Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 187: Anh em đều hiểu(1)

Chương 187: Anh em đều hiểu(1)Chương 187: Anh em đều hiểu(1)
A Quang đẩy xe đến trước cửa nhà Diệp Diệu Đông như ý muốn, lúc này nhóm mẹ Diệp đều đã đi đến bên kia, ngoài cửa chỉ còn lại bọn trẻ con đang chơi đùa.
"Gọi em gái cậu ra giúp đi! Nhiều tôm cá quá, hai người chúng ta phải phân đến nửa ngày mất."
"Cô nhỏ đang phụ giúp chỗ xây nhà, trong nhà chỉ còn bà thôi!"
"Bà ơi, bà ơi -"
A Quang trừng mắt, anh ta muốn gặp bà làm gì?
Diệp Diệu Đông mắng Diệp Thành Hải ồn ào: "Đừng gọi bà cháu, mấy đứa vào nhà lấy thêm mấy cái giỏ cho chú, cũng mang chậu rửa đến luôn, giúp bọn chú phân chia tôm cá."
"Dạ, chú ba."
Nghiêm túc như được giao đi mua tương giấm, bọn nhỏ đều rất vui. Nhờ bọn nhỏ làm việc này, bọn nhỏ này sẽ tích hơn bất kỳ người nào, tranh nhau chen lấn vào nhà lấy chậu với giỏ.
A Quang nhíu mày nhìn bà cụ không mấy nhanh nhẹn đang chậm rãi bước ra ngoài, trong lòng thở dài, anh ta khổ quái
Bà cụ đi ra vừa lúc nhìn thấy Diệp Diệu Đông đổ hai cái lồng lên xe ba gác, bà cười híp mắt nói: "Đông Tử lại mang gì về thế?"
"Đều là tôm cá dưới sông thôi bà, bọn con tự đặt lồng. Bên ngoài nắng lắm, bà vào trong nhà ngồi đi."
"Không sao, bà giúp cháu."
"Chú ba, cháu mang đến rồi đây, những thứ này sẽ đựng cái gì?"
"Đựng tôm với ca , mấy đứa chọn những con giống nhau đấy." Diệp Diệu Đông làm mẫu bằng cách ném mấy loại tôm cá khác nhau vào mỗi giỏ khác nhau. Cả bọn trẻ con bắt đầu vui vẻ tham gia, ngay cả đứa nhỏ ở sát vách cũng chạy sang tham gia vào cuộc vui.
Sợ tôm càng sẽ cắn người, bàn tay bọn nhỏ lại non nớt, nếu cắn thì sẽ rất đau, vì thế anh và A Quang đặc biệt chọn bắt những con tôm càng đang bò xung quanh.
Chỉ một lúc sau đã nhặt được hai thùng đầy, khoảng chừng mười hai mươi ký.
Diệp Diệu Đông lựa tôm cá nhà mình rồi đặt ở cửa sau, còn lại thì nhờ A Quang đẩy về. Tất cả mọi người đều quen đến nhà anh ta, chờ sau khi thức dậy, chắc chắn sẽ chạy đến nhà A Quang xem thử, mà A Quang cũng có thể đi trả xe ba gác luôn.
Chậm trễ lâu như vậy, anh cũng phải đến nơi xây nhà làm việc, nếu không thì mẹ sẽ căn nhăn rằng anh không làm việc đàng hoàng.
Chỉ là không ngờ mới đến chưa được bao lâu thì thằng nhóc A Quang cũng đến!
"Sao tôi cảm thấy như không phải tôi xây nhà mà là cậu vậy? Tích cực hơn cả tôi nữa.
"Đầu là anh em, tôi nên giúp đỡ cậu mà." A Quang cười ha ha xắn tay áo lên, ánh mắt liếc nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn thấy gì hết.
Thất vọng gấp bội!
Chỉ có thể trông cậy vào giờ cơm, nếu không phải sợ bị nghi ngờ là đến ăn chực thì anh ta cũng không muốn đến sớm vậy đâu, cũng không phải là chưa từng phơi nắng hay chưa từng làm việc.
Diệp Diệu Đông chỉ cảm thấy rất khó hiểu, gân đây A Quang trông quá khác thường: "Có phải cậu lại thiếu tiền mà không dám nói hay không? Cho nên chỉ có thể biến đổi phương pháp đến đây làm việc, muốn lương tâm tôi thức tỉnh rồi trả thêm tiền công cho cậu?”
"Mẹ cậu, ông đây đáng giá hơn trăm đồng, sao có thể nhớ thương một hai đồng tiên công của cậu hả? Cậu đang nghi ngờ anh em tốt của cậu đấy!"
"Cậu thật sự không có động cơ thầm kín nào à?"
"Tôi... Sao tôi lại có động cơ thầm kín được chứ?" A Quang cảm thấy chột dạ. "Thật sự chỉ đơn thuần là đến giúp đỡ thôi sao?" Diệp Diệu Đông rất nghi ngờ.
Cũng không thể trách anh nghĩ A Quang như thế được, dù sao thì đời trước anh ta chưa từng đến đây giúp đỡ. Người nhà anh rất không hài lòng và có thành kiến với A Quang, nhóm bạn bè của anh cũng không dám đến nhà A Quang vì sợ bị mắng.
Chuyện mà kiếp trước chưa từng xảy ra, sao anh có thể không cho rằng A Quang có ý đồ khác được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận