Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1047: Tính sổ sách (length: 38718)

Diệp phụ hiện tại rất dễ bảo.
Bình thường bảo làm gì liền làm đó, cũng không có lên giọng dạy bảo ai, ngược lại cứ vài ba ngày lại khiến người ta thấy ngại.
Cũng không biết có phải vì Đông tử có tiền đồ, mà từng người đều cảm thấy lão già này chẳng còn tác dụng gì nữa hay không, ha ha, cũng có thể là do Đông tử làm việc càng ngày càng có nề nếp, kiếm tiền càng ngày càng nhiều, không cho ai cơ hội dạy dỗ.
Bọn họ cho thuyền đánh cá chạy ra xung quanh đảo, liền lập tức bắt đầu thả cành cây xuống.
Sau khi đặt hết đám cành cây đã chuẩn bị sẵn vào chỗ, Diệp Diệu Đông liền lái thuyền đến chỗ A Chính, muốn xem tình hình mực đẻ trứng hôm nay của bọn họ thế nào.
"Cũng chẳng được bao nhiêu, thu lên phiền phức chết, từng bó cành cây đều bị lưới quấn vào khi thu, mà số lượng lại chẳng có bao nhiêu, tốn thời gian."
"Vậy là còn sớm."
"Ừ, phải đợi ngày mai tới xem thử, giờ ta phải đi thả lưới tiếp đây."
"Chúng ta cũng phải về, thu dây câu lại cho hết, rồi lại đi mồi câu mới, cành cây thì bỏ xuống biển luôn, kiểu này chắc chẳng ăn thua."
A Chính mặt đầy hâm mộ, "Ngươi vậy thật thoải mái, không cần ra đêm, chỉ cần buổi sáng ra bận nửa buổi, trưa là về."
"Đây chẳng phải kỳ nước lớn chưa lên hẳn sao? Ở lại đây cũng phí thời gian, đợi vài hôm nữa cũng bận đến chiều tối mới về được."
"Vậy ta đi trước."
"Đi đi, đi đi."
Diệp Diệu Đông cũng mở thuyền chuẩn bị quay về, chỉ là lúc quay đầu, hắn thấy cha mình đang ngồi xổm đó lựa tôm cá, nói nấu cơm cũng chưa thấy nấu.
"Thả hết cành cây rồi, ngươi không nấu cơm à?"
"Đây chẳng phải sắp về sao? Ta định về nhà rồi ăn luôn, khỏi phiền phức, dù gì đồ cũng chỉ có chút xíu."
"Chỉ giỏi kiếm cớ lười biếng."
"Nhân tiện trên đường về, ta chọn mấy thứ này, về tới bờ là có thể cân liền, không mất thời gian, giờ này thuyền đánh cá về cũng ít, khỏi xếp hàng, khỏi chờ đợi, ăn cơm ở nhà cũng ngon hơn ăn ở biển chứ."
Diệp Diệu Đông cũng chẳng nói gì, để lão nấu, hắn cũng chẳng muốn nấu.
Từ gần biển chạy về cũng mất cả tiếng đồng hồ, khi vào đến bờ, cũng chẳng thấy mấy thuyền, chỉ có vài chiếc thuyền gỗ nhỏ.
A Tài thấy thuyền hắn về thì mừng rỡ chạy ra đón, "Đại cát đại lợi nha, hôm nay thu hoạch thế nào?"
"Tạm được, có một con cá thu nhỏ, chắc cỡ ba bốn chục cân, ngươi xem thử bao nhiêu tiền, còn có một con cá đuôi én, màu xanh lam. Lại giúp ta dỡ hàng xuống."
"Tốt, ngươi thu hoạch khá đó nha, sáng đi chiều đã về mà còn được nhiều thế."
"Cũng tàm tạm thôi, không kiếm được chút đỉnh thì sao sống qua ngày được, giờ nuôi cả nhà với đám người, một ngày không biết tiền kiếm có đủ cho đám người kia ăn công không."
"Thì đó, bây giờ ngươi càng làm càng lớn, trong tay người cũng càng nhiều, phát lương dĩ nhiên càng nhiều, nhưng chắc chắn là kiếm được cũng nhiều hơn, đừng có than nghèo."
"Nhà ai người làm thuê lại ngồi lê đôi mách, ông chủ phải ra ngoài kiếm tiền trả lương cho bọn họ chứ, chẳng phải là ta sao?"
A Tài nghe vậy liền bật cười, "Nói đúng thật đó, nhà ngươi thuê mấy người làm thuyền lớn, mấy bữa nay đúng là toàn ở nhà ngồi tán gẫu, khoác lác nào là chuyện đánh cướp biển, chuyện một lưới bắt được mười mấy vạn cân cá, ai cũng chẳng muốn nghe, mà cứ ở đó dương dương tự đắc khoe mẽ."
"Thật hả, bọn họ ở đó sướng quá còn gì, ngồi lê đôi mách phơi nắng, còn ta thì bơ phờ đi biển kiếm tiền trả lương cho bọn họ, ai làm chủ giống như ta chứ? Không có ai giống như ta hết."
"Thì đúng, làm việc cho ngươi sướng thiệt."
"Vậy nên giá cả phải tính cho ta cao một chút, nếu không làm sao mà trả lương cho người ta được."
"Ừ ừ, biết rồi mà..."
Hắn ở đó nói xàm, than thở một hồi, không ngờ chiều đến trong thôn lại có người đồn ầm lên, đều nói hắn đối đãi với người làm thuyền nhà mình tốt quá, để người làm thuyền ở nhà nghỉ ngơi, mình thì đi biển kiếm tiền trả lương cho họ.
Còn có người đồn rằng, chỉ cần hắn đánh được mẻ cá lớn là sẽ phát lì xì, tiền công năm nay còn tăng lên 5 đồng, ai nấy đều thèm thuồng.
Có người đã lớn tuổi, năm mươi mấy, còn chạy đến trước mặt Diệp phụ hỏi, còn cần người không, đúng là nghe mà thèm nhỏ dãi ~ Không chỉ nam nhân muốn đến làm thuyền cho hắn, mà cả nữ nhân cũng vậy.
Mấy bà cô lăng xăng tìm đến Diệp mẫu, hỏi khi nào cần nhiều người, thuyền khi nào đóng xong? Đúng là “hoàng đế không vội, thái giám sốt ruột”.
Diệp Diệu Đông lấy được giấy bán hàng mới đi cùng cha về nhà, chỉ mới nửa buổi sáng, mà bọn họ đã bán được hơn 80 đồng, phần lớn là nhờ con cá thu nhỏ với con cá đuôi én kia có giá, chiếm hết một phần ba.
Về đến nhà giao giấy tờ cho A Thanh, ăn vội bát mì xong, hắn lại hối hả chạy đến ủy ban xã để gọi điện thoại cho xưởng đóng tàu.
Bảo bọn họ tranh thủ thời gian sửa xong chiếc thuyền đánh cá mà hắn nhận được, ưu tiên chiếc đó trước, còn hạn trong vòng năm ngày phải xong, mấy chiếc kia cứ từ từ cũng được.
Xưởng đóng tàu bên kia đồng ý, Diệp Diệu Đông cũng yên tâm.
Vừa vặn, mấy người làm thuyền đều ở nhà ngồi tán chuyện bát quái, đợi sau khi sửa xong chiếc thuyền kia, hắn sẽ cùng cha mình mỗi người một chiếc, muốn dẫn một người làm thuyền đi đánh bắt mực.
Bất quá, vẫn phải đi chặt thêm cành cây, bó lại rồi để sẵn đó, đợi thuyền chạy về là có thể dùng được liền.
Thanh toán tiền điện thoại xong, hắn lại về nhà dặn dò mấy tiểu đệ trong xưởng đi chặt cành cây, còn việc xưởng không có ai trông coi, đương nhiên là hắn phải làm rồi, dù sao chiều cũng không làm gì, hắn cũng đang rảnh, tiện thể vác ghế ra cửa phơi nắng.
Cha hắn chiều không làm, rảnh rỗi lại chạy lên núi, rất quan tâm đến chuyện sửa mộ, chỉ hận không thể tự tay làm hết.
Buổi chiều giữa mùa xuân, ánh nắng ấm áp, gió xuân hiu hiu, rất dễ khiến người ta mệt mỏi buồn ngủ, thêm nữa sáng nay dậy sớm, bận rộn đến giờ mới được ngồi nghỉ, hắn cũng thấy buồn ngủ thật.
Diệp Diệu Đông bèn để một chiếc ghế gỗ nằm ngang xuống đất, gác chân lên trên đầu, tiện thể cởi áo lông đắp lên mặt, trực tiếp ngủ luôn ở cửa.
Đến khi mặt trời xuống núi, mấy người đi thuyền gỗ nhỏ đánh cá ven bờ, đều đã thu dọn về nhà khi trời nhá nhem, tiện thể còn có thể thêm thức ăn cho nhà, người nào đi ngang xưởng cũng đều thấy hắn đang ngủ say.
Cũng chính nhờ tiếng nói chuyện của những người đi ngang mà đánh thức hắn, cơ thể cũng thấy lạnh, mặt trời đã gần lặn, nhiệt độ hạ hẳn, chẳng còn ấm áp như giữa trưa nắng, chỉ còn lại cái lạnh giá.
Hắn dụi mắt cho tỉnh ngủ, vội vàng khoác quần áo lên, bên tai đã nghe thấy tiếng ai gọi.
"Đông tử, ăn cơm xong tụi ta qua chỗ ngươi tính sổ sách."
Hắn quay lại nhìn, thì ra là anh A Sinh.
"Được, chút nữa ta đi qua chỗ A Tài lấy tiền, vừa đúng cuối tháng."
Diệp Diệu Sinh ngại ngùng xoa xoa tay, cười nói: "Trong nhà cũng chẳng còn đồng nào, tháng trước kiếm được bao nhiêu đều đem đi trả nợ hết, còn phải ứng tiền xăng cho tháng này, vợ ta giờ cũng không làm gì được nữa, tính sổ xong cho rộng rãi chút, cũng có tiền mua mấy thước vải cho nàng với hai đứa nhỏ may ít bộ đồ xuân."
"Ừ, đúng đó, mùa xuân đến thì phải mặc đồ theo mùa chứ, cả nhà nên may mỗi người hai bộ cho tử tế, tránh người ta nói ngươi bạc đãi vợ con."
Hóa đơn bán hàng của hắn đều ở chỗ A Thanh, đợi đến mỗi tháng mới quyết toán một lần, khi đó mới có tiền vào tay, mỗi chuyến ra biển tiền xăng cũng không ít, đều phải do chính hắn bỏ ra trước.
"Hôm nay hóa đơn ở trong tay A Đại, nó còn ở bến tàu đợi thuyền của anh họ về."
"Ừ, vừa vặn mấy ngày nay mực cũng vào mùa, kết toán sớm cũng tốt. Vậy ngươi đợi ăn cơm xong qua, ta cũng kêu anh họ tới tính sổ sách luôn."
"Ừ."
Diệp Diệu Sinh nói xong liền lên chiếc xe ba gác đi về nhà.
Diệp Diệu Đông quay lại nhìn quanh chỗ đất trống, hai đứa sinh đôi đang ngồi bó cành cây trong góc, không biết đã về nhà lúc nào, một giấc ngủ trưa cũng thấy khỏe người ra.
"Chỗ này ngươi trông giúp ta nhé, lát nữa nếu thấy anh họ ta về đi ngang qua, bảo nó sau khi ăn tối qua nhà ta tính sổ sách."
"Dạ anh Đông, tôi nhớ rồi."
Hắn duỗi lưng một cái mới đi về nhà, lúc đứng ở cửa, còn cố ý đi qua cửa nhà anh cả anh hai liếc nhìn, xem có người nào về chưa, rồi mới dặn dò chị dâu cả và chị dâu hai.
Đã muốn tính sổ sách thì tính hết một lượt cả mấy thuyền, thanh toán hết sổ sách của tháng này.
Sau khi về đến nhà, hắn cũng nói lại với A Thanh.
Nàng đang ngồi nấu cơm ở bếp, nghe vậy bèn lau tay, "Vậy em phải tranh thủ sắp xếp hóa đơn mới được."
"Cũng không cần vội, ngươi cứ nấu cơm trước đi, ăn xong rồi thì lấy sổ sách ra tính toán sau, bên chỗ A Tài muộn một chút kết toán cũng không sao, dù gì hóa đơn vẫn đang ở đây, cứ theo giá trên hóa đơn mà tính cho họ, hai hôm nay còn chưa tính tiền thì ta cứ ứng trước ra."
"Được thôi, dù sao sổ sách cũng dễ hiểu thôi mà, chia đôi ra tính là được. Thế còn bên chỗ đại ca nhị ca, hôm nay tính luôn hả?"
"Ừ, đều tính vào hôm nay."
"Đại tẩu, nhị tẩu không có ý kiến gì sao?"
"Có ý kiến gì, cứ kệ thôi, người khác đều được tính vào hôm nay cả rồi, chỉ có các nàng là không cần à? Không cần thì ta nói chuyện trực tiếp với đại ca nhị ca chứ sao."
Vừa rồi đại tẩu, nhị tẩu đúng là có vẻ không vui, còn nói mấy ngày có gì khác biệt, kiểu gì đến ngày 30 tính thì cũng thế thôi.
Bởi vì hóa đơn của hai nhà đó, họ tự thu riêng, chỉ chờ đến cuối tháng tính sổ, cả hai sẽ gộp chung hóa đơn của hai chiếc thuyền trong tháng lại, rồi chia đều thành ba phần, tương đương với mỗi người họ phải nộp 1/3 tiền ra cho hắn.
Thế nên mới không thích tính tiền sớm.
Lúc lấy tiền thì vui vẻ hết nấc, chỉ hận không thể thu ngay vào túi, lúc tính sổ đưa tiền thì lại không được sảng khoái như thế, phần lớn mọi người đều thế cả, hắn cũng quen rồi.
"Ừ, thế buổi tối ăn cơm sớm một chút, dù sao ngươi với cha đều về."
Diệp phụ đến tận khi mặt trời xuống núi, tất cả công nhân đều nghỉ làm xong, ông mới từ từ về theo, vừa về đã ở đó tiếc Diệp Diệu Phàm.
"Ông thương hắn thế, hay ông muốn giúp hắn trả nốt tiền? Có gì mà phải thương, tiền mồ hôi nước mắt của mọi người mất hết mấy ngàn đồng, có thương thì nên thương con trai mình bị thiệt lớn mới phải chứ."
"Cái đó không giống nhau mà, dù sao nó cũng là cháu mình, sao lại có thể mong người ta hỏng chứ."
"Biết đâu nó chỉ giả vờ tử tế thôi, biết người biết mặt không biết lòng, ai nói được, giống cái thằng bạn chuột của thằng Đông đó không phải thế à? Ra vẻ thành thật, cuối cùng còn tệ hơn ai, toàn những người xảo quyệt."
"Ai, mẹ, hắn còn chưa xuống giường được à? Trước vợ hắn định nói cho Bùi thúc rồi, mà chẳng có phản ứng gì sao?"
"Ta cũng không biết, hình như vẫn nằm liệt giường, mẹ nó thì ngày nào cũng chạy ra trước nhà lão Vương mắng, lại còn đi nói xấu khắp làng, chửi vợ cũ không biết kiềm chế, nói chắc là đã có bồ rồi, nên mới vội vàng ly hôn thế, con cái cũng bỏ mặc, rồi thì cắm sừng chồng, trộm bao nhiêu thằng gì gì đó, ngay cả lão già cũng không tha... Ách... Dù sao cũng toàn những lời khó nghe thôi."
Diệp mẫu lúc nói chuyện hăng quá, quên mất là còn có trẻ con ở đây, suýt chút nữa là nói hết ra mấy cái lời khó nghe kia rồi.
"Mẹ biết rõ thật đấy."
"Đâu có, cả làng ai cũng biết mà, chỉ có nhà các người ở trên biển, nên mới không nghe thấy mấy chuyện đó thôi."
"Không biết A Quang hai hôm nữa có về không nữa, cũng đã nửa tháng không về rồi."
"Chắc sẽ về chứ? Không nói đến chuyện khác, ít ra cũng phải về thăm con chứ."
Bùi Ngọc lúc này bỗng khóc òa lên, "Muốn ba, mẹ ~ mẹ ~"
Mọi người lập tức giật mình kêu lên, Diệp mẫu vội ôm lấy cháu, dỗ dành trên đùi, tiện thể lườm Diệp Diệu Đông vài cái.
Lâm Tú Thanh cũng trách cứ nhìn hắn, "Anh đấy, đang yên đang lành lại gọi cha trước mặt con làm gì? Khơi lại ký ức của trẻ con, rồi lại mong bố mẹ ruột về."
"Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nói nữa, em cũng đừng nói nữa, cứ nhắc đến ba mẹ ruột là con khóc to hơn đấy."
"Thôi đừng nói nữa, ai, cũng tội, còn bé thế này mà bố mẹ ruột đã không ở bên, nhớ nhung cũng là điều bình thường." Bà cũng đến vuốt đầu cháu, "Ngoan, ngoan, mẹ con sắp về rồi."
Diệp Tiểu Khê không biết em khóc vì sao, ngơ ngác nhìn trái ngó phải, sau đó cũng chạy đến ôm chân Lâm Tú Thanh.
"Mọi người ăn cơm thôi, nhìn con bé buồn hết cả rồi kìa, nhanh chóng đút cho nó ăn chút cơm đi, có đồ ăn là sẽ không nghĩ đến chuyện kia nữa, rồi lại hết khóc." Diệp phụ cũng lên tiếng.
Bầu không khí buôn dưa lê trong nhà lập tức bị tiếng khóc của Bùi Ngọc phá tan, sau đó không ai còn tiếp tục bàn luận chuyện này nữa, chỉ chuyển sang thảo luận chuyện tàu đánh cá và con nước thôi.
Ăn xong không lâu thì trời còn chưa tối, đại biểu ca và A Sinh ca cùng nhau đến.
Lâm Tú Thanh lấy ra sẵn tờ kê hàng đã chuẩn bị, hai người mỗi người một chiếc thuyền, hóa đơn đương nhiên cũng chia làm hai phần.
A Tài cũng muốn tính sổ, nên tờ hóa đơn nào hắn cũng đều nhớ tên, đã thanh toán thì sẽ ký tên người nhận tiền vào, ai nấy đều biết tên mình chứ không ai chỉ ghi tên rồi điểm vân tay nữa.
Hóa đơn của hai người, A Thanh đều kẹp lại thành hai tập riêng, mỗi tập đều có mười mấy tờ.
"Mỗi người một phần, đây là hóa đơn đi biển tháng này, trên đó có ghi ngày tháng, mọi người xem có đúng không, có khớp với số lần ra biển tháng này không nhé, để tránh bị sót."
"Được, ta nhớ số lần ra biển mà, mỗi lần một tờ, đếm sơ sơ vài tờ là biết."
Hai người nhận lấy hóa đơn mang tên mình, bắt đầu kiểm lại.
Lâm Tú Thanh cầm máy tính bỏ túi chuẩn bị, sau khi kiểm xong thì sẽ tính, tính xong thì sẽ trực tiếp đưa tiền cho họ, tháng trước cũng làm như vậy.
Mấy người trong nhà không liên quan thì sau khi ăn cơm xong đã tản ra mỗi người một việc rồi, trẻ con cũng chạy ra ngoài chơi sớm, bà thì cũng ra cửa ngó cháu, chỉ còn có bốn người họ ở đó tính sổ.
Hai người kiểm hóa đơn xong xuôi không có vấn đề gì, Lâm Tú Thanh vừa lật tờ vừa đọc số, rồi cũng ấn máy tính theo.
"Đại biểu ca tháng này đi biển 10 ngày, tổng cộng thu được 555 đồng 6 hào 6 xu, mỗi người một nửa thì anh được 277 đồng 8 hào 3 xu."
Nói xong, nàng ghi lại số tiền vào hóa đơn, sau đó ấn lại một lần nữa, không có vấn đề thì mới bỏ qua một bên, chuyển sang tính cho A Sinh ca.
"A Sinh ca hình như tàu bị hỏng, sửa mất hai ngày à? Chỉ có 8 tờ giấy thôi."
"Ừ."
"Hình như vận may của anh tốt hơn đại biểu ca đấy, không kém bao nhiêu, tổng cộng được 496 đồng 2 hào 8 xu, mỗi người một nửa là 248 đồng 1 hào 4 xu."
A Sinh ca vui vẻ xoa tay, "Vận may tốt thật đấy, trừ đi hơn 100 đồng tiền xăng, với cả tiền công thuê người nữa, cũng còn kiếm được thêm mấy chục đồng đấy."
Đại biểu ca cũng tươi cười, "Vậy là ta làm nhiều hơn ngươi hai ngày, trừ đi tiền xăng cũng không kiếm nhiều bằng ngươi."
"Vận may thôi mà, mấy chuyện vận may ai nói trước được, không chừng tháng sau anh lại có vận tốt thì sao, ra biển cứ xem như đi tìm vận may thôi."
"Không có vấn đề gì thì A Thanh đưa tiền cho mọi người thôi."
"Không vấn đề gì, không vấn đề gì..."
"Tốt, tốt quá rồi..."
Hai người liên tục nói.
"Tháng trước mỗi người còn được chia thêm mười mấy đồng, tháng này lại ít đi rồi."
"Hai hôm nay con nước nhanh, đến tháng sau chúng ta lại được kiếm nhiều hơn đấy."
"Đúng rồi."
Diệp Diệu Đông cũng cười đưa mỗi người một điếu thuốc, "Đúng đấy, tháng sau sẽ kiếm được nhiều hơn, có khi phát tài."
"Đông tử...Mọi người đều ở đây à?"
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu đều đến.
"Vừa tính xong sổ sách của bọn họ thôi, đúng lúc, lát nữa tính luôn sổ sách của chúng ta."
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng xúm lại hùa theo, nhao nhao hỏi tháng này họ được bao nhiêu tiền.
Mọi người tâm trạng đều rất tốt, đều có tiền vào mà.
"Vậy cũng tốt rồi, chia một nửa ra, trừ đi tiền xăng tiền công, cũng kiếm được hơn mấy chục đồng rồi."
"Đúng đấy, giờ trong thôn nhiều người sống nhờ vào Đông tử mà."
"Mấy hôm nay trong làng toàn đồn Đông tử một mẻ lưới bắt được 110 nghìn cân cá ướp đầu to, đồn ầm lên ấy, nếu không phải ta đã thuê thuyền lớn rồi, kiểu gì ta cũng mặt dày theo anh ra biển mở mang kiến thức."
"Không cần thiết phải vậy đâu, theo ta ra khơi xa thế, một chuyến đi cũng phải mấy ngày, rủi ro lớn lắm, có nghe họ nói gặp hải tặc không? Các anh thả lưới đánh bắt cá trong đêm rồi về trong ngày thì kiếm còn không ít hơn họ, lại còn có thể chăm sóc nhà cửa, không nguy hiểm bằng."
Trừ đi chi phí chia chác xong thì so với việc theo hắn đi biển quả thật không kém là bao, hơn nữa ở trên bờ còn được nghỉ ngơi tốt hơn, không phải vất vả chèo thuyền.
Huống chi tháng này lại tính sổ trước mấy ngày, đến ngày 30, có khi còn được chia thêm chút ít.
"Rủi ro gì cũng có, cũng chỉ năm ngoái đám người Lộc Châu bị tóm hết, nên trên biển mới xem ra yên ổn chút, nhưng mà, dạo này con mực vào mùa, nên lại tranh giành vùng biển, mấy thôn gần đấy lại bắt đầu đánh nhau rồi."
"Đấy là khó tránh rồi, năm nào chẳng thế, cứ đến thời điểm này là có tranh chấp, nhưng mà vẫn đỡ hơn so với gặp phải hải đạo."
Lúc này Lâm Tú Thanh cũng đếm tiền xong, lấy ra đưa cho họ.
"Mọi người đến cũng đúng lúc, vừa tính xong là có liền, đại tẩu với nhị tẩu tự tính hay là em tính cho?"
"Bọn ta tính trước một lượt, em tính sau một lượt nữa."
"Vâng."
Hai chị em dâu đều biết cách tính, bởi vì A Thanh đã dạy cho họ rồi.
Lúc Diệp Diệu Đông vừa mua máy về, dạy cho A Thanh, hai chị em dâu cũng rất tò mò với cái đồ chơi này, nên cũng nhờ nàng dạy luôn.
Sau đó mấy tháng nay, thỉnh thoảng họ cũng mượn máy tính đi tính sổ, tính đến mức quen hết cả rồi, cũng chẳng nghi ngờ kết quả nữa.
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa hai anh em đều chăm chỉ, Diệp Diệu Hoa cũng ra khơi mười ngày, nhưng mà tàu máy cũ kỹ của Diệp phụ lại dễ hỏng, Diệp Diệu Bằng tháng này sửa tới hai lần, nên ít đi biển mất hai ngày, chỉ còn 8 ngày thôi.
Chị dâu Diệp kia thì thỉnh thoảng lại lải nhải mắng vài câu thuyền hỏng.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhà ai thuyền cũng đều như thế, đổi cái khác cũng là chuyện bình thường, nhưng tại sao Diệp Diệu Đông mấy ngày trước lại đến xưởng đóng thuyền lấy về một chiếc thuyền, việc này cứ như chọc tổ ong vò vẽ vậy.
Chị dâu Diệp từ đầu hôm đến giờ mặt mày đã chẳng còn dễ coi, đồng thời còn thúc giục Diệp Diệu Bằng, bảo hắn mắng cái xưởng đóng thuyền một trận, gọi điện thoại hối thúc bọn họ nhiều vào.
Nhà bọn họ nếu mà nhận được thuyền đặt đóng sớm, thì cũng đâu đến nỗi cứ phải dùng thuyền hỏng, thỉnh thoảng lại lỡ mất cơ hội kiếm tiền.
Mà chị ta, thì cứ đứng ở cửa mà bóng gió chửi móc, ý tứ đại loại như Diệp Diệu Đông vì muốn kịp vụ mực lần này mà cố ý chặn mất thuyền của nhà bọn họ.
Cũng trách sao chị dâu hắn lại nghĩ như vậy, bởi vì khi đó hắn vì lười, nói thẳng một tiếng kêu đại ca nhị ca như thế mà nhận bảy chiếc, tránh cho phiền phức.
Chị dâu hắn nghĩ như vậy cũng đúng thôi, thật không trách được.
Nhưng mà, thực tế tạo thuyền là do chính hắn, lúc hắn cho Đông Thăng Hào đi xưởng đóng tàu để sửa, chiếc thuyền đó đã được sơn màu theo yêu cầu của hắn, đồng thời còn có gắn mác Đông Phương 001 rồi.
Chuyện không phải tạm bợ hai ba ngày được, sao có thể chuẩn bị được cả sơn lẫn ký hiệu.
Bảy chiếc thuyền của hắn ngay từ đầu đều đã chuẩn bị khắc sẵn Đông Phương 001 đến 007, sau đó các loại đến khi ba chiếc thuyền trong tay hắn cần bảo dưỡng, liền cho người ta sơn lên 008 đến 010.
Từ 1 đến 10 đều sắp xếp đâu ra đấy, quả đúng là thuyền vương Diệp Diệu Đông!
Nghe chị dâu hắn đứng ở cửa mắng đã mấy ngày, hắn cũng lười giải thích, sự thật là thuyền của hắn đến tay sớm hơn của đại ca với nhị ca, không có gì mà biện hộ cả.
Còn chị dâu hai Diệp cũng chẳng kém cạnh, cũng cho rằng là nhà hắn chặn mất thuyền của nhà mình.
Cũng một mực kêu Diệp Diệu Hoa gọi điện thoại giục xưởng đóng tàu giao thuyền sớm, sớm đem tiền về, bọn họ cũng không cần chung chạ nữa, tránh còn phải lái thuyền của người khác.
A Thanh thì đã giải thích không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà con người mà, có lúc chỉ muốn nghĩ theo ý mình, căn bản không nghe lọt tai ai cả.
Dù sao xưởng đóng tàu ưu tiên đóng cho hắn trước, đó không phải là vấn đề của hắn, hắn vốn dĩ cũng chẳng vội vàng gì, lần này cũng là vừa hay thôi, muốn mắng thì cứ mắng.
Hai chị dâu lúc nào mà chẳng vậy, gặp chuyện quyền lợi của bản thân bị xâm phạm thì đương nhiên phải bảo vệ mình, còn đợi sau này nếu nhà hắn có lợi, thì cũng đương nhiên phải muốn chút, người một nhà mà.
Hai người thay nhau dùng máy tính, tính toán xong lại ghi chép vào tờ đơn mang theo, sau đó giao cho Lâm Tú Thanh xem lại ngày tháng trên hóa đơn, rồi tính thử lại lần nữa.
“Không vấn đề gì, tháng này đại ca thu được 520 tệ 8 hào 7 xu, nhị ca thu được 592 tệ 5 hào 5 xu, cộng hai cái là 1113 tệ 42 xu, sau đó mỗi người tháng này tiêu bao nhiêu tiền xăng?”
“Ta đi tám ngày, hết 142 tệ tiền dầu.”
“Ta hết 180 tệ, đi thêm hai ngày nên tiêu thêm tiền xăng.”
“Vậy tính ra còn 791 tệ 42 xu, trừ đi mỗi người mời mướn công trong 18 ngày hết 54 tệ, ba người chia đều thì mỗi người là 245 tệ 8 hào.” Lâm Tú Thanh tính xong đưa máy tính cho các chị dâu xem qua.
Diệp Diệu Đông là chuyên môn bỏ một chiếc thuyền ra góp cùng hai anh em, vốn hai người chỉ có một chiếc thuyền nửa chiếc, nên sau khi ba người hùn lại, họ không tính tiền công, mà chia đều lợi nhuận ròng.
Thực tế số tiền chia không hơn đại biểu ca bọn họ là bao, tuy ba người hai chiếc thuyền chia đều, nhưng còn phải tính cả tiền xăng tiền công, còn đại biểu ca và A Sinh ca họ tuy một nửa chiếc thuyền nhưng vẫn phải chịu tiền xăng.
Thật mà nói, đối với Diệp Diệu Đông thì đem thuyền cho người ta thuê hay là đem góp vốn với anh em cũng không khác gì, mà lại có thể tăng thu nhập cho anh em mình.
Coi như làm lợi cho hai anh trai, dù sao cả hai người họ đều ra khơi chung một chỗ, mỗi bên một chiếc thuyền, mà có thể tăng thu nhập gần gấp đôi, xem như là giúp đỡ hai anh mình.
“Tháng này tính sổ sớm cũng là để chuẩn bị vụ mực, chắc chắn mọi người cũng muốn theo ra biển, không ai rảnh để tính sổ, nên tranh thủ tối nay tính sớm sổ sách.”
Sợ các chị dâu nghĩ ngợi gì trong lòng, A Thanh còn giải thích thêm.
Hai chị dâu xem xét con số thì cũng hài lòng, dù sao so với đại biểu ca với A Sinh ca trước kia chia ít hơn một chút, nhưng tiền xăng của họ thì phải tự móc tiền túi, mà thuyền đánh cá lại tốn một khoản tiền xăng không hề nhỏ.
“Số này đúng rồi.”
“Tính toán sớm thì cũng tốt, có lẽ tối nay nhà ta đi biển.”
Lâm Tú Thanh có chút kinh ngạc, “Tối nay đã đi rồi sao, không phải nói con nước vừa mới tới thôi à? Còn chưa có nhiều mực.”
“Cứ ra khơi trước xem sao, trước mắt không đưa con đi theo, cứ ra ngoài xem thử kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đợi khi nào mực nhiều thì hai hôm nữa đưa tụi nhỏ ra giúp một tay.”
“Ờ ha, có đi theo thì cũng tính tiền công.”
Mặt chị dâu Diệp thoáng cái sa sầm.
Nếu là thuyền của nhà chị giao đến tay trước, thì vụ mực lần này đâu cần đến ba anh em góp chung, vẫn phải chia đều ba người, mà thuyền nhà chị về rồi, nhà chị có thể độc chiếm hết tất cả thu hoạch, đâu cần chia cho người khác.
Thua thiệt lớn.
Lâm Tú Thanh liếc sắc mặt của chị dâu mình thì biết chị ta lại khó chịu rồi, cô cũng không nói gì, cứ tiếp tục tính sổ sách.
“Ba anh em mỗi người được 245 tệ 8 hào, bên đại ca có 520 tệ 8 hào 7 xu trừ đi 142 tệ tiền xăng và 8 ngày tiền công của thợ là 24 tệ, vậy là lãi ròng 354 tệ 87 xu, chị dâu cho em 109 tệ 07 xu.”
“Còn nhị ca có 592 tệ 5 hào 5 xu, trừ đi 180 tệ tiền xăng và 10 ngày tiền công 30 tệ của thợ, vậy là lãi ròng 382 tệ 55 xu, chị dâu cho em 136 tệ 75 xu.”
“Hai người tính lại xem đúng không.”
Cô ghi tất cả kết quả ra sau tờ đơn, để hai chị dâu tự tính toán lại số tiền mà muốn đưa cho cô.
Thật sự cũng quá phiền phức, nếu như được, cô cũng muốn thu hồi lại chiếc thuyền đánh cá nhà mình, đem cho ai thuê cũng được, tính sổ sách sẽ rõ ràng hơn, đơn giản hơn, mà nhà mình còn kiếm được nhiều hơn nữa.
Mấy tháng tính sổ sách này, đem thuyền cho đại ca và nhị ca chung vốn, thật sự không kiếm bằng cho đại biểu ca với A Sinh ca thuê, mỗi tháng lại lệch nhau vài chục tệ.
Giống như vừa rồi, bên đại biểu ca được chia 277 tệ, còn A Sinh ca thì ít hơn chút cũng có 248 tệ.
Mà nếu góp vốn cùng đại ca và nhị ca thì chỉ được chia 245 tệ, đó còn là khi mà đại ca nhị ca kiếm được nhiều đấy.
Nhà cô đúng là chẳng có chút nào chiếm lợi của họ cả.
Nhưng mà, cũng là anh em một nhà cả, không thể lơ là bỏ mặc được, cho người ngoài thuê thì chắc chắn vẫn phải ưu tiên anh em trong nhà, lỗ một chút cũng được, may mà nhà cô không thiếu chút tiền đó, nếu không thì đúng là mất trắng rồi.
Với lại, ba anh em hùn vốn tính sổ mỗi tháng, chị dâu thì lúc nào cũng cảm thấy nhà cô chiếm tiện nghi của họ, không ra biển, chỉ cần bỏ ra một chiếc thuyền là có thể chia nhiều như thế, chồng của các chị thì cực khổ mới kiếm được nhiêu đó thôi.
Mãi đến khi năm trước Đông Thăng Hào về, năm sau đem hai chiếc thuyền cho đại biểu ca và A Sinh ca thuê, tháng trước cô còn cố ý gọi cả hai người đến tính sổ, thì họ mới biết rằng, thuyền nhà cô cho người khác thuê thì kiếm nhiều hơn là góp chung với ba anh em.
Hai chị dâu mới chịu nín nhịn lại không nói ra nói vào nữa, chứ không cứ luôn cho rằng nhà cô chiếm lợi của họ, khiến cho người ta nghe mà mệt cả người.
Có số liệu thực tế của tháng trước rồi, hai người mới hoàn toàn không có lời gì, cũng mới hiểu ra được, hóa ra là các chị đang được lợi.
Ba anh em đều sống chung một chỗ, khó tránh khỏi sẽ có va chạm, anh em thân nhau thì không có gì ngăn cách, nhưng mà chị em dâu thì lại khác, ai cũng có tính toán riêng, phụ nữ lại hay tính toán so đo, hay nói nhiều.
Lâm Tú Thanh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hai người nhất định phải cằn nhằn đến khi thuyền của họ được giao đến tay mới thôi, và sau này thỉnh thoảng cũng còn có thể sẽ lại nhắc lại ra.
Thật là phiền phức, nhìn hai người họ tính toán, cô đã bắt đầu thấy mệt rồi.
Ngược lại nhìn về phía Diệp Diệu Đông, anh ta thì giờ vẫn đang rót cho mỗi người một tách trà nóng, ở đó nâng lên từ từ uống, ung dung tự tại, như chẳng có phiền não gì cả, cứ vậy mà chờ đếm tiền.
Thực ra đúng là vậy, anh phần lớn đều ở trên biển, ở nhà thì không có va chạm gì với hai chị dâu, hai chị dâu của anh bây giờ với anh thường đều rất khách khí.
Diệp Diệu Đông đang uống trà, tính toán xem tháng này ba chiếc thuyền sẽ được bao nhiêu tiền vào sổ, thì lại thấy vợ hắn nhìn với ánh mắt đầy phiền muộn, thì cau mày lại, không biết cô đang phiền muộn cái gì.
Còn trừng hắn?
Hắn làm sao chứ?
Hắn chỉ ngồi đó thôi, xem họ tính sổ sách, cái gì cũng chưa làm cả mà, rất tốt mà sao lại trừng hắn?
Chẳng hiểu ra sao hết cả.
Đàn bà thật là mau thay đổi, một chốc một cái thái độ, rõ ràng cũng không có trêu chọc gì đến cô ta.
Uống chút trà thôi mà sao chứ? Khát thì không cho uống sao?
Hai chị dâu thay nhau tính lại hai lần con số, không sai rồi mới lên tiếng.
“Số này đúng rồi.” "A Tài bên đó còn có ba tờ giấy chưa xong, nếu không, các loại qua hai ngày cuối tháng lại đưa cho các ngươi? Ha ha, lúc đầu cũng nói tốt cuối tháng tính tiền, hôm nay đột nhiên lâm thời tính sổ sách..."
Lâm Tú Thanh nghe lời Diệp nhị tẩu nói, mặt liền xị xuống, "Nhị tẩu nhà là đến hơn 100 đồng cũng không lấy ra được sao?"
"Sổ sách phía trước tối thiểu đều thu hết rồi, sổ sách phía sau, ngươi chờ lát nữa đi chỗ A Tài lấy một cái không phải tốt sao? Đều coi xong sổ sách rồi, có cần phải dây dưa không? Cũng không phải dây dưa rồi không cần trả."
"Bên chỗ A Tài thì không quỵt nợ đâu, tới lượt ngươi thu sổ sách cứ việc thu, sớm đặt tạm vài trăm đồng vào có gì đâu? Hóa đơn đều ở trong tay ngươi, ta một xu cũng không thu được, bây giờ chỉ là tính sổ trước thời hạn ba bốn ngày, đều coi xong rồi có cần dây dưa không?"
"Vừa rồi cùng đại biểu ca A Sinh ca bên đó tính sổ sách, chúng ta cũng là còn mấy ngày tiền hàng chưa cầm đã trực tiếp đưa cho bọn họ, coi như là xong chuyện tiền bạc."
"Lúc đầu đem thuyền cho các ngươi góp vốn, lừa ba anh em một chút, chúng ta đã bị thiệt thòi, bên đại biểu ca chúng ta đều chia 277, A Sinh ca tháng này thuyền cũng hỏng, cũng chỉ đi được tám ngày, chúng ta còn chia 248, đều nhiều hơn so với các ngươi góp vốn..."
Lâm Tú Thanh lúc đầu chỉ một mình ngồi ở đó nghĩ đến hành động của bọn họ, đã đủ bực bội, lại còn nghĩ tới việc khất nợ, thật sự là đủ rồi.
Không nói thẳng ra, còn tưởng rằng cái gì cũng do bọn họ quyết định.
Chẳng lẽ chỉ vì tính cách các nàng không tốt, thích so đo, mà nàng phải nhường nhịn các nàng sao?
Cơn giận của nàng cũng bốc lên, mặc dù không quá gay gắt, nhưng giọng điệu cũng có chút nặng nề.
Diệp nhị tẩu nghe cũng hơi xấu hổ.
Diệp Diệu Hoa cũng quay đầu trừng mắt nàng, "Trong nhà nghèo đến vậy sao? Hơn 100 đồng cũng móc không ra? Đi trước giải quyết cái sổ sách này đi, rồi các ngươi sẽ đi chỗ A Tài tính không phải tốt hơn sao?"
Diệp nhị tẩu bực bội đáp ứng, "Biết rồi, cái này đi lấy."
Quay người đi ra ngoài, còn nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu, "Dây dưa vài ngày cũng không được, còn thiếu chút tiền đó sao? Lúc đầu cũng là tính sổ trước..."
Diệp đại tẩu đi bên cạnh nàng, kéo nàng lại một cái, nàng mới không nói gì nữa.
Diệp Diệu Hoa cũng ngượng ngùng cười nói: "Không so thì không biết, so rồi mới biết Đông tử cứ bị thiệt hoài..."
"Không sao, tất cả đều là anh em thân thích, cũng không phải người ngoài, làm sao cũng ưu tiên cho anh em, lừa nhiều lừa ít cũng là xem vận may, mỗi ngày đánh bắt số lượng cũng không nói trước được, đều có lúc được nhiều, lúc được ít. A Thanh cũng chỉ tiện miệng nói một chút."
Diệp Diệu Bằng chuyển chủ đề, "Ta thấy nhà xưởng của ngươi bên kia lại đang buộc cành cây, là hôm qua làm không đủ sao? Đêm về thấy số lượng vẫn rất nhiều mà."
"Không phải, mấy ngày trước lúc trở về không phải đánh cướp biển sao? Thu được hai chiếc thuyền, cùng chú Bùi mỗi người một chiếc, đều đưa tới xưởng đóng tàu sửa chữa. Trước đó dặn bọn họ sửa chiếc Đông Thăng hào trước, sau đó nghĩ đến mùa mực lên, chiều gọi điện thoại để bọn họ sửa chiếc thuyền mới lấy được kia trước cho ta, Đông Thăng hào để lại sau cùng, không vội."
"À, ra là vậy, cái đó thì đúng, bây giờ sắp đến mùa mực lên rồi, khẳng định phải sửa thuyền nhỏ trước, chỗ tốt còn đánh bắt mực được."
"Coi thế nào, cũng không biết đến lúc nào mới sửa xong, được tốt nhất thì hay, được phần đuôi cũng được."
Diệp Diệu Hoa cũng hỏi: "Loại mùa mực qua đi, chiếc thuyền đó có phải cũng phải mang ra cho thuê không?"
"Phải chứ, ta cũng không mở tới nhiều thuyền như vậy."
Còn sớm mới đến mùa đánh bắt sứa, đến lúc đó hắn khẳng định còn có thuyền đánh cá mới giao hàng, chủ yếu là năm nay hắn không dựa vào chiếc thuyền này, năm nay hắn dựa vào là 10 chiếc thuyền gỗ nhỏ!
Đến lúc đó cho bọn hắn kinh ngạc đến ngây người!
"Thuyền này nhiều ngược lại là rất kiếm tiền đó, một tháng kiếm được hơn 200 đồng cũng không ít."
"Với lại Đông tử lần này lại có thêm không một chiếc thuyền, có khả năng còn kịp mùa mực, lại có thể kiếm nhiều tiền, số phận thật là tốt." Diệp Diệu Hoa mặt đầy vẻ hâm mộ.
"Đông tử hai năm nay số phận vẫn luôn rất tốt, năm nào cũng kiếm được nhiều tiền."
"Đúng đó, cứ vài tháng không thấy đã thấy thêm một chiếc thuyền, lần này là thêm hai chiếc, quá giỏi, cả thôn cộng lại cũng không có nhiều thuyền như ngươi."
Lúc này mới là cái gì với cái gì, hắn còn có 6 chiếc thuyền, cộng thêm một chiếc vừa thu hoạch được đang ở trong xưởng, còn có mười chiếc thuyền gỗ nhỏ khác nữa mà.
"Mười dặm tám thôn này, kể cả trên trấn, cũng không có ai có nhiều thuyền đánh cá hơn Đông tử..."
Đại biểu ca và A Sinh ca cầm tiền trong tay, cũng không vội đi, cũng ở lại cùng bọn họ nói chuyện phiếm.
Mọi người ngươi một câu ta một lời ở đó tâng bốc Diệp Diệu Đông, bầu không khí lại khôi phục hài hòa, từng người đều vui vẻ hớn hở.
"Đông tử giờ một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Chắc phải mấy ngàn đồng nhỉ?"
"Chắc chắn rồi, Đông tử không chỉ có thuyền, còn có mấy cửa hàng nữa."
Mọi người đều vểnh tai lên, chăm chú nhìn hắn, muốn nghe thử xem, một tháng hắn có thể kiếm được bao nhiêu?
Nhưng cái này có thể mang ra nói sao?
Diệp Diệu Đông cười nhìn bọn họ, "Mấy cái vụn vặt này nhiều lắm, ta căn bản không cách nào tính, ta chỉ biết là mỗi tháng tiền thuê công thôi cũng phải ngàn mấy đồng rồi."
Mọi người kinh ngạc ấp úng, sau lại cảm thấy cũng bình thường.
Hắn không chỉ có người lái thuyền, còn có công nhân nhà xưởng, nghe nói cha mẹ ruột, cha mẹ vợ đều có tính tiền lương, toàn là đầu người cả.
"Cái đó... Vậy cũng đúng, người làm cho ngươi thật nhiều."
"Thực ra cũng không kiếm được bao nhiêu, nhìn xem ta tiêu lớn như vậy, còn có tiền mua đất, xây tường cũng đều là tiền. Nhà xưởng nước mắm cá bỏ vào mấy ngàn đồng, cũng không biết khi nào mới hoàn vốn. Cửa hàng ở thành phố trừ cho thuê một cái, cái khác vẫn còn bỏ không để làm nhà kho, cái này để ở đó cũng là tiền."
"Cái đó thì đúng... Tiền này đều dồn ở đó..."
"Thật đúng là dồn không ít tiền, biết vậy đừng mua nhiều vậy..."
"Cửa hàng của A Hoa cho thuê đi chưa?"
Diệp Diệu Hoa cười cười, "Còn chưa, cứ để đó đã, Đông tử nói sẽ không thiệt, vậy chắc chắn sẽ không thiệt, nghe nói người ở đó càng ngày càng nhiều, về sau khẳng định sẽ kiếm được tiền."
"Thật hả?"
"Nghe Đông tử, không sai đâu. Cửa hàng của đại ca ta đã cho thuê một năm, năm nay nói là còn muốn thuê tiếp, một năm tiền thuê là hơn 500 đồng, hai năm là hoàn vốn hơn 1000 đồng, đợi náo nhiệt lên thì vài năm sẽ hoàn vốn."
"Thật à! Vậy đúng là có lời đó, cho thuê vài năm là hoàn vốn, sau cho thuê nữa là chỉ việc kiếm, vững vàng, rất tốt."
Diệp Diệu Bằng cũng cao hứng nói: "Đúng vậy, cửa hàng mua đúng, nghe Đông tử không sai được, về sau chắc chắn sẽ ngày càng kiếm được tiền."
"Ba anh em các ngươi ngày càng kiếm được tiền rồi."
"Ha ha ha, lúc mua thì đau lòng, giờ lại cảm thấy đã kiếm được rồi."
"Chẳng phải đã kiếm được rồi sao... Một năm hơn 500 đồng đó, 10 năm là hơn 5000 đồng..."
Đúng lúc mọi người đang nói chuyện náo nhiệt, Diệp đại tẩu và Diệp nhị tẩu cũng đã mang tiền đến.
Lâm Tú Thanh nhận lấy tiền bọn họ đưa một lượt, kiểm tra không sai mới gật đầu, trên mặt cũng lần nữa lộ ra nụ cười tươi tắn.
"Ước chừng cũng phải đến tháng sau, các ngươi sẽ có thuyền riêng, đến lúc đó không cần phiền phức tính sổ sách nữa, tự mình tính sổ là được."
"Ừm."
Diệp đại tẩu lúc vào sân nhỏ cũng nghe thấy chuyện cửa hàng thuê tiếp, cũng không nhiều lời làm gì, còn trông mong đại ca nàng lại cho thuê thêm mấy năm nữa.
Chỉ một năm nay, nhà nàng đã vô cớ kiếm nhiều hơn nhà lão nhị 1000 đồng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận