Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 739: Lật nghiêng rồi à?

Chương 739: Lật nghiêng rồi à?Chương 739: Lật nghiêng rồi à?
Thuyền lướt trên mặt biển, gió biển thổi đến vào sáng sớm hơi lạnh, có mùi vị mùa thu.
Vừa rời đi, họ còn đứng nhìn một lúc, trò chuyện một lúc, không bao lâu Diệp Diệu Đông đã lôi ra một bộ bài tú lơ khơ.
"Lại đây lại đây, vừa hay đánh bài giết thời gian, lúc đến thuyền chất đầy đồ, cũng không có chỗ đánh, bây giờ về rồi, thuyền cũng trống hơn phân nửa, vừa hay đánh bài cho vui."
"Cậu còn chuẩn bị cái này à?"
"Tất nhiên rồi, không thì chỉ đứng hứng gió ngắm biển thì chán lắm, phải mất hơn chục tiếng, chiều tối mới đến."
Diệp Diệu Đông trực tiếp ngồi xuống boong thuyền, lấy bài ra xáo, rồi nhìn họ một cái, mới phát hiện dư một người.
"Hay là gọi thuyền anh cả phía sau không? Các anh qua đằng sau đánh? Vừa hay trên thuyền họ bốn người, một người lái thuyền, thiếu một người nữa là đủ."
"Tôi qua sau đánh với anh cả cậu." Anh họ cả nhìn mấy người khác, khiêm nhường nói.
Cha Diệp chê họ phiền phức, vô cớ sinh sự, tốt đẹp gì mà còn dừng thuyền, mắng: "Tụi bây mới kiếm được chút tiền, đừng có lại đánh mất đấy, hơn một tháng này làm việc đâu có nhẹ nhàng, chơi ít ván thôi, đừng có phung phí, về không biết giải thích thế nàp...
"Lo bò trắng răng, bọn con chơi không lớn, lại không phải con bạc, chỉ là giải trí giết thời gian thôi, thua được mấy đồng thôi, cha đừng lo, lái thuyền của cha đi!"
Cha Diệp thấy trong lòng không ổn khi thấy họ đã bắt đầu ván rồi, đành phải cầm cờ vây vẫy về phía mấy chiếc thuyền phía sau, bảo họ tạm dừng thuyền lại.
Hai chiếc thuyền phía sau còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng giảm tốc dừng lại, biết là để đánh bài, cũng bó tay.
Diệp Diệu Đông tiện tay đưa cho họ một bộ bài: "Đường dài thăm thẳm này, tất nhiên cần chút gì đó để giết thời gian, biết các anh chắc chắn không chuẩn bị, không cần cảm ơn, người thắng tiên nhớ đưa tiền bài cho em."
"Cậu còn thiếu mấy xu này à?"
"Tất nhiên rồi, người ta cho người khác mượn bàn để đánh bài còn phải thu phí mặt bàn cơ mà."
Diệp Diệu Bằng mím môi, cũng thấy anh kỳ quặc, thời gian này thuốc lá phát không ngừng, đều không tiếc, vậy mà lại còn tính tiền bài, không hiểu nổi lối suy nghĩ của anh.
Diệp Diệu Đông: Nên tiêu thì tiêu, nên lấy thì lấy.
Có bài tú lơ khơ để giết thời gian, mọi người cảm thấy thời gian trôi qua khá nhanh, tốt hơn lúc đến nhiều, trừ cha Diệp đang lái thuyền.
Tuy ông cũng hơi ngứa ngáy khó chịu, nhưng không dám phân tâm nhìn nhiều, thuyền của họ bây giờ là thuyền đầu, hai chiếc thuyền phía sau đều theo sau tiến lên, ông phải luôn chú ý hướng tiến phía trước, còn có đá ngầm phía dưới, tránh va phải đá, cũng tránh lạc hướng.
Chỉ là khi mặt trời lên cao giữa trời, ông vừa chạy đến phạm vi tỉnh Phúc Kiến dọc ven biển, lại thấy trên mặt biển có một lượng lớn thuyền bè chạy đến.
Thuyền bè có lớn có nhỏ, có chiếc là thuyền lầu 30 mấy mét, có chiếc tương tự thuyền của họ, đều đang chạy về cùng một hướng.
Mấy người đang đánh bài dưới tiếng gọi của cha Diệp nhìn sang, lập tức cũng đều giật mình, từng người ngay lập tức buông bài trên tay xuống, đứng dậy.
Cha Diệp cũng giảm tốc.
Những chiếc thuyền đó từ mặt biển cách họ không xa lần lượt đi qua, đuôi thuyền còn kéo theo một vệt sóng nước dài, nhìn trên mặt biển rất hoành tráng, ước tính có bốn năm chục chiếc thuyền, họ nhìn mà trợn mắt há mồm. "Hóa ra, lời đồn nông dân bỏ nông, công nhân bỏ công, ngư dân bỏ đánh cá, giáo viên bỏ dạy tham gia buôn lậu là thật, cũng không phóng đại chút nào, chúng ta chỉ tình cờ ra ngoài đã gặp phải một đợt, không biết địa phương còn có bao nhiêu nữa, hàng hóa trên thuyền nhìn cũng không ít."
"Hôm qua khi chúng ta đi mua đồ, trong cái hẻm đó nhiều người mua số lượng lớn, chắc là lấy đi bán lại."
"Sao không ai bắt vậy?"
"Không nghe qua một câu, gọi là quan thương cấu kết à?" Diệp Diệu Đông nhắc nhở họ một câu.
Vẫn nhớ, kiếp trước khi nghe người ta phổ cập kiến thức, nghe nói ngay cả hải quân cũng xuất động hộ tống mấy chiếc thuyền này... ngay cả ô tô cũng có thể vận chuyển số lượng lớn...
"Thật là lụt chết đuối, hạn chết khát, có quyên lực thì kiếm tiền nhanh."
"Thảo nào mỗi ngày trên phố lại có nhiều kiểu mới lạ, cửa hàng tổng hợp chẳng có mấy người vào"...
Mọi người nhìn từng chiếc thuyền đi qua, không ngừng bàn tán.
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ đến đã lâu không thấy Lâm Tập Thượng, từ khi anh vớt được một cái đỉnh đồng ở dưới biển, đã rất ít thấy anh ta trong làng, không biết Lâm Tập Thượng có chuyển địa bàn không? Dù sao bước chân kiếm tiền cũng không thể dừng.
Nhưng lúc đó bến tàu ngày nào cũng có lãnh đạo có báo chí, còn có người canh chừng trên biển, quả thực không tiện. Hơn nữa hàng xóm xung quanh anh cũng đông lên, chắc họ cũng lo ban đêm bến thuyền sáng quá nhiều sẽ thu hút sự chú ý.
Nghĩ một hồi, anh cũng gạt ra khỏi đầu, người ta cập bến ở đâu thì liên quan gì đến anh.
"Đánh bài đi đánh bài đi, không liên quan đến chúng ta, cái này nếu bị bắt, nặng một chút phải ăn đậu phộng, nhẹ một chút cũng phải bị giam một năm nửa năm, rủi ro đi kèm với lợi nhuận, thu nhập cao của họ cũng là rủi ro cao." "Chúng ta vẫn đánh cá của chúng ta đi..."
"Nói bậy, giờ thuyên chạy nhanh thế này, đánh cá gì? Là đánh bài, nhanh bốc bài đi, đừng có lề mà..."
"Được được được..."
"Khoan khoan, khoan đã, các anh mau nhìn đi, thuyền bên kia có một chiếc dừng lại rồi, mấy chiếc thuyền vừa chạy qua xung quanh có hai chiếc quay đầu lại rồi."
Diệp Diệu Sinh hô to một tiếng, những người vốn lại ngồi xếp bằng định tiếp tục đánh bài, lập tức lại nhìn sang, đứng dậy đi đến bên mạn thuyền.
Bên kia chỉ có hai chiếc thuyền vừa chạy qua quay đầu lại, phần lớn thuyền đều không để ý, đều trực tiếp chạy qua, vốn dĩ chiếc thuyền dừng lại đó đã ở cuối đội ngũ, bây giờ lại không có mấy chiếc thuyền phát hiện, những thuyền cùng đi đều đã rời xa.
Cha Diệp cũng dừng thuyên lại, hai chiếc thuyên phía sau họ cũng chú ý đến, dù sao nhiều thuyền đi qua như vậy, ai cũng sẽ chăm chú quan sát nhìn thêm mấy lần.
Mọi người đều ngầm hiểu dừng thuyền lại, muốn xem tình hình thế nào?
Chen qua thì không thể nào chen qua được, bên kia có mấy chiếc thuyền, họ là người ngoại tỉnh, ai biết sẽ có thân thiện hay không?
"Bên kia có phải có chiếc thuyền bị hỏng không?"
"Có thể lắm, không thì sao vô cớ lại dừng lại?"
"Ở xa thế này, cũng nhìn không rõ..."
"Chẳng lẽ anh còn định chạy qua xem náo nhiệt trắng trợn?"
"Có ý này, dù sao thuyền bên kia cũng chạy qua rồi, chỉ còn hai ba chiếc thuyền đó."
Lúc này cha Diệp đi qua lên tiếng: 'Lúc nãy cha lái thuyền hình như có thấy trên mặt biển có một con cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước, chỉ lóe lên một cái, ngay gần chiếc thuyền đó."
Lúc này, cha Diệp vừa dứt lời, họ cũng đồng thời nhìn thấy con cá lớn với phần đầu dài, vây lưng đặc biệt to, như một lá cờ nhảy lên khỏi mặt nước, ước chừng đã to 3-4 mét. ~
Diệp Diệu Đông kinh ngạc: "Cá cờ đang tấn công thuyền à?"
Loài cá này giống cá kiếm, có tiền án dày đặc, hung dữ lắm, vừa nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của anh là con cá này lại tấn công thuyền, nó luôn mắt mù nhìn thuyền lớn thành cá lớn.
"A... Thuyền kia hình như hơi nghiêng rồi?"
"Không phải chứ?"
Ngay lúc này, chiếc thuyền đó lại đột nhiên tăng tốc chạy về phía hòn đảo hoang xa xa, mà con cá cờ kia lại đuổi sát không tha, trực tiếp kéo ra ba vệt nước màu trắng.
"Định tạm dừng ở hòn đảo để sửa chữa à?"
"Nó đang đâm vào thuyền..."
"Nhảy cao quá..."
Hai chiếc thuyền chở đầy hàng do dự một chút, cũng đều đuổi theo, chỉ là chưa được bao lâu, họ lại thấy thuyền kia đột nhiên nghiêng 45 độ.
"Xì- Lật rồi à2"
"Chúng ta phải làm sao đây?"
"Có hai thuyền đuổi theo rồi, chúng ta cứ đứng đây nhìn đã..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận