Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 832: Có bán được tiền không?

Chương 832: Có bán được tiền không?Chương 832: Có bán được tiền không?
Cũng không biết là thứ gì, thật khó nói có ai lấy không? Anh không lạc quan lắm. Dù sao nhìn qua là biết không ăn được rồi, không ăn được, mua về chẳng lẽ để cho nó thối à?
Lại xấu xí nữa, thấy lạ lùng thì nhìn qua vài lần là được rồi. Cũng không biết bây giờ có kỹ thuật làm thành mẫu vật không, nếu có kỹ thuật làm thành mẫu vật, biết đâu còn bán được giá tốt.
Dù sao loài sinh vật này ai cũng chưa từng thấy, dù là thời đại này hay sau này, đều khá hiếm. Trong lòng Diệp Diệu Đông chợt động, lập tức nghĩ ra cách cho hai anh em nhà họ Chu.
Nếu không may không ai lấy, chẳng lẽ để nó phí hoài, kéo về cho người ta xem náo nhiệt suông à? Anh nhìn hai anh em nhà họ Chu đang nhíu mày, lời đến miệng lại nuốt trở vào, vẫn nên đợi đã, biết đâu lát nữa A Tài về nói có người lấy?
Vậy thì anh thừa thãi rồi.
Anh cả Chu nhíu mày đắn đo một lúc:
"Cái này cũng khó nói, không giống con cá hố hoàng đế anh kéo về lần trước, nhìn qua là biết quý hiếm, lại biết nó là gì. Cái tôi kéo về này cũng không biết là cái gì nữa, kỳ quái lạ lùng, biết đâu lại thật sự phí công."
"Đã kéo về rồi, lát nữa xem thế nào đã." Người dân cũng bàn tán ở đó, nói không biết có ai lấy cái này không?
"Nếu không ai lấy, hay là tự mình giết nó xem thử? Nhìn qua hình như cũng không dễ giết lắm?"
"Giết rồi anh dám ăn à?"
"Ừm... Cái này không biết là gì, ai dám ăn chứ?"
"Đúng vậy, sao mà kỳ lạ vậy? Xấu thế, cũng không biết có độc không"...
Nghe mọi người nói chuyện, hình như ai cũng không lạc quan lắm? Hai anh em nhà họ Chu càng đợi càng lo. Người dân ai cũng mang tâm lý xem náo nhiệt, không một ai rời đi, hơn nữa số người ở bến cảng còn có xu hướng tăng dần.
Cũng không biết người dân nghe tin tức từ đâu, sao mà nhanh thế, đã có người từ trong làng chạy ra xem náo nhiệt.
Người mới đến không biết, người có mặt ở đây giải thích cho họ, ồn ào náo nhiệt. Khoảng gần nửa tiếng sau, A Tài mới thong thả đạp xe đến.
"Đến rồi đến rồi..."
"A Tài đến rồi..."
Đám đông tự động nhường ra một lối đi.
"Thế nào?" Lúc này cả bốn anh em nhà họ Chu đều vây quanh.
A Tài với dáng người lùn mập suýt nữa là kẹt lại, cẩn thận từ trên xe đạp xuống, chống chân chống lên, anh ta mới lên tiếng.
"Uỷ ban đều tan làm đóng cửa rồi, tôi còn chạy khắp nơi gọi người mở cửa, mới gọi điện được."
"Rồi sao nữa?" Họ đồng thanh hỏi.
"Thế nào? Có ai lấy không??" Người dân cũng nóng lòng lắm, tuy không phải họ kéo về, nhưng họ cũng rất tò mò.
"Gọi điện mấy cuộc rồi, có chỗ thu mua, cũng có nhà hàng, à, ngay cả khách sạn lớn Hoành Thăng tôi cũng gọi hỏi rồi, đều bảo lát nữa qua xem, chưa nhìn thấy, ai cũng không dám nói chắc."
"Đúng vậy đúng vậy...'
"Đúng đúng... chắc chắn phải xem qua..."
"Đợi đi..." Mấy anh em nhà họ Chu lại hỏi: "Thế phải đợi bao lâu?"
"Cái này khó nói lắm, ai mà biết người ta qua lúc nào? Giờ trời đã tối rồi, các anh về ăn cơm trước đi, để lại một người ở đây trông?"
Mấy anh em nhìn nhau, cũng bàn bạc để lại một người trông. Cũng chỉ có thể để người trông thôi, thay phiên nhau về ăn cơm, chứ cũng không biết phải đợi đến bao giờ.
Tối nay gió lại to, mệt cả ngày rồi, vừa lạnh vừa đói, ai mà chịu nổi?
Diệp Diệu Đông thấy tạm thời chắc chắn cũng chẳng đợi được ai, liền để cha về ăn cơm trước, lát nữa lại ra xem náo nhiệt.
Còn anh cũng giục A Tài, vào trong tính sổ hàng cho anh trước, anh cũng phải về ăn cơm đã. Trôi nổi trên biển cả ngày, chỉ ăn mì, suýt chút nữa là đói chết.
Hai người lúc nãy vội ra xem náo nhiệt, cân xong cũng chưa tính giá tiền, phiếu hàng cũng chưa cầm.
Người dân thấy tạm thời sẽ không có tin tức gì, trời tối, người cũng không đến nhanh vậy, mà nhà họ Chu chỉ để lại một người, những người khác đều về ăn cơm, họ cũng tạm thời giải tán trước.
Đều định về nhà ăn cơm nhanh lên, rồi lại ra xem náo nhiệt.
"Cũng không cập bến sớm, trời đã tối om om rồi mới cập bến... Muộn thế này, gọi người đến tận nơi cũng khó..."
"Đúng vậy, bờ biển gió lại to, lại lạnh..."
"Ôi chao, liên quan gì đến các người, lải nhải cái gì? Ai bảo các người đợi ở đây? Tự mình muốn xem náo nhiệt, còn nói? Có ai bảo các người đợi đâu..." Người dân lẩm bẩm đi xa dần từng nhóm.
Diệp Diệu Đông cũng cầm phiếu hàng đã tính giá xong, đẩy xe về nhà trước. Hôm nay hai con cá heo cộng lại cũng bán được gần 40 đồng, cộng thêm một ít cá có thể bán được giá, cũng thu về hơn 70 đồng, trên xe còn thừa 6 rổ đủ loại cá tạp và cá ếch.
Còn có một thùng cá tôm nhỏ không ăn được, cái này có thể mang về cho gà vịt ăn. Vừa đẩy xe đến cửa nhà, cả bây chó nhà anh đều nhảy lên xe đòi đẩy giúp anh, chỉ trừ con chó đen lớn, vẫn xích ở đó.
Diệp Diệu Đông đầu toàn vạch đen, bó tay:
"Chưa ngồi xe bao giờ hả? Xuống hết cho tao!" Hơn nửa năm trôi qua, mấy con chó đã khá lớn rồi, gần bằng chó nhà trưởng thành, lúc này tất cả đều cụp tai xuống, giả vờ không nghe thấy, bất động, cứ ngồi trên xe.
Diệp Diệu Đông suýt nữa bị sự lì lợm của chúng làm cho bật cười, anh cũng chỉ biết sau khi nuôi chó, hóa ra mấy con chó nhà này cũng khá thông minh, còn biết đùa giỡn với anh.
Gọi mấy tiếng, chúng đều bất động, cứ nằm bệt trên xe, anh cũng chịu thua, đành để chúng nằm trên xe, đẩy xe vào sân.
Xe vừa chạm đất, không đợi anh lên tiếng, mấy con chó này tự động như rớt bánh bao, từng con một nhảy xuống xe, rồi chạy đến chân anh quấn quýt.
"Đi đi đi, không rảnh chơi với bọn mày đâu, tự qua một bên đi."
Cá trên xe còn phải bê xuống làm, nhưng, đây không phải việc của anh, kêu mẹ anh làm là được rồi.
Anh nhẹ nhàng đá mấy con chó bên chân sang một bên, định bê mấy rổ cá xuống trước. Lúc này, cửa mở ra, bà cụ đi ra vẫy tay với anh, nói: "Mau vào ăn cơm, bọn bà đã ăn rồi, cha con cũng đang ăn, mấy con cá này lát nữa để mẹ con làm."
"Vâng." Anh đi về phía cửa lớn, đám chó bên chân thấy anh nhấc chân, liền đi trước dẫn đường, hộ tống anh đến cửa, đợi cửa đóng lại, chúng mới ngồi xuống.
Diệp Diệu Đông cũng phải đợi ăn xong mở cửa ra mới thấy, mấy con chó này không vê ổ của mình, cứ ngồi trước cửa lớn.
Trông vô cùng nghiêm túc! Thấy anh đẩy xe đạp ra, lập tức đứng dậy vẫy đuôi với anh.
"Khá lắm, không nuôi uổng công, cũng khá ngoan."
"Gâu gâu-"
"Tránh đường trước đã, lát dẫn bọn mày đi xem náo nhiệt."
"Gâu gâu-" Lũ chó ngoan ngoãn đứng sang hai bên, nhường đường cho anh đi. Cha Diệp theo sau, nhìn mà cười tủm tỉm:
“Cũng khá nghe lời." "Không nghe lời sao được, không nghe lời thì đuổi chúng ra ngoài, cho người ta làm lẩu thịt chó."
"Gâu gâu gâu gâu gâu- ư-”
Diệp Diệu Đông leo lên xe đạp, để cha ngồi sau lưng. Nhưng cha Diệp lắc đầu:
"Con tự đi đi, đường không tốt, xóc lắm, cũng chẳng mấy bước, cha đi bộ được rồi."
Lần trước đến xưởng đóng thuyền ở huyện, bị anh với A Quang xóc sợ rồi, dù sao ông cũng có chân, đi bộ là được.
"Con cũng nên đi bộ thì hơn, bên ngoài bến cảng ướt nhẹp, dưới đất toàn nước biển, đi xe đạp ra ngoài dễ bị ăn mòn rỉ sét. Mới mua chưa bao lâu, con cũng nên bảo quản cho tốt, đừng có mấy bước đường cũng đi xe, đi bộ cũng có sao đâu?"
"Mua về là để đi chứ, đi nhiều mới hoàn vốn chứ! Chẳng lẽ, con mua về để thờ như tổ tiên à?"
Cha Diệp lắc đầu, cũng không để ý anh, tự mình đi ra ngoài, dù sao cũng không phải xe của ông, anh không tiếc, cũng chẳng đến lượt ông tiếc.
Diệp Diệu Đông thấy cha đã đi ra khỏi cổng, cũng không ép, tự mình đạp xe đi trước.
Không biết người mà A Tài liên lạc đến chưa nhỉ? Anh đạp xe chưa đi được một đoạn ngắn, đã thấy trên đường đến bến cảng, khá nhiều người cầm đèn pin.
Muộn thế này rồi, lại còn kéo nhau từng đoàn ra ngoài bến cảng? Chắc là bị tiếng tăm của quái vật biển thu hút, ra ngoài bến cảng xem náo nhiệt à?
Cũng đúng là quá ít hoạt động giải trí, nùa hè mọi người còn có thể tụ tập ba năm người ngồi trước cửa tán gẫu, hóng mát.
Mùa đông thế này, chỉ cần trời vừa tối, trong làng yên ắng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, người dân rảnh rỗi ở nhà, cũng chỉ có thể làm chuyện vợ chồng thôi.
Thật hiếm khi muộn thế này, trên đường vẫn nhìn thấy nhiều người như vậy. Mấy con chó ở nhà cũng chạy theo bên cạnh anh, thấy phía trước có người chắn, còn chủ động chạy lên phía trước dẫn đường, tiện thể sủa vài tiếng, bảo mọi người tránh đường.
Diệp Diệu Đông đạp xe, thông suốt không trở ngại, chỉ khi đến gân đám đông, mới dùng ngón cái bấm chuông trên xe, miệng kêu:
"Piapiapia ô-" Người dân phía trước nghe thấy tiếng động, tự động nhường ra một lối đi cho anh, lại còn dùng đèn pin soi bóng lưng anh, nhận ra là anh, lại bắt đầu bàn tán về anh.
Diệp Diệu Đông không nghe thấy lời bàn tán phía sau, chỉ đạp xe đi về phía trước, trên đường cũng gặp A Quang đang đạp xe, anh còn nhanh chóng đuổi theo.
"A Quang-"
"Đệt, mày làm quái gì mà kêu như ma nửa đêm thế?" Giọng điệu gay gắt, A Quang suýt nữa rụng hết da gà.
"Gọi mày chứ ai! Muộn thế này còn chạy ra ngoài?"
"Nghe nói có người bắt được quái vật biển, không ra xem sao được? Tao còn nghe nói chiều mày cũng gặp rồi, sao mày không bắt? Lại để người khác bắt mất."
"Lúc tao gặp nó còn khỏe re, tao bắt nổi chắc? Không muốn sống nữa à, to thế cơ mà, ngay cả chết rồi, nghe nói mấy người nhà họ Chu vất vả lắm mới đưa về được."
“To cỡ nào?"
"Nhìn qua phải tâm ngàn cân, lúc nãy khiêng lên còn phải mười mấy người cùng giúp."
"Tiếc thật, nếu mày kéo về được, lại có dịp nổi danh thêm lần nữa, trong làng càng oai phong, tiếng tăm càng vang dội."
Diệp Diệu Đông thầm hừ mũi mấy tiếng, anh còn cần nổi danh nữa à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận