Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1247: Thương lượng (length: 15706)

"Vậy thì đợi hai ngày nữa mấy chiếc thuyền kia về, đến lúc đó rồi bàn bạc một chút?"
"Được, vừa vặn hai ngày này ta suy nghĩ một chút, sắp xếp chút việc, ta phải lấy ra trước cái quy định để cùng A Thanh thương lượng đã."
A Quang gật đầu, "Ừ, bão qua rồi, mấy ngày nay còn có thể tranh thủ thu thêm hàng, lại kiếm thêm chút đỉnh, ngu gì không kiếm."
Diệp Diệu Đông và A Quang sau khi gọi điện thoại xong, vừa nói chuyện vừa về nhà.
Bọn họ cũng đã quyết định xong, đợi lần sau gọi điện thoại, sẽ bảo cha bọn họ cùng đi hỏi thăm, có gì thắc mắc thì trực tiếp hỏi luôn.
Không phải chỉ có hai người họ nói, người lớn tuổi, phần lớn người không đồng ý, bọn họ cũng khó làm, một bàn tay làm sao vỗ thành tiếng.
Loại bến tàu lớn này, dù nói tính bao dung cao, nhưng nhiều người thường dễ lộn xộn, nhất định phải nhiều người liên kết với nhau, không thì chỉ có chịu thiệt.
Chẳng trách chú Trịnh một mực tìm cách liên lạc với bọn họ, còn luôn muốn gọi bọn họ cùng nhau đi lên kiếm tiền.
Mấy năm nay bọn họ cũng động lòng lắm, thường xuyên đến nhà A Quang gọi bọn họ đi, có tài nguyên tốt là một chuyện, nhân lực cũng cần nhiều.
Có điều, thuyền thu mua của Diệp Diệu Đông chuyên đi vào các lạch nhỏ thu gom hàng cũng gặp khó khăn, chỉ cầm cự được bốn năm ngày, hắn cũng chỉ có thể thu hàng từ các thuyền đánh cá nhà mình, còn người địa phương thì cũng có thuyền bản địa làm như vậy.
Bọn họ đều cảm thấy giảm xuống 50% là có thể thoải mái thu được con sứa tốt của đối phương, cho dù không có con sứa máu thì cũng đủ lừa người.
Dù sao giờ trong biển số lượng ít, hơn trăm thuyền tập trung, tranh nhau con sứa, chi bằng trực tiếp mua con sứa của họ cho tiện và an toàn hơn.
Cho nên, thuyền thu mua của Diệp Diệu Đông chỉ nổi được vài ngày, rồi bị mấy thuyền địa phương cạnh tranh, chỉ có thể lảng vảng thu chút ít, không còn dễ kiếm như mấy ngày đầu, đột ngột giảm 2/3, có khi một chuyến chỉ được 1/10.
Quả nhiên, kiếm tiền luôn là dành cho người đi đầu tiên.
Hắn vốn cũng đoán trước được, cái này chỉ là cơ hội kiếm tiền ngắn ngủi thôi.
Dù ý tưởng của hắn nhiều, nhưng kiểu này không có chút kỹ thuật nào thì dễ bị bắt chước lắm, chỉ cần có thuyền là được.
Hắn cũng không buồn rầu lắm, dù sao tiền sứa cũng đã kiếm được rồi.
Thuyền thu mua này chủ yếu vẫn là kết nối với mấy thuyền lớn trong nhà, con sứa chỉ là thu thêm thôi.
Đợi Diệp Diệu Đông đi thu ba bốn chuyến hàng, mấy thuyền mới lại về bến thì đã vào tháng 8.
Diệp Diệu Đông và A Quang cũng đem ý định của mình nói cho mọi người nghe, họ trước hết kéo bốn chiếc thuyền lớn của nhà lại họp, quan trọng nhất vẫn là xem ý của mấy chiếc thuyền lớn này.
Ngoài anh em Chu Đại ra thì những người còn lại cũng đều không phải người ngoài.
Mọi người trừ Diệp phụ đều rất bất ngờ.
"Cái gì, ngươi muốn đi chợ thuyền? Chỗ chú Trịnh?"
"Không phải, ở đây tốt mà."
"Chúng ta kéo lưới cũng được mà."
"Trên kia tài nguyên phong phú hơn, có cá hố mùa đông, còn có mùa xuân, nơi đó được gọi là một trong bốn ngư trường lớn nhất cả nước."
"Ta đã nói mấy ngày trước sao ngươi sốt sắng bàn về chuyện trên kia như thế, còn thường xuyên giữ liên lạc với lão Trịnh, liên tục thăm dò tin tức..."
Trong phòng bọn họ đều ồn ào cả lên, bắt đầu bàn tán. Thảo luận qua lại, ai cũng nghiêng về hướng cứ yên vị ở đây cho xong, dù sao ra khơi kéo lưới cũng kiếm được tiền.
"Nếu như ở đây cũng chỉ kéo lưới đánh cá thôi, thì mọi người còn ở đây làm gì nữa, về nhà không phải tốt hơn sao? Còn có thể thường xuyên về nhà, quen thuộc hải phận hơn nữa."
"Mọi người liều mình chạy ra ngoài không phải là vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn sao? Bây giờ ở đây khó kiếm tiền rồi thì chuyển đến chỗ dễ kiếm hơn cũng bình thường thôi." Diệp Diệu Đông nói liền một mạch.
"Chuyện này...Chưa quen cuộc sống ở đó."
"Người ở đây lại còn bài xích người ngoài, thời gian trước mới hắt phân lên người mình, cũng may là chúng ta phản ứng nhanh, ra biển luôn. Lỡ mà họ manh động hơn, ban đêm trực tiếp đổ xăng đốt thuyền thì làm sao? Mọi người có kịp phản ứng không?"
Nghe vậy mọi người đều trợn mắt ngồi không yên.
"Sao có thể?"
"Không thể nào?"
Diệp Diệu Đông thản nhiên nói, "Sao lại không thể? Liên tiếp hai trận bão làm nhiều người mất xác, có khi cả nhà toàn đàn ông, mang hận trong lòng là chuyện có thể xảy ra."
"Cho dù chúng ta không làm gì, cũng có người trút giận lên đầu, cho rằng người ngoài như chúng ta là nguyên nhân, vì vậy họ mới liều lĩnh."
"Không thì hôm đó làm gì đổ phân lên bốn chiếc thuyền của chúng ta? Chẳng phải là nhắm vào chúng ta sao? Trút hết cơn giận lên bốn chiếc thuyền đó, lần tới mọi người còn dám cứ ở mãi chỗ này không?"
Hắn cũng không phải là dọa dẫm, đây là chuyện rất dễ xảy ra, lỡ có nhà nào bị mất cả người thì sao?
Vốn dĩ đi biển toàn cha con anh em, nếu cả nhà đều chết, thuyền cũng mất, tán gia bại sản, có thể không hành động manh động sao?
Lúc đó vừa hết việc, bão vừa tan, chắc là cũng vừa xong tang lễ, thủ đoạn vẫn chưa đến mức quá khích.
Cứ ở lại chỗ này thử xem sao?
Đây cũng là một phần lý do hắn muốn đi, người ngoài như họ luôn chịu thiệt, cứ thấy tốt thì nên biết dừng cho vừa.
Mọi người nghe mà bồn chồn, cũng thấy lời hắn có lý.
Nếu như nhà họ mất hết cả người thì chắc chắn cũng sẽ tìm chỗ trút giận.
Lập tức tất cả đều hơi ngồi không yên, đều nghĩ đến việc đi cho nhanh, không dám nán lại chút nào.
Thuyền của họ cũng không phải thuyền nhỏ, đáng giá mấy vạn tệ, lại còn đều là thuyền mới, chưa kiếm được nhiều, tiền vốn còn chưa về.
"Vậy phải làm sao? Hay là dứt khoát về nhà đi? Dù sao thì kéo lưới ở đâu cũng vậy, về nhà kéo cũng thế."
"Không phải... bây giờ thuyền đánh cá vẫn còn ở bến, sắp tối rồi, kéo thuyền ra biển trước đã..."
"Chúng ta trước tiên đưa thuyền vào lại, nhanh chóng cho người lên thuyền coi thử."
Diệp Diệu Đông nói thêm một câu, "Vậy mọi người cứ đi trước đi, tiện thể trên đường suy nghĩ cho kỹ, vất vả lắm mới đi ra ngoài, dù gì cũng phải kiếm được món lớn rồi hãy về, mấy chiếc thuyền của ta mà chạy ra chợ thuyền thì chắc chắn không có vấn đề."
"Có chú Trịnh ở đó thì giờ cứ sốt sắng gì, chú ấy một mực khuyên chúng ta lên đó, để chú ấy tìm sẵn chỗ cắm chân cho mình chắc chắn không có vấn đề."
"Mọi người cứ nghĩ ngơi đã, vừa khéo ngày kia cũng định gọi điện thoại cho chú ấy, ngày kia mọi người cũng có thể tự mình tìm hiểu một chút."
Mọi người đều nhíu chặt mày, ai cũng khó xử không biết lựa chọn thế nào.
Cứ thế mà về thì thật không cam tâm, không kiếm được món lớn thì coi như đi một chuyến tay trắng.
"Vậy đợi ngày kia nói chuyện, cứ tìm hiểu trước đi." "Chúng ta cứ sắp xếp thuyền đánh cá buổi tối xong đã, mấy ngày này thảo luận cho kỹ."
"Cũng phải nói với các thuyền đánh cá khác, dù gì thì cũng cùng thôn hoặc gần thôn, cùng nhau đi ra cả."
A Quang nói, "Đương nhiên rồi, chắc chắn phải nói cho mọi người biết, để họ tự lựa chọn, muốn đi cùng thì đi. Còn không muốn thì cứ ở đây, đến lúc đó tự về."
Mọi người tạm thời quyết định sẽ suy nghĩ thêm rồi cùng nhau nhanh chóng ra bến sắp xếp công việc.
Diệp Diệu Đông hết hồn, bọn họ đều cảm thấy buổi tối sẽ khó ngủ, phải tự canh ở trên thuyền, nằm ở mui thuyền mà ngủ.
Diệp phụ và Bùi phụ thì không đi, chỉ dặn dò người trực đêm, giờ đi cho thuyền chạy ra giữa biển, rồi hai ông già đều nhìn Diệp Diệu Đông và A Quang.
"Sao hai đứa to gan vậy mà quyết định luôn?"
"Có quyết định đâu, đây không phải là đang bàn với các chú sao?" A Quang nói.
"Đúng vậy, đây không phải là đang xin ý kiến mọi người sao?"
Diệp phụ liếc Diệp Diệu Đông, "Con nói một tràng nãy giờ như thế, chẳng phải là muốn để bọn họ đi cùng con à? Thuyết phục xong bọn họ rồi thì nói với người khác cũng dễ hơn."
"Ta cũng muốn đi, giờ thì cứ bàn trước đã, tất cả mọi chuyện cứ từ từ rồi tính, mọi người suy nghĩ rồi quyết định."
Bùi phụ thở dài, "Lão Trịnh bắt đầu gạ ta từ mấy năm trước rồi, ta chỉ thấy cứ ở nhà an ổn là được, A Quang cũng không muốn thay đổi."
"Nếu như muốn lên trên kia thì cũng được thôi, họ hiểu biết thì sẽ rõ ràng hơn, đều là bạn bè mấy chục năm, chắc chắn là có kiếm được tiền thì họ mới một mực gọi, không thì mấy ngày trước họ cũng không liều đi trước làm gì."
"Đương nhiên rồi, chắc là cũng thấy đông người thì sẽ an toàn hơn chút, nên họ mới liên lạc với mình, muốn gọi cùng nhau đi."
Diệp Diệu Đông đáp, "Ừ, chỉ cần ba ta đồng ý, bên anh cả với anh hai chắc cũng không có vấn đề, còn xem Chu Đại với mấy anh em nó muốn theo không, chú cứ nghĩ xem, ngày kia nói chuyện."
Hai cha con A Quang gật đầu rồi cũng đi ra ngoài, về trước.
Diệp Diệu Đông và Diệp phụ lại thì thầm với nhau một hồi lâu, đến khi đi ngủ mới thôi.
Hắn cũng gối tay sau gáy, nhìn trần nhà suy nghĩ sắp xếp mọi việc trong nhà.
Chờ đến ngày hôm sau, hắn liền gọi điện thoại cho A Thanh, báo rằng mình bình an, nói sơ qua về tình hình hiện tại, cũng kể cho nàng nghe kế hoạch sắp tới của mình.
Lâm Tú Thanh nghe xong đều im lặng, cũng không biết nên nói gì cho phải, người ở xa ngàn dặm, ngăn cản chắc chắn là không được rồi.
Lần nào hắn đưa ra ý kiến cũng đâu có thực sự hỏi ý người khác? Đều là trong lòng đã quyết, sau đó mới lấy danh nghĩa thương lượng, thực chất là thông báo cho nàng.
Nàng phản đối, hắn cũng có một đống lý lẽ để thuyết phục.
Huống chi, hiện tại nàng lại không ở bên cạnh hắn.
"Tự mình liệu mà xem, nên thương lượng nhiều với ba, nếu người ít thì đừng nên đi, nhiều người cùng đi còn có thể nương tựa nhau, cũng có thể an toàn hơn một chút, dù sao là đi nơi khác."
"Ta biết rồi, đang thương lượng đây, đến khi có quyết định sẽ gọi điện cho ngươi, bây giờ nói trước cho ngươi hay."
"Tốt, vậy ngươi cũng đừng gom tiền về nữa, giữ lại bên mình chút tiền, nhỡ có việc gì cần cũng dễ xoay sở hơn."
"Ừm, ta không ở nhà, ngươi thỉnh thoảng đến chợ kiểm tra giám sát, đến lúc đó mang thêm vài người, phụ nữ mang theo hai người, nam cũng mang thêm hai người, đi đường sẽ an toàn hơn. Còn có cái tên Vương Kiến Tân đó, lát nữa ta gọi điện cho ba, bảo ông ấy phái hắn đi làm tiêu thụ, đến lúc đó cho hắn chút hoa hồng, để hắn ra ngoài bán cá giúp."
"Ừ, ngươi sắp xếp ổn thỏa là được."
Diệp Diệu Đông lại dặn dò một hồi, ngoài ra cũng không có gì muốn sắp xếp, bản thân hắn đã liệu định hết mọi chuyện rồi.
Chỉ có số nước mắm cá lên men với số lượng lớn kia còn chưa ổn định lại, khiến hắn có chút không an tâm.
Nhưng mà trước đó Hoa kiều cũng cùng một tuyến rồi, nếu có cần gì cứ gọi điện thoại về cho nhà, A Thanh cũng có thể sắp xếp được.
Nghĩ tới đây, hắn lại bảo A Thanh đưa điện thoại cho thư ký Trần nghe máy, tiện thể dặn dò thêm một chút, dạo này hắn không ở nhà, nhờ ủy ban thôn giúp trông nom nhà cửa của hắn.
Giao phó xong xuôi mọi chuyện, hắn mới yên tâm được phần nào.
Mà trong hai ngày này không biết sao lại lan truyền ra, những thuyền đánh cá khác đều biết bọn họ có ý định đi theo chú Trịnh đi buôn chuyến biển, lần lượt đến hỏi han dò xét.
Hắn cũng đành công khai chuyện, để cha hắn cùng công nhân hết lượt này đến lượt khác ra cửa giảng giải cho mọi người, bảo bọn họ về nhà cân nhắc.
Thực ra những người này cũng đều phải xem quyết định của các thuyền lớn thế nào, mới có thể quyết định là đi cùng hay không.
Năm nay tuy lượng đánh bắt không bằng năm ngoái, nhưng mọi người cùng ra khơi từ trước cũng đã tính toán đến khả năng xấu nhất, nên tình hình bây giờ đã là rất tốt rồi.
Năm ngoái những người và thuyền bị bắt đều phải bỏ tiền chuộc, sau khi trừ đi chi phí cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ là huề vốn mà thôi, năm nay hiện tại bình an, đa số mọi người đã khá hơn năm ngoái rồi.
Cho nên sau khi mọi người biết chuyện, ai nấy đều bắt đầu có chút dao động không chắc.
Đều muốn kiếm tiền lớn, nhưng lại lo sẽ gặp nguy hiểm, cũng lo lắng quá xa, đồng thời cũng chưa hiểu rõ tình hình, muốn nghe ngóng xem người khác nói sao rồi mới đưa ra lựa chọn, nhưng mà ai nấy cũng đều không có chủ kiến.
Điều này dẫn đến việc, lúc chuyến sau cùng chú Trịnh gọi điện thoại, cả mấy chục người chen nhau đến bưu điện, suýt chút nữa đã hù chết nhân viên ở trong.
Mở miệng ra toàn là nói giọng địa phương, xem xét một cái liền biết là người từ bên ngoài đến, toàn bộ tràn vào bên trong, còn xô cả vào quầy.
Cũng may A Quang với Diệp Diệu Đông cứ đi đi lại lại gọi mấy cuộc điện thoại, cũng gọi đến quen mặt rồi, trấn an xong xuôi thì nhân viên mới miễn cưỡng để bọn họ gọi điện, nhưng cũng đều cảnh giác nhìn bọn họ. Cho đến khi thấy bọn họ nói điện thoại xong đi ra ngoài, mới thở phào nhẹ nhõm, mới dám ngồi xuống mắng bọn họ một trận.
Diệp Diệu Đông đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với mọi người, "Vừa rồi tiếng loa phát ra các ngươi cũng nghe thấy rồi, những vấn đề các ngươi muốn hỏi cũng đã được trả lời hết rồi, về nhà thương lượng một chút đi."
"Ngươi có chắc chắn sẽ đi không?"
"Mấy thuyền lớn của các ngươi đều đi sao?"
"Cái đó phải hỏi đại ca với Chu Đại xem sao, ta và A Quang bên này không có vấn đề gì, xem hai chiếc thuyền của bọn họ có chịu hay không. Các ngươi cũng xem xét đi, nếu chịu cùng chúng ta lên đường, đi nhiều người hơn thì cũng có người chiếu cố nhau, còn mời người tự nguyện nữa."
A Quang lên tiếng: "Để chúng tôi về thương lượng với mấy thuyền lớn một chút, rồi sẽ nói với mọi người sau. Nếu tất cả chúng tôi đều đi, thì mọi người đi theo cũng an toàn hơn một chút, dù sao nhiều người."
"Đúng đấy, nhất định phải xem mấy thuyền lớn của các ngươi có đi hay không đã, nếu mấy người đều đi, mọi người bên này không dễ kiếm tiền thì chắc chắn cũng có ý đi theo các ngươi thôi, dù sao đi theo A Đông là thật sự kiếm được tiền."
"Đúng, đi theo A Đông đúng là có thể kiếm được tiền, năm ngoái năm trước chúng tôi đều kiếm được tiền."
"Năm nay cảm thấy thuyền đánh cá nhiều lên không ít, ở địa phương cũng vậy, ở đây cũng không dễ làm ăn nữa rồi..."
Diệp Diệu Đông nói: "Để về nhà rồi tính sau đi, mọi người cũng không thể mù quáng tin ta được, lỡ không kiếm được tiền thì chẳng phải ta thành tội nhân sao?"
"Cái đó thì không có..."
"Mọi người cứ tự mình suy nghĩ, có kiếm được tiền hay không thì ta cũng không dám chắc, ta cũng có đi lần nào đâu, bây giờ chỉ là muốn đi lên thử vận may thôi. Mọi người cũng nên lý trí một chút, tự mình quyết định thì phải tự mình chịu trách nhiệm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận