Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 289: Cảm giác gấp gáp(1)

Chương 289: Cảm giác gấp gáp(1)Chương 289: Cảm giác gấp gáp(1)
Khoảng chiều tối, cha Diệp và Diệp Diệu Bằng trở về, họ mới cùng sang nhà cũ ngồi xuống tính toán.
Tiệc rượu sắp đặt 6 bàn, mỗi bên tự thu tiền mừng bên nhà ngoại và bạn bè, bên họ nội thu về rồi tính chỉ phí.
Vì hải sản do nhà giữ lại một phần, không cần mua quá nhiều, cộng thêm tiền thực phẩm, tiền công đầu bếp và phụ bếp, tiền thuê bàn ghế đồ dùng, tổng cộng hơn 80 đồng.
Tiền mừng của họ nội thu được khoảng 50 đồng, cuối cùng mẹ Diệp chỉ yêu cầu mỗi người đóng thêm 10 đồng.
Họ vốn mang tiền tới, sau khi mẹ Diệp tính xong, 3 nàng dâu nhanh chóng lấy tiền ra trả phần mình.
Mỗi người chỉ đóng góp 10 đồng, rất tiết kiệm, họ vẫn còn tiền mừng từ bên ngoại và bạn bè, không hề lỗ mà còn lời.
Tính xong tiền mọi người đi về, sáng nay mẹ Diệp đã phân chia lương thực khô cho họ, mỗi nhà một bao gạo, nhiều hơn cũng không có, gạo nhà đã ăn hết từ lúc xây nhà, những bao gạo này cũng mua của hàng xóm xung quanh, nếu hết phải tự lo liệu.
Chia xong mỗi nhà dọn đi hết, mẹ Diệp cũng thấy nhẹ nhõm không phải lo bữa ăn hàng ngày cho nhiều người nữa, tiết kiệm được nhiều công sức.
Diệp Diệu Đông sau khi về từ nhà cũ liền đưa vợ con về nhà mới, rồi mới đến nhà A Chính, tên này ngày mai cưới vợ, tối nay mở tiệc rượu.
Hôm qua mới ăn tiệc chuyển nhà của anh, hôm nay lại tiếp tục ăn tiệc, ngày mai còn tiệc cưới chính thức.
Tiệc rượu buổi tối không có gì đặc biệt, cũng là một bàn đầy hải sản, chỉ là chất lượng thực phẩm không tốt bằng tiệc cưới, nhưng cũng rất phong phú.
Diệp Diệu Đông đưa phong bì đỏ xong ngồi chung một bàn với đám bạn, rồi ăn uống thoải mái, rót rượu cho nhau.
Lúc đó Mập vô duyên hỏi một câu: "Sao A Uy và Chuột lại không đến thế?"
Mọi người đều dừng đũa, nhìn nhau, rồi bàn tán.
Trong nhóm thân thiết chỉ có mấy người họ, nhưng còn một số bạn bè quen biết khác, chỉ là không chơi thân mà thôi.
Hôm qua Diệp Diệu Đông dọn nhà mà không thấy bóng dáng họ, chỉ nhờ người đưa phong bì trước, lúc đó cũng có người hỏi, chỉ là có người nói họ có lẽ bận việc gì đó thôi.
A Chính thờ ơ nói: "Phong bì hôm qua cũng nhờ người khác mang tới, nói bận không rảnh, nên họ không đến."
Anh em kết nghĩa mà đám cưới quan trọng thế này còn cố ý không đến ăn tiệc, Mập không hài lòng nói: "Thần kinh, bận cái gì chứ? Giận dai thế? Đã lâu như vậy rồi mà."
Người ta chỉ cần đến cho có mặt, uống vài chén rượu, nói vài câu rồi đi cũng xong, đâu phải chuyện lớn, não họ mọc ở mông à?
Mọi người cảm thấy hơi lạ: "Sao thế? Bọn mày cãi nhau à?"
"Cũng chẳng có gì, nếu đã nói không rảnh thì không rảnh thôi." Diệp Diệu Đông thờ ơ trả lời.
Anh cảm thấy A Uy là người hướng nội, bình thường ít nói, luôn bị bỏ qua, có lẽ trong lòng ẩn chứa sự bất mãn tích tụ theo năm tháng, nên một giọt nước tràn ly mới bùng nổ, không thể kiểm soát được mà phát ra một cách triệt để như vậy.
Chuột vốn thân thiết với anh, nghe lời anh, hai nhà cũng gần nhau, một người không đến thì cả hai đều không đến.
Thôi, cuộc đời vỏn vẹn mấy mươi năm, hợp thì đến, không hợp thì tan, mặc dù tiếc nhưng trái đất cũng không chỉ quay xung quanh một người.
Mọi người cũng đang bàn tán, khi nào về sẽ hỏi lại, tại sao không đến.
Chuyện này tạm thời gác lại đã. Uống đến lần thứ ba, ăn gần hết rồi, mọi người ôm vai, vỗ lưng tạm biệt nhau, hẹn giờ ngày mai quay lại, rồi ai về nhà nấy.
Diệp Diệu Đông lảo đảo bước về nhà, nhà A Chính cách nhà mới của anh khá xa, đêm xuống cả làng yên tĩnh lắm, dọc đường càng đi càng vắng, đèn đường cũng hiếm, chỉ có gió thổi đung đưa cành cây, tiếng xào xạc thoang thoảng vào tai anh, nhưng anh cũng không sợ.
Vừa đi đến ngã ba đường cát, anh nghe thấy tiếng nói thì thầm, nhìn theo tiếng động thì thấy ngôi nhà sáng đèn, không phải là nhà anh bán cho bà con Lâm Tập Thượng à?
Chẳng lẽ họ chọn đây làm căn cứ đại bản doanh?
Anh do dự không biết có nên làm ngơ đi thẳng về nhà hay không, thì thấy một người từ con đường nhỏ bên cạnh ùa ra, còn xách hai cái thùng, anh phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, lập tức núp vào lối nhỏ giữa hai ngôi nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận