Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1038: Mấy chục ngàn cân một lưới (length: 38612)

Mọi người chậm rãi thu dây thừng, đồng thời quan sát dấu vết hoạt động của cá mập trắng khổng lồ, chỉ là hai con cá mập trắng khổng lồ đó đi theo thuyền bơi một lát rồi biến mất.
Bọn họ tìm kiếm xung quanh, nhìn khắp mặt biển hai bên mạn thuyền đều không thấy tăm hơi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Đi rồi... Đi rồi hả?"
"Đi rồi, không thấy đâu nữa?"
"Đi rồi thì tốt, vừa rồi bị con đó đụng một cái, sợ chết khiếp..."
"Cá lớn vậy mà cứ gặp hoài, vùng biển sâu này nguy hiểm quá..."
"Sớm biết vậy không cần thu lưới, cứ thả xuống biển, còn tưởng nó sẽ quấn quýt..."
"Không sao, thu rồi thì cứ thu, lát nữa sửa soạn rồi thả lưới tiếp."
Mọi người an tâm trở lại, đều cho rằng hai con cá mập trắng khổng lồ đó chỉ vô tình đi theo tàu cá, giờ đã đi rồi.
Ai ngờ đâu, họ vừa mới thả lỏng cảnh giác chưa được bao lâu, thì nghe tiếng va chạm ở đuôi tàu, sau đó tàu cá bị đâm lùi một đoạn, tất cả mọi người đều bị va quật ngã nhào, ngã xuống boong tàu.
"A! Nó chưa đi, chạy ra đuôi tàu rồi!"
"Ở đuôi tàu kìa..."
"Đi xem thử..."
Không ai ngờ rằng nó lại chạy ra đuôi tàu đánh lén, mọi người vừa định thần lại liền lập tức đứng dậy đi về phía đuôi tàu, chỉ để lại hai người đang giúp thu lưới.
Diệp Diệu Đông cầm thương trong tay, đứng ở lối đi nhỏ trên cabin tàu, nhìn thấy rõ ràng ở đuôi tàu có hai con cá mập trắng khổng lồ đang bơi theo sau.
"Sao sao sao... Làm sao đây? Đông... Đông ca?"
Một người lái thuyền khác nói: "Hay là bắn súng dọa chúng một cái?"
"Chờ xem đã, lát nữa xem có tấn công không, có tấn công thì sẽ bắn."
Hắn không tiếc đạn, chỉ lo cá mập trắng khổng lồ sẽ nổi điên, một hai con thì không sao, lỡ triệu hồi cả đàn thì phiền phức.
Chủ yếu là kỹ thuật đóng tàu bây giờ cũng không tốt lắm, không có loại tàu đánh cá bằng thép chắc chắn như sau này, đây vẫn chỉ là tàu gỗ có pha thêm tấm sắt.
Chiếc thuyền này hắn mới mua được không lâu, còn muốn dùng mấy chục năm nữa, vẫn là nên giữ gìn cẩn thận.
"Chuyện gì thế này? Ban ngày còn tốt, sao tối đến lại đụng phải hai con cá lớn như vậy, trước đó nó còn đi vòng vòng quanh tàu gần nửa tiếng."
"Cũng bình thường thôi, càng vùng biển sâu thì xác suất gặp cá lớn càng cao, cứ nhìn xem sao đã, đừng căng thẳng..."
Hắn vừa dứt lời, một con cá mập trắng khổng lồ lại bất ngờ nhảy khỏi mặt nước, đồng thời nhảy lên tàu.
"Ôi trời!"
"Nhanh... Lùi lại... Lùi lại..."
"Cẩn thận..."
Ba người hoảng hốt vội lùi về sau hai bước, né sát vào cabin.
Cá mập trắng khổng lồ nhảy lên boong tàu làm chiếc thuyền cũng khẽ rung lắc, nó quá lớn, nhìn tầm năm mét, nửa người trên boong tàu, đuôi vẫn ở dưới nước, nó vùng vẫy giãy giụa rồi lại rơi xuống nước.
Ngay sau đó, con kia cũng nhảy lên theo, nó dùng sức quá mạnh, đâm sầm vào cabin, chiếc thuyền lắc mạnh hơn một chút, cũng may lần này họ đã chuẩn bị, đứng vững được, không bị loạng choạng mất thăng bằng.
Đồng thời, con cá mập trắng khổng lồ này cũng rơi xuống boong tàu, nó ngọ nguậy đắc ý rung thân, cũng có ý định trượt xuống nước như con trước.
Chỉ là lần này, Diệp Diệu Đông đã phòng bị trước, lúc nó xoay mình thì phanh phanh bắn hai phát vào miệng nó.
Đồng thời, hắn cũng hô lớn: "Bắn súng!"
Trần Thạch cũng làm theo, bắn hai phát vào miệng con cá mập lớn.
Việc này làm con cá mập trắng khổng lồ đau đớn lăn lộn trên boong tàu, một người lái thuyền khác thấy vậy cũng nhanh tay lẹ mắt chộp lấy chiếc gậy tre đầu móc sắt bên chân, nhân lúc nó há mồm phát cuồng thì đưa đầu móc vào miệng nó, rồi móc vào hàm trên của nó.
Người lái thuyền phấn khích hét lớn: "Móc được rồi, móc được rồi... Mau giúp ta..."
"Ta thao, thúc, gan anh lớn thật..."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa để súng xuống một bên, vội vàng đưa tay giúp.
Trần Thạch cũng vậy.
"Kéo không nổi... Nó cứ giãy dụa đòi xuống nước... Nặng quá... Nặng quá..."
"Không kéo nổi..."
Không thể nào kéo nổi, chỉ có thể theo nó phát cuồng lăn lộn trên boong tàu.
Con cá mập này quá lớn, quá nặng, một hai tấn cũng có, sức người của bọn họ căn bản là vô phương.
Ba người vừa mới bắt tay ra sức kéo thì máu từ miệng cá mập trắng khổng lồ càng lúc chảy ra nhiều hơn, thấm ướt cả boong tàu.
Vì đau đớn, nó giãy dụa không ngừng, quá nửa boong tàu phía sau đã nhiễm máu của nó, đồng thời kích động lũ cá mập trắng khổng lồ dưới biển cũng điên cuồng tấn công tàu cá, bộ dạng hung tợn đáng sợ hơn.
Mùi máu tanh lại càng dễ khiến cá mập phát cuồng.
Thêm vào vết thương ngày càng lớn, còn có bốn viên đạn bắn trúng khoang miệng, con cá mập trắng khổng lồ nằm trên boong tàu càng phát cuồng hơn, ba người căn bản không thể ghìm được nó.
Mùi máu tanh nồng nặc xung quanh bọn họ, kích thích con cá mập trắng khổng lồ dưới biển điên cuồng há miệng cắn vào động cơ...
Mọi người đều ngây người nhìn con cá mập trắng khổng lồ thứ hai, tay cũng quên không dùng sức nữa.
Khi tay họ nới lỏng ra thì gậy tre bị con cá mập trắng khổng lồ giãy giụa kéo mạnh một cái, trực tiếp tuột khỏi tay họ, cùng với con cá mập bị thương giãy dụa trượt xuống nước.
Ba người cũng là ngư dân lâu năm nên tay chai sạn một chút, tuột tay thì cũng thôi, chứ hai người còn lại thì khá trẻ, tuy trên tay cũng có vài vết chai nhưng vì gắng sức quá nhiều cộng thêm ma sát nên lòng bàn tay hơi rát bỏng đau.
Nhưng mà lúc này họ cũng không còn tâm trí lo tay đau nữa, đều trừng mắt nhìn con cá mập trắng khổng lồ đang cắn vào động cơ, nó lắc lư nửa thân dưới nước, có ý lật úp tàu cá.
May mà tàu cá chỉ bị lắc lư qua lại chứ không bị ảnh hưởng gì lớn, ban đêm trời êm gió lặng, còn nhỏ hơn nhiều so với bất kỳ lần ra khơi nào có sóng gió trước đây.
"Lần này thì làm sao đây? Cắn vào động cơ rồi, coi chừng nó hư mất..."
Diệp Diệu Đông lại cầm súng lên, nhắm thẳng vào con cá mập trắng khổng lồ kia.
"Muốn bắn sao?"
Trần Thạch cũng luống cuống tay chân cầm súng lên nhắm theo, chờ lệnh hắn là nổ súng.
Lúc Diệp Diệu Đông chuẩn bị nổ súng thì con cá mập trắng khổng lồ bị bắn lúc nãy lại nhảy lên, chỉ là lần này nó không nhảy về hướng hắn, mà nhảy về hướng lối đi nhỏ bên kia, tàu lại bị va chạm một cú mạnh rồi rung lắc.
Đồng thời, phía bên kia cũng phát ra tiếng kêu lên.
Diệp Diệu Đông lập tức hét lớn: "Sao vậy! Bên kia làm sao?"
"Cá mập! Cá mập... Cá mập nhảy lên..."
"Có một con cá mập lớn nhảy lên... Toàn là máu..."
Người lên tiếng là hai người lái thuyền khác, lúc nãy còn đang giành nhau thu dây thừng, chắc là đã thu hết lưới rồi nên họ cũng ra xem tình hình, chỉ là khi đi ra lối đi nhỏ phía bên kia thì đụng phải con cá mập trắng khổng lồ đang phát cuồng nhảy lên tàu.
"Còn sống không? Nó còn cử động không?"
"Nó đang động đậy, toàn là máu..."
"Nó bị kẹt lại! Hình như kẹt lại rồi."
"Hình như thân thể nó lớn quá nên bị kẹt trong lối đi nhỏ!"
Phía đối diện liên tục hô to.
Diệp Diệu Đông nghi hoặc hỏi: "Thế nào gọi là kẹt ở lối đi nhỏ?"
"Lối đi nhỏ chật quá, cả thân nó nhảy lên nên vừa vặn bị kẹt ở đó, đang xoay xở không ra, không đi tới được mà cũng chẳng lui được..."
Hắn kinh ngạc, lập tức sai một người lái thuyền chạy tới xem thử.
Cá mập trắng khổng lồ nếu như bị mắc kẹt thì trong vòng mười phút chắc chắn sẽ chết.
Nó dùng phương pháp hô hấp nhờ va đập để lấy dưỡng khí, nó bơi nhanh vì lỗ mũi hút nước biển vào qua mang, mang cá lọc lấy dưỡng khí chuyển vào phổi, vì thế nó ngủ cũng phải bơi, chỉ cần không di chuyển thì trong 10 phút sẽ chết.
Lúc này vẫn còn một con cắn vào động cơ, hắn không thể ra được, nhưng mà con này trông có vẻ hơi đau đớn? Thân mình lắc lư nhiều hơn, càng điên cuồng hơn?
"Trần Thạch, rọi đèn pin một cái, chiếu cho rõ một chút."
Trần Thạch vội vàng buông súng xuống, móc trong túi ra chiếc đèn pin to chiếu thẳng vào con cá mập trắng khổng lồ.
"Chảy máu!"
"Đúng đúng đúng đúng..."
"Là nhiệt độ động cơ quá cao, làm khoang miệng nó bị dính liền, không thoát ra được? Hay cũng có thể lúc nãy con kia nhảy lên làm rung lắc, khiến miệng nó bị kẹp chặt hơn? Không thoát được lại bị bỏng?"
"Thế thế thế... Thế thì... Làm... Làm gì?"
Diệp Diệu Đông nhắm mắt vào mắt nó, "Mỗi người một viên, ta bắn mắt trái, ngươi bắn mắt phải."
"Được thôi."
Trên tàu có đèn, chỉ là độ sáng ở đuôi tàu không lớn lắm nhưng vẫn thấy rõ được.
Phía lối đi nhỏ đối diện vẫn tiếp tục kinh hô liên hồi, nhưng hai người bên này vẫn nhìn chằm chằm con đang cắn vào động cơ, đồng thời họ cũng phải tập trung vào con mắt để bắn.
Có điều kỹ thuật hai người đều không tốt lắm, lại thêm nó đang lắc lư, viên đạn đầu tiên không trúng mắt mà chỉ trúng vào đầu nó, khiến nó càng đau đớn phát cuồng, thuyền lắc lư mạnh hơn.
"Tiếp tục!"
Hai người liên tiếp nổ súng, rốt cuộc sau khi bắn ba bốn phát mới trúng mắt, mà đầu cá mập trắng khổng lồ này thì phần đầu máu tươi chảy ròng, dường như bị máu kích thích, nó nhe răng lộ ra vẻ hung tợn, miệng đầy răng sắc nhọn đều dính một mảng lớn máu, trông càng thêm dữ tợn.
"Ý của Đông ca là..."
"Kiếm cây gậy thô một chút, cầm hai cây tới, dài một chút, dùng sức mà đánh, tiện thể cũng nói với người ở hành lang bên cạnh một tiếng, bảo họ cũng cầm gậy đánh chết con cá mập trắng khổng lồ, bất kể có bị kẹt hay không."
"Vâng, vâng..."
Trần Thạch lập tức làm theo, đồng thời cầm hai cây côn đến ra sức gõ vào con cá mập trắng khổng lồ đang kẹt trên động cơ.
Diệp phụ đang trên boong tàu theo dõi động tĩnh hai bên, thấy hai con cá mập trắng khổng lồ bị đánh đến gần như chỉ còn thở thoi thóp, tim cũng hơi yên tâm.
Vừa rồi vì thuyền liên tục bị va chạm lắc lư, ông còn gọi điện thoại cầu cứu người thân, nhưng người thân đang ngủ, người lái thuyền thay ca thì giờ này đã lái thuyền chậm rãi đến gần, khoảng cách giữa các thuyền cũng không xa.
Cũng may có hai thuyền cùng đi đánh bắt, có thể nương tựa vào nhau, nếu không thì vừa rồi đúng là hết hồn. Trước đây thấy cá lớn như vậy, người ta đều đi từng đàn, cũng không biết gần đây có một đàn hay không.
Cũng may có chiếc Bội Thu hào ở bên cạnh, ít nhất còn có đường lui, chí ít tính mạng có phần được bảo vệ.
Diệp phụ thấy hai con cá này có vẻ không còn nguy hiểm, liền cho dừng thuyền, tiện thể chờ Bội Thu hào tiến đến, cũng may vừa rồi đã thu lưới, lúc này dừng thuyền cũng không có gì đáng ngại.
Những người khác cũng chạy đến chỗ Diệp Diệu Đông, "Chết chưa?"
"Không biết, nhìn thì có vẻ không động đậy, nhưng ai biết đã chết hẳn hay chưa, cứ chờ một lát rồi đến gần."
"Lớn như vậy chắc không chết dễ thế được, đợi thêm một lát, chờ nửa tiếng nữa xem sao. Hai con này đều bị súng bắn chết sao?"
"Cũng gần như vậy, mà cũng đúng là trùng hợp, một con bị bắn bốn phát thì nổi điên lên nhảy nhót, kết quả mắc kẹt trên hành lang chật hẹp. Con này cũng bị con kia dính máu phát cuồng, nhảy lên cắn vào động cơ, động cơ này tuy có gió biển thổi, nhiệt độ không cao lắm, nhưng ngậm một lúc thì gió biển không thổi tới được, nhiệt độ sẽ tăng cao."
Ngày hè nhiệt độ có khi lên đến tám chín chục độ, sờ thử đại khái đầu ngón tay sẽ bỏng, mùa đông gió biển thổi thì cũng tầm 50, 60 độ.
"Thế thì đúng là tình cờ... Cá lớn thế kia dọa người quá, ta tưởng ngươi có cách, còn tưởng cho chúng ăn chút gì là nó đi."
"Cho ăn chút gì? Vậy chắc phải ném ta cho nó ăn thì nó mới đi, hai con này là cá mập trắng khổng lồ đó cha, ngươi đánh giá ta cao quá rồi."
"Ha ha... Ha ha..." Diệp phụ cười ngượng hai tiếng, "Ta thấy ngươi mấy lần đối diện với cá lớn như vậy còn không sợ, còn ném cho chúng ăn, xong con nào cũng rất ngoan ngoãn, ta cứ tưởng hai con cá mập này vào tay ngươi cũng sẽ như vậy?"
Diệp Diệu Đông liếc ông một cái sắc lẻm.
Cũng may ông không phải người ngu, còn biết phân biệt cá gì, không có ngu ngốc mà làm theo cách nuôi cá, nếu không thì có lẽ cánh tay cũng mất, đến cho nó ăn luôn ấy chứ.
Cá mập trắng khổng lồ thuộc loại cá mập nổi tiếng nhất, cũng là loại cá mập ăn thịt lớn, quan trọng là nó không hề hiền lành.
"Người với người khác nhau, cá với cá cũng khác."
"Biết rồi, mà không hiểu sao hai con cá này tự dưng đi theo sau chúng ta, hết cả hồn, nãy còn vây quanh thuyền cá lượn vòng hơn nửa tiếng."
"Mấy người có tấn công nó không? Nếu không thì, theo lý mà nói, nước giếng không phạm nước sông, vậy thì nó sẽ không vô duyên vô cớ tấn công thuyền chúng ta."
"Vừa rồi có ai đó hình như cầm gậy dài chọc xuống, định đuổi chúng đi, như là đâm vào mắt hay chỗ nào ấy, ánh sáng không tốt, ta cũng không thấy rõ."
"Sau này gặp loại cá lớn này thì tốt nhất đừng để ý tới nó, cứ kệ nó, bình thường nó sẽ không chủ động tấn công thuyền đánh cá hay tấn công người, đi theo một hồi, nó sẽ tự động bỏ đi, ngươi mà tấn công nó thì nó sẽ trả thù, cũng may chỉ có hai con, chứ mà kêu cả đàn đến thì thật sự xong đời."
"Cả đàn!" Diệp phụ hoảng hốt, "Vậy ta tranh thủ rời khỏi đây càng nhanh càng tốt."
"Bội Thu hào sắp đến rồi, chờ nó tới đây thì mình nói một tiếng rồi cùng đi nhanh."
"Được, được..."
Thuyền đánh cá đứng yên không nhúc nhích, con cá mập trắng khổng lồ này nửa thân trên boong tàu, nửa thân vẫn còn treo trong biển, không động đậy, nếu thuyền đánh cá đi thì chắc sẽ trượt xuống nước.
Với thân hình to lớn thế này, nó không thể nổi trên mặt nước, sẽ rơi thẳng xuống đáy biển.
Hắn vất vả lắm mới giết được nó, cũng không thể để mất trắng, con cá mập trắng khổng lồ to lớn này cũng đáng giá không ít tiền. Cá mập trắng khổng lồ so với cá mập thường thì thịt sẽ ngon hơn một chút, không bị chua như vậy, có thể kho tàu hoặc chế biến thành các loại thịt nguội, vây cá thì có thể làm vây cá, da có thể thuộc da, gan có thể chế dầu cá, xương hàm và răng làm đồ trang sức, toàn thân trên dưới đều có giá trị.
Cứ để nó treo đấy thêm mấy phút cho chết hẳn, nghĩ đến con bị kẹt ở hành lang bên kia, hắn gọi cha cùng sang xem.
Bốn người lái thuyền tay đều cầm gậy, đứng xa xa, không dám tiến tới, dù con cá mập trắng khổng lồ đã không động đậy, toàn thân là máu, bọn họ vẫn không yên tâm thỉnh thoảng lấy gậy chọc hai cái, hỏi một cách không chắc chắn.
"Chết hẳn chưa?"
"Ta thấy chắc chết rồi."
"Vẫn là cứ đợi đi, to như vậy, cứ để nó ở đấy lát cũng không sao..."
"Cũng đủ dọa người rồi, không ngờ lại bị kẹt chết ở đây."
Diệp Diệu Đông đi đến chỗ bọn họ, nhìn vào lối đi nhỏ, đèn pin rọi tới rọi lui, cá mập trắng khổng lồ đầy người máu làm đỏ cả boong tàu.
Con này đúng là mắc kẹt cực kỳ chặt ở chỗ hành lang, trách sao nhảy lên thì không nhúc nhích được, cứ tưởng sẽ trượt xuống nước, chắc giãy dụa mấy cái rồi chìm thôi, ai ngờ sinh mệnh lực vẫn rất mạnh, còn có thể nhảy lên, còn muốn trả thù.
Giờ coi như là tự tìm đường chết.
Nếu không phải hai con cá mập trắng khổng lồ này tấn công thuyền cá, chắc chắn hắn cũng không ra tay độc ác, có thể thả đi, tất nhiên thả luôn thì với thân hình lớn như vậy, đối đầu với chúng, muốn giết chúng cũng không phải chuyện dễ.
Chủ yếu là sợ đưa cả một đàn cá mập trắng khổng lồ đến tấn công thì phiền phức, nhất là mùi máu tươi, rất dễ dẫn dụ cá lớn.
Chờ Bội Thu hào đến gần, nói chuyện xong là lập tức đi.
Tiện thể cũng đợi thêm vài phút cho hai con cá này chết hẳn, mang con ở trên động cơ xuống trước, nếu không thuyền mà rung một cái thì nó sẽ rớt xuống.
"Con ở trên động cơ kia chết chưa?" Người bên cạnh hỏi.
"Chết rồi, để phòng vạn nhất thì cứ treo nó đó một lát."
Mọi người đều gật đầu, thực sự muốn tiến lên kéo hai con cá mập này lên boong cũng là việc của bọn họ, mạo hiểm là bọn họ chịu, cứ chậm rãi thôi, ông chủ không vội thì bọn họ cũng không vội.
"Hai con cá mập trắng khổng lồ này nhìn chắc cũng tầm một hai ngàn cân nhỉ?"
"Chắc là có, lúc nãy ba người chúng ta cầm móc móc vào miệng nó, ba người cùng hợp lực kéo mà không giữ nổi, không cho nó trượt xuống biển không được, sau cùng vẫn là do nó nhảy lên, khỏe cực kỳ."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Chú gan thật là lớn, ta còn chưa nghĩ đến phải bắt nó thì chú đã dám cầm gậy trúc ôm lấy miệng nó rồi, to thế này mà vùng vẫy thì chúng ta đâu giữ được."
"Ha ha, lúc ấy cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ muốn thử xem sao, cũng đã bắn nó mấy phát, đánh cho nửa sống nửa chết, nếu để nó trốn xuống nước thì tiếc quá, nên liều một phen."
"Vận may tốt nên nó mới nhảy lên, to thế này mà kẹt lại thì giữ cũng không nổi, dù trúng đạn ai cũng không dám tới gần. Dưới nước còn một con đang nhìn, lỡ mà đến gần chút, bị con ở dưới đáy nước nhảy lên cắn thì có khi mất tay mất chân hoặc là mất mạng luôn ấy chứ."
Nếu không có con ở dưới nước thì con thứ nhất trúng đạn, có lẽ họ còn có thể dùng cây gậy to và dài, mọi người hợp lực tấn công nhiều hơn, may ra còn có thể đánh chết rồi mang lên thuyền.
Con này kẹt cứng ở hành lang cũng coi như lật ngược tình thế.
"Dù sao không để chúng nó thoát là được."
"To như vậy chắc cũng tầm một hai ngàn cân, bán được bao nhiêu tiền nhỉ?"
"Khó nói, cá lớn thế này đâu dễ bắt, cũng không biết giá bao nhiêu, phải đợi người ta trả giá."
"Cá mập lớn thế, toàn thân trên dưới đều có tác dụng, trực tiếp tính theo cân một cân một hào thì một hai ngàn cân cũng đáng một hai trăm đồng chứ nhỉ?"
"Thế cũng khá, còn có thể kiếm được nhiều tiền vậy, cá mập bình thường cũng không có đáng bao nhiêu."
"Chắc cũng đủ bù cho hai mẻ lưới..."
Mọi người trên boong tàu bàn tán về hai con cá mập trắng khổng lồ, Bội Thu hào chẳng mấy chốc đã lái tới, ở đó hô lớn, hỏi họ có sao không.
Diệp phụ chạy sang phía họ vừa cập vào để nói chuyện, giao lưu với những người trên thuyền bên cạnh.
"Không sao, không sao, đã giải quyết rồi, cảm ơn anh..."
Đối phương trên thuyền, nhóm người chèo thuyền nhao nhao nằm sấp trên thuyền nhìn qua, cầm đèn pin chiếu tới chiếu lui.
"Đã chết rồi sao?"
"Ối trời ơi, cá lớn như vậy nhảy lên thuyền cũng quá dọa người đi? Đuôi thuyền con này là thế nào? Bị kẹt vào động cơ rồi sao?"
"Hình như là?"
"Sao mà làm nó chết được? To như vậy, có vẻ không dễ giết?"
"Còn tốt không sao là tốt rồi, hai con cá chết rồi là được."
Diệp phụ cũng hướng bọn họ hô lớn: "Vừa mới bắt chết, hiện tại mùi máu tanh nặng quá, sợ sẽ hấp dẫn cá lớn khác tới, chúng ta mau rời khỏi đây đã rồi tính."
"Được, tốt quá rồi, vậy chúng ta rời khỏi đây trước, dù sao không có việc gì là tốt rồi."
Diệp phụ phất phất tay với bọn họ, rồi lại chạy tới hỏi Diệp Diệu Đông, "Cái con trên động cơ kia gỡ xuống trước đi?"
Diệp Diệu Đông móc đồng hồ trong túi ra, liếc nhìn, từ lúc không động đậy tới giờ cũng đã hơn mấy phút, cả đầu lẫn đuôi cũng có mười mấy phút, chắc là chết hẳn rồi.
"Mấy người cứ chọc thử xem, sẽ không có chuyện gì đâu, giúp ta kéo cái con ở đuôi thuyền lên trước, thu dọn xong rồi chúng ta rời đi."
Mọi người nhao nhao đáp ứng, đều cầm gậy trúc chọc thử trước, xác định triệt để không động đậy mới cầm lưới vây tiến lên.
Bọn họ lo rằng sơ sẩy, không ổn định trọng lượng, sẽ trượt cá xuống nước thì lỗ to, dù sao con cá này thể tích rất lớn, trọng lượng cũng rất nặng.
Hai người bọn họ xuống đáy nước, dùng một tấm lưới cố định phần đuôi con cá mập trắng khổng lồ rồi mới trèo lên, từng chút một trùm lên đầu cá.
Ngay sau đó, mới tốn sức lột miệng nó khỏi động cơ, nhìn kỹ thì trong miệng đúng là bị nướng chín một mảng lớn, hơn nữa hàm trên còn bị kẹt lại, há to quá không khép vào được, lại vì đau do nhiệt độ cao mà phát cuồng hơn, cuối cùng mới bị đánh chết.
Vì hình thể quá lớn, khi mọi người lôi nó khỏi động cơ, đúng là bị trượt xuống biển, nhưng còn may là đã sớm chuẩn bị, lưới đánh cá một đầu kia cố định trên thuyền, dây rất dài, mọi người đã sớm cột dây vào các vòng nổi trước rồi, sau mới nhờ máy móc từ từ thu vào.
Diệp Diệu Đông cũng kiểm tra động cơ xem có bị hư hại không sau khi con cá lớn thoát ra khỏi đó.
May mà vẫn hoàn hảo, hắn mới yên tâm, nếu không vẫn phải gọi tàu Bội Thu tới kéo.
Mà nghĩ lại, có hai chiếc thuyền chiếu ứng lẫn nhau trên biển làm việc, hệ số an toàn quả thật được nâng cao rất nhiều, nhỡ có chuyện gì thì cũng không cần đợi cứu viện mấy tiếng.
Diệp phụ thấy động cơ không có vấn đề thì về khoang lái, tiện thể mang hai khẩu súng về cất kỹ.
Còn ở bên kia, mọi người lúc máy móc thu cá cũng chạy ra đầu lối đi nhỏ, hoặc đẩy hoặc kéo từng chút kéo con cá từ trong lối đi nhỏ ra.
Khi đưa hai con cá lớn lên hết boong thuyền rồi thì ai nấy đều mệt đến thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại.
"Vất vả rồi, vất vả rồi, mấy người vừa nãy xuống nước người ướt hết rồi, tranh thủ đi gội nước, lau mình đi, thay bộ đồ khác vào, kẻo gió biển thổi lại cảm, dù nói là mùa xuân, nhưng trên biển vẫn còn rất lạnh."
"Thật tốt tốt, được, vậy chúng tôi đi tắm trước, chỗ này mấy người cứ lo liệu trước."
Diệp Diệu Đông vẫn cầm dao, trước rạch cho cá mập trắng khổng lồ chảy hết máu.
Thuyền lại một lần nữa nhổ neo, tàu Bội Thu chạy phía trước, tàu của họ cũng gắng sức đuổi theo, mọi người lúc này ai cũng không thả lưới, chạy ra khỏi vùng biển này rồi tính.
Trên boong tàu còn vương vãi không ít tôm cá, vừa rồi tiện tay kéo lên được, lúc ấy ai cũng không rảnh lo tới mấy thứ đó, trong khi hắn cho cá chảy máu, trong mắt những người khác đều có công việc, không cần ai nói cũng tự cầm giỏ bắt đầu gom lại số hàng còn vương vãi trên boong tàu.
Mọi người lại bắt đầu rỉ rả trao đổi.
"Hơn nửa đêm lại làm một màn như vậy, hại mọi người chẳng có tâm tình ngủ nữa."
"Bây giờ chắc cách vùng biển kia cũng khá xa rồi."
"Vừa rồi cái khoảnh khắc nó nhảy lên thật sự dọa chết người, há miệng to hoác, mấy cái răng nanh kia, tôi còn tưởng trực tiếp muốn cắn vào đầu tôi chứ, cũng may chúng ta chậm một bước, không có lại gần như vậy."
"Đúng đó, may mà lúc đó chúng ta còn chưa lại gần lối đi nhỏ, không thì đè lên người chúng ta, nhìn nó hung dữ vậy chắc bị xé rách một mảng thịt rồi."
"Có thể lắm chứ, đúng là phúc lớn mạng lớn."
"Cá ở ngoài biển này nhiều thật đấy, thỉnh thoảng lại gặp được đàn cá, thỉnh thoảng lại thấy được con cá to như vậy."
"Thà là gặp đàn cá còn đỡ, chứ gặp cá mập hung dữ như vậy, mấy lần nữa chắc hồn vía đều bay hết, vừa nãy nó thật sự đập ngay trước mắt tôi, sợ cái miệng há to đó rơi xuống đầu tôi mất, tôi vẫn còn chưa sống đủ."
"Ha ha ha, đây là đại nạn không chết ắt có hậu phúc..."
"Mong là vậy, chờ về phải bảo vợ nấu cho tôi hai quả trứng chần nước sôi giải xui."
Diệp Diệu Đông trước đó đứng một bên khác, không biết tình hình bên này, lúc này nghe họ nói vậy mới thấy thật nguy hiểm.
Con cá to như vậy, đột nhiên phát cuồng nhảy lên boong tàu, đúng là hơi đáng sợ, lại còn nửa đêm, ánh sáng không tốt.
"Thuyền mình đi xa xôi, cá lớn như này ba ngày hai bữa gặp là chuyện bình thường, trước đó còn gặp cá voi sát thủ với cá voi lưng gù lớn hơn nhiều. Gặp cá lớn như vậy, kỳ thực cũng không có gì, miễn là nước giếng không phạm nước sông, bọn chúng cứ bơi ở đáy biển, còn chúng ta thì cứ làm việc của mình, không liên quan đến nhau, một lát là bọn chúng đi thôi, ngàn vạn lần không được đi trêu chọc chúng."
"Chẳng qua là thấy nó áp sát quá gần, hơn nữa cứ quanh quẩn bên mạn thuyền, nửa đêm lại sợ có chuyện gì nên mới thử cầm gậy chọc xem có đuổi đi được không, ai ngờ giống chọc trúng tổ ong vò vẽ vậy."
"Lần sau gặp cá lớn đừng quan tâm tới chúng nó."
Hai người đều dạ vâng.
Diệp Diệu Đông rạch cho cá xong rồi quẳng trên boong tàu, cũng giúp gom đồ trước, chờ hai người kia tắm xong ra sẽ gọi họ hợp sức lôi vào kho cá.
Thuyền cũng không ngừng tăng tốc chạy, không biết đã đi được bao xa, hắn đoán chắc phải hai ba hải lý, dù sao cũng cảm giác tốc độ thuyền chậm lại.
Ngẩng đầu lên, thấy tàu Bội Thu cũng đã giảm tốc độ và thả lưới lần nữa.
"Chuẩn bị thả lưới." Diệp phụ đứng trên nóc đài chỉ huy hô to.
Diệp Diệu Đông cũng thấy không sai biệt lắm có thể thả lưới trước, vừa kéo lưới vừa đi về phía trước.
Nhìn số hàng trên boong cũng không còn nhiều, hắn giao cho người khác từ từ xử lý, còn mình thì lên đài lái thuyền đổi ca cho cha.
Vì hai con cá mập trắng khổng lồ, bọn họ đều đã vất vả hơn hai tiếng, hiện tại đã hơn 2 giờ, cũng gần đến lúc đổi ca cho cha đi nghỉ, hắn lên lái thuyền.
Diệp phụ buông xuôi được chuyện hai con cá mập trắng thì cũng hơi mệt mỏi buồn ngủ, liên tục ngáp, vừa nãy toàn dựa vào thuốc lào để tỉnh táo lại.
Đông tử đến thay ca thì cũng vừa lúc.
Diệp phụ xuống boong tàu ngó hai con cá mập trắng đang nằm trên boong một chút, giúp mọi người cùng nhau lôi hai con cá vào kho, mọi người mới chia ca trực ngủ bù.
Diệp Diệu Đông vừa lái thuyền vừa hút thuốc, nghĩ xem hai con cá này nên đem lên bờ bán hay là bán cho thuyền thu mua?
Hai con cá này cũng thuộc loại hàng quý, nhưng nếu đem lên bờ bán thì có chút được không bù mất.
Đi đi về về thêm việc buôn bán sẽ mất nửa ngày, nửa ngày mà không gián đoạn thì có thể kéo được ba bốn mẻ lưới, mất thời gian như vậy hơi thiệt, mà vừa rồi mẻ lưới vừa kéo lên kia cũng giá trị đấy, hôm nay coi như cũng tạm được, không quá tệ.
Đợi đến khi hắn hút hết điếu thuốc thì hắn từ bỏ ý định, vẫn là đợi xem tình hình hai ngày tới thế nào rồi tính.
Hắn không ngờ là, sự quyết đoán đến nhanh như vậy.
Ba tiếng sau, trời vừa rạng sáng, mặt trời mọc lên thì kéo được một mẻ lưới bình thường, nhưng rồi lần sau thả lưới lại bất ngờ đại bạo lưới!
Bạo đến nỗi không thể nào bạo hơn, đến máy kéo lưới cũng không kéo lên nổi.
Trên mặt biển, cảnh bình minh rực rỡ như một bức tranh tráng lệ, ánh mặt trời màu vàng vẩy xuống mặt sóng lấp lánh, tạo thành từng mảnh từng mảnh gợn sóng màu vàng lấp lánh.
Hải âu bay lượn trên trời, phát ra những tiếng kêu vui vẻ, phảng phất như đang chúc mừng một ngày mới đến.
Ở phía xa trên biển, mặt trời mới mọc giống như một quả cầu lửa khổng lồ, chiếu sáng cả thế giới, vạn vật trên biển đều được nhuộm một màu vàng kim, trông hết sức mỹ lệ.
Khung cảnh bình minh tuyệt đẹp này, lúc mới ra biển mấy năm trước hắn đã muốn có cơ hội mang A Thanh ra ngắm, nhưng mãi tới giờ vẫn không có cơ hội.
Mỗi lần hắn ra biển đều là kéo lưới làm việc, chứ không phải đi chơi, cố tình đi dạo chơi ban đêm thì càng không thể.
Đứng trên đài lái tàu ngắm xong bình minh trên biển, hắn mới thu hồi tâm thần nhìn về phía boong tàu, những người chèo thuyền sau khi đổ lưới cá vừa kéo lên thì lại tiếp tục thả lưới xuống.
Trên boong thuyền hàng nhìn qua thì không có gì đặc biệt, ước chừng tầm ba nghìn cân đổ lại, một ít cây rong và rác rưởi cũng không ít, đồ có ích chắc chỉ khoảng một nửa.
Đám thuộc hạ cũng đang nói chuyện, chủ yếu là Trần lão Thất thao thao bất tuyệt, Trần Thạch thì lắng nghe, thỉnh thoảng đáp vài câu, nhìn cà lăm có vẻ tốt hơn chút ít.
Có lẽ cần tiếp tục luyện tập nói, phải mất một thời gian dài hoặc vài năm nữa mới có thể từ từ đỡ hơn.
Cũng may hiện tại hắn được làm người chèo thuyền, mỗi tháng hơn chục đồng tiền lương, địa vị trong nhà chắc chắn tăng cao, cà lăm thì sao chứ, cà lăm mà kiếm được tiền là tốt rồi.
Thời buổi này, một chút khuyết tật về thể chất cũng không khiến người ta khó chấp nhận như vậy, vẫn là câu nói cũ, lấy chồng thì được ăn mặc cơm no, chỉ cần người đó thật thà, chịu khó làm ăn, lại kiếm được tiền thì mặc kệ ngươi có cà lăm hay không, no bụng mới là quan trọng.
Diệp Diệu Đông nhìn một lúc bọn họ sắp xếp hàng hóa xong thì lại trở về khoang lái.
Với hắn mà nói, một ngày nhàm chán, buồn tẻ lại bắt đầu.
Cơn kích thích đêm qua cứ như một giấc mộng.
Cái gạt tàn thuốc miếng sắt đơn sơ trên bàn điều khiển đã được hắn thay bằng vỏ hộp cá trống, cái này sẽ dùng tốt hơn, khi rũ tàn thuốc sẽ không làm vương vãi trên bàn điều khiển.
Hơn nữa cha hắn hút tẩu, tàn thuốc bay ra cũng có thể hứng hết vào bên trong, dung lượng lại lớn.
Sau một đêm, nó đã đầy tàn thuốc và vỏ quýt, hắn phải đợi lúc cha hắn đổi ca xong thì mang đi đổ.
Trong lúc buồn chán, hắn cứ ngồi trong khoang lái rung chân, tiện thể nhìn ngắm mặt biển, lúc rảnh rỗi lại ngắm phong cảnh xung quanh, cho đến 8 giờ 30 thì cha hắn mới thong thả đến, thay ca cho hắn.
"Ta ăn cơm nước xong xuôi rồi, ngươi đi ăn đi, ăn xong rồi ngủ, chỗ này ta trông."
"Ta còn đang thắc mắc sao đến giờ này mà ngươi còn chưa đến thay ta."
"Tỉnh dậy sớm rồi, chỉ là ngồi chờ cơm chín, nếu không phải đến thay ngươi, thì tí cơm chín rồi ngươi lại phải sang thay ta."
"Nhiều nhất cũng chỉ hơn 10 phút hoặc nửa tiếng nữa là kéo mẻ lưới này lên được rồi."
"Ừ, biết rồi, ngươi xuống bảo mọi người chuẩn bị một chút, lát nữa kéo lưới."
"Được."
Diệp Diệu Đông nhường chỗ lại cho cha, tiện tay cầm hộp cá làm gạt tàn thuốc ra, định xuống đổ, rồi rửa sạch mang lên sau.
Mọi người đều ăn điểm tâm hết rồi, chỉ còn lại mình hắn, trong nồi một đống hải sản nhìn chẳng mấy ai đụng tới, bát tôm khô xào dưa muối mang từ nhà thì đã thấy đáy.
Hộp cá đặt trên thuyền cũng không ai động tới, mọi người đều không coi nó là thứ gì đặc biệt, muốn ăn thì ăn đồ tươi mới.
Hắn tiện tay chan một bát cháo, cũng không biết đám trứng cá muối của Lâm Tập Thượng còn cần nữa không, nhiều ngày rồi vẫn còn ở nhà hắn, từ khi bán hộp cá cho hắn, thì người kia cũng bặt vô âm tín, sau tiết Thanh minh là không thấy đâu nữa.
Thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến lãnh đạo còn không khó gặp bằng hắn.
Hắn ăn điểm tâm mà trong lòng lại oán thầm, suy nghĩ vẩn vơ.
À, đúng!
Hắn chạy đi gõ cửa khoang thuyền, "Chuẩn bị kéo lưới."
Hai người lập tức ngồi dậy từ trên giường, vừa chạy vừa mặc áo khoác đi ra.
Diệp Diệu Đông tiếp tục bưng bát cơm, chạy đến xem bọn họ kéo lưới, kết quả nửa ngày vẫn chưa kéo được.
"Mẻ này có vẻ kéo hơi chậm."
"Có phải do con cá mập trắng khổng lồ đêm qua không, nên động cơ hỏng hay thế nào? Sao hôm nay lại kéo chậm thế, bình thường đã kéo xong rồi?"
Hắn cau mày, hơi lo lắng, nhất thời cũng không dám rời đi, định đứng đây xem sao.
Động cơ trên thuyền giống như là "trái tim" của thuyền đánh cá, là nguồn sức mạnh để thuyền ra khơi.
Hắn phải xem bao lâu mới kéo xong, nếu động cơ hỏng, có vấn đề gì thì phải nhanh chóng cập bờ sửa chữa.
"Có lẽ do hàng nhiều quá ấy? Tôi thấy nếu hàng nhiều thì khi kéo lên sẽ chậm hơn một chút phải không?"
Trần Thạch gật đầu lia lịa, "Đúng!"
"Chờ xem sao. Giỏi lắm Trần Thạch, nói được một chữ mà không cà lăm."
Hắn ngây ngô cười.
Diệp Diệu Đông nhìn hàng nửa ngày mới kéo lên được, liền xoay người định đi rửa bát trước.
Dùng nước biển để rửa, tiết kiệm nước ngọt, tí nữa rửa qua bằng nước sạch là được.
Chỉ là khi hắn vừa xoay người rửa chén thì thấy lưới đánh cá từ từ được kéo lên, bên trong ánh vàng rực rỡ cả một vùng, san sát nhau, khiến tay hắn trượt cả bát.
"Xxx! Bát của ta! Không đúng, cá của ta! ! !"
"Tiết tháo..."
Hắn siết chặt đôi đũa trong tay, gõ mạnh vào thân thuyền, sau đó dụi mắt mấy lần, lại tiếp tục nhìn xuống mặt nước, nhìn rõ hơn, chúng đang nổi lên.
"Ta cái đồ ngoan? Mụ Tổ hiển linh? Đúng là mẹ nuôi của ta a? Mẹ ta nha?"
"Mụ Tổ hiển linh cái gì? Mẹ nuôi của ngươi là ai hả A Đông?"
Trần lão Thất đang kéo dây thừng, lưới đánh cá dưới mặt biển vẫn chưa hoàn toàn nổi lên, ngược lại là không nhìn rõ.
"A!"
Hai người khi thấy rõ lưới đánh cá, trong nháy mắt cũng đều sững sờ, cũng bắt đầu văng tục.
"Ta tổ tông!"
"Trời... Trời ạ! Má ơi!"
"Thật sự là Mụ Tổ hiển linh?"
"Mụ mụ mụ tổ! Làm cái mẹ nuôi! Ý của Đông ca..."
Diệp Diệu Đông vui vẻ trợn to mắt, "Ta còn tưởng mình hoa mắt, hoặc là mù, đúng là Mụ Tổ hiển linh rồi! Nhiều như vậy, mẹ ruột của ta ơi! Mụ Tổ hiển linh!"
Hắn sau khi kinh ngạc thì lại vui mừng, phải nói là mừng như điên.
Diệp phụ trong khoang lái sau khi thấy cảnh tượng đó thì cũng đều sững sờ, thất thố chạy ra ngoài la lớn: "Sao lại nhiều như vậy!"
"Thảo nào lúc nãy kéo mãi mới lên, ta còn tưởng do đêm qua có con cá mập trắng khổng lồ nên động cơ bị hỏng hoặc sao đó, kéo mãi mới lên, hóa ra là đàn cá!"
Diệp Diệu Đông cũng quay đầu vui mừng hô lớn với cha, "Là đàn cá ướp đầu to, toàn là cá ướp đầu to!"
"Cá ướp đầu to? Tốt, tốt quá rồi, ta còn tưởng là cá đù vàng! Một mẻ lớn toàn màu vàng óng ánh!"
Thật sự là vàng óng ánh!
Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, mặt nước lấp lánh sóng sánh, mẻ cá kia vàng rực cả một vùng, suýt chút nữa làm mù mắt chó của hắn.
Cá hoa vàng bảy anh em, cá ướp đầu to là một trong số đó.
Cá ướp đầu to dễ nhận biết nhất, vì đầu nó lớn nhất, còn gọi là "Đầu to mai đồng".
Cá ướp đầu to vốn dĩ không lớn, mẻ lưới này nhìn lớn nhỏ không khác nhau mấy, mỗi con khoảng một lạng.
"Mẻ lưới này được bao nhiêu cân nhỉ..." Trần lão Thất không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, "Ta đánh cá bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên thấy một mẻ lưới kéo được nhiều hàng như vậy, ta còn tưởng đám các ngươi hai chiếc thuyền, một mẻ kéo lên được hơn vạn cân đã là giỏi, không ngờ là tiểu vu gặp đại vu."
Trần Thạch đã không nói được thành lời, chỉ có thể gật đầu mạnh mẽ, như thế mới có thể phát tiết cảm xúc kích động trong lòng.
Diệp Diệu Đông hưng phấn ngửa mặt lên trời hét lớn, "Ước chừng mấy chục nghìn cân, phía dưới vẫn chưa nổi lên hết, lưới đánh cá của ta dài hơn 300 mét."
"Mấy chục nghìn cân! ! !"
"Phát phát phát phát phát tài! ! !"
"Thật phát tài, phát tài! Một mẻ được mấy chục nghìn cân, đời này chưa từng gặp!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận