quanh đây."
"Được được."
"Ủa- sao phía sau nhiều thuyền thuyền đi theo thế?"
"Chắc là mấy thuyền đánh cá lúc nãy? Khi chạy ra, ven bờ cũng không thấy có mấy chiếc thuyền."
"Chắc vậy..." "Lên thuyền chưa được mấy phút chân tay đã run rẩy, không có sức đâu mà để ý cái khác..."
"Xuống nước tìm trước đã, tạm thời đừng quan tâm họ."
Nhiệm vụ dẫn đường của Diệp Diệu Đông đã hoàn thành, anh đứng một bên, những việc khác để họ tự sắp xếp, anh cũng không lên tiếng nữa, cũng không đến lượt anh nói, họ không hỏi anh, anh với bố anh chỉ cần đóng vai bình phong là được.
Hai tiếng "tùm" vang lên, nước bắn tung tóe, chỉ thấy hai người lính đều không dừng lại trên mặt biển lâu, trực tiếp lặn xuống đáy biển.
Diệp Diệu Đông nhìn nước biển hôm nay, quả thật khá xanh, chủ yếu là thời tiết tốt, mặt trời chói chang, khiến nước biển đặc biệt trong vắt, tầm nhìn dưới nước chắc cũng rất cao.
Mười mấy mét nói sâu cũng không sâu lắm, nếu không dừng lại thì xuống tới đáy cũng không mất nhiều thời gian, chỉ là cần chú ý áp suất khí quyển ở độ sâu mười mét.
Mọi người trên thuyên đều tụ tập bên mạn thuyên, chăm chú nhìn vị trí hai người lính vừa nhảy xuống, luôn để ý.
Mấy thuyền đánh cá xung quanh vừa rồi cũng thấy có hai người nhảy xuống nước, cũng dần tiến lại gần, giữ khoảng cách với thuyền của họ, cũng nhìn chăm chú mặt biển nơi hai người vừa lặn xuống.
Nhưng hai người đó, lại nổi lên sau hai phút, ở vị trí cách thuyên khoảng mười mét vê phía bên kia.
Nghe thấy tiếng nổi lên khỏi mặt nước, mọi người theo thói quen nhìn trái phải mặt biển, nhưng chẳng thấy gì cả.
Vẫn là Diệp Diệu Đông nhắc nhở họ, hai người kia ở bên kia, họ mới nhìn thấy hai cái đầu nổi trên mặt biển.
Hai người lính vừa nổi lên cũng ngơ ngác một lúc, phân biệt phương hướng, mới biết cách thuyền một đoạn khá xa, rồi cũng nhanh chóng bơi về phía thuyền đánh cá.
"Sao rồi?" "Thế nào?"
"Sao lại nổi lên ở đây?"
"Có xuống tới đáy biển không? Dưới đó sâu bao nhiêu?"
"Có tìm thấy không? Có phải ngay dưới đó không?"
Mọi người vây quanh, lao xao hỏi.
Người lính lau nước biển trên mặt: "Có xuống tới đáy biển, chắc khoảng mười lăm mười sáu mét, lúc mới lặn xuống không thấy gì cả, tìm quanh một hồi mới phát hiện cái này ở vị trí vừa nổi lên."
Anh ta chỉ vào cái ly rượu đang cầm trên tay người kia, ông cụ nhà văn hóa lập tức sáng mắt lên, cầm lấy cái ly đồng còn dính đầy bùn đất.
Diệp Diệu Đông cũng vươn cổ, nhìn qua một cái, cũng tương tự cái anh mang lên, chỉ là bẩn hơn một chút.
"Dưới đó còn có nữa không?”
"Có, dưới đáy biển còn rải rác mấy cái nữa, bọn tôi nín hơi không nổi, nên cầm đại một cái nổi lên trước, lát nữa lại tiếp tục lặn xuống ở vị trí đó, tiết kiệm chút thời gian. Nhưng có một điểm cần chú ý, dưới đó có một mỏm đá ngầm, tôi nghi là mỏm đá ngầm nhân tạo."
"Thuyền đắm à?!"
Vừa nghe mỏm đá ngầm nhân tạo, phản ứng đầu tiên của mấy người nhà văn hóa là thuyền đắm.
Mỏm đá ngầm có sự khác biệt giữa tự nhiên và nhân tạo.
Mỏm đá ngầm nhân tạo nói trắng ra là đưa các vật thể lớn xuống đáy biển, từ đó tạo thành một loại chướng ngại vật rắn.
Bởi vì từ rất sớm người ta đã phát hiện ra một đạo lý, đó là sau khi thuyền chìm xuống đáy biển, xung quanh chúng cũng sẽ có rất nhiều cá, như vậy ở khu vực thuyền đắm cũng tương đối dễ đánh bắt cá. Ví dụ như khi anh vớt cái đỉnh đồng lớn lên bờ, từ trong đó bơi ra một con cá mú xanh, nhưng lưới đánh cá cũng dễ mắc đáy.
Cho nên nhiều người sẽ chọn đưa một số thuyền bỏ đi, hoặc đồ đạc cũ xuống đáy biển, như vậy có thể thu hút cá, đối với việc đánh bắt sau này cũng rất có ích, đây chính là mỏm đá ngầm nhân tạo khá sớm.
Nhưng những vật thể lớn này không thể chìm quá sâu, nếu chìm sâu quá thì rất có thể bị ăn mòn hư hỏng.
Nếu vị trí chìm nông một chút thì mới có thể trở thành mỏm đá ngầm nhân tạo.
Ở vị trí nông, sinh vật xung quanh mới có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời, mới có thể quang hợp tạo ra năng lượng, loài cá lấy những sinh vật này làm thức ăn mới ngày càng tích tụ nhiều hơn.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Diệu Đông và cha Diệp khi nghe đến mỏm đá ngầm nhân tạo cũng là thuyền đắm!
Lúc đó dưới đáy nước trời đã tối, tâm nhìn dưới đáy biển không rõ ràng, Diệp Diệu Đông chỉ biết xung quanh đó có một mỏm đá ngầm, không thể quan sát kỹ, chỉ có thể vội vàng giải cứu lưới đánh cá rồi nổi lên.
Sau đó, anh cũng liên tưởng đến liệu có khả năng là thuyền đắm không, dù sao xung quanh có một cái đỉnh đồng, còn có mấy cái ly rượu đồng rải rác, còn có một hộp bánh vàng.
Từ xưa đến nay, thuyền đắm dưới đáy biển vô số kể, có cái chìm sâu, có cái chìm nông, có cái có thể được trục vớt lên, cũng có cái chìm dưới đáy bị ăn mòn hư hỏng.
Hai người lính gật đầu: "Rất có thể chính là thuyền đắm, nhìn thấy thể tích không nhỏ, phải xuống xem thêm, tốt nhất là tìm đội trục vớt chuyên nghiệp."
Vị quan chức cấp huyện cười nói: "Đã nhờ vả các đồng chí bộ đội giải phóng rồi, các anh vất vả quá, hôm nay còn phải phiền các anh xuống nước nhiều lần nhất có thể. Đây là cổ vật, có ý nghĩa quan trọng đối với nghiên cứu lịch sử, chúng tôi về sẽ làm báo cáo xin một đội trục vớt, tin rằng phía chính phủ cũng sẽ rất coi trọng."
"Khách sáo rồi, chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp công việc." Người nói chuyện chắc là đội trưởng tiểu đội bốn người, anh ta nói xong lại đi về phía Diệp Diệu Đông, hành lễ chào quân đội với anh, mời anh lái thuyền đến hướng đó.
Diệp Diệu Đông nhìn cái lễ chào quân đội và tư thế đứng nghiêm của anh ta mà ngây người, đây là lân đầu tiên nhìn thấy quân nhân hành lễ chào mình ở cự ly gân như vậy, giống y như trên tivi, thật sự rất thẳng, rất nghiêm chỉnh, anh cũng không khỏi thẹn thùng mà ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng lưng.
Mấy đứa nhỏ trong nhà, nếu không đi học được thì đi lính cũng tốt đấy!
Nhìn tấm lưng thẳng tắp kia trông rất có tinh thần, so với dáng nằm lười biếng, ngồi không ngồi đàng hoàng, đứng không đứng thẳng được thì thoải mái hơn nhiều.
Tránh tình trạng văn không thành, võ cũng chẳng giỏi, làm gì cũng không xong. Lúc đó chỉ có thể ở nhà lười nhác, thời buổi này đi lính cũng khá có tiền đồ.
Trong lòng nghĩ vậy, suy tính vậy, cũng không ảnh hưởng đến việc anh nhanh nhẹn đi lái thuyền.
Đội trưởng tiểu đội lính đó nói xong, cũng quay người đi về phía hai người còn chưa xuống nước, nhắc nhở họ chú ý mỏm đá ngầm dưới nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận