Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1007: Phân bổ thuyền lớn

Chương 1007: Phân bổ thuyền lớnChương 1007: Phân bổ thuyền lớn
"AI" Diệp Diệu Đông ngạc nhiên.
"Chính là bốn người cha con chú cháu chết đó hùn vốn đặt với người ta. Bây giờ người chết rồi, nhà họ cũng không có khả năng trả nốt tiền, người nhà cũng chán nản, không dám ra biển nữa. Người hùn vốn kia cũng là anh em ruột, cũng hơi sợ, vốn dĩ anh ta chỉ có thuyền gỗ nhỏ, thế này cũng không dám ra biển nữa."
"Nên con thuyền đặt đó, họ không muốn nữa à? Định nhượng lại?"
Diệp Diệu Đông lúc này đã biết anh ta đến tìm anh làm gì rồi, không phải tìm anh vay tiền, mua con thuyền đó về, thì là tìm anh góp vốn, hoặc chỉ thông báo cho anh một tiếng thôi?
Đặc biệt đến gọi anh mua lại, chắc không thể nào, biết rõ anh đã đặt một con thuyền 24 mét ở xưởng đóng thuyền, sang năm giao rồi mà.
A Quang gật gật đầu: "Nhà người ta cũng khá thảm, cha con chú cháu chết bốn người, tuy nhà vẫn còn mấy người đàn ông, nhưng cũng thấy hơi sợ, nghe người ta nói họ bị nguyền rủa, hay sao ấy? Nói là trước đó nửa đêm thấy thi thể trên biển không dám vớt hay sao đó...".bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
"Rồi vì nhà có nhiều anh em đàn ông, bình thường cũng khá ngang ngược, cũng hay gây thù chuốc oán với người ta... Nói là họ gặp báo ứng rồi... Thôi, dù sao đồn đại gì cũng có..."
"Rồi sao? Chú Trịnh nói chuyện này với mày à?"
"Đúng, chuyện có vẻ đã xảy ra ba bốn hôm rồi, trước cũng có nghe một chút tin đồn, bọn tao cũng không để tâm, nghe xong là thôi, năm nào trên biển chẳng có người chết? Ai ngờ chiều nay về, chú Trịnh đến nhà nói chuyện này với chao tao, hỏi nhà chúng tôao có muốn mua con thuyền đó về không?"
Anh biết mà, đã tìm nhà họ trước rồi, lại đến tìm anh nói, chắc chắn là có ý định rồi.
"Vậy nhà mày định mua về à? Con thuyền đó tao đã xem qua mấy lần ở xưởng đóng thuyền rồi, lớn hơn thuyền tao đặt, nhiều thiết bị với sức chứa cũng sẽ lớn hơn một chút, cũng đắt hơn."
A Quang ngẩng cằm hất hàm về phía trong nhà, tiện thể dựng chân chống xe đạp lên: "Vào trong nói, đã đến cửa rồi."
"Được."
Mẹ Diệp ở cửa gọi: "Cơm trong nồi đấy, nhớ ăn cơm trước."
"Biết rồi."
"Mày mới về, vẫn chưa ăn cơm à?" A Quang vừa đi vừa hỏi.
"Vẫn chưa, vừa về đến nhà, vừa dỡ hàng xuống, mày đã đến rồi, A Thanh cũng nói với tao là mày đã đến rồi."
"Nóng ruột, bàn bạc một chút với cha tao ở nhà, lại tính toán sổ sách, tao lập tức qua đây luôn, định bàn chuyện này với mày, kết quả đến không gặp, nên lại về nhà đợi thêm chút nữa, lại tâm sự kỹ với cha tao một lúc."
Diệp Diệu Đông cũng không vội ăn cơm, định ngồi xuống trước bàn bạc với anh ta đã.
"Ngồi xuống nói đi, trong nhà lúc này cũng không có ai, các mày định xử lý thế nào? Con thuyền đó nếu lắp một trạm thông tin liên lạc hàng hải, chắc phải mất 15 nghìn đồng, trước đây tao có hỏi, chắc hai tháng nữa là có thể bàn giao, nếu mày có ý định, bây giờ phải đưa tiền đặt cọc của họ, rồi hai tháng này phải thu xếp đủ tiền trả nốt."
"Tao bàn với cha tao rồi, chúng tao cũng muốn mua, nhưng con thuyền đó quá lớn, vốn bỏ ra quá nhiều, nhà tao hơi gánh không nổi, một mình cũng nuốt không trôi."
"Thế còn chú Trịnh? Ông ấy đặc biệt chạy đến nhà nói với các mày, có phải cũng muốn bỏ ra ít tiền góp một phần không?"
Diệp Diệu Đông cũng không vội nói suy nghĩ của mình, trước tiên cứ hỏi rõ những gì cần tìm hiểu đã.
"Đúng, chú Trịnh vốn cũng có một con thuyền, cũng không nhỏ, ông ấy không định ôm trọn con thuyền đó, bận không xuể, nhưng nghĩ đến chuyện bỏ ra ít tiền, góp một phần."
"Vậy mày cũng đến tìm tao góp vốn à? Hay là muốn vay tiền, tự mua về rồi hùn với chú Trịnh?”
“Nhìn mày kìal"
A Quang nghiêm túc nói: "Tao với cha tao đều thấy có thể mua về, nhưng một mình làm, rủi ro quá lớn, vốn cũng lớn, có thể có nhiều người hùn vốn là tốt nhất, nhưng nhà tao phải chiếm cổ phần lớn, phải chiếm một nửa, thuyền để cha tao lái."
"Rồi muốn hỏi một chút, mày có muốn chiếm một phần không? Muốn chiếm bao nhiêu cổ phần? Nếu mày không định chiếm nhiều quá, hoặc không định góp vốn, tao sẽ hỏi người khác, hoặc hỏi anh cả anh hai, người nhà góp đủ là tốt nhất."
"Một phần này tính là 1500 đúng không? Rồi chú Trịnh chiếm một phần, mày chiếm năm phần bỏ ra 7500. còn lại bốn phần 6000 đồng."
"Tính vậy đấy!"
Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút, chuyện này nếu gạt anh cả anh hai ra, chỉ hai người họ bàn riêng, có vẻ cũng hơi không ổn lắm, lỡ sau này hai người kia thấy chuyện tốt không gọi họ, trong lòng có ý kiến, cũng không hay.
Cho dù họ không nghĩ vậy, cũng không chống đỡ nổi lời bên gối, nhất là lúc kiếm tiên, thấy nhiều cũng sẽ để bụng.
"Tao gọi anh cả anh hai cùng đến luôn đi, xem họ có ý kiến gì không, nếu họ định mỗi người chiếm một phần, tao sẽ chiếm hai phần. Nếu họ không định thì một mình tao chiếm bốn phần, cũng không cần tìm người ngoài nữa."
Anh đã có ba chiếc thuyền rồi, trong thành phố lại có hai cửa hàng, xưởng nhỏ nhìn cũng có vẻ khá khẩm, tài sản nhiều vậy, không cần thiết độc chiếm, không cho hai anh trai uống chút nước canh.
Trước hết hỏi xem họ nghĩ thế nào đã? Vốn dĩ làm gì cũng có rủi ro, để họ tự chọn có muốn đầu tư vào không.
Cũng tránh để sau này có lời ra tiếng vào, nói hai người họ có chuyện gì không nói với hai anh, tự mình lén lút, hai người bàn bạc rồi chia nhau.
Tiện thể gọi cha đến nghe xem, cũng phải để ông biết một chút.
Loại chuyện lớn quyết định lớn này phải để cha tham gia, tôn trọng người cha già.
A Quang không ý kiến, anh ta sẵn lòng chia sẻ thì chia sẻ, dù sao cũng là người nhà.
"Vậy mày đi gọi anh cả anh hai với cha chúng ta cùng đến đi."
Cha Diệp đang vất vả đi lại gánh nước, Diệp Diệu Đông nhìn quanh cửa một vòng, cũng không tìm thấy cha, bèn dặn dò mẹ đang bận rộn ở cửa một câu, bảo lát nữa cha về thì vào nhà một chút.
Anh cả anh hai đã tắm xong nằm xuống rồi, Đông tử vừa gọi, họ lại lập tức bò dậy mặc quần áo đến.
"A Quang cũng ở đây à, sao vậy? Gọi bọn anh dậy gấp gáp vậy, có chuyện gì à?"
"Gọi các anh đến họp, có chuyện muốn nói." A Quang lại kể lại chuyện con thuyền lớn vừa nói với Đông tử.
Hai anh nghe mà hơi mơ hồ, nhìn nhau một cái, trong lòng thoáng chốc cũng chưa có ý kiến gì, quá đột ngột.
"Nói đi chứ, anh cả anh hai có ý kiến gì không?"
"Cái này... cái này sao nói nhỉ? Quá đột ngột...' Diệp Diệu Bằng ngơ ngác bối rối.
Diệp Diệu Hoa cũng gãi gãi đầu, cười ngây ngô: "Có thể có ý kiến gì chứ, bọn anh cũng chưa nghĩ đến, lúc này đây, đột nhiên nói có một con thuyền lớn, phải suy nghĩ đã.
"Không thể suy nghĩ lâu quá, người ta cũng gấp bán, muộn quá lỡ bị người khác mua mất thì sao?"
Diệp Diệu Hoa liếc nhìn Diệp Diệu Đông, do dự nói: "Đông tử định chiếm mấy phần vậy?"
"A Quang muốn chiếm một nửa, chú Trịnh đưa tin kia muốn chiếm một phần, còn lại bốn phần, hỏi các anh, các anh định chiếm mấy phần? Một phần thì chắc là 1500. nếu không có gì bất ngờ."
"Vậy em định chiếm mấy phần?"
"Anh đừng hỏi em chiếm mấy phần, tổng cộng chỉ có bốn phần thôi, nếu anh với anh cả mỗi người chiếm hai phần, thì em không lấy, nếu các anh mỗi người chiếm một phần, thì em chiếm hai phần còn lại."
Diệp Diệu Hoa cười gượng, thật thà nói: "Anh không yên tâm, nếu em có chiếm phần thì anh mới yên tâm."
Diệp Diệu Đông không nhịn được khóe miệng giật giật, anh hai anh thật thà thật, định lấy anh làm đầu à?
"Anh bàn với anh cả xem định chiếm mấy phần, tốt nhất tối nay quyết định luôn. Đóng một con thuyền lớn không dễ dàng, cũng phải một hai năm mới ra được một con thuyền, người bình thường phải đặt trước sớm. Con thuyền em đặt cũng phải sang năm mới giao, bây giờ còn chưa bắt đầu đóng."
"Con thuyền đó cũng đủ lớn, thiết bị trên thuyền khá đầy đủ, trước đây em có xem ở xưởng đóng thuyên, ra biển sâu đánh bắt không vấn đề gì. Nếu chúng ta chiếm phần, cũng chỉ cần bỏ tiền thôi, chú Bùi lái thuyền, ông ấy đã là tay lái lâu năm rồi."
Diệp Diệu Bằng lưỡng lự nói: "Con thuyền đó chưa bàn giao đã chết bốn người, có phải không may mắn không?"
"Hả?"
Diệp Diệu Đông với A Quang đều sửng sốt, không ngờ anh cả anh còn quan tâm vấn đề may mắn hay không này?
Hai người nhìn nhau, cũng thấy hơi bối rối, họ đều chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bản thân họ cũng không kiêng ky lắm.
Diệp Diệu Đông nghĩ một chút, cảm thấy quả thật cũng có người sẽ để ý, cho là không may mắn.
"Con thuyền đầu tiên của nhà A Quang cũng là nhà người ta rơi xuống biển, nên định xử lý, bị nó mua về phải không?"
Anh đột nhiên nghĩ đến lai lịch con thuyền đầu tiên của nhà A Quang, cũng khá không may mắn.
"Đúng, là vậy đó', A Quang gật đầu thừa nhận: "Em thấy cái này cũng có gì đâu? Con thuyền đầu tiên nhà em cũng vậy mà, cũng đâu thấy vấn đề gì. Cái này tin thì có, không tin thì không, may mắn hay không, tùy người thôi?"
"Mà nói, con thuyền thứ hai của mày hình như cũng là hàng xóm của em gái của dượng, vì sau bão, sửa mái nhà, từ trên đó ngã xuống, đầu bị đập hỏng, nên mới bán thuyền, rồi mày mới mua phải không?"
"Ơ... phải..."
A Quang cũng nghĩ đến, nhìn kiểu này, mấy con thuyền nhà anh ta mua hình như đều không được may mắn lắm?
Đêều là nhà người ta xảy ra tình huống bất hạnh, rồi định bán thuyền, bị anh ta tiếp quản.
Chẳng lẽ cái này gọi là âm dương đảo ngược?
Lại kết hợp với cái tên mới đổi của anh ta, thì vận may đến rồi?
Ban đầu ai cũng không nghĩ đến chuyện này, Diệp Diệu Bằng nói vậy, họ cũng nghĩ đến lai lịch hai con thuyền nhà A Quang.
Nhìn kiểu này, mấy con thuyền A Quang mua đều khá không may mắn...
A Quang đột nhiên cũng không biết nói gì cho phải, nói ra hình như quả thật cũng không hay lắm.
Người ven biển họ rất mê tín.
Diệp Diệu Bằng vốn đã thấy con thuyền đó không may mắn, lúc này mọi người lại nói đến hai con thuyền nhà A Quang đều không may mắn, nếu lại thêm một con thuyên còn không may mắn hơn nữa...
Trong lòng anh ấy đã bắt đầu nản rồi. Mà vốn bỏ ra cũng quá lớn, tổng cộng mười phần, 1500 chỉ chiếm được một phần, con thuyền lớn vậy ra biển sâu, rủi ro cũng lớn chứ?
"Hay là A Quang cũng suy nghĩ lại đi? Con thuyền này còn chưa đến tay, đã có bốn người chết rồi..."
"Em thấy là anh cả nghĩ nhiều quá, anh cũng nói con thuyền này còn chưa đến tay, liên quan gì đến thuyền chứ? Con thuyền này còn chưa đóng xong, còn ở xưởng đóng thuyền, người ta còn chưa giao hàng, không liên quan gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận