Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 512: Sự đau lòng của bà cụ

Chương 512: Sự đau lòng của bà cụChương 512: Sự đau lòng của bà cụ
Khi bộ phim dài một tiếng rưỡi kết thúc, mọi người đều luyến tiếc, đều không nỡ rời chỗ, nhưng dù có luyến tiếc cũng phải rời đi, nhường chỗ cho người xem suất tiếp theo vào.
Diệp Thành Hồ lưu luyến không rời: "Bố, bao giờ chúng ta lại đi rạp xem phim nữa ạ?
"Con ngoan ngoãn thì còn có lần sau, không ngoan thì không có lần sau."
"Bố, con cũng muốn cạo đầu trọc, con cũng muốn đi Thiếu Lâm Tự học võ."
"Con cũng vậy..."
Lũ trẻ ở cửa ra vào xung quanh cũng đang la hét đòi đi cạo đầu trọc, người lớn nghe mà đều bất đắc dĩ.
"Ồn quá, về nhà thôi!"
Sắp trưa rồi, anh vẫn nhớ về nhà lấy tiền chuộc thuốc.
"A, sao nhanh vậy đã về rồi? Không đi chơi thêm một lúc nữa được ạ?"
"Chơi cả buổi sáng rồi, vẫn chưa chơi đủ à? Cũng tạm được rồi, nên đi đâu thì đi rồi, nên mua không nên mua, đều mua rồi, còn xem phim nữa, đừng được voi đòi tiên. Mẹ con cũng mệt rồi, phải về nghỉ ngơi."
Nhìn đống đồ ăn treo trên tay mẹ, Diệp Thành Hồ miễn cưỡng gật đầu: "Thôi được rồi."
Cả nhà chơi xong lại vui vẻ lên xe buýt nông thôn về nhà.
Xe vừa dừng ở cổng thôn, hai đứa trẻ đã nóng lòng mỗi đứa cầm một con ếch nhảy, xuống xe chạy vào thôn.
Diệp Thành Hồ vừa chạy vừa la hét gọi bạn bè, vẻ mặt hào hứng tràn đầy, Diệp Thành Dương phía sau cứ kêu: “Anh ơi đợi em...
Diệp Diệu Đông cũng mặc kệ hai đứa trẻ, để chúng chạy lung tung, đến giờ ăn cơm, ra gọi chúng là được.
Anh nhận lấy đống đồ trên tay Lâm Tú Thanh, vừa đi vừa quan tâm hỏi: "Mệt không?”
Lâm Tú Thanh cười lắc đầu.
"Vậy có vui không?”
Cô ngẩng đầu cười nhìn anh: "Vui, chỉ là tiêu quá nhiều tiền."
"Kiếm ít tiêu ít, kiếm nhiều tiêu nhiều, tiêu tiền mua đồ mình thích mới thấy vui, hơn nữa mấy thứ này cũng không tốn nhiều tiền, đều vài hào vài xu thôi."
"Còn bảo không nhiều tiền? Vậy ba viên thuốc kia không tính tiền à?"
Nhắc đến cái này, cô đã thấy bực bội, chẳng qua chỉ là vào chào hỏi đã mất hơn 300 đồng, đây có thể là thu nhập nửa năm của một gia đình bình thường.
"Đó là thuốc cứu mạng, hơn ba trăm mua 3 viên rất đáng, sau này chưa chắc mua được, hôm nay cũng là may mắn đấy."
Người ta đã giúp mua hàng, cô còn có thể nói gì nữa đây, đành phải im lặng về nhà.
Diệp Diệu Đông cười hì hì đi theo.
Vừa về đến nhà, anh đã bị một đám cháu trai cháu gái quấn lấy, anh đành phải phân phát một ít đồ ăn vặt mang về, may mà số lượng cũng nhiều.
Như bánh gạo, được tất cả bọn trẻ đánh giá cao, có màu hồng, vàng, trắng, mỗi đứa lấy một cây dài, đã thấy thỏa mãn rồi.
"Ôi, bao giờ chúng ta mới được đi chợ nhỉ..."
"Hay là cầu xin bố đi?"
"Đừng nghĩ nữa, chỉ cần dám nói, không phải bị đánh thì cũng bị mắng cho một trận te tua."
Diệp Diệu Đông nhún vai, anh cũng bó tay, không phải anh không muốn dẫn chúng đi cùng, mà là ở chợ khắp nơi đều là người, không để ý một chút là dễ lạc mất, trẻ con bị lạc đường thường không có kết cục tốt đẹp gì.
Lúc họ về nhà đã hơn 12 giờ rồi, nấu cơm cũng không kịp, Lâm Tú Thanh đành nấu đơn giản một nồi bánh tổ, ăn no bụng xong, Diệp Diệu Đông liền cầm tiền, cưỡi xe đạp phóng nhanh đến thị trấn.
Làm người phải có chữ tín, không thể nuốt lời, hơn nữa anh cũng rất coi trọng loại thuốc đó.
Hồng Văn Nhạc cũng rất giữ lời hứa, anh đến khách sạn nói với lễ tân, lễ tân liền gọi người, có lẽ đã được dặn dò trước.
Hơn nữa Hồng Văn Nhạc còn bày cả năm viên thuốc ra: "Cậu có thể kiểm tra trước, phòng ngừa bất trắc."
"Tôi tin anh, anh cũng đâu thiếu số tiền này, không cần phải lừa tôi bằng thuốc giả."
Ít nhiều gì cũng có chút lòng tin.
"Vẫn nên kiểm tra cho chắc ăn."
Người ta cẩn thận như vậy, anh từ chối thì bất kính quá.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, thấy không khác gì so với lúc nãy ở cửa hàng, anh liền trả tiên luôn, đồng thời cảm ơn rối rít.
"Không cần cảm ơn, lần sau nếu gặp phải hàng hiếm như cá hố hoàng đế, nhớ gửi thẳng qua đây, không thì tôi chưa chắc đã giành được với người khác đâu."
"A? Haha, thứ này chưa chắc đã gặp lần thứ hai."
"Dù sao thứ hiếm có thì tôi đều muốn."
"Vậy được, vận may thì không dám nói trước, nếu có, tôi sẽ gửi đến."
"Ừm."
Có được thuốc bảo bối rồi, Diệp Diệu Đông liền bỏ vào sâu trong túi, rồi đạp xe về nhà.
Lúc vào thôn, anh còn cố ý rẽ vào nhà cũ, muốn xem hôm nay tinh thần bà nội thế nào, lại không ngờ mẹ anh nói bà đến nhà anh họ cả rồi. Anh ở nhà cũ một lúc rồi cũng đến nhà anh họ cả, tuổi già như vậy mà còn đi khắp nơi, anh hơi bất an, định đi đón bà về.
Kết quả vừa đứng trước cửa nhà chị họ cả, liền thấy bà nội đưa mấy tờ tiền lớn gói trong khăn tay cho chị họ cả, anh đành không vào nữa, cứ đứng ở cửa đợi.
Tiền riêng của bà nội muốn cho ai thì cho, anh họ cả cũng là cháu ruột, tuy ghét vì không khuyên được, nhưng thương xót gia đình anh ta cũng là chuyện bình thường.
Tiếng nói chuyện lặt vặt trong nhà tạm dừng không lâu sau, bà nội liền bước ra.
"A2? A Đông cũng ở đây à?"
"Vâng, con đến nhà cũ thì ba mẹ nói bà sang đây, nên con đến đón bà, để con dìu bà về."
Bà nội trông có vẻ không vui, mắt vẫn còn ánh lên giọt lệ, chỉ là âm thâm chớp để vụt mất.
Diệp Diệu Đông cũng không nói toạc ra, dìu bà từ từ bước đi.
"Anh họ của con tự làm điều ác, đáng thương cho mấy đứa trẻ trong nhà, đứa nào cũng không được ăn Tết cho tử tế."
"Ừm."
"Các con không được học theo nó, phải chân thật kiếm tiền, quan trọng nhất là cả nhà phải đoàn kết gắn bó, chúng ta không có bản lĩnh thì đừng nghĩ lung tung, bình an mới là quan trọng nhất."
"Vâng, con biết rồi."
Bà nội mỉm cười xoa nhẹ mu bàn tay anh an ủi: "Bà chỉ lấy năm mươi đồng cho họ ăn Tết, bà còn dư một ít tiền riêng, sau này đều cho con hết."
Diệp Diệu Đông cười nói: 'Không cần cho con, con tự kiếm được, bà muốn ăn gì thì mua nấy, giờ răng tốt rồi đừng tiếc ăn uống."
"Ôi, bà già cả rồi, có chỗ nào mà tiêu tiền đâu, cứ tiết kiệm, để dành cho các con hết." Anh cũng không tranh luận chuyện này với bà, ngược lại còn chuyển đề tài: "Con cháu tự có phúc của con cháu, bà đã lớn tuổi rồi đừng lo lắng mọi thứ, ngày mai là 30 Tết rồi, lát nữa nhớ bảo mẹ con cắt tóc cho bà, chúng ta mặc quần áo mới vui vẻ đón năm mới."
Bà nội vui vẻ nói: "Hai bộ quần áo mới A Thanh may cho, bà còn tiếc chưa dám mặc, lúc Tuệ Mỹ đính hôn với lấy chồng, bà mặc một bộ, ai cũng khen đẹp lắm, mai bà mặc bộ kia, mọi người lại phải ghen tị với bà nữa."
"Ừm, bà chắc chắn là bà nội đẹp nhất cả làng."
Nhìn bà nội lại hông hào rạng rỡ, Diệp Diệu Đông cũng yên tâm.
Đưa bà về nhà xong, anh mới đạp xe vê.
Chỉ là không ngờ, anh mới đi vắng một hai tiếng, cửa nhà đã thêm hai cái đầu trọc!
Anh tò mò sờ cái ót bóng loáng của chúng, rồi mới bước vào nhà: "Sao lại cạo trọc đầu chúng vậy? Không sợ lạnh à?"
"Ở nhà ăn vạ đòi cạo bằng được, không cạo không xong, em đành dẫn chúng đi cạo, vừa hay cạo đón năm mới, mấy hôm nay rảnh đan mấy cái mũ cho chúng đội."
Diệp Diệu Đông nhìn chúng không ngừng vung nắm đấm nhỏ ở cửa, đá chân bắt chước Đông Thi Hiệu Tần đánh quyền, còn kèm theo giải thích...
Anh hơi dở khóc dở cười...
Trẻ con đúng là trẻ con mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận