Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 450: Con ba ba(2)

Chương 450: Con ba ba(2)Chương 450: Con ba ba(2)
Con rể được cưng chiều, khi đến nhà vợ đều có điểm tâm ăn.
Lại là mì dài thọ nấu với rượu gạo, trên rắc nấm mộc nhĩ, rau cải vàng, thịt băm và tôm khô mà Diệp Diệu Đông đem tặng lần trước, mùi rượu nồng nàn.
Sau bữa điểm tâm, Diệp Diệu Đông hăng hái đề nghị dẫn con trai lớn lên núi hái quýt, anh từng đi một lần nên cũng quen đường rồi.
Thấy bị bỏ lại, Diệp Thành Dương khóc lóc om sòm, phải lấy roi ra dọa mới chịu ngồi yên.
Lâm Tú Thanh ở nhà trông con, nói chuyện với cha mẹ và khoe với họ vừa đổi sang thuyền lớn hơn. Tin vui khiến vợ chồng ông bà mừng rỡ, song cũng lo lắng họ có vay nợ gì không.
Con gái giải thích vài câu không vay nợ nên họ mới yên tâm...
Diệp Diệu Đông dắt tay con trai hớn hở leo lên núi, lần trước anh đến nên cũng quen đường rồi.
Dưới chân núi là một dòng sông dài rộng, anh cũng quen thuộc. Đi bộ nhìn xuống sông, nước trong vắt vì chảy từ trên núi xuống, không bị ô nhiễm. Có thể dễ dàng nhìn thấy dưới mặt nước có một đàn cá bằng lòng bàn tay đang bơi lội.
"Cá nhỏ quá, đem về chiên chắc mẹ vợ cũng tiếc dầu mỡ lắm." Diệp Diệu Đông nhìn mà tiếc nuối.
"Cha, cha muốn bắt cá hả?"
"Có ý định thế nhưng không thấy cá lớn, thôi để hôm khác vậy, trời lạnh không tiện lội nước."
"Cha bắt rùa đi, kìa kìa, bắt con đó về cho con chơi nha."
Rùa? Con gì? Ba ba? Rùa nước?
Hai mắt Diệp Diệu Đông sáng rỡ: "Đâu? Sao cha không thấy?" "Kìa kìa, nó vừa bò lên từ dưới nước, chui vào bụi cỏ kia kìa."
Theo hướng tay con trai chỉ, Diệp Diệu Đông nhìn thấy một con rùa khổng lồ đang trốn trong bụi cỏ. Hóa ra nó leo lên tắm nắng.
Anh vui vẻ vỗ đầu con trai lớn: "Không tệ, ánh mắt tốt lắm, chờ đó, xem ba bắt về cho con hấp cách thủy ăn nè."
"A2? Phải ăn nó sao?"
"Cái này bổ lắm, con trai, chờ nhé."
Anh xắn quần, cởi giày và cẩn thận trèo xuống, nhưng khi bước vào bãi cỏ, anh có vẻ ngạc nhiên, vươn cổ ra, cảnh giác nhìn xung quanh, rồi lập tức tìm cách bò xuống nước.
Anh đã nhìn thấy rồi, sao có thể để nó trốn thoát được?
Diệp Diệu Đông bước nhanh về phía trước, nắm lấy nó khi nó sắp xuống nước, vui vẻ vỗ nhẹ đầu nó: "Cậu nhóc, còn muốn chạy trốn à!"
Đâu ba ba bị tát, lập tức co rúm lại nhưng bốn chỉ lại không thể co lại được.
"Oa - bắt được rồi, bắt được rồi... cha ơi, nhanh đưa cho con, để con chơi..."
Diệp Diệu Đông mỉm cười đưa con ba ba cho cậu bé và bảo đừng để bị cắn, lúc này Diệp Thành Hồ lại mở to mắt, vui vẻ nói: "Cha ơi, trong nước còn có một con nữa."
Anh quay lại nhìn thì quả thực có một vật hình tròn đang bơi trong nước, gần như nhô lên mặt nước.
"Chết tiệt, những điều tốt đẹp đều đến theo cặp mà."
Anh xắn tay áo thận trọng lại gần, chỉ thấy con ba ba vừa bơi đến chỗ nước nông cách mình không xa, sau đó nó nằm xuống nhúng mình xuống bùn, bất động.
Thế này không phải quá tiện cho anh sao?
Diệp Diệu Đông vui vẻ chậm rãi tới gân, con này có chút ngốc nghếch, không nhúc nhích, cũng may anh nhìn nó bơi, nếu không nó đã bị vùi trong bùn, không phát hiện được. Anh đưa tay xuống bùn thăm dò, xác định được đầu và đuôi của con ba ba.
Ba ba mai mềm nằm trong bùn cực kỳ lương thiện, có lẽ vì tự vệ nên rụt cổ lại và không cắn người.
Anh có kinh nghiệm bắt ba ba, ở điểm nối giữa hai chân sau của ba ba và bụng nó có hai chỗ lõm, ngón cái và ngón trỏ của cả hai tay chỉ cần nắm được hai chỗ lõm đó là được, anh nhấc con ba ba lên khỏi mặt nước.
Con ba ba lên khỏi mặt nước, biết mình đang bị bắt, nó liên vùng vẫy tứ chi, vặn vẹo đầu, cúi người về phía sau một cách liều lĩnh và cố gắng cắn vào bàn tay đã bắt được nó.
Nhưng nó lại bị chính lớp vỏ cứng của nó cản trở, phần phía sau lại là một điểm mù, dù có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Diệp Diệu Đông nhếch miệng cười, nhìn nó đang vùng vẫy điên cuồng giữa không trung, nghe tiếng con trai reo hò bên tai, anh vui vẻ nói: "Đêm nay hầm một con, để lại một con cho con chơi."
"Được được được." Diệp Thành Hồ hưng phấn hoan hô.
Con này nhỏ hơn con trước một chút, chỉ nặng khoảng hai cân, con trước nặng ba cân, một con cũng đủ ăn rồi.
Chỉ muốn lên núi hái quýt nhưng không ngờ lại được hai món hời.
Anh tiện tay thả con ba ba đầy bùn xuống nước rửa sạch, sau khi sạch sẽ, anh đưa nó lên bờ đổi cho Diệp Thành Hồ, dạy cậu bé giữ khớp giữa hai chân sau và bụng của con ba ba để khỏi bị cắn.
Con kia nặng hơn, sợ cậu bé cầm không được.
Diệp Thành Hồ luyến tiếc không rời mắt, vui tới mức miệng không khép lại được.
"Cha ơi, hai con rùa to quái"
"Không phải rùa, đây là ba ba, rùa không ăn được đâu, còn ba ba thì bổ lắm!"
Diệp Thành Hồ có vẻ như hiểu như không, dù sao với cậu thì đây chính là rùa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận