Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 993: Hàng không đúng bản (length: 26888)

Bên tai toàn là tiếng kinh hô của nhóm người chèo thuyền.
Diệp Diệu Đông tay bưng bát cơm, vậy mà kinh hãi siết chặt miệng bát, cơm trong miệng còn không kịp nhai đã nuốt xuống, cổ nghẹn căng lên, một tay ôm cổ, chật vật lắm mới nuốt trôi.
“Mẹ nó! Hai chiếc thuyền mà va vào nhau, chẳng lẽ không biết chết người sao, ông đây suýt nữa bị nghẹn chết!”
“Ôi trời, cũng không biết ai gây ra chuyện đụng nhau này?”
“Đang yên đang lành sao lại đột ngột dừng lại, chiếc thuyền kia cũng quá đáng, không có ai ở khoang điều khiển nhìn sao? Đêm hôm khuya khoắt vốn ánh sáng đã yếu, thật quá hãi hùng.”
“Trời vừa sụp tối chưa bao lâu mà...”
Diệp phụ cũng phát hiện động tĩnh bất thường gần đó, từ khoang điều khiển bước ra, lớn tiếng hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Sao hai chiếc thuyền lại va vào nhau?”
Diệp Diệu Đông uống một ngụm nước mới nói: “Không biết, chúng ta đang ăn cơm trò chuyện, còn nói hiếm khi thấy hai chiếc thuyền, ai ngờ họ lại đâm sầm vào nhau.”
Người chèo thuyền nói thêm, “Không phải, là một chiếc đột ngột dừng lại trước, chiếc kia đổi hướng không kịp nên đâm phải.”
Người khác nói: “Giờ sao đây? Chúng ta có cần thu lưới, rồi lái qua xem thế nào?”
Diệp phụ nói: “Ta gọi cho lão Bùi hỏi xem sao đã, nếu qua đó thì đi cùng nhau.”
Diệp Diệu Đông nói: “Được thôi, vậy cha cứ gọi đi, tiện thể thu lưới lên luôn, dù gì cũng phải qua đó xem sao.”
“Cũng không biết có bị hư hỏng gì không nữa…”
“Chắc chắn có vấn đề rồi, tốc độ nhanh như vậy đâm thẳng vào, người thì không sao, thuyền chắc chắn có chuyện, giờ thì mắc kẹt ở đó không nhúc nhích, chắc bọn họ cũng gọi cứu viện rồi nhỉ?”
“Rất có thể...”
Mọi người bưng bát cơm, cầm đũa chỉ trỏ về phía mặt biển, không màng cả ăn cơm.
“Trước cử hai người thu lưới đi, đừng có ngó nghiêng nữa, ăn cơm thì tranh thủ ăn, dù sao cơm ăn bằng miệng, không phải bằng mắt.”
“Vậy ăn trước đã, nên ăn cơm cứ ăn cơm, nên thu lưới cứ thu lưới, lát nữa còn phải qua đó xem.”
“Ai ai, việc gì cứ làm trước…”
Mọi người nghe lời Diệp Diệu Đông, nhiệt tình hưởng ứng, có điều ánh mắt vẫn luôn dán vào chiếc thuyền đánh cá phía xa.
Nhưng mà trời đã tối đen, chỉ nhìn thấy ánh đèn cam yếu ớt trên thuyền, từ xa trông cũng không thể nhìn rõ tình hình chiếc thuyền, chỉ có hai đốm sáng thỉnh thoảng lay động.
Đông Thăng hào chầm chậm lái về hướng hai chiếc thuyền đâm nhau, vừa đi vừa thu lưới, Bội Thu hào cũng theo sau.
Diệp Diệu Đông ăn xong cơm nước, nhìn mọi người thu lưới, không có việc gì liền lên khoang điều khiển hỏi cha.
“Bác Bùi cũng đến, đang ở sau.”
“Ừ, vừa gọi cho lão ấy, thu lưới xong thì cùng nhau qua xem sao, chiếc thuyền kia cũng vừa phát tín hiệu cứu viện.”
“Chúng ta cũng cẩn thận chút, đừng đến quá gần, miễn thuyền không chìm thì người không bị gì đâu, vừa nãy giờ chắc cũng chưa lâu, đèn trên thuyền vẫn còn, có khi va vào đá ngầm cũng không biết chừng.”
“Cha cũng nghĩ vậy, không thì làm sao đột nhiên dừng lại, hại chiếc kia không phòng bị đâm phải.”
“Hôm nay lại đúng rằm, đúng lúc nước xuống, triều rút đến cạn nhất, có thể mực nước xuống thấp, mấy tảng đá ngầm ở đáy biển nổi lên, nên dễ va vào?”
Diệp phụ tập trung nhìn về phía trước, lắc đầu, “Khó nói, cứ qua đó xem thế nào đã.”
Diệp Diệu Đông không nói gì, ra khỏi khoang điều khiển, đứng trên đà nhìn thẳng phía trước.
Lưới đánh cá trên boong tàu đang từ từ được thu lên, và khi đến gần hơn, hắn phát hiện chiếc thuyền đánh cá phía trước hơi nghiêng, mũi thuyền chếch về hướng đông nam.
Còn chiếc thuyền còn lại thì đầu đã nhô lên, chồng chéo như muốn đè lên chiếc thuyền đánh cá bên dưới, thành tư thế "Điệt La Hán", đồng thời nghiêng về hướng tây.
Hai chiếc thuyền có chút giống tư thế vuông góc, tình hình không ổn, đều đang nghiêng về một bên.
"Mẹ kiếp, hai chiếc đều nghiêng, chẳng phải làm thuyền chìm nhanh hơn sao? Một cơn sóng lớn ập đến, chắc hai chiếc đều lật úp, trách gì mà đứng yên một chỗ, chiếc nào cũng không di chuyển được.”
Có lẽ thời gian trôi đi, độ nghiêng sẽ càng nhỏ, cho đến khi nước tràn vào boong tàu, chiếc thuyền sẽ chìm, vậy là xong.
Hắn đứng trên đà nhờ ánh sáng yếu ớt nhìn được một chút, còn những người chèo thuyền bên dưới cũng dần thấy rõ hình dạng hai chiếc thuyền, bắt đầu bàn tán.
Bội Thu hào cũng vừa thu xong lưới, hai chiếc thuyền lúc này có vẻ như đang đi song song, chắc người trên thuyền đều thấy cả.
Hắn quan sát tình hình xung quanh, liền đi vào khoang điều khiển nói với cha.
Diệp phụ ngạc nhiên, "Đều chồng lên nhau? Lại còn cùng nghiêng một bên, vậy nếu đến lúc cứu viện không kịp, chẳng phải cùng nhau chìm sao?"
“Cha liên hệ với cục hàng hải chưa? Giờ mình ở vị trí nào?”
“Cũng loanh quanh khu vực thành phố thôi, bọn họ đều phát tín hiệu cứu hộ rồi, nên ta chưa liên lạc.”
“Chúng ta cũng xin trợ giúp thêm xem sao, ai biết sao mà lại đâm nhau, đã thấy thì mình giúp liên lạc một chút đi.”
“Được, ta gửi tín hiệu cứu hộ ngay đây.”
Hai chiếc thuyền ngày càng gần, đến gần nơi xảy ra sự cố thì họ giảm tốc độ, duy trì khoảng cách hai ba mươi mét trôi dạt xung quanh, đồng thời, Diệp Diệu Đông cũng cho phất cờ, nhắc nhở tàu bè cẩn thận khi đi qua đây.
Hai chiếc thuyền gặp nạn đã sớm chú ý đến có hai chiếc thuyền của họ đang ở đó, thấy họ tiến đến thì thở phào nhẹ nhõm.
"À! Là chiếc thuyền hôm qua đi thu hoạch!"
"Ai? Đúng là chiếc thuyền hôm qua… Sao lại đâm nhau?"
"Có khi muốn về cảng?"
"Nhưng đâu cần chạy nhanh vậy?"
“Đương nhiên là muốn nhanh, chợ đầu mối mở cửa trong đêm, chủ yếu bán hàng lúc rạng sáng, mà chậm thì hết lượt.”
Diệp Diệu Đông cũng thấy rõ, chiếc thuyền đè lên trên chính là thuyền đi thu hoạch, mũi thuyền cắm vào chiếc kia, đuôi thuyền nổi trên mặt biển, thân tàu nghiêng, vô cùng nguy hiểm.
Còn chiếc thuyền bị đè bên dưới thì nghiêng càng nặng hơn, nhìn như một chiếc tàu vận tải, chở đầy hàng, do nghiêng nên nhiều thùng hàng đã rơi ra ngoài, có thể có vài thùng đã rơi xuống biển rồi.
Tàu của họ vừa đến gần, người trên thuyền đi thu hoạch liền vẫy tay la lớn, “Ở đây! Ở đây!”
Diệp phụ cũng lái tàu về phía đuôi thuyền, định đưa người lên tàu trước, còn Bội Thu hào thì hướng chiếc thuyền còn lại, chuẩn bị đón người của chiếc thuyền kia, chia nhau giải cứu.
Chỉ là khi họ chuẩn bị đón người lên thuyền, đối phương lại từ chối.
"Chiếc thuyền này cùng với số hàng này là hơn nửa gia sản của chúng tôi, giờ chưa thể rời đi, chúng tôi lên thuyền xem xét, để ý biến động thân tàu. Phiền các anh ở lại bên cạnh, có gì cần thì giúp, nếu có chuyện gì thì cứu chúng tôi lên thuyền, được chứ? Sau này chắc chắn sẽ thâm tạ.”
Diệp Diệu Đông cũng hiểu tâm trạng của họ, chiếc thuyền thu hoạch kia chở đầy hàng, chắc họ đang trên đường trở về, tranh thủ cập bờ trong đêm, rồi đưa hàng đến chợ đầu mối để bán.
Hàng chục tấn hàng, cũng phải mấy chục nghìn, họ thu hàng đều trả bằng tiền mặt, việc thu mua trên biển không có kiểu nợ nần, coi như đặt cả nửa gia sản vào đây, nếu chiếc thuyền xảy ra chuyện gì thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Diệp phụ sau khi áp tàu lại gần, cũng bước xuống boong, nghe vậy thì vội vàng dùng giọng phổ thông lơ lớ pha lẫn tiếng địa phương mà nói: “Nên mà, nên mà, trên biển cả đúng là kêu trời trời không hay, kêu đất đất chẳng biết, gặp chuyện nên giúp một tay thôi.”
Diệp Diệu Đông gật đầu nói: “Vậy được, chúng tôi ở lại đây đợi, chờ tàu cứu hộ tới, xem có giúp gì được không.”
Mấy người kia mặt đầy cảm kích.
"Cảm ơn, tối nay đúng là quá đen, cũng may gần đây còn có hai chiếc thuyền của các anh, cũng xem như trong rủi có may, ít nhất lỡ có chuyện, tiền mất nhưng người còn.” Đối phương tự giễu nói.
Thật vậy, biển rộng mênh mông, dù biết bơi thì bơi được bao lâu? Ai biết tàu cứu viện khi nào mới đến?
Nhỡ thuyền mà cứ dần chìm xuống, chưa đợi người đến cứu, bọn họ chỉ có thể vật lộn dưới nước chờ đợi, mà nếu lỡ bơi đi chỗ khác, lệch khỏi vị trí đã báo cứu hộ ban đầu, thì làm sao mà tìm?
“Đợi xem sao, nếu cứu viện kịp thời thì may ra còn giữ được.”
“Mong là vậy.” Diệp Diệu Đông nghi ngờ nói: "Chúng ta lúc ấy đang dùng cơm, vừa hay nhìn thấy hai người các ngươi chiếc thuyền xuất hiện ở đường chân trời, chính ở chỗ này kinh ngạc, buổi tối hôm nay ngược lại là còn có thể nhìn thấy các thuyền đánh cá khác, chỉ là không nghĩ tới các ngươi làm sao đột nhiên đụng phải?"
"Chúng ta vạch ra đường đi của thuyền, cũng đúng lúc đang dùng cơm, không biết sẽ cùng đường đi của thuyền kia xung đột, chờ phản ứng lại đã chậm."
Người đi theo bên cạnh bổ sung một câu, "Vừa mới mắng nhau một hồi, hiểu ra rồi, dưới đáy có đá ngầm, vừa vặn đụng phải lúc nước triều lên, cho nên va phải đá ngầm. Nếu không có chiếc thuyền này, chắc chúng ta sẽ va vào đá ngầm."
"Cũng không biết là may hay là rủi, thuyền chúng ta đè lên trên, dù nói là đang bị nghiêng, nhưng tốt xấu dưới đáy có vật kê, cứu viện kịp thời, thuyền lùi lại một cái có thể bảo toàn."
"Vậy có lẽ đối phương chìm thẳng xuống, độ nghiêng của chúng ta không lớn như vậy, sóng cũng không ổn định, còn có thể rơi ngay trên mặt nước, như vậy thì bảo toàn được."
Chỉ cần mình sống là được, người khác sống chết không quan trọng, nghĩ vậy cũng không sai.
Tốt xấu dưới đáy có vật kê, nếu như nó chìm xuống, thuyền của họ tuy giờ đang nghiêng 45 độ, nhưng chờ nó chìm xuống, bọn họ tự nhiên sẽ rơi xuống mặt nước.
Đại khái tất cả mọi người trên thuyền đều trong lòng mong cho chiếc thuyền kia tranh thủ thời gian chìm xuống, để thuyền của họ ổn định rơi xuống mặt nước.
"Mấy cái đá ngầm này đúng là không có cách nào, biển rộng mênh mông, cũng đâu phải vườn sau nhà mình, sao có thể chỗ nào cũng quen thuộc, phát sinh tai nạn cũng không lường trước được."
"Nói thì nói vậy, chúng ta cũng lơ đãng, cho là không bao lâu là tới bờ, nếu luôn cẩn thận, có lẽ kịp thời đổi hướng, không đến mức trực tiếp đụng vào như thế."
Diệp Diệu Đông gật gật đầu, trời có bất ngờ gió mây, người có sớm tối họa phúc, sự đời vô thường, không có gì là có thể đoán trước được hết.
"Vậy được, vậy các ngươi trước ở trên thuyền xem xét, tiện thể nghĩ cách đối phó, nếu không đợi được thuyền cứu viện, các ngươi xem có thể tự cứu ra sao, thuyền của chúng ta cứ lùi lại một chút, ở bên cạnh chờ sẵn."
"Tốt, phiền toái..."
"Làm phiền, cảm ơn..."
Hắn trong tiếng cảm ơn khách khí của đối phương, quay về khoang điều khiển trước, lùi thuyền ra ngoài, giữ khoảng cách.
Mà Bội Thu hào còn đang dính liền với chiếc thuyền kia, cũng ở đó nói chuyện, chắc chiếc thuyền kia cũng tình huống tương tự, chỉ là xui xẻo bị va đá ngầm làm vật kê.
Bất quá Diệp Diệu Đông thấy bọn họ rất có chuẩn bị, đều đã mặc áo phao, thuyền của hắn thì không có áo phao, không ngờ đối phương lại có áo phao, vẫn rất chu đáo.
Còn Bội Thu hào cũng giống như bọn họ, ý muốn tiếp người lên thuyền cũng tay không mà về.
Lúc này chính chậm rãi hướng về phía hắn, hai chiếc thuyền gần nhau, thả neo trên biển.
Bùi phụ cũng ra đến boong thuyền, nói chuyện với bọn họ.
"Thuyền bên kia nói là thuyền trưởng ngủ gật, liền trực tiếp va vào đá ngầm, sau đó muốn đón bọn họ qua, đều lắc đầu, nói là cứ chuẩn bị ở trên thuyền xem xét tình hình, dù sao thuyền của chúng ta cũng đang ở gần đó, nếu có gì bất trắc cũng không sợ, tối thiểu ở trên thuyền, họ còn có năng lực ứng biến."
"Đúng vậy, có chúng ta ở đây, thân người an toàn đã không có vấn đề, giờ đối với họ là vấn đề tài sản, trên thuyền này đoán chừng cũng chất một nửa gia sản của họ. Thuyền va vào đá ngầm kia là thuyền chở hàng đúng không, trên thuyền toàn hàng?" Diệp Diệu Đông hiếu kỳ hỏi.
"Đúng, xem là thuyền chở hàng, hàng hóa trên boong đều chất cao ngất, phía dưới từng thùng xếp ngay ngắn, bên trên vì va phải đá ngầm, nên đã hỗn loạn, hàng hóa đổ tung tóe, trên thuyền giờ rối tinh rối mù, dường như chẳng còn chỗ để đặt chân."
"Họ cũng không dám lộn xộn, sợ thuyền nghiêng hơn, chỉ có thể ở phía sau thuyền chờ cứu viện, hi vọng sóng nhỏ bớt, thuyền nghiêng chậm hơn."
"Nghe nói cái rương rơi xuống còn đập vào người, thấy có hai ba người đầu chảy máu, chỉ có thể lấy mảnh vải bịt trán rồi ngồi ở đó."
Diệp phụ cũng lên tiếng hỏi: "Có nghe ra người ở đâu không?"
"Nghe giọng thì không phải người địa phương, cũng không biết ở đâu, nói chuyện với họ cũng rất tốn công sức. Mặc kệ họ là ở đâu, chúng ta ở đây xem trước đi, có cần giúp thì giúp một tay, không thì đợi họ thoát hiểm rồi nhận lì xì."
"Không biết đến bao giờ mới có cứu viện... Chúng ta cũng chỉ có thể ở đây đợi mà thôi..." Diệp Diệu Đông châm điếu thuốc, rảnh rỗi buồn chán, vừa chờ vừa hút.
"Chờ xem sao, người khác cứ về nghỉ trước đi, dù sao vừa kéo lên một mẻ hàng cũng được cả ngàn cân, cũng không kéo được bao lâu, cứ để hai người canh là được rồi."
Bùi phụ cũng nói: "Chúng ta cũng vừa thả lưới xuống liền kéo lên, ta cũng muốn về ngủ một giấc, nhân lúc thuyền đang đậu ở đây, không có tiếng máy móc, hiếm khi được yên tĩnh, chắc là ngủ ngon."
"Lát nữa cứu viện đến thì bảo người khác gọi ta là được, đúng là mệt nhọc lái thuyền, nhìn người ta đang gà gật ngủ thì va vào đá ngầm, cũng quá đen."
Nói xong, ông liền sắp xếp cho mấy người chèo thuyền về nghỉ ở khoang nhỏ trên tàu, để lại một người trông coi là được rồi, dù sao họ cũng không có nhiều hàng để canh.
Diệp phụ cũng hỏi Diệp Diệu Đông, "Con có muốn đi ngủ trước không? Đúng là lúc này hiếm khi được yên tĩnh, không có tiếng máy móc."
"Thôi, con vừa mới dậy trưa, ba cứ đi ăn cơm đi, nãy giờ ba cũng chưa kịp ăn."
"Ừ, được..."
Diệp phụ nhân tiện đi ăn cơm trước, dù sao giờ thuyền đang đậu ở đây, cứ chờ cũng không có việc gì.
Diệp Diệu Đông hút hai điếu, tàn lửa nhỏ lúc sáng lúc tối ở đầu ngón tay.
Đợi đến khi điếu thuốc cháy hết, hắn thuận tay vứt xuống biển, lại phát hiện trên mặt biển cách mấy mét có mấy cái rương đang trôi, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn không rõ, nhưng đúng là đang trôi dạt.
"Lại là cái rương!"
Chết tiệt, hắn đúng là có duyên với cái rương sao? Thi thoảng lại nhìn thấy rương ở trên biển, hoặc mò được ở dưới đáy biển.
Ngoài rương thì cũng chỉ có rương.
Chỉ là đồ mở ra thì đủ loại, lớn nhỏ, cái gì cũng có, như mở hộp mù.
Mọi người thấy giờ không có việc gì, ngoài chờ đợi ra thì cũng chỉ có thể đợi, đều nhân cơ hội ngủ bù, ngồi xổm trên mặt đất nhìn quanh, ba của hắn thì đang cúi đầu gắp thức ăn liên tục, hình như chỉ có mình hắn thấy được.
Hắn nhìn chiếc thuyền vừa va đá ngầm cách đó không xa, chắc là lúc chiếc thuyền đó va phải đá ngầm, thân thuyền rung lắc, cho nên bất ngờ rơi xuống một ít đồ xuống nước.
Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, không vớt thì phí.
"Này, thôi cứ kệ chuyện hàng hóa đã, bên kia có mấy cái rương đang trôi, kiếm cây sào tre mà kéo lại xem, xem có vớt được không?"
"Đâu đâu đâu?"
"Ối chà, là hàng rớt từ chiếc thuyền phía trước sao? Mau mau vớt sang đây xem bên trong là cái gì? Thuyền đó là thuyền chở hàng, chắc có vài thứ tốt."
Diệp phụ cầm bát cơm cũng ghé ra mép thuyền, "Là hàng từ thuyền đó à? Chúng ta vớt lên xem trước."
"Cũng được..."
"Còn gì nữa, dù sao cũng rơi xuống biển rồi, họ chỉ cần thoát được hiểm đã là may mắn rồi, còn đâu mà quản mấy thứ hàng đó? Một lát nữa họ còn phải cảm ơn hai chiếc thuyền của chúng ta ấy chứ."
"Đúng đấy, ai mà biết chúng ta nhặt được hàng của họ? Tự họ đánh rơi xuống biển mà, chúng ta cũng là cố ý ra giúp họ, thấy có mấy cái rương trôi thì vớt lên, làm sao?" Người lái thuyền già xoa tay, cầm cây sào tre dài để kéo nó.
"Cẩn thận chút, kéo về phía đuôi thuyền đi, cho cabin đỡ, rồi chúng ta sẽ mang rương lên, đừng để họ thấy."
Từng người một đều đang ngóng ra mặt biển, đợi cứu viện, nếu thấy được thì không trả cũng không hay lắm.
"Được rồi, tôi kéo về đuôi thuyền..."
Cây sào tre dài ba bốn mét rất tiện, phía trên gắn một cái móc, từ từ kéo cái rương về phía thuyền đánh cá.
"Lại dùng đèn pin rọi thử, xem trên mặt biển còn có gì không? Lỡ là đồ quý giá thì sao."
"Rọi hết rồi, vừa nãy nhìn thấy toàn bay mất cả rồi, kéo được mỗi cái này thôi."
Không đợi ba của hắn nói, hắn đã sớm rọi đèn khắp nơi, có mà không lấy, ai mà cần?
Cũng không biết có đáng tiền hay không.
Chờ thuyền công kéo cái rương đến mạn thuyền, hắn cũng đi lại cùng nhau nhấc.
"Ôi, trời ạ, nặng thế, trôi nổi ở trên biển đã chìm một nửa, là đồ chơi gì đây?"
"Đừng có nói nữa, mang lên xem đi."
"Thì đang nhấc đây mà? Nói chuyện cũng có làm chậm trễ việc nhấc hàng của tôi đâu."
Hai người hợp sức, mang một chiếc rương nhỏ vuông vắn lên khoang nhỏ trên tàu bên cạnh, hành lang vốn chỉ vừa đủ một người đi, chiếc rương kê lên vừa vặn chắn ngang lối đi.
"Cứ mở rương ở đây thôi, có khoang nhỏ trên tàu che khuất, không ai nhìn thấy đâu, xem thử bên trong có gì."
"Phải lấy cái kìm để gỡ miếng gỗ này ra..."
"Ta đi lấy..."
Không có việc gì làm, bốn người đều ngó cổ, tràn đầy phấn khởi muốn xem bên trong có gì, đứng cả vào cái hành lang nhỏ chờ mở rương.
"Ngươi nói chiếc tàu này có phải là thuyền buôn lậu không? Cái rương này đựng hàng lậu à?"
"Có thể đấy."
"Nếu thuyền cứu viện đến, chẳng phải họ tóm gọn luôn à?"
"Cho nên, đồ trong rương này không lấy thì phí, mắc gì phải trả? Ngươi biết không Trần Thạch, tên là Trần Thạch, không nhất thiết phải quá thật thà."
Trần Thạch ngại ngùng cười.
"Chẳng qua chúng ta đoán mò thôi, ai biết người ta có khi chỉ vận chuyển hàng bình thường, dù sao mặc kệ, xem trước là gì đã..."
Vừa nói xong, Diệp Diệu Đông liền mở rương.
"Ơ? Rơm rạ?" Vừa mở rương nhìn thấy rơm rạ, hắn liền vội vã lật ra, "Ủa? Đồ hộp? Cá hộp?"
"Hả? Là cá hộp? Lại có cả cá hộp à?"
"Cá mà cũng làm được đồ hộp à?"
"Chẳng phải toàn đồ hộp quýt, đồ hộp đào sao? Còn có cả cá hộp à, cá biển nhà mình mà cũng làm được đồ hộp, là vị gì? Cho ta xem một lọ coi!"
Diệp phụ kinh ngạc đưa tay về phía hắn, nhận lấy một lọ, đưa xuống chỗ có đèn soi để xem xét kỹ càng, tấm tắc lạ lẫm.
"Mấy hôm trước con vừa hỏi ta có biết cá hộp không, hóa ra có thật à? Chậc chậc chậc, đời cá cũng ăn không ít rồi, làm thành cá hộp, đúng là chưa từng nghe."
Diệp Diệu Đông cũng cầm đèn pin chiếu qua chiếu lại lọ cá hộp trong tay, món này hiện giờ không hề rẻ.
"Ta chỉ tiện mồm hỏi thế, cũng nghe người ta nói, ai ngờ lại có thật, bên trong lại là chao à? Đúng là hiếm thấy..."
"Ta nghe còn chưa từng nghe qua, chỉ biết có đồ hộp quýt, đồ hộp đào, cái đồ hộp cá này là lần đầu thấy, món này có đắt không? Trên hộp in hình con cá gì vậy? Ta già rồi, tối mắt kém quá..."
Người lái thuyền cũng tò mò cầm một hộp lên soi xét qua lại, loay hoay.
Diệp Diệu Đông nói: "Là đồ hộp cá đác."
"Cá đác? Cá đác là cá gì?"
"Là cá nước ngọt."
"Thảo nào, làm sao ta chưa thấy, cũng chưa nghe, cá nước ngọt không ăn được, ai thèm ăn, còn cố tình làm thành đồ hộp..." Diệp phụ lắc đầu, chê bai, "Trắng mỡ, còn tưởng là có gì hay ho."
"Không thể thành kiến như vậy, cá nước ngọt cũng có loại ăn ngon đấy."
"Ngoài biển còn ăn không hết, ai thèm ăn cá sông tanh tưởi, trả lại đây, vứt ra biển đi, lấy ra cũng vô dụng. Còn cố làm thành đồ hộp... Đúng là lắm tiền đốt hết à, cá bé tí teo như vậy, bằng lòng bàn tay thôi, cho người ta cũng chê, chúng ta mỗi ngày đều phải đổ đi mấy ngàn cân ra biển, còn có người mang làm thành cá hộp?"
Diệp phụ nhìn thế nào cũng thấy không thể tưởng tượng, chán ghét ném hộp cá trở lại, "Thà vớt được một rương đồ hộp quýt còn hơn."
"Ông còn chưa nếm thử, sao biết không ngon? Cá nhỏ như vậy lại rẻ, phí làm đồ hộp thấp, mới có nhiều lời, biết không?"
"Con thích thì cứ giữ lấy."
"Ông không phải đang ăn cơm à? Mở một lọ cho ông thử một miếng, vừa vặn ăn với cơm."
"Ta không ăn cái này, trên thuyền toàn tôm cá, ta mắc gì lại ăn cái thứ cá nước ngọt này, ai biết cá có tươi không, đồ tươi để đó không ăn lại đi ăn cái này?"
Diệp phụ vẫn chê bai lắc đầu, nói xong lại đi ra mạn tàu, mặc kệ đống hàng này, với ông mà nói, mấy thứ này chẳng có sức hút gì, thà đầy ắp cua còn hơn.
Người lái thuyền cũng lắc đầu, "Đương nhiên là ăn đồ tươi ngon hơn, chúng ta ở bờ biển toàn ăn cá biển, ai ăn cá nước ngọt? Còn tưởng là đồ gì ngon, một con thuyền to vậy, hóa ra toàn chứa đồ hộp cá nước ngọt này."
Diệp Diệu Đông thấy hai ông lão đều chê, cũng bó tay, người già tư tưởng đã ăn sâu vào gốc rễ, rõ ràng đồ hộp cá này không hề rẻ.
"Thôi được, mấy người khỏi chê đi, tôi giữ lại ăn cơm vừa, cá hộp này chỗ chúng ta muốn mua cũng không mua được, giờ toàn để xuất khẩu thôi."
"Mấy người không ăn được đồ tươi, chỉ đành ăn loại này."
"Nếu ông nói vậy, cũng đúng thật, vùng đất liền không có cá biển ăn, toàn ăn cá nước ngọt, có nơi ngay cả cá nước ngọt cũng không có, loại đồ hộp cá nước ngọt này với họ là hàng hiếm, hơn nữa lại là vị chao cũng đặc biệt, không tin tôi mở một hộp cho ông nếm thử?"
"Con vừa bảo là để xuất khẩu à? Sao giờ lại nói vùng đất liền?" Diệp phụ nghe hắn nói đông một câu tây một câu, mặt đầy khó hiểu.
Diệp Diệu Đông có chút nghẹn lời, tuy hiện tại toàn để xuất khẩu, nhưng khu vực đất liền cũng chuộng loại này, mốc thời gian của hắn cũng có chút loạn, chỗ này một câu chỗ kia một câu.
"Thôi đi, tôi nói lung tung mấy câu, ông cứ nghe lung tung là được, làm gì mà kỹ tính vậy."
"Hóa ra là con nói phét, bảo sao, ai thèm ăn cái này."
Ai, Diệp Diệu Đông dứt khoát cầm một lọ ra boong thuyền, lấy dao chặt ra, chuẩn bị cho ông nhìn thấy rồi nếm thử trước.
Cái gì cũng phải thử qua rồi mới nói.
"Nếm thử rồi ông sẽ biết, cá khác thì vị khác, như cá ba lang chẳng phải cũng có đáng đồng nào đâu? Nhưng mà cả nhà tôi đều thích... A..."
Diệp Diệu Đông mở to mắt nhìn, nhìn thấy bên trong hộp đồ ăn bật ra không phải là cá mà là những viên hạt châu đen nhánh, con ngươi như sắp tròng ra ngoài.
Đây là tình huống gì?
Mấy người khác cũng vô cùng kinh ngạc, chẳng phải vừa nói là cá hộp sao?
Lúc đầu mọi người đều định bỏ đi, thấy thế cũng quay đầu tò mò nhìn lại.
"Đây là cái gì? Sao đen bóng như cứt chuột vậy?"
"Chẳng phải cá hộp sao? Sao mở ra lại không có cá, cái này là gì vậy? Trông y như cứt chuột..."
"Cá cá cá cá đâu?"
Diệp Diệu Đông cũng không dám chắc cầm lọ lên xem hình trên hộp, không sai mà, bên trên dán là đồ hộp cá đác, còn có cả hình con cá đác.
"Cái này lừa người à? Bên ngoài dán nhãn cá, mở ra bên trong không có cá."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận