Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1112: Ba anh em bàn bạc

Chương 1112: Ba anh em bàn bạcChương 1112: Ba anh em bàn bạc
Diệp Diệu Đông vừa về đến nhà liền ngồi phịch xuống ghế, tay chân tự nhiên buông thõng xuống.
Bà nội còn múc cho anh một bát chè đậu xanh, bưng đến trước mặt anh: "Mệt lử rồi phải không? Trời nắng to thế này, đi đường xa vất vả quá, mau uống một bát chè đậu xanh cho mát. Trước đó bà cố ý múc một bát cho vào rổ, rồi để nổi trong lu nước, sẽ mát hơn để ở ngoài một chút."
"Vâng, đói chết rồi, vừa khéo lót dạ."
Anh cầm lấy bát chè đậu xanh, không dùng thìa, trực tiếp tu ừng ực vào miệng, chỉ đến khi còn một chút ở đáy bát mới dùng thìa.
"Hay là nấu chút mì cho con ăn trước..."
"Thôi khỏi, lát nữa là ăn cơm rồi, ăn một bát chè đậu xanh lót dạ là được rồi."
Uống một bát chè đậu xanh xong, anh mới cảm thấy mình sống lại.
Bà nội cũng lo lắng đưa tay sờ trán anh, thấy không có gì bất thường mới yên tâm: "Không bị say nắng là tốt rồi, bảo là sắp có bão, ngoài biển sóng to hơn chút, chứ cái khác thì chẳng thấy gì cả."
"ừ"
"Sao cha con không cùng về luôn?"
"Cha bảo muốn về tắm trước."
"Ồ, để bà đi múc nước tắm cho con..."
"Khỏi đi bà, giờ con không muốn cử động, lát nữa hằng tắm, bà cứ xem tivi của bà đi, đừng bận rộn."
Bà nội lúc này mới ngồi xuống bên cạnh anh, cầm cái mâm tre tròn để lên đầu gối, tiếp tục nhặt tôm, cười nói: "Có bận gì đâu, bà cả ngày chỉ ngồi xem tivi, bận cái gì chứ, chỉ có chút việc trên tay này thôi." Anh tiếp tục ngồi phịch xuống.
Lâm Tú Thanh đang xào rau, quay đầu nhìn thấy anh vẫn còn nguyên tư thế tay chân buông thõng tự nhiên như cũ, định bảo anh về phòng nằm nghỉ một lát, nhưng anh lại nói chưa tắm, người bẩn.
Bên ngoài tiếng ồn ào của lũ trẻ chẳng lúc nào ngớt, vì sóng to, nước triều dâng cao, không thể ra bãi biển đá bóng, chúng chỉ có thể chơi ở trước cửa nhà.
Thỉnh thoảng, anh thậm chí còn nghe thấy tiếng gọi của Diệp Thành Hải.
"A Hải đang chơi ở ngoài à?"
"Hình như vậy, nghe thấy tiếng nó rồi." A Thanh tranh thủ đáp lại anh một câu.
"Giỏi thật, vừa nãy còn nửa sống nửa chết, vừa đi vừa rên, suýt nữa là bò về rồi, giờ lại nhảy nhót tưng bừng rồi."
Bà nội cười hì hì: "Trẻ con chẳng phải thế sao? Chỉ cần có trò chơi là đâu thấy mệt nữa."
Diệp Diệu Đông nghỉ ngơi khá lâu mới dậy múc nước tắm, rồi ăn cơm.
Lúc ăn cơm, cha Diệp lại hỏi anh: "Anh cả có tìm con nói chuyện không?"
"Không ạ.'
"Không thì thôi vậy."
Mẹ Diệp lại nhíu mày nhìn cha Diệp: "Chẳng lẽ ăn xong ông không qua xem một chút à?"
"Thì cũng phải ăn xong đã chứ."
"Lúc trước rảnh cũng không qua."
"Cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ, tôi có phải con lừa của đội sản xuất đâu."
Mẹ Diệp liếc xéo ông một cái, cũng không nói gì nữa.
Tuy nhiên, không đợi cha Diệp ăn xong qua, thì Diệp Diệu Bằng lại tới trước.
"Sao ăn cơm sớm thế?" "Trưa không ăn, nên tối ăn sớm một chút, anh vẫn chưa ăn à?" Diệp Diệu Đông nói.
"Ăn hai bắp ngô rồi, lát nữa sẽ ăn cơm."
Diệp Diệu Bằng nói xong lại ngập ngừng, rồi lại nói: "Vừa nãy hai anh em nhà họ Lan bên cạnh gọi anh qua."
"Họ cũng muốn mua thuyền à? Em tưởng sẽ là mấy anh em nhà họ Chu gọi anh chứ."
"Nhà họ Chu có 4 anh em, chắc mỗi người bỏ một ít là đủ vốn rồi nhỉ? Nhà họ Lan chỉ có hai anh em thôi."
"Họ cũng muốn mua thuyền à?"
"Ừ, họ cũng khá động lòng, chỉ là vốn quá lớn, nên muốn tìm vài người quen biết trong số những người cùng đi hôm nay để hợp tác, họ không chỉ tìm anh, còn tìm một người bạn nữa."
Cha Diệp buông bát đũa, nghiêm túc nhìn anh ấy nói: "Thế con nghĩ sao? Giờ loại thuyền cấu hình như của Đông tử đã tăng giá lên 15. 000 rồi, tương đương một cổ phần là 1500. hai cổ phần là 3000. ba cổ phần là 4500."
Diệp Diệu Bằng sắp xếp ngôn từ một chút rồi nói: "Con nghĩ là, nếu hợp tác với họ mà nắm ít cổ phần thì sẽ không có quyền phát ngôn gì, cái gì cũng phải nghe họ cả. Nếu nắm nhiều cổ phần thì con cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy, với lại họ chắc chắn cũng sẽ không vui nếu để con nắm nhiều hơn họ."
"Đúng là có lý. Nói cho cùng, họ là người nhà, con là người ngoài."
"Chính là vậy đó."
"Thế thì không mua nữa à?" Mẹ Diệp xen vào: "Hay là lát nữa mẹ đi hỏi mấy đứa cháu họ xem sao?"
Diệp Diệu Bằng liếc nhìn Diệp Diệu Đông: "Con muốn hỏi Đông tử trước, nếu ba anh em chúng ta hợp tác thì em thấy được không?"
Diệp Diệu Đông cũng buông đôi đũa đang ngậm trong miệng xuống.
Chỉ là anh chưa kịp nói gì thì mẹ anh đã vội nói: "Đông tử đâu có nhiều tiền thế, cuối năm nay con thuyền của nó giao hàng còn phải lấy ra 8000 đồng, thêm một con thuyền nữa lại phải thêm mấy nghìn nữa."
"Con chỉ muốn nói là anh em ruột thịt thì yên tâm hơn, muốn hỏi nó trước xem sao, nếu nó có ý này thì chúng ta cũng không cần tìm người khác nữa cho đỡ phiền."
Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái này cũng chỉ là trả trước tiên đặt cọc thôi, cũng không sao, hay là gọi luôn cả anh hai qua, xem anh hai nói sao? Đã muốn ba anh em hợp tác thì gọi cả ba anh em lại bàn bạc xem sao."
Diệp Diệu Bằng cảm thấy có hy vọng, cười nói: "Vậy để anh đi gọi thằng hai, lúc nãy thấy nó vẫn đang ăn cơm, chắc cũng ăn xong rồi."
Đợi người đi ra ngoài, cha Diệp cũng vội hỏi Diệp Diệu Đông: "Con còn định hợp tác thêm một con thuyền nữa với anh cả anh hai à? Liệu có nhiều quá không? Có lo nổi không?"
"Con đâu có chạy thuyền, anh cả đã muốn gọi mấy anh em hợp tác thì chắc là muốn tự mình chạy rồi..."
"Nó đâu có bản lĩnh tự mình chạy..."
Không phải cha Diệp coi thường con trai, mà là rủi ro trên biển quá lớn, thuyền lớn lại không giống thuyền nhỏ nhà mình, lúc đó chạy xa rồi, ai mà biết nó còn nhận biết được phương hướng hay không.
"Nên lúc đó anh cả chắc chắn sẽ nhờ cha chạy thuyền."
"Thế... thế con thuyền lớn của con thì sao? Con cũng phải nhờ người chạy, còn nhiều thuyền ở nhà thế này biết làm sao đây..."
"Con trước đây vốn nghĩ là cha theo con chạy thuyền vài năm, đến khi con quen rồi thì cha về nghỉ hưu là được. Mỗi ngày chỉ việc ra bến thuyền đón thuyền thu hàng thôi, giờ nếu ba anh em chúng con hợp tác thêm một con thuyên nữa thì cha lại phải giúp chúng con thêm vài năm nữa rồi."
"Làm thêm vài năm nữa thì không sao, chỉ là con thuyền của con nhiều quá, không có người ở nhà trông nom thì không ổn, lòng người cách nhau một lớp da bụng mà." "Cái này thì không cần lo lắng nhiều, chẳng phải con quen mấy đứa nhỏ sao? Lúc đó để lại một đứa giao nhiệm vụ, bảo nó chuyên ra bến thuyền đón thuyền nhận hàng là được rồi."
"Cái này... liệu có được không?”
"Sao lại không được, con trả lương cho nó, nhận hàng cũng là làm việc cho con, dù sao cũng là lấy đơn hàng, tiền hàng thì con phải lấy đơn hàng đi quyết toán, tiền đâu có vào tay chúng nó, cũng không có gì không yên tâm. Thực ra đi nhận hàng cũng chỉ là giám sát một chút, tránh người ta công khai chiếm đoạt thôi."
Cha Diệp nghe anh nói cũng có chút đạo lý: "Vậy thì bàn sau, giờ nói chuyện này cũng sớm, trước tiên hãy bàn bạc chuyện trước mắt cho xong đã."
"Ừm."
Cha con hai người trở về đều ăn chút đồ, lúc này có việc, cũng không còn tâm trạng tiếp tục ăn nữa, nhưng bà nội cứ nhìn chằm chằm vào bát cơm của họ, miệng lẩm bẩm.
"Cơm phải ăn cho hết, thừa lại một chút xíu thế này lãng phí quá, phải ăn sạch sẽ, trông chút lương thực không dễ dàng gì, mấy năm trước muốn ăn chút gạo cũng không có mà ăn, chỉ có thể ăn khoai lang, nếu để cơm thừa ở đó, ông trời sẽ không đành lòng nhìn..."
Cha Diệp nghe bà nội mở miệng nói câu đầu tiên thì vội vàng ăn hết cơm trong bát, không thì bà cũng lải nhải lắm.
Diệp Diệu Đông cũng vội vàng ăn hết.
Bà nội lúc này mới hài lòng: "Cơm trong bát không được để thừa, cũng không được rơi vãi."
Hai cha con thu dọn bát đũa, một người ngồi trên ghế bành, một người ngồi trước bếp lò, chờ hai anh em kia đến.
Hai người cũng tiện thể bàn bạc chuyện ba anh em hợp tác này.
Diệp Diệu Đông cảm thấy với đà anh hai đang bám sát bước chân anh như hiện giờ, nếu anh đồng ý thì anh hai chắc cũng không có ý kiến nhỉ?
Hợp tác với hai anh trai, anh cũng khá yên tâm, nếu người khác rủ anh hợp tác thì anh chắc chắn sẽ từ chối, chỉ là cổ phần này phải tính toán thế nào thì phải bàn bạc một chút.
Anh thấy nhiều tiền để trong tay như vậy, để đó cũng chỉ là để đó, đầu tư mua thuyền còn nhìn thấy được, dù sao giá đóng thuyền đánh cá bây giờ thực sự cũng khá rẻ, mà cũng bền, tu sửa vài chục năm cũng không thành vấn đề.
Để đến 10 năm sau, muốn lấy một hai vạn mua một con thuyền lớn như vậy ư, mơ đi.
Mua bây giờ là có thể lấy ra kiếm tiền, ổn thỏa hơn mua nhà nhiều, bọn chủ đầu cơ nhà đất vẫn còn đang đi khắp phố phường gánh hàng rong đấy.
"Con thực sự muốn hợp tác thêm một con thuyền nữa với hai anh con à? Vốn đầu tư có quá lớn không? Năm nay mua thuyền đánh cá nhiều quá rồi phải không?"
Diệp Diệu Đông châm điếu thuốc, gật gật đầu: "Con vẫn còn chút tiền, trả trước tiền đặt cọc thì vẫn không vấn đề gì, hôm nay cha đến xưởng đóng thuyền một chuyến, chắc cũng cảm nhận rõ tốc độ tăng giá của mọi thứ rồi nhỉ?"
"Mới có một năm, không, chưa đến một năm, con thuyền con mua đã tăng 2000 đồng rồi, vậy sang năm thì sao? Chẳng phải vẫn sẽ tăng sao?"
"Tiền con để trong tay cũng chỉ là để đó thôi, để bao nhiêu tiền thì đến sang năm vẫn là bấy nhiêu tiền, vậy con mua con thuyền này chẳng phải là kiếm được nhanh hơn một chút sao?"
"Tiền đã tiêu rồi, thuyền vẫn ở đó, cũng không mất đi đâu. Cho dù thật sự xui xẻo đến mức thiên tai nhân họa thì chúng ta cũng đành chịu thôi, vốn dĩ ăn bát cơm này của chúng ta là đang mạo hiểm rồi."
Lâu như vậy rồi, cha Diệp cũng tính là đã nhìn ra, dưới bản tính hời hợt của thằng út, nhưng vẫn là khá có chủ kiến, đầu óc linh hoạt cũng có cái lợi của nó.
"Vậy con tự xem đi, có thể dẫn dắt anh cả cũng tốt, dù sao cũng là anh em nhà mình..." Cha Diệp nhìn Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa từ sân đi vào, cũng lập tức ngừng lời, không nói nữa, trước tiên hít một hơi thuốc trên tay.
Nếu không, lát nữa ba anh em nói chuyện, cũng chẳng biết sẽ nói đến bao giờ, ông sợ lát nữa không có thời gian hút.
Một điếu thuốc sau bữa cơm, sảng khoái tựa thần tiên.
Lão nghiện thuốc là thế đấy.
Diệp Diệu Bằng chắc cũng đã nói với Diệp Diệu Hoa rồi.
Người vừa bước vào cửa, Diệp Diệu Hoa đã nóng lòng hỏi: "Đông tử, anh cả nói ba anh em chúng ta hợp tác thêm một con thuyền nữa, em nói sao?"
"Anh hai nghĩ thế nào?"
"Hả? Hỏi em cơ mài!"
Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật giật: "Em hỏi anh, anh nghĩ sao?"
"Haha, anh xem em... em nói sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận