Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 85: Bọn họ đều phải đi theo(1)

Chương 85: Bọn họ đều phải đi theo(1)Chương 85: Bọn họ đều phải đi theo(1)
Dâu hai nhà họ Diệp bị cha Diệp bật lại, Diệp Diệu Hoa cũng trừng mắt nhìn chị ta, chị ta mới không cam lòng tắt lửa.
Chị ta cảm thấy người đàn ông của mình làm quá nhiều, nhưng Diệp Diệu Đông lại không làm gì cả, chỉ ngồi hưởng thụ thành quả, về lâu về dài, trong lòng luôn cảm thấy không phục.
Bây giờ tiền ra khơi của bọn họ cùng người trong nhà bị sung vào tiên chung, anh ra ngoài làm việc một mình, tiền kiếm được còn có thể tự giữ, dù nghĩ thế nào chị ta cũng cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy bản thân làm nhiều hơn.
Cha Diệp nhìn thấy con dâu thứ hai đã ngừng tranh cãi, ông cũng trừng mắt nhìn Diệp Diệu Đông: "Có nghe thấy không? Bớt ra ngoài lêu lổng cho tôi, trong nhà đang làm chuyện lớn là xây nhà, mỗi ngày anh phải đến chỗ móng nhà giúp đỡ cho cha, bằng không đợi ông đây về đến, nghe thấy anh lại biến mất, cha sẽ đánh gãy chân chó của anh."
"Biết rồi, dài dòng quá."
"Mỗi ngày nói nhiều với anh như vậy đều là muốn tốt cho anh, đã hơn hai mươi tuổi rồi, không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, phải giúp đỡ chuyện trong nhà, anh đã có vợ con, cũng phải có trách nhiệm quan tâm đến gia đình..." Mẹ Diệp không nhịn được bắt đầu cần nhắn.
Diệp Diệu Đông đột nhiên cảm thấy đau đầu, sau khi trở về anh cũng giúp đỡ việc đi đào hải sản, không còn như trước nữa, nhưng mà nhận thức của cha mẹ đối với anh vẫn còn dừng lại ở lúc trước, vẫn không quan tâm đến sự thay đổi của anh theo bản năng.
Qua lại với bạn bè là chuyện bình thường, cũng không thể vì sống lại mà không cần bạn bè đúng không? Huống chỉ bạn bè của anh đều rất tốt, còn rất can đảm.
Chỉ có thể tiếp tục chậm rãi thể hiện.
"Được rồi được rồi... Con biết, con biết rồi... Con sẽ làm việc chăm chỉ. Mẹ, mẹ nhanh nấu cơm đi. Cha con sắp chết đói rồi!"
"Cái thằng nhóc này, anh mới sắp chết đói, có biết nói chuyện không vậy?" Cha Diệp vừa nghe lời anh nói thì tức giận.
"A... đúng rồi... là con sắp chết đói, con sắp chết đói rồi... mọi người ăn, con đi trước!"
"Sắp có cơm rồi, anh lại muốn đi chết ở đâu?"
"Con tới nhà A Quang ăn cơm, để dành chút gạo cho ở nhà..."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa bước ra ngoài, âm thanh cũng dần dần nhỏ đi, trong nhà lại vang lên tiếng mắng chửi của cha Diệp, nói Diệp Diệu Đông thế này thế kia...
Nụ cười trên mặt ông khi mới bước vào nhà đã không còn, như thể mọi người đang bị ảo giác.
Diệp Diệu Đông ăn chơi cùng bạn bè, anh cũng không phải không có chừng mực, ăn uống no say, thấy sắc trời đã tối sâm, anh liền chào hỏi rồi về nhà.
"Sao lại hút thuốc uống rượu rồi?"
"Mùi rất nồng sao? Anh chỉ uống có hai ly."
Anh giơ tay lên ngửi, mùi khói thuốc lá trên người có vẻ khá nồng, trên đầu ngón tay còn sót lại mùi hải sản chưa được rửa sạch.
"Anh đi tắm lần nữa."
Chạy đi tắm rửa thêm lần nữa, anh mới về phòng.
Lâm Tú Thanh nóng lòng hỏi: "Ngày mai có thể thuê thuyền được không?"
"Có thể thuê, nhưng phải trả thêm tiền, bà cụ nhà cô của A Quang biết hôm nay bọn anh dùng lưới đánh cá nhà bà ta bắt được hơn bảy nghìn cân cá thu, chiều nay liền chạy đến nhà A Quang đòi thêm tiền."
Cô cau mày: "Sao lại như vậy? Vậy phải trả cho bà ta thêm bao nhiêu?"
"A Quang nói cô và dượng của cậu ta khá dễ nói chuyện, nhưng bà cụ kia thì hơi khó đối phó, bà ta nói ngày mai có thể cho bọn anh thuê, nhưng phải thêm năm tệ, hai ngày tổng cộng mười tệ, bảo bọn anh trả cho bà ta tám tệ trước, bằng không sẽ không để bọn anh thuê."
Cô ngạc nhiên bật dậy: “A, năm tệ, sao không đi cướp đi? Người khác ra khơi kéo lưới một ngày cũng chỉ kiếm được hơn mười tệ, còn phải trả tiền dầu, nếu thuê một tháng không phải tốn 150 tệ sao? Công nhân đi làm một tháng được bao nhiêu tiền? Bọn họ nằm không cũng muốn hưởng."
"Huống chỉ các canh chỉ đi đào hải sản, hôm nay may mắn mới gặp được một đàn cá thu, có điên mới bỏ ra năm tệ thuê thuyền đi đào hải sản, tiền dầu cũng đã mất một tệ mấy hào rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận