Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1199: Đổi tiền (length: 27460)

Bọn họ nghe xong mắt đều sáng lên. "Vậy ta nhảy."
Tính ra cũng gần một vạn, cái này đúng là quá đáng tiền.
Diệp Diệu Đông tức giận mắng A Chính: "Mạng của ngươi không dưng lại đáng giá hơn người khác? Mười ngàn tệ có thể mua được mạng của tất cả bọn ngươi."
"Không thể nói thế được, gần một vạn với người khác thì có bán hết cả nhà cũng không móc ra nổi, còn đối với anh thì nhiều nhặn gì."
"Cút."
"Đợi ta nhảy, đến lúc đó bơi lên bờ, ra ngoài chơi mười ngày nửa tháng, hoặc một tháng rồi quay lại. Tiền có, mạng vẫn còn, người trong nhà còn có thể xem ta như tổ tông mà cúng."
"Nghĩ hay nhỉ, đi, giờ mày xuống cho tao, nếu không mày nhảy thì tao ném mày xuống."
A Chính vội lùi lại: "Đùa thôi, trời rét thế này mà nhảy xuống không chết cũng lột da."
"Mau tranh thủ viết hết tên mấy người lên đi, để lỡ có rơi xuống biển tao còn không sợ."
A Quang bực mình nói: "Xui xẻo, cuối năm rồi, anh không thể nghĩ điều tốt lành hơn được sao?"
"Còn chưa ăn Tết đâu, phải nghĩ theo hướng xấu nhất."
"May mà tao mang hết bọn mày tới không hả? Đông tử, mày còn phải cảm ơn tao."
"Ý gì?"
"Đến lúc đó còn có mấy người cùng cứu tao chứ, còn giúp mày đỡ tốn tiền. Hay mày cho trước tao ít đi, để bớt cho mày?"
"Cút đi, đến cái này cũng có thể tính, mày sao không đi chết đi."
"Cho tao tiền rồi tao sẽ đi chết."
Diệp Diệu Đông kệ bọn họ: "Ngoan ngoãn một chút, không cần chạy tới chạy lui, buồn đi vệ sinh thì cứ trực tiếp trên boong tàu, đừng đi loanh quanh ra ngoài rìa. Giường chiếu cũng không đủ, mấy người chịu khó chen chút."
Sau khi tống hết bọn họ vào cabin tàu, hắn mới lên khoang điều khiển.
Hắn không gọi điện thoại cho Phương Kinh Phúc sớm, để nhỡ tới đó không thấy ai thì lại phí công, cũng may nhà xưởng vẫn còn, người cũng vẫn ở đó làm việc.
Hắn để người khác tự sắp xếp chỗ ở, còn mình thì ra ngoài tìm chỗ gọi điện.
May là còn chưa tối hẳn, vẫn tìm được chỗ gọi điện.
Sau đó lại tìm cặp song sinh nói chuyện, hỏi han tình hình gần đây của nhà xưởng.
Mấy người khác đều vểnh tai lên nghe, nhưng cũng chỉ hiểu nửa vời, đằng sau lười nghe tiếp.
Phương Kinh Phúc nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới, bọn họ còn đang ăn tối.
Ăn tối xong mới bắt đầu bàn chuyện, vì không báo trước nên sổ sách có mang theo không, phải đến mai mới cùng nhau đối chiếu.
Diệp Diệu Đông cũng không quan trọng, vốn cũng định ở lại thêm một ngày, đối chiếu sổ sách chắc chỉ mất nửa ngày.
Tối đến thì bọn họ chỉ nói chuyện về công trình mới, cũng như kế hoạch khi hoàn thành.
Phương Kinh Phúc còn nói dạo này kiếm được chút tiền nên đã mua thêm mấy linh kiện máy móc.
Còn đặt tên cho bật lửa, tìm người thiết kế nhãn mác, sau này tất cả sẽ do một dây chuyền tự in ấn, nhìn có vẻ bài bản hơn.
Như thế đồ nhái sẽ càng khó mà so được với của bọn họ, cũng có thêm tác dụng của nhãn mác, đó cũng là lời khuyên của Diệp Diệu Đông lần trước.
"Bật lửa tên gì? Nhà máy tên gì?"
"XXX, nhắc đến cái này thì tức, cho mày chiếm tiện nghi lớn."
Diệp Diệu Đông hơi bực mình: "Tao chiếm tiện nghi gì của mày, tao có quản cái gì đâu, ngay cả tên nhà máy bật lửa tương lai là gì tao cũng không biết."
"Chính vì thế tao mới bực, tất cả là do mày có cái tên hay, vậy mà lại gọi Diệp Diệu Đông, mày không biết cái chữ "Đông" của mày tốt đến mức nào."
"Tốt chỗ nào? Tao biết tên tao hay chứ, lúc tao sinh ra là lúc mặt trời mọc phương Đông!"
"Tao muốn lấy tên của ba anh em mình để đặt cho nhãn hiệu, nhưng tên thằng kia không được, Phương Kinh Bình, cái chữ "Bình" khó dùng. Còn cái chữ "Đông" của mày lại rất hay, còn hợp đặt ở đầu nữa chứ, cho mày chiếm hết cả phần ngon, đi coi bói một quẻ cũng nói chữ "Đông" dùng sẽ tốt. . ."
Diệp Diệu Đông nghe hắn thao thao bất tuyệt một hồi mới hiểu ra.
"Cho nên là Đông Phúc?"
"Đúng, gọi là bật lửa Đông Phúc, mày thấy có phải tao để cho mày chiếm tiện nghi lớn không? Mời thầy về coi, phúc đông không hay bằng Đông Phúc, tao lỗ quá đi. . ."
Diệp Diệu Đông toe toét cười: "Cám ơn mày nha, anh em, gọi tên gì không quan trọng, mong tình huynh đệ chúng ta dài lâu, hợp tác vui vẻ."
"Ai nói tên không quan trọng, tên đương nhiên quan trọng, liên quan đến vận thế của chúng ta, tên hay mới kiếm được nhiều tiền."
"Ừ ừ ừ, mày nói gì cũng đúng, tao nói cho mày biết, nước mắm nhà tao là nước mắm cá Đông Thăng, quán nhà tao cũng gọi là Mọc lên ở phương Đông nhớ, thuyền của tao là Đông Thăng Hào, có chữ "Đông" là không gặp bất lợi."
"Ít tự dát vàng vào mặt mình, có chữ "Phúc" cũng tốt, phúc khí tràn đầy thì mới có vận may."
"Đúng, để chúng ta song kiếm hợp bích. . ."
"Cho mày xem nhãn hiệu tao nhờ người thiết kế. . ."
Nói chuyện đến nửa đêm, ngày hôm sau họ lại đến công trường xem tiến độ, không có gì bất trắc, chắc hai tháng nữa là có thể đưa vào hoạt động.
Diệp Diệu Đông nhìn bãi đất trống mênh mông, cảm thấy tương lai mình vô lượng.
Đợi khi trở về, bọn họ bắt đầu đối chiếu sổ sách.
Còn đám người hắn mang đến thì được A Quang dẫn đi chơi.
Những người đi biển không nỡ chờ ở trong phòng để nhận tiền công, khó có dịp đến đây, bọn họ cũng muốn tranh thủ mang ít đặc sản về ăn tết.
Trong nhà chỉ còn lại hắn và Phương Kinh Phúc đối chiếu sổ sách.
Sổ sách rất rõ ràng, mỗi đơn hàng đều được ghi chép lại, ngày tháng, giá trị đơn hàng, thời gian giao dịch đều có đủ.
Sau đó, hóa đơn xuất hàng tới các xưởng khác cũng có, mỗi linh kiện bao nhiêu cái, số lượng đơn hàng là bao nhiêu, thời gian giao hàng đều có, cả chữ ký của người nhận hàng nữa.
Có nhập có xuất, mấy khoản lớn nhất đều là tiền Phương Kinh Phúc đặt cọc máy móc, tiền mua đất và quà cáp.
Việc đặt cọc máy móc có đơn hàng rõ ràng, tiền đặt cọc và tiền còn lại đều ghi chi tiết, còn chuyện mua đất và biếu xén trước đây thì không có.
Chuyện này không truy ra ngọn ngành được, với lại lần trước Phương Kinh Phúc cũng đã nói rồi.
"Vậy là dạo này cậu gom hết tiền đặt cọc máy móc à?"
"Cũng còn dư chút ít, đặt máy móc thì đủ rồi, bên công trình thì lương và tiền vật liệu đều đã thanh toán xong cả. Dạo này chúng ta chậm lại một chút, rồi tích góp lại, trả xong tiền máy móc, chúng ta sẽ có tiền chia."
"Thật không đấy? Tao thấy mày còn biết bòn rút hơn cả tao, dù sao thì cũng ba tháng, tiền gom lại đúng là chẳng còn đồng nào, đều đưa cho mày đầu tư cả rồi."
Hắn cười ha hả: "Vẫn còn dư chút, giờ bỏ ra, sau này không cần tiêu nhiều nữa, tiếp theo là ngồi đếm tiền thôi. Trong sổ sách còn khoảng sáu bảy ngàn tệ, nếu mày muốn lấy thì tao cũng có thể cho mày chút."
"Thôi đi, tao còn chưa đến mức nghèo kiết xác, chút tiền đó làm gì? Mày giữ mà trả lương cho người ta đi, mấy chục người ở đây làm việc, sang năm lại bắt đầu, cũng phải có tiền mà hoạt động chứ."
"Ừ, năm sau chúng ta lại tăng giá, có ngay tiền thôi."
"Được thôi, sổ sách đối xong là tốt, mặc kệ có dư tiền hay không, cứ kiểm kê cho rõ ràng, năm sau mới làm ăn suôn sẻ."
"Mày khi nào về? Mua chút đặc sản mang về cho mày nhé?"
"Cái này được, tiện thể giúp tao đặt hàng đi, làm khoảng 10 nghìn cái nữa, cuối năm đừng có tăng giá nha?"
"Mày giỏi thật đấy."
"Ha ha. . ."
Diệp Diệu Đông và Phương Kinh Phúc đều bàn xong thì đi ra ngoài, hai người tiện thể ăn cơm trưa rồi cùng nhau đi dạo phố.
Khi đến đây, Diệp Diệu Đông cũng mang theo một ít đặc sản địa phương đến cho Phương Kinh Phúc.
Giờ Phương Kinh Phúc cũng hiểu chuyện, liền định mua cho hắn chút đặc sản đáp lễ, có qua có lại, Diệp Diệu Đông cũng không chối từ.
Buổi chiều, hắn cũng tranh thủ thời gian đến thăm Tằng Vi Dân, cũng mang theo quà Tết đã chuẩn bị.
Phương Kinh Phúc đi theo hắn cả đường, cũng thấy được hắn quá biết cách làm, rất có thể nhân cơ hội trèo cao, lời nói lại vô cùng trơn tru, sau khi đi ra thì cứ khen hắn giỏi không thôi.
Diệp Diệu Đông cười cười, không nói gì.
Dù sao hiểu đều hiểu cả.
Đến tối thì bọn họ thu xếp xong đồ đạc đã mua, sau đó Phương Kinh Phúc cũng hết lòng mời tất cả mọi người Diệp Diệu Đông mang đến ăn tối.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, họ đã mang theo đồ đạc mình mua được lên thuyền về nhà.
Ai nấy đều có sự chuẩn bị từ trước, chẳng ai mua ít cả.
Năm nay ai cũng kiếm được không ít tiền, tiêu xài cũng không tiếc.
Đến cả đám người lái thuyền cũng vô cùng chịu chơi, khó khăn lắm mới có một dịp về nhà, trước kia cái gì cũng không dám, bây giờ qua Tết thì cái gì cũng dám, tiền tích góp cả năm chỉ dùng cho một lần tiêu xài thỏa thích cuối năm.
Mà lại khi mang về thì lại càng nở mày nở mặt hơn.
Dù đồ tốt hay xấu, đồ càng ở xa mang về càng không dễ dàng, ai nhận được cũng đều cảm thấy đáng để khoe khoang.
Quanh đi quẩn lại, đi hết một vòng lớn, về đến nhà đã là chiều hai mươi bảy, mọi người khó khăn lắm mới từ tỉnh ngoài về, ai nấy đều khoe mẽ cả lên, vừa xuống bến đã tranh nhau kể lể.
Về đến thôn lại gặp ai cũng kể, mình dạo này đi chỗ nào, chỗ nào, chỗ nào, rồi lại mua cái gì, cái gì, cái gì, sướng cả ruột gan.
Diệp Diệu Đông về nhà thì thấy hai đứa con trai có vẻ tinh thần hơn, bất quá vừa bị đánh xong thì hai đứa có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.
Nhìn thấy đồ hắn mang về thì muốn mà không dám cầm, mắt nhỏ thì cứ nhìn trộm hắn, sau đó đợi người lớn cho phép mới dám đến gần.
"Cha, cái này là cho chúng ta sao?"
"Cha, lúc này chúng ta cũng có phần sao?"
Diệp Diệu Đông phẩy phẩy tay, "Tự mình cầm lấy đi đếm, không được ức hiếp em gái."
Diệp Thành Dương nhỏ giọng lầm bầm, "Nàng so với ai cũng đều nhiều. . ."
"Ai cũng biết màu hồng màu đỏ đều là của nàng, không có đồ chơi con gái đều là của nàng."
"Đúng vậy, còn lại chúng ta vẫn phải cùng nàng đếm chung. . ."
Diệp Diệu Đông liếc hai đứa một cái, hai đứa lập tức im bặt.
"Em gái cái này cho em. . ."
"Em gái cái này cũng là của em. . ."
"Đồ vô dụng. . ." Diệp Diệu Đông nhỏ giọng nói một câu sau lại cùng Lâm Tú Thanh tiếp tục trò chuyện về chuyện nhà máy.
Lâm Tú Thanh cười nói: "Hay là trực tiếp để hắn gọi là nhà máy sản xuất bật lửa Mọc Lên Phương Đông."
"Nghĩ hay thật, tên ta phía trước đã đủ để người ta phiền não, cũng may hắn tầm nhìn lớn, không chấp nhặt, đoán mệnh nói cái nào tốt thì cái đó."
"Không ngờ bên kia cũng rất tin vào bói toán, còn mời thầy về tính."
"Đều vậy thôi, tin thì có, không tin thì không, cũng là vì cầu chút may mắn."
"Không biết mấy giờ ngươi về, cũng không có để cơm cho ngươi, muốn ăn gì?"
"Ta mang theo đặc sản địa phương, Phương Kinh Phúc mua cho ta một đống, nói cái món mì gọi là mỳ thịt, làm bằng thịt, ngươi nấu cho ta một bát mỳ thịt nhé?"
Lâm Tú Thanh cũng lật xem đồ hắn mang về, thấy một đầu một đầu màu nâu, tay cầm lên một nắm, có chút hiếu kỳ.
"Thịt cũng làm thành mì được ư? Cái này làm thế nào?"
"Cách nấu cũng giống vậy, thêm chút hải sản, thêm ít rau, rồi trần quả trứng, hắn nói quan trọng nhất là thêm một nhúm rau thơm, ăn sẽ ngon hơn."
"Vậy à, nhà ta nấu mì đều là cho rau cần, vậy ta thử thêm rau thơm nấu cho ngươi xem."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông cảm thấy món mỳ thịt này vị khá đặc biệt, không giống mỳ sợi, lúc ăn thật sự có chút giống thịt, đôi khi còn cắn được gân, cảm giác càng dai.
Hắn còn đút Lâm Tú Thanh ăn một miếng, "Ngon không? Thêm một miếng nữa, há mồm. . . Thêm ít nước canh nữa. . ."
"Tặc tặc tặc. . ."
Diệp Thành Hồ vừa tặc lưỡi vài tiếng, liền dùng cùi chỏ huých Diệp Thành Dương, ra hiệu nó nhìn sang.
Diệp Thành Dương quay đầu thấy cha mẹ mình ánh mắt không tốt, vội vàng lấy tay che mắt, quay đầu sang một bên, ôm đồ chơi của mình chạy đi.
Diệp Thành Hồ nhìn động tác của nó, cảm giác mình có vẻ hơi lộ liễu, vội vàng ôm phần mình rồi chạy.
Diệp Tiểu Khê không biết chuyện gì xảy ra, nhìn chúng nó chạy hết lượt, lại ngẩng đầu nhìn cha mẹ mình, chẳng hiểu gì, liền lại cúi đầu chơi đồ chơi.
"Không lớn không nhỏ, mới gặp thì thấy trung thực, hóa ra toàn giả."
"Hai ngày nay căng cả da đầu rồi, tối đến thấy bọn nó cũng có một phần, có chút đắc ý quên hình. Lần sau không mua nữa, đồ chơi của chúng nó nhiều rồi, bao nhiêu em bé đến cả một cây bút chì tử tế cũng không có, chúng nó thì lại có đồ chơi."
"Ngươi nói phải, qua một thời gian nữa ta mua một lô bút chì và cục tẩy, đến lúc đó mang đến trường học đi, khi nào khai giảng thì bảo thầy cô phát cho bọn trẻ, coi như làm chút việc thiện."
"Cũng được, học giỏi có thưởng, học bình thường cũng phải khích lệ."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông cũng không thể hiện tình cảm, hiếm hoi mới có không khí ấm áp, anh anh em em với lão bà, lại bị cảnh sát sát phong phá hủy.
Lũ trẻ con trong nhà có vẻ như bị đánh còn ít, ba ngày không đánh liền muốn leo lên đầu lật ngói.
Hắn ăn hết phần mỳ còn lại và cả nước canh rồi mới nói: "Về phòng đi, đem hết tiền xu trong nhà ra, ngày mai ra ngân hàng đổi."
"Anh đi trước đi, em rửa chén đã."
"Vậy tiện thể xách cho anh chậu nước rửa chân nhé."
"Biết rồi."
Diệp Diệu Đông để mặc Diệp Tiểu Khê ngồi xổm dưới đất chơi, mình thì về phòng trước.
Mệt quá, lái thuyền cũng tốn sức ghê gớm, cường độ cao đi đi về về, hắn muốn nằm dài ra giường luôn.
Vừa cởi xong áo khoác và quần, người đã nằm dài ra giường, chân chưa kịp rửa, ngược lại ngả người trên giường trước.
Không đầy một lát, hắn đã bị chiếc giường êm ru đưa vào giấc ngủ.
Lâm Tú Thanh vừa bưng nước nóng cho hắn vào phòng đã thấy hắn ngủ, tất chân bốc mùi còn để dưới đất, mùi thối ngập cả phòng.
Nàng cau mày, bất đắc dĩ lắc đầu, tiến đến cởi tất cho hắn, xắn ống quần lên, để chân hắn ngâm trong nước ấm, mang tất của hắn ra ngoài, sau đó mới vào rửa chân cho hắn.
"Mệt vậy sao? Biết vậy ở nhà nghỉ hai hôm rồi đi, vừa về đã ngủ rồi. . ."
"Vừa nãy còn muốn hầm sâm cho anh, để anh trước khi ngủ thì ăn, hôm trước mua thuốc bổ cũng chưa thấy anh ăn. . ."
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa xoa chân cho hắn, lau sạch rồi mới giúp hắn kéo lên giường, thả ống quần xuống, đắp chăn kín cho hắn.
"Tóc tai bẩn hết cả rồi, gối cũng cho anh ngủ bẹp hết rồi. . . Chưa gội đầu đã lên giường đi ngủ. . ."
Diệp Diệu Đông nửa ngủ nửa tỉnh, nghe thấy nàng càm ràm, trực tiếp kéo chăn qua đầu, quay người vào trong.
Lâm Tú Thanh lo lắng việc mang tiền xu ra ngoài sẽ gây tiếng ồn lớn, thấy hắn ngủ rồi cũng không đi lấy nữa, dự định đợi sáng mai mang thêm ra thu xếp một lượt, cứ để cho hắn ngủ ngon trước đã.
Diệp Diệu Đông đúng là cảm thấy mệt, bôn ba không hẳn là về thể xác, mệt về tinh thần còn hơn, không nơi nào tốt bằng nhà, thích hợp để nghỉ ngơi nhất.
Tối ngủ sớm, sáng hôm sau hắn đã tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái.
Nhìn hai mẹ con nằm ngủ bên cạnh, hắn dùng cái miệng chưa đánh răng của mình hôn cái này một cái, hôn cái kia một cái.
Có thực mới vực được đạo, ngủ đủ giấc rồi, tinh thần phấn chấn, việc nên làm thì biết.
Lâm Tú Thanh cũng bị động tay động chân của hắn đánh thức.
"Sáng sớm đã dậy?"
"Ừ."
"Mấy giờ ngân hàng làm việc?"
"8 giờ 30 à? Giờ mới 6 giờ 30, còn sớm lắm."
"Vậy tỉnh rồi thì dậy đi. . ."
"Hiếm khi được nghỉ ngơi, cứ nằm đi, trong chăn ấm mà, sáng sớm còn lạnh, mặt trời chưa lên nữa."
Lâm Tú Thanh vuốt ve tay hắn, "Em còn không biết anh muốn gì chắc?"
Hai người lề mề đến 7 rưỡi, Diệp Tiểu Khê đột nhiên tỉnh dậy ngồi dậy rồi giả vờ như không có chuyện gì lảng đi chỗ khác.
Diệp Diệu Đông phải mặc quần xong xuôi mới rời khỏi chăn.
Hai vợ chồng đều làm ra vẻ không có gì xảy ra, bắt đầu một ngày mới.
Đợi ăn sáng xong, bọn họ mới vào nhà chuyển hết mấy bình tiền xu lớn trong nhà ra, bày kín cả một bàn vẫn chưa hết.
Lâm Tú Thanh còn ôm một bình vào ngực, "Có muốn để lại một ít không?"
"Không cần để, không phải vẫn dùng đến dây gân trói tiền giấy sao? Cứ mang đi đổi hết, có thể đổi ra một ít tiền mới lẻ."
Mắt nàng sáng lên, "Đúng đó, mình có thể mang tiền cũ đi đổi tiền mới, vậy để em mang hết tiền giấy ra."
"Cứ mang một ít tiền giấy theo thôi, đếm xong số lượng, đến lúc đó đổi hết ra tiền lớn, để lại một hai trăm đổi ra tiền mới lẻ."
"Được, vậy anh ra ngoài lấy cho em cái bao tải vào, chứ không đựng hết được, cầm từng bình này đựng vào bao tải thì mới được."
"Ừ."
Bọn họ đựng tiền xu đều dùng các bình đựng sữa mạch nha đã uống hết, mỗi tháng trong nhà ba đứa nhỏ uống hết hai ba bình, mỗi bình 800 gram rất lớn.
Lúc này trên bàn bày 10 cái, không đủ để còn chồng lên nhau, đựng đều là 1 xu, 2 xu, 5 xu, 1 hào, 2 hào, 5 hào, đều là tiền do bên chỗ bố Lâm đối sổ sách đem về trong vòng hai năm nay.
Lấy ít tích nhiều, từng chút một tích lũy thành mấy bình.
Bọn họ từ năm ngoái đã nói muốn mang đi ngân hàng đổi, cứ nói đến năm nay, lúc này sắp hết năm mới quyết định thực hiện.
Tiền giấy cũng không ít, Lâm Tú Thanh cũng cầm 4 bình ra, bên trong là từng bó tiền giấy, mệnh giá không giống nhau, nhưng đều đã phân loại.
Số này không nặng lắm, một bình khá nhẹ.
Diệp Diệu Đông vào xem, cảm thấy một chiếc túi da rắn có chút không đủ đựng, lại ra ngoài lấy thêm một chiếc nữa.
"Sao nhiều thế này, toàn tiền lẻ."
"Anh không bảo là tích cóp mấy năm à? Thu dọn rồi mang ra ngoài thôi, một túi em vác."
"Chờ anh đến vác cho."
Lâm Tú Thanh đã vác lên lưng, "Có gì quý giá đâu? Tính ra chút cân nặng thì có sao, trước kia em còn thường xuyên vác hạt kê, gánh thóc đấy thôi."
Diệp Diệu Đông lập tức im bặt.
Hắn nói thêm nữa, có khi sẽ gợi lại chuyện xưa hồi xưa hắn tay không nhấc được, vai không thể vác được ấy.
"Chúng ta đi kiểu gì?"
"Đi xe máy, như thế thì người ở ngân hàng sẽ không dám coi thường người khác."
"À, còn có kiểu này nữa à."
"Chứ anh tưởng hai bao tải này đến bảo người ta đổi, người ta vui vẻ à? Người ta thẳng tay một câu không có thời gian rồi đuổi về thì có mà tiếc."
"Thế à, chút này chắc đếm cũng hết hơn nửa ngày."
"Ừ, người ta đều là nịnh bợ cả, nể mặt quần áo trước rồi mới đến nể người."
"Vậy cho vào thùng xe đi."
Thùng xe bên trong lập tức rúm ró lại mấy con chó, Diệp Diệu Đông tháo bao tải trên vai xuống, từng bước bước qua giẫm đạp rồi mới xua chúng chạy xuống.
"Cũng may chạy nhanh đấy, nếu không thì đè chết hết, ăn Tết thì có thịt chó."
Lâm Tú Thanh cười, cũng để phần mình vào, lo lắng không vững, còn dùng dây thừng buộc chặt lại một lượt.
Ba đứa nhỏ trong nhà chỉ biết mỗi ngày hôm qua có đồ chơi mới, hôm nay sớm đã không nhịn được khắp nơi khoe khoang, nên cũng không biết hai người này định ra ngoài bằng xe máy.
Đến lúc xe máy chạy qua làng thì bọn chúng mới phản ứng kịp, rồi kêu la đuổi theo phía sau, nhưng đuổi không kịp, giận dữ dậm chân.
Diệp Diệu Đông và Lâm Tú Thanh đúng lúc ngân hàng vừa mở cửa đã đến.
Đầu năm nay bưu điện đúng là chỗ nhàn tản, không có khoản tiết kiệm nào, dịch vụ cho vay thì không, nghiệp vụ điện lực thì lại rất bận.
Vậy nên hai người dừng xe máy ở cửa, đã thu hút sự chú ý của nhân viên bên trong, bọn họ ngạc nhiên chạy ra xem.
Trong trấn dù sao cũng có một hai chiếc, nhưng hiếm thấy lắm, hơn nữa đây lại còn là xe ba bánh.
"Đồng chí, hai người đến bưu cục có việc gì không?"
Hai người nhìn Diệp Diệu Đông vóc dáng không giống nông dân, lại còn đi xe máy, thái độ đặc biệt tốt.
Diệp Diệu Đông cười tủm tỉm đỡ Lâm Tú Thanh xuống xe, "Đúng vậy, chúng tôi đến đổi tiền, không biết các anh có bận không? Bây giờ là giờ làm việc mà?"
Hai người cười ha ha gật đầu, "Không bận, vốn dĩ là vì nhân dân phục vụ."
"Vậy thì được, vậy vào trong nói chuyện."
Diệp Diệu Đông dặn đàn chó con đang đi ra trông xe, rồi khiêng hai bao tải vào, không bao lâu, mặt hai nhân viên ngân hàng đã tái xanh.
"Cái này... Cái này đều muốn đổi hết sao?"
"Đúng vậy, làm phiền hai vị đồng chí, cũng may các anh không bận, nếu bận thì tôi cũng ngại đổi nhiều vậy."
Hai người nhìn nhau, hận không thể tự vả vào miệng.
"Đồng chí, anh nhiều quá rồi..."
"Thì hơi nhiều, kiếm toàn tiền vất vả, toàn mấy hào thôi, nên mới tích được nhiều vậy, muốn đổi ra tiền mệnh giá lớn cho đỡ tốn diện tích."
Diệp Diệu Đông cười tủm tỉm nói: "Làm phiền hai vị đồng chí, không biết chúng tôi hỗ trợ kiểm đếm được không, hay là phải tự các anh đếm, nếu chỉ các anh đếm thì...vất vả các anh rồi..."
Hắn còn cố ý dừng lại, để người ta mong chờ hắn nói được, hắn lại nói vất vả các anh.
"Cái này phải để chúng tôi tự đếm mới được."
"Hay là cứ đổi trước một nửa, anh nhiều tiền quá."
"Cũng được, hôm nay trước khi tan làm đếm được bao nhiêu thì đếm bấy nhiêu, vất vả các anh vì nhân dân phục vụ."
Hắn lại nhìn bảng tên trên ngực họ, đưa tay chỉ, "Đồng chí Hứa, đồng chí Kim, hai anh làm việc cần cù như vậy chắc là hay được nhận danh hiệu tiên tiến nhỉ? Tôi nhất định phải khen các anh với lãnh đạo."
Hai người một mặt ngượng ngùng, chỉ có thể kiên trì ngồi xổm xuống kiểm đếm.
Lâm Tú Thanh cười nhìn hắn giở trò xấu.
Diệp Diệu Đông kéo nàng ra ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn hai nhân viên công tác ngồi xổm trên đất than thở, đổ hết đống tiền xu ra, rồi chọn riêng tiền giấy đếm trước.
Đồng thời còn nghe bọn họ nhỏ giọng nói, đếm tiền giấy xong, đổ chỗ đựng tiền xu ra, mới có thể chứa tiền xu còn lại, mỗi người một thùng...
Lâm Tú Thanh sợ ảnh hưởng đến họ làm việc, nhỏ giọng nói: "Họ đếm kiểu này thì đến bao giờ xong?"
"Nếu không tính sai làm lại thì chắc đến giữa trưa trước khi tan ca có thể đếm xong..."
Trong đó có nhân viên họ Kim tay khựng lại một chút, mặt thoáng cái khó coi.
Diệp Diệu Đông liền nhìn hắn cầm xấp tiền trong tay lật qua lật lại, lại từ đầu đếm lại.
Hai vợ chồng liếc nhau, rồi cùng nhau đặt ngón tay lên miệng, "Suỵt..."
Hai người thoải mái ngồi khoanh chân ở đó, nhìn hai người ngồi xổm dưới đất không ngừng đếm.
Đếm xong tiền giấy, họ lấy giấy ghi lại con số, sau đó lẫn vào trong xấp da gân, để qua một bên rồi tiếp tục đếm tiền xu.
Tiếng tiền xu kêu lớn, bọn họ càng thêm tập trung đếm, tránh tính sai phải làm lại.
Lâm Tú Thanh nhìn hai người cúi đầu đếm, từ ban đầu ngồi xổm, chuyển sang đang ngồi, rồi lại từ ngồi xếp bằng, biến thành dạng hai đùi dạng rộng ra ngồi, chút hình tượng cũng không còn.
Diệp Diệu Đông tư thế ngồi cũng từ đoan chính biến thành trượt, hai chân cũng dạng rộng ra, mông sắp chạm đến mặt ghế, mà mới có nửa tiếng thôi.
"Có cái ghế sô pha thì tốt quá."
Nhân viên họ Kim lại dừng tay, rồi ngơ ngác nhìn lên trần nhà, lại cúi đầu dồn tiền xu vừa đếm vào một chỗ.
Cũng may họ không phải đếm từ đầu đến cuối, cứ đếm đủ 50 đồng thì chồng thành một chồng, rồi vẽ hai chồng thành 100, tránh bị tính sai phải làm lại từ đầu.
Lâm Tú Thanh nhìn người kia cử động, cố nhịn cười, đánh nhẹ hắn một cái, đặt ngón trỏ lên miệng "Suỵt."
Diệp Diệu Đông cũng cười, không dám nói chuyện nữa.
Nhưng thời gian dài, hắn lại hơi không nhịn được, lại thêm tiếng chó sủa ở bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến, dù biết là sẽ không có chuyện gì, nhưng hắn vẫn muốn ra ngoài nhìn xem.
"Để ta ra xem một chút, chân ngồi tê hết rồi, chó cứ thỉnh thoảng sủa, nàng ở đây trông coi nhé?"
Lâm Tú Thanh phất phất tay, ý bảo hắn cứ tự nhiên.
Diệp Diệu Đông ngồi lâu, chân bị tê, xoa xoa mấy cái, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Đứng ở cửa, hắn mới duỗi người một cái, nhưng mới duỗi lưng được một nửa, đã thấy một đám người đang vây quanh xe máy của mình.
Đám chó con đi theo hắn ra ngoài đang bị vây lại, hướng về phía người xung quanh nhe răng.
Hắn còn tưởng là người đi đường tò mò đến gần, nên đám cẩu tài mới sủa, hóa ra không phải chỉ tò mò thôi đâu, mấy đứa nhỏ còn cầm gậy đánh chó nữa.
"Làm cái gì thế hả, con nhà ai đấy, đánh chó không xem chủ à."
Đám chó con nghe thấy tiếng của hắn, lập tức tách khỏi đám người, rồi gâu gâu ô ô gọi mãi.
Diệp Diệu Đông trấn an vỗ vỗ đầu chó, "Tối về cho các ngươi ăn thêm đồ ngon, mua mấy cái phổi heo cho các ngươi ăn."
"Chó của anh bán thế nào? Nuôi nhiều vậy chắc là để bán đấy, vừa hay sắp đến Tết..."
Đám chó càng sủa lớn hơn.
"Không bán, ta nuôi để giữ nhà. Mọi người đi chỗ khác đi, xe máy có làm sao thì ta biết trông vào ai, cái xe này mất mấy vạn đó."
Mọi người nghe vậy sợ hãi lùi lại mấy bước, sợ đụng phải hàng giả.
"Chúng tôi sờ hai cái làm sao mà hỏng được."
Diệp Diệu Đông cũng chẳng hơi đâu mà nổi giận, ai chẳng thích xem náo nhiệt, thấy đồ lạ.
Hắn cũng không giải thích gì, trực tiếp leo lên xe máy ngồi, một đám chó cũng vây quanh hắn, đứa thì đứng đứa thì ngồi xổm.
Mọi người thấy thế cũng không dám sờ vào nữa, chỉ dám đứng xa xem.
Diệp Diệu Đông cảm thấy mình giống như con khỉ, ai đi qua cũng phải liếc mắt nhìn một cái.
Có người không biết chỗ này có gì, chỉ thấy có người vây quanh thì cũng muốn đi đến hóng hớt.
Nói rạng sáng sẽ có chương mới, thì sẽ có.
Vì lười biếng, kết quả thực sự phải trả giá gấp đôi, hôm nay viết luôn 14.000 chữ, bù lại chỗ nợ, mệt quá, đầu óc muốn hỏng rồi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận