Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1093: Đến (length: 27283)

Gần đến giờ khởi hành, trong đêm hắn thế nào cũng không ngủ được, không biết là do một bát lớn canh gà ăn quá no hay là do trong lòng có chuyện.
Sớm lên giường nằm cứng đơ trong đêm, giữa chừng còn xì hơi một tiếng thật to, làm mình mệt mỏi, cứ tưởng sẽ ngủ ngay, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.
Đến khi nghe thấy tiếng bà mở cửa từ bên ngoài, hắn mới dậy.
Trời khuya vắng lặng, mọi động tĩnh đều bị khuếch đại, nhất là khi hắn đang căng thẳng tinh thần chờ thời gian đến.
Lâm Tú Thanh thực ra cũng ngủ không sâu giấc, tiếng trở mình của người bên cạnh khiến nàng thỉnh thoảng giật mình tỉnh lại, đến khi nghe thấy tiếng động không phải trở mình mà là xuống giường, nàng cũng ngồi dậy theo.
"Muốn đi à?"
"Ừ, đến giờ rồi."
Nghe tiếng bà mở cửa đi ra, hắn biết đã đến lúc, bà giờ này dậy không phải hâm canh gà cho hắn ăn trên đường, thì cũng là luộc trứng gà, chắc lát nữa sẽ tới gõ cửa.
Lâm Tú Thanh cũng lục tục đứng lên mặc quần áo.
Diệp Diệu Đông không ngăn cản, dù sao chuyến đi xa này, so với năm ngoái thì cũng phải hai ba tháng, nàng muốn tiễn thì cứ tiễn.
Hai người đều im lặng, như có điều gì không thể nói, chỉ có bà là nói không ngừng.
Khi ra khỏi nhà, Lâm Tú Thanh mới dặn dò hắn cẩn thận một chút, về sớm.
Nửa đêm, Diệp Diệu Đông bảo các nàng vào nhà, nàng cũng không cố ý tiễn hắn ra bến tàu nữa.
Nếu nàng đi thì bà cũng đi theo, chân các nàng chậm, lại cản trở bọn hắn xuất phát.
Cũng không phải lần đầu đi xa, lần này nàng cũng không quấn quýt.
Thuyền mới của A Quang cũng chỉ là thuyền đánh cá lưới kéo bình thường, trên đó có một cái khoang nhỏ, may mà là thuyền mới, bên trong trống rỗng, có thể chứa khá nhiều đồ, những gì không chứa hết mới phải chồng lên boong thuyền.
Mọi người cũng không có chỗ nghỉ ngơi, chỉ ngồi trên đất hoặc trên đống vật tư.
Ngoại trừ Diệp Diệu Đông, những người khác đều đã từng đi năm ngoái, ngay cả những người chèo thuyền trên Đông Thăng Hào năm ngoái cũng đã được mời đến làm việc.
Sau khi lên thuyền, mọi người đều tự nhiên ngồi lại nói chuyện, hỏi han vài câu rồi ai nấy đều nhắm mắt ngủ.
Đêm khuya, bốn phía tối đen như mực, rất thích hợp để ngủ.
Xuất phát, trên biển chòng chành, Diệp Diệu Đông lại có thể nhắm mắt chợp mắt một lát, chỉ là bên tai toàn tiếng động cơ gầm rú, coi như nửa ngủ nửa tỉnh.
Đến khi trời sáng, mọi người mới lục tục mở mắt, gặm lương khô mang theo.
Đồ dùng đánh bắt cá của Diệp Diệu Đông đều ở trên Đông Thăng Hào, hôm qua mới quyết định đi thuyền của A Quang cho sớm nên cái gì cũng không mang.
Trên thuyền của A Quang cũng không có gì, đồ nghề đánh bắt đã chuẩn bị sẵn ở trên Bội Thu Hào rồi.
Hắn chẳng có gì làm, chỉ có thể sau khi ăn no bụng lại nửa nằm nửa dựa vào bao gạo, gác chân, chán chường nhìn trời xanh mây trắng.
Đến khi A Quang gọi hắn thay ca, hắn mới xuống ổ thay thế.
Những người khác lại học được cách mang theo bộ bài poker, ăn uống xong là bắt đầu đánh, chơi bài cào, mọi người đều tham gia.
A Quang thấy bọn họ chơi bài, liền vội vàng gọi Diệp Diệu Đông thay mình, thấy hắn ủ rũ nằm ở đó không định chơi.
Diệp Diệu Đông thay còn cười nhạo hắn: "Với cái tay thối của ngươi, chắc không phải đi nộp tiền đấy chứ?"
"Chơi nhỏ cho vui thôi, tao chỉ xem, tiện tay đặt hai ván, quan trọng là có tham gia, ai như mày không thích hòa nhập, mọi người đang chơi hăng say, mày thì ngồi đờ ra. Mà đừng có coi thường vận may của tao, giờ tích lũy mấy chục năm, đại bạo phát, chắc chắn thắng tiền."
"Mấy đồng bạc lẻ còn đòi thắng tiền à? Có đưa cho mày hết, mày cũng chỉ thắng được mấy đồng? Nghe bọn chúng hét là biết."
"Đại lão bản Diệp giờ chê tiền lẻ à?"
"Xì."
A Quang càng nói càng xa, đã lại gần chỗ đám người chơi bài, Diệp Diệu Đông cũng không nói gì, thay ca rồi thì đi theo phía sau Bội Thu Hào là được.
Có Bội Thu Hào đi trước dẫn đường, hắn không cần nghĩ, cứ đi theo là xong.
Bên tai hắn ngoài tiếng máy móc, tiếng sóng biển, thì lớn nhất là tiếng ồn ào của đám cờ bạc phía sau.
Diệp Diệu Đông từ khi thay ca không gọi A Quang lại, dù sao hắn cũng không có hứng, cứ để A Quang chơi cho đã nghiền.
Giữa trưa đến gần Chiết Giang, bọn họ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy một hai con sứa trôi nổi, nhưng số lượng cũng không nhiều. Hai chiếc thuyền một trước một sau, căn bản không dừng lại, Bùi phụ cũng đã đi mấy chuyến đường này nên biết, bọn họ cũng ít khi đi đường vòng, trên đường đều toàn lực tăng tốc, thời tiết hôm nay cũng tốt nên so với dự kiến đến nhanh hơn một chút.
Đám người chơi bạc từ sáng ăn một bữa, vẫn đắm chìm trong đánh bạc, đến trưa không ngừng, không cần ăn cơm, bảy tám người đánh từ sáng đến chiều mới chịu kết thúc.
Cả hành trình lực chú ý chỉ dồn vào bài, căn bản không nhìn mặt biển, cũng may là không bị chúng kéo đi bán.
Ven bờ không ít thuyền gỗ nhỏ đang vớt sứa, trên thuyền cũng có bóng dáng con sứa, mặt trời đang ngả về tây, chưa đến lúc tan tầm về ăn cơm, ngư dân vẫn cẩn thận làm việc trên biển.
Diệp Diệu Đông nhìn thấy bến tàu quen thuộc thì cũng yên tâm, sau đó trêu đám người đang la hét: "Bắt bài, bắt bài..."
"Đến rồi à?"
"Đã đến rồi á?"
"Vậy thôi, ván cuối..."
A Quang cũng kết thúc, Diệp Diệu Đông nhìn thấy hắn hai tay đút túi đi tới thì biết là thua tiền rồi, nếu thắng tiền thì tay đã cầm tiền dương dương đắc ý khoe cho hắn xem rồi.
"Thua bao nhiêu?"
"Toàn tại cái mồm quạ của mày, thua ba đồng."
"Tao đã nói đánh bạc không hợp với mày."
"Chơi nhỏ cho vui thôi, coi như giải sầu cho hết một ngày trên thuyền."
"Ai thắng hết?"
"Trần Thạch, đừng nhìn nó lầm lì ít nói, vận cờ bạc lại rất tốt, về sau cứ theo nó mà đánh, đỡ thua hơn. Nó cũng thắng được khoảng tám chín đồng, còn lại người khác thì mới ra quân đã âm tiền rồi."
Diệp Diệu Đông cười ha hả, vừa mới ra khơi kiếm tiền, kết quả tiền chưa kiếm được đã âm rồi.
"Lương của đám này đều giống năm ngoái, về đến nhà mới phát, không thì ra đây một chuyến tiền không kiếm được còn nợ thêm thì chết."
A Quang cũng cười nói: "Đúng vậy, nhưng thi thoảng có lúc cần tiền tiêu, cũng có thể ứng trước."
"Được, lát nữa cập bờ hai ta đi tìm chỗ ở trước, những người khác cứ ở trên thuyền đợi."
"Tìm lại mấy cái phòng năm ngoái thuê được không, dù sao gần cục công an, có gì thì cũng tiện."
"Thị trấn nhỏ này bé tý thế này, chỗ nào mà không gần cục công an?"
Có xe điện ba bánh thì không tới mười phút là đi một vòng, khắp cả nước đều đang trong tình trạng khó khăn, dù là thành phố lớn cũng vậy.
"Hy vọng người ta còn cho thuê, đỡ tốn công."
"Ừm, cập bờ hỏi chút là biết."
Khi bọn hắn đến, mới tầm 3 giờ chiều, đó là nhờ đi đường thẳng không vòng vo, người khác thấy thuyền cập bến đều rất vui, cũng dặn Diệp Diệu Đông lát nữa nhớ gọi điện thoại báo bình an, còn bọn họ lên thuyền kiểm tra đồ đạc trước.
Diệp Diệu Đông cập sát Bội Thu Hào, lúc này chưa hoàng hôn, ít thuyền đánh cá quay về nên bến tàu còn trống, đỗ rất tiện.
Mặc dù thuyền đánh cá đang lênh đênh làm việc ngoài biển, nhưng trên bờ không ít người, đối với trấn nhỏ gần biển, bến tàu coi như khu vực phồn hoa, vì cuộc sống mà bận rộn không ít người, đầu năm nay ai cũng nghèo, chẳng ai muốn đội trời nắng nóng 7 tháng hè để đi tới đi lui dưới mặt trời cả.
Diệp Diệu Đông nhìn con đường ven biển, có thể tưởng tượng được, sau này nếu ở đây xây đê, dọc bờ mở hàng quán chắc chắn sẽ nhiều.
Giữa mùa hè, ngồi bờ biển ăn hải sản, uống bia, ngắm gió biển cũng rất đã.
A Quang cũng hàn huyên với cha mấy câu, nói chuyện một chút rồi đi theo Diệp Diệu Đông tìm chỗ ở.
Hai thuyền đều là người ngoài, đặc biệt là Bội Thu Hào là thuyền lớn, thuyền đánh cá của bọn họ vừa cập bến đã thu hút sự chú ý của người dân trên bờ.
Lúc hai người lên bờ, Diệp Diệu Đông có thể nghe thấy người địa phương bàn tán, nói chắc chắn bọn họ là người năm ngoái đến vớt sứa, năm ngoái Bội Thu Hào cũng rất dễ thấy.
Chờ bọn hắn đi một vòng, thuê mấy gian phòng nhỏ xong xuôi, thì đã là lúc mặt trời lặn, cả một cái trấn nhỏ đều biết chuyện bọn họ năm nay lại đến vớt sứa, cũng may mọi người đều đội mũ.
Cả ngày đều phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, đầu trọc càng không chịu nổi, bọn hắn lo lắng việc để lộ hết đầu trọc ra sẽ làm người trong trấn khiếp sợ, nên tạm thời phải giấu kín đã.
Hai người thuê xong phòng xong thì đi ra bờ biển, nghe thấy người địa phương đang bàn tán.
Ngôn ngữ của bọn họ vốn đã gần nhau, năm ngoái chọn trấn nhỏ này làm nơi dừng chân cũng vì người bản địa nói tiếng Mân Nam pha lẫn tiếng địa phương khác, bọn họ nghe được một nửa hiểu, không cần nói tiếng phổ thông cũng có thể giao tiếp.
Hai người không quan tâm người địa phương bàn tán, dù sao họ muốn bàn tán thì cứ để, không quan trọng.
Sau khi lên thuyền, bọn họ bảo nhóm người chèo thuyền trước tiên mang hành lý đến phòng thuê để xuống, sau đó lại thay nhau chuyển vật tư trên thuyền vào, những thứ cần dùng khi ra biển thì khóa vào trong khoang thuyền.
Trong lúc mọi người vận chuyển đồ đạc, Diệp Diệu Đông gọi A Quang hai cha con hỗ trợ trông coi, còn hắn thì phải tranh thủ trước khi trời tối gọi điện thoại về thôn báo bình an. Trong thôn có nhiều người đang chờ tin của hắn, nghe được tin mọi người mới yên tâm, Diệp phụ nhận được điện thoại liền đi báo cho những người khác, buổi tối sẽ xuất phát như thường lệ.
Chiều hôm đó đi thuê phòng, bọn họ cố ý chọn chỗ gần nhau, một phần vì năm ngoái cũng thuê ở đây, nên năm nay dễ thuê hơn, những người hàng xóm thấy có tiền thì cũng bằng lòng cho thuê lại một hai gian phòng, hoặc là đưa người già sang ở chỗ khác, dù sao cũng chỉ thuê ba tháng.
Diệp Diệu Đông thuê phòng xong thì tiện thể tìm luôn hai người phụ nữ chủ nhà, trả công mỗi người 30 tệ một tháng để họ lo ba bữa cơm một ngày. Nhóm phụ nữ mừng như điên, không ngờ lại có chuyện tốt thế này, vội vàng gật đầu đồng ý.
Công nhân nhà máy làm cả ngày, một tháng cũng chỉ kiếm được 40, 50 tệ, mà họ chỉ cần nấu ba bữa cơm là có tiền, với phụ nữ mà nói thì quá dễ, tiền đưa tới tay sao không kiếm.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa hành lý vật tư xong, bọn họ được ăn bữa tối nóng hổi, ai nấy đều đói như hổ, giữa trưa vì ham đánh bạc mà chưa ăn gì.
Tối nay cả người của hai thuyền đều ăn chung, dù sao cũng đã mời rồi, không sai khiến uổng phí, hôm nay lại được ăn chùa trên thuyền của A Quang một bữa.
“Ngày mai ngươi đến nhà máy sứa à?” A Quang miệng còn ngậm đồ ăn gật đầu, “Ngày mai mua trước ít thuốc lá rượu để đi thăm một ông công an năm ngoái, đợi đến giờ ăn thì đi, người trong sạch giờ đấy cũng tan làm rảnh rang. Sau đó chiều mai lại đi nhà máy sứa xem thử, khoảng chiều tối thì xem ở bến tàu có một hai chiếc máy kéo đang kéo sứa, chỉ là số lượng không nhiều.” “Đúng là không nhiều, nhiều thuyền như thế, một cái máy kéo có thể chứa được bao nhiêu? Vì thế nhà máy cũng chưa làm gì, đợi thêm mấy ngày nữa chắc số lượng sứa mới tăng dần lên.” “Thuyền nhỏ của ngươi đến cũng đúng lúc, nếu ngoài biển không nhiều thì cũng có thể bảo công nhân chèo thuyền gỗ ra ngoài tìm vận may trước, vớt được bao nhiêu thì cứ vớt, ít ra không nuôi không ai cả. Cũng không cần tiền xăng, khác với thuyền của bọn ta, hơi tí là lỗ vốn.” “Chờ cha ta ngày mai đến rồi xem, nếu muốn xuống nước thì cũng phải ngày kia.” “Ừ.” Diệp Diệu Đông thuê hai khu nhà, một khu nhà cho thuê nguyên cả căn cho hắn, một căn có ba phòng, còn khu nhà thuê còn lại thì đặt trước riêng hai phòng, tính ra có 5 phòng.
Hắn định ngủ một phòng cùng với cha mình, dù sao hai cha con là chủ, không cần chen chúc cùng người khác.
Còn 28 người chen chúc 4 phòng, chăn đệm đã tự mang sẵn rồi, chỉ cần một chiếc chiếu và một cái chăn là được, cực kỳ có kinh nghiệm, có điều ban đêm quân số vẫn chưa đến nên mọi người còn có thể ở thoải mái một chút.
Bên phía A Quang 10 người cũng thuê hai phòng, ở cùng nhau.
Họ cũng tiện thể tìm chỗ ở cho người nhà và bạn bè, còn những người từ thôn khác thì họ không quản, dù sao mỗi đội thuyền số người cũng không nhiều, sắp xếp cũng không phiền.
Cũng vì bọn họ đi thuê phòng nên mới được ưu tiên chọn trước, không bị phân tán nhiều, ai cũng muốn tập trung lại một chỗ.
Ngày hôm sau không cần làm việc, sau khi ăn cơm xong ai cũng thư thái nhàn nhã ra ngoài đi dạo, Diệp Diệu Đông cũng không ngoại lệ, nhưng vẫn cho người ở nhà trông coi phòng.
Nhưng mà vào buổi tối thì trấn nhỏ này chẳng có gì hay, trên đường cũng không mấy ai đi lại, cũng chẳng có mấy đèn đường.
Người dân trấn nhỏ cũng đều ngồi hóng mát trước cửa nhà, trong nhà có tivi thì đem ra ngoài cửa cho cả xóm cùng xem, cũng thỏa mãn cái tính khoe mẽ.
Thấy một đám người đang đứng xem tivi, bọn họ cũng sà đến xem cùng, gan cũng lớn thật, nhưng không xem xong thì về ngủ luôn.
Dù sao 2 giờ đêm đã phải xuất phát, cả ngày phơi mặt ở trên biển, căn bản chẳng chợp mắt được.
Diệp Diệu Đông chỉ dạo qua một vòng, thấy đâu đâu cũng đen thui, chẳng có gì đáng để dạo nữa nên sớm trở về đi ngủ, cha hắn vẫn chưa đến, hắn một mình độc chiếm một phòng.
Đến chạng vạng tối hôm sau thì Diệp phụ mang theo cả đoàn đến nơi an toàn.
Ngày tiếp đó hắn cùng A Quang chỉ đi thăm Dương Quốc An, rồi đến nhà máy sứa một vòng, sau đó tính giờ ra bến đợi.
Đoàn quân của họ chắc là do thuyền đánh cá quá nhiều, đi chậm hơn một chút, hôm qua có hẹn 3 giờ, kết quả hôm nay 4 giờ chiều mới đến.
Thuyền vừa cập bến đã làm người địa phương hoảng sợ, cả trấn cộng lại thì chắc gì số thuyền kéo lưới đã bằng họ, người bên bờ ai nấy đều khiếp sợ.
Đặc biệt là thuyền Đông Thăng, lại còn chở cả một đống thuyền gỗ nhỏ trên boong, làm người địa phương suýt rớt cả cằm.
Lúc trước Diệp Diệu Đông đặt thuyền, chỉ nghĩ sẽ làm người khác kinh ngạc một tiếng, nào ngờ lại không làm mình kinh ngạc mà lại làm kinh người địa phương.
Lúc họ dỡ thuyền nhỏ từ trên thuyền xuống thì người trên bờ xúm lại càng nhiều, ai nấy cũng chỉ trỏ vào đống thuyền đánh cá vừa cập bến.
Bọn họ cũng tò mò nhìn người địa phương, tiện tay thu dọn đồ đạc trên thuyền để chuẩn bị xuống.
Diệp Diệu Đông và đồng bọn đứng trên bờ, tiếng bàn tán xung quanh không ngừng lọt vào tai, một số người gan lớn còn chủ động bắt chuyện với bọn họ.
“Mấy người từ đâu đến vậy? Từ chỗ giáp giới Chiết Mân à?” “Chắc chắn không phải, nếu là ngư dân ở chỗ giáp giới thì đâu có chuyện phải thuê phòng trong trấn mình, đi đi về về có phải tiện hơn không, tôi nghe nói là bọn họ thuê ba tháng…” “Vậy à? Mấy người không phải là cố ý đến đánh bắt cạn tài nguyên biển của chúng tôi chứ?” “Này, mấy người có nhiều thuyền thế này, có phải muốn cướp hết tài nguyên bản địa của bọn tôi không?” “Đúng đó, đúng đó, nhiều thuyền vậy, toàn thuyền lớn nữa, cả bến cảng nhà mình chắc cũng chỉ có bấy nhiêu…” Người dân địa phương ồn ào cả lên, Diệp Diệu Đông vội chắp tay khách khí nói: “Mọi người yên tâm, biển cả rộng lớn thế này, bọn tôi sẽ đi xa một chút, không đánh bắt ở ven bờ đâu, chỉ là đến đây bán hàng thôi, chúng tôi bán hàng ở đây thì kinh tế địa phương cũng phát triển mà.” “Thuyền nhỏ của mấy người cũng không ít đâu, đi thế nào cho xa được?” “Bọn tôi sẽ cho thuyền lớn kéo thuyền nhỏ đi xa một chút, không ở ven bờ đâu, sẽ không ảnh hưởng đến ngư dân địa phương vớt cá ven bờ.” “Thật à? Nếu vậy thì cũng tốt…” A Quang cũng móc ra hai bao thuốc lá, đưa cho những người vây quanh họ hút, rồi cũng cười nói:
“Biển cả mênh mông, chúng tôi sẽ ra ngoài khơi đánh bắt, không có đánh bắt gần bờ đâu, tôi thấy chỗ mình phần lớn là thuyền nhỏ, bọn tôi chỉ muốn đến bán hàng trong trấn thì tương đối dễ hơn, chứ cũng không cố tình chọn chỗ này để dừng chân đâu.” “Mọi người cứ tin tưởng là tàu thuyền đi qua cảng thì cũng nhiều mà, tàu thuyền đánh cá cập bến nhiều thì kinh tế của chúng ta cũng tốt lên mà, đằng nào cũng phải chi tiêu mà.” Mọi người chẳng ai quan tâm chuyện kinh tế này nọ, nghe nói không đánh bắt gần bờ, không tranh giành cá với người bản địa, lại thấy hai người bọn họ lịch sự khách khí, thì ai nấy cũng hạ giọng, bớt lớn tiếng đi.
“Mấy người chắc chắn không đánh bắt ở chỗ mình đấy chứ?” “Nhìn cái thuyền lớn kia kìa, có chở thuyền nhỏ đó, đến lúc đó tụi tôi sẽ cho thuyền lớn kéo thuyền nhỏ cùng đi ra biển.” “Thế thì tốt rồi…” Ngư dân địa phương cũng không quá khó khăn, nghe nói là không tranh giành đánh bắt ở ven bờ thì ai cũng gật đầu, nhiều người còn nở nụ cười, bắt đầu ba chuyện không đâu.
Rồi cũng có người đi loan tin là bọn họ định đi đánh bắt xa bờ, chứ không đánh bắt quanh chỗ họ.
Diệp Diệu Đông nhìn phản đối không còn mấy ai, cùng A Quang thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng chưa ra quân đã chết.
Mọi chuyện khởi đầu đã giải quyết xong, còn lại xem tiếp về sau.
Mà người trên thuyền cũng lục tục lên bờ, những người đến từ hôm qua, liền chủ động dẫn đường, đưa bọn họ đến chỗ, dù sao cùng thôn, không thể bỏ mặc.
Bất quá cũng chỉ dẫn họ đến nơi tạm nghỉ, còn lại phải xem chủ thuyền sắp xếp.
Diệp Diệu Đông vẫn đợi ở bờ, chờ thuyền nhỏ của Đông Thăng hào đều hạ xuống biển, dùng dây thừng buộc chặt xong xuôi, mới cùng nhau lên bờ.
Diệp phụ lên bờ hỏi: "Thuận lợi không?"
"Thuận lợi, hôm nay con cũng đi thăm Dương công an với xưởng sứa, may mà ta đến sớm, xưởng sứa nói năm nay tình hình sứa có thể sẽ tốt, mấy ngày nay số lượng đã tăng rõ rệt, nhiều xưởng cũng đã bắt đầu hoạt động sớm, bọn họ có thể cũng muốn hoạt động trước hai ngày."
"Vậy tốt quá, bắt đầu sớm chúng ta cũng có thể sớm kiếm tiền, hoặc nuôi nhiều người thế này, một ngày tốn không ít tiền."
"Đúng là vậy."
Diệp phụ nhìn đám người tụ tập thành một đống nói nhỏ, chỉ trỏ bọn họ, lại kéo Diệp Diệu Đông hỏi nhỏ: "Đội tàu mình đến đây hoành tráng vậy, người địa phương có ý kiến không?"
"Vừa mới có nói qua, nhưng ta và A Quang nói vài câu giải thích, ngược lại không ai nói gì, còn giúp chúng ta truyền đạt ý tứ." Diệp Diệu Đông kể lại chuyện vừa nói cho cha mình nghe.
Diệp phụ gật đầu: "Phải, chúng ta có cướp mối của họ đâu, ta đi gần biển vớt, đâu ảnh hưởng gì đến họ, biển rộng vậy mà, chỗ này toàn thuyền gỗ nhỏ, thấy có hơn trăm chiếc."
"Ừm."
"Trần Gia Niên còn chưa tới sao?"
"Chưa, không biết khi nào đến, dù sao mình đến trước thì không cần quan tâm bọn họ."
"Ừ, không cần quan tâm, tự họ lo thân."
"Về nhà nói chuyện tiếp thôi."
Hai cha con cũng đi theo đại quân, tách đám người ra đi về phía phòng trọ.
Họ đi rồi, dân chúng xung quanh vẫn còn bàn tán, nhưng cũng chỉ thêm một chút liền ai làm việc nấy.
Chuyện của người khác có quan trọng mấy cũng không bằng chuyện của mình, nhưng chuyện này cũng như gió lan khắp ngóc ngách của trấn.
Việc bọn họ đến trấn không ảnh hưởng đến người bình thường, chỉ có ngư dân với ngành công an mới chú ý họ, dù sao cũng liên quan đến lợi ích bản thân, may mà lúc ở bến tàu họ cũng khách khí, cũng kịp thời biểu lộ sẽ đi gần biển, ngược lại không gây ra sóng lớn gì.
Bất quá, ngành công an tối hôm đó đã đến tìm, nói chuyện với họ, chắc cũng bị đoàn người cùng tàu đánh cá đông đúc của họ làm kinh hãi.
Một lượng lớn người lạ xuất hiện, công an địa phương lo ngại vấn đề trị an, quan tâm cũng là bình thường.
Diệp Diệu Đông và A Quang cũng trình bày toàn bộ tình hình, họ chỉ là ngư dân đánh bắt cá bình thường, thành thật, đàng hoàng.
Công an sau khi nói chuyện, cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò bọn họ an phận, đừng gây sự.
Diệp Diệu Đông và họ sau khi công an đi cũng an ủi mọi người, ai nấy thấy công an đến cửa đều căng thẳng tinh thần, dân sợ quan, từ xưa đến nay đã khắc sâu trong bản chất của dân chúng.
"Sợ muốn chết, ta còn tưởng muốn đuổi chúng ta đi, không cho ta ở trấn, thì chuyến này coi như xong."
"Sao có thể? Ta có gây chuyện gì đâu, ta chỉ là ngư dân đánh bắt, có thể nào không cho ở trấn chứ."
"Chột dạ a, ta đầu trọc..."
"Còn may lúc lên bờ đều đội mũ, không thì, ta thật sự nghi ngờ bọn họ đến bắt chúng ta đi hỏi chuyện..."
A Quang cười lớn ha ha, "Ha ha ha ha ... . Thật sự là... Còn may không có lộ đầu trọc, không thì, mấy chục cái đầu trọc, công an còn phải đề phòng, mới vừa đến cửa đâu phải tay không, mà là đến mang theo súng."
Diệp Diệu Đông cũng cười khoái trá, "Ha ha, chắc sẽ tưởng phe phái nào nguy hiểm tập trung toàn người mới ra tù ở một chỗ, còn là khủng bố tập kích, ảnh hưởng trị an xã hội, ảnh hưởng đoàn kết nhân dân."
Nho Nhỏ trêu ghẹo: "Chính ngươi là phần tử khủng bố còn gì, nếu mà bắt ta, ta sẽ đẩy ngươi ra."
Hắn đắc ý, "Ta dám nói, sáng sớm bọn họ lôi ta ra, chiều sẽ phải mời ta về."
"Ngươi giỏi."
"Đó là."
"Vậy có phải hay không ta nên che đầu trọc cẩn thận lại, đừng tùy tiện lộ ra cho người ta thấy không? Nếu lộ ra, dân chúng không bị dọa chết, công an chắc phải sợ trước."
"Đội mũ chứ, làm việc ngoài biển không đội mũ thì phơi chết sao? Về nhà thì thích làm gì thì làm."
"Vậy Đông Tử, xưởng sứa bắt đầu sớm, chúng ta có cần phải hoạt động sớm không?" Diệp Diệu Bằng lo lắng hỏi.
Diệp Diệu Hoa cũng hỏi: "Hôm qua ngươi đã đến, hôm nay có đi xem cái chỗ rãnh biển đó chưa? Chỗ đó giờ có hàng không?"
"Linh tinh vài con, cũng muốn đến xem qua, trong lòng cũng phải nắm được, sáng nay cũng bận không vớt được, còn phải trở về làm việc, ngày mai mang đi vớt, nếu không nhiều thì ra ngoài biển tùy tiện tìm xem thôi."
Nhưng Đông Thăng hào của hắn mang thuyền nhỏ đến rãnh biển rồi không động, tránh lãng phí dầu, nhân tiện hiện tại rãnh biển không có nhiều sứa, hắn cũng có thể tổ chức người chèo thuyền xuống vớt nhím biển trước.
Thuyền nhỏ ra khơi tìm sứa, thuyền lớn vớt nhím biển, không trễ việc nào, chí ít cũng kiếm được tiền sớm hơn người khác.
A Quang cũng nhớ tới, năm ngoái lúc chuẩn bị kết thúc, Bội Thu hào đều vì tốn dầu không lời, mà nghỉ sớm, Đông Tử ở đây liều mạng vớt nhím biển, nếu không vì mọi người đều muốn về nhà, hắn ở lại có thể kiếm nhiều hơn nữa.
"Cái nhím biển của ngươi ..."
"Muốn cùng đi không?"
"Mẹ, lại muốn thấy ngươi kiếm tiền."
"Còn chưa biết thế nào, ngày mai đến xem rồi tính, sáng nay cũng không rảnh xuống nước xem."
"Đến lúc đó cũng cho ta xuống xem hình dáng nó thế nào."
"Không vấn đề."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận