Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 401: Xóa nạn mù chữ(†1)

Chương 401: Xóa nạn mù chữ(†1)Chương 401: Xóa nạn mù chữ(†1)
Sau khi về nhà, Lâm Tú Thanh nói: "Em nghĩ đám cưới của em gái sắp đến rồi. Chúng ta có cần mua cho em ấy thứ gì đó làm của hồi môn không?"
Diệp Diệu Đông mím môi và không nói gì.
Anh thì không có ý kiến gì khi mua thứ gì đó cho em gái mình làm của hồi môn, nhưng anh hơi khó xử khi để bạn mình biến thành em rể, và anh luôn có cảm giác như bắp cải của gia đình mình đang bị con lợn chiếm đoạt vậy.
Bị lấy đi dễ dàng như vậy khiến ạm có chút không cam lòng.
Cô thích thú nhìn phản ứng của anh: "Anh nói xem, sau này nếu có con gái, anh có làm như vậy không?"
Diệp Diệu Đông lúc này lông mày càng nhíu càng chặt, anh càng cảm thấy không vui.
"Sinh con trai đi?"
Lâm Tú Thanh cười khẩy một tiếng, liếc anh: "Anh bảo con trai thì con trai, bảo con gái là con gái à? Hai con trai đã đủ rồi, cả ngày nghịch ngợm, tay em đánh đau hết cả đây này."
"Vậy mẹ không đánh là được mài!" Diệp Thành Hồ u uất lên tiếng.
Lâm Tú Thanh dùng ngón tay chọc vào trán cậu: "Nếu con ngoan ngoãn, không nghịch ngợm, không ngày nào lấm lem thì mẹ có đánh con đâu?"
"Cha nói mà, không cử động là ngu đó? Con không phải ngu đâu!"
"Con còn cãi àI"
Thấy vậy Diệp Thành Hồ lùi lại hai bước: "Là cha nói mà!"
Diệp Thành Dương cũng rất thông minh lùi theo anh...
Diệp Diệu Đông gãi gãi mũi, im lặng...
Lâm Tú Thanh tức tối nhìn ba cha con, cảm thấy không người nào đáng tin cả. "Mẹ đi lấy nước, cả ba cởi hết quần áo, rửa chân ngủ!"
"Được."
Ba cha con ngồi thừ ra mép giường, chờ đợi!
Lâm Tú Thanh bưng chậu nước vào, thấy ba cha con cùng một biểu cảm nhìn mình, càng tức tối hơn.
"Bảo cởi quần áo mà? Sao còn ngồi đó?"
"Cha to lớn còn chưa cởi, con phải chờ mẹ cởi trước, con không thể tự cởi được." Diệp Thành Hồ nói với vẻ đương nhiên.
Lâm Tú Thanh bỗng cảm thấy đau đầu: "Roi đâu rồi?"
Cậu nhanh chóng nhảy dựng lên: "A2? Đừng! Con cởi liền!"
Diệp Thành Dương luôn bắt chước anh trai, cũng đứng dậy giật giật áo quần, loạng choạng, rồi áo quần vẫn không cởi được, ngược lại cúc áo bung một cái.
Cậu lại lo lắng, nắm chặt cúc áo, nhìn mẹ với vẻ vô tội, co cổ lại, rồi trốn sau lưng anh trai...
"Đừng tưởng trốn sau lưng anh là thoát." Diệp Thành Hồ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, né tránh sang một bên.
Lâm Tú Thanh thở dài, lấy cúc áo của cậu, giúp cởi hết quần áo: "Mẹ bảo anh con tự cởi chứ có bảo con à? Lát nữa mẹ vá lại cho."
Chỉ có đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, không đánh được, nếu không tay cô cũng ngứa lắm rồi.
Từ trái sang phải, rửa mặt xong cho cả ba, cô mới đổ nước trong chậu vào chậu rửa chân: "Hai đứa ngồi lên ghế nhỏ, cho chân vào chậu."
Một chậu ba đôi chân, anh đạp em một cái, em đạp anh một cái, nước bắn tung tóe, Lâm Tú Thanh rửa chân cũng bị bắn đầy mặt, suýt nữa tức giận bung bét.
Cô hung hăng vả mạnh hai cái: "Tất cả im lặng!"
Diệp Diệu Đông nhìn đôi chân bị vả oan ức đỏ ửng, nghi ngờ vợ cố ý, anh rõ ràng đang ngồi im mà.
Nhưng mà, anh cũng không dám lên tiếng, đã đánh rồi còn gì.
Có lẽ vì anh không cử động?
Lau khô ba đôi chân xong, Lâm Tú Thanh mới thẳng lưng: "Sao tôi cảm giác mình nuôi ba con trai vậy hả trời?"
"Đúng rồi, đúng rồi, coi anh là con nuôi đi!"
Lâm Tú Thanh liếc anh, đi đổ nước rửa chân, lười cãi với anh: "Cả ba mau ngủ đi!"
"Không có mẹ chúng con ngủ không được đâu!"
"Không có mẹ chúng con ngủ không được đâu!"
Hai đứa con cũng cười khì theo.
Lâm Tú Thanh đau đầu, phớt lờ luôn, không buồn để ý tới bọn họ.......
Diệp Diệu Đông vui vẻ nhìn vẻ mặt bất lực của cô, bảo con lớn tắt đèn, rồi gọi hai đứa nằm xuống, hai đứa hào hứng kể chuyện xem phim lúc tối.
"Cha, ngày mai dẫn chúng con đi xem phim tiếp đi?"
"Hôm nay chưa đủ à?"
"Vâng, phim hay quá."
"Tay cha đau, không bế được các con, mẹ cũng không bế được, không đi được đâu, lần sau cha dẫn các con đến rạp ở thị trấn xem, rạp ở đó phim hay hơn, rạp lớn lắm, không phải ngoài trời như lúc nấy chúng ta xem đâu."
"Thật sao?”
Hai đứa con bị anh dỗ chuyển hướng chú ý, liền hỏi dồn về rạp chiếu phim trông thế nào.
Diệp Diệu Đông đành kiên nhẫn giới thiệu sơ vê rạp chiếu phim, điều này anh vẫn biết.
Hai đứa nghe như kể chuyện, nghe mãi cuối cùng ngủ say, Diệp Diệu Đông cũng buồn ngủ. '
Lâm Tú Thanh tắm rửa xong cũng thấy cả nhà đã ngủ, thở phào nhẹ nhõm, khỏi phải ru ngủ thì tốt rồi.
"A Đông?”
"Hửm."
"Thoa dầu rồi ngủ nhé."
"ừa"
Anh đành phải tỉnh táo, ngồi dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận