Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 160: Trứng rùa biển(2)

Chương 160: Trứng rùa biển(2)Chương 160: Trứng rùa biển(2)
"Ha ha ha... có phải cậu không hài lòng với bản thân không, thế nên mới cần đến trứng rùa biển?" A Chính đứng bên cạnh cười nhạo Tiểu Tiểu rồi bị anh ta đạp cho một phát vào chân, hai người đuổi đánh nhau.
"Chết tiệt! Ông đây đã có cả con rồi, cậu còn dám nghỉ ngờ tôi à?"
"Ha ha ha ha..."
"Mẹ kiếp, cậu thử đứng lại xem ông đây có đánh chết cậu không..."
"Hai tên ngốc này!" A Quang nhìn bộ dạng đuổi bắt nhau của bọn họ thì trợn mắt, lẩm bẩm.
Anh ta vốn định từ bỏ tìm kiếm trứng rùa biển mà đào sò hến ở trên các tảng đá ngầm, lúc vừa mới rời thuyền, anh ta thấy đầy rẫy những loại vỏ sò trên bãi đá, không ngờ rằng khi anh ta vừa xoay người lại thì thấy các đó không xa như có dấu vết của động vật bò sát từ khóe mắt.
Anh nhanh chóng tiến lên vài bước, quả nhiên là có, nhưng mà đã bị mấy cái dấu chân của hai cái tên ngốc kia phá hủy.
Sau khi lẩm bẩm trong miệng một câu, anh ta lần theo dấu vết đánh dấu thử đào một chút, vừa đào chưa quá sâu, anh ta đã đào được một quả trứng rùa biển, lập tức vui mừng.
"Ha ha ha, tôi cũng tìm được tổ trứng rùa biển rồi!"
"Hả?"
Hai người đuổi bắt nhau chạy lại, ngưỡng mộ nhìn A Quang.
"Từ khi nào mà cậu có vận may này rồi?"
"Chắc có thể là từ khi rời xa hai tên ngu ngốc các cậu, vận may của tôi cũng tốt lên?"
"Cút..." Cậu cho rằng bọn họ là kẻ ngốc, nhưng người khác lại cảm thấu các cậu mới là đồ ngốc, Diệp Diệu Đông lúc này đang cảm thấy như vậy, ba người bọn là những tên ngốc.
Anh không thèm xem bọn họ đùa giốn, mà mang theo một cái thùng rỗng và kìm gắp than định tới xung quanh bãi đá phía trước tìm kiếm một lát.
Hàng bên trên bãi đá không chạy thoát được nên không cần nóng vội, dù sao thì nơi này cũng chỉ có mấy người bọn họ, hôm nay thủy triều xuống tương đối sớm, thời gian vẫn còn dài, đợi một lát rồi từ từ chia nhau ra cũng được.
Kết quả anh liên tục bắt được ba con cua xanh lớn, năm con cua đá mà ba tên kia vẫn còn đang tìm trứng rùa biển, thật đúng là không biết phải nói thế nào.
"Đừng tìm trứng rùa đen nữa, các cậu còn phải kiếm tiền mua thuyền nữa đó, quên rồi sao? Tôi đã tìm được ba con cua xanh lớn rồi mà các cậu vẫn còn loanh quanh ở đó sao?"
"Hả? Nhanh như vậy sao?"
A Quang vội vàng chạy tới, dù sao thì anh ta cũng tìm được một tổ 82 quả trứng, vậy là đủ rồi, nên làm việc quan trọng thôi.
Hai người còn lại thấy cũng đành từ bỏ tìm kiếm, chỉ có thể đợi đến khi có thêm thời gian rồi tìm.
"Aiya, cậu nói xem nếu lúc chúng ta trở về thả lưới ở quanh đây thì có thể bắt được rùa biển không? Dù sao thì hòn đảo nhỏ này trông có vẻ hay có rùa biển lui tới, đúng lúc tôi cũng mang theo chài cá đĩa bay." A Chính vẫn chưa từ bỏ ý định.
40 năm sau, rùa biển sẽ là động vật được bảo vệ cấp hai của quốc gia, nhưng bây giờ thì không phải.
Diệp Diệu Đông liếm khóe miệng, năm 82 không có kiêng ky gì, canh rùa biển cũng rất bổ dưỡng: "Muộn một chút rồi quay lại thử vận may xem."
"Vốn đang muốn mang theo lưới để đề phòng lỡ như có hàng tốt, bây giờ cũng chỉ có thể dùng nó xem thử có bắt con rùa biển nào không."
"Ra biển trước đi, đừng lãng phí thời gian nhớ mong nữa, tôi lại bắt được Thạch Cửu Công và hai con hải câu nhỏ rồi đó."
"Tốc độ của Đông Tử nhanh thật đó, tôi cũng tìm được hai con cua đá và một con chim đen bị mắc cạn." A Quang cũng lớn tiếng nói."
"Không phải hàng tốt thì cậu không cần nói ra đâu." Tiểu Tiểu dùng kìm gắp than gắp con cua xanh lớn đang trốn trong khe nứt giữa hai hòn đá ra: "Mẹ kiếp, con này trông cũng phải được hai cân đấy."
Anh ta vui vẻ giơ chiếc kìm gắp than lên cao, vừa đi đã thấy có hàng lớn nên tâm trạng rất sung sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận