Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 169: Chất đây hàng(1)

Chương 169: Chất đây hàng(1)Chương 169: Chất đây hàng(1)
Bốn người hợp sức, tổng cộng được năm bao tải, sò non đóng được hai túi, trai được một túi lớn, sò lụa, ốc tay phật, ốc, ốc mắt bò thập cẩm bỏ trong hai túi, ốc móng tay và bào ngư nhỏ bỏ đầy một thùng, ốc móng gà và trứng rùa một thùng, còn tôm cá thì bỏ trong giỏ trúc, nếu không thì cũng không đủ chất lên.
Còn con cua xanh kia thì buộc chân lại, ném thẳng lên thuyền, nói thật là không có thứ gì để bọc nó lại.
Cả một con thuyền đều chất đầy hàng, bao tải chất đống, vừa vặn thủy triều lên, thủy triều đã tràn qua phía ngoài vách đá ngầm, bọn họ cố ý chờ thủy triêu dâng lên hết rồi mới rời đi, nếu không... Bọn họ không đẩy được thuyền.
"Đông Tử này, mày không thấy nhiều lắm rồi à, chưa thấy vừa ý hay sao, chất nhiều đồ như vậy về nếu ăn không hết rồi phải đem đi cho có phải quá lãng phí hay không?"
Sau khi A Quang bận bịu ném nốt một túi hàu lên thuyền, lau mồ hôi, cái túi này cũng không hề nhẹ, vác lên rất nặng.
Tiểu tiểu cũng nói hùa theo: "Đúng thế, tao cũng thấy chỉ cần lấy hai túi là đủ nhiều rồi, hơn nữa một túi sò non tao đoán cũng phải được tâm mười mấy cân hàu biển, nhà tao đông người ăn mệt nghỉ thì cũng phải hai ba ngày là ít."
"Làm gì có chỗ nào đem đi cho chứ, mẹ tao bảo đào về nhiều một tí, bà ấy muốn lột thịt ra phơi nắng, sau đó cất đi để ăn dần, nếu không trong nhà nhiều miệng ăn như thế, còn cả thợ làm nữa, tiêu tốn nhiều lắm chứ."
A Chính bĩu môi: "Mẹ mày thật đúng là biết tính toán tỉ mỉ, bà ấy cũng không ngại vất vả, nhiều như vậy thì bóc tới khi nào chứ?"
"Trong nhà có nhiều người có thể làm việc, có ba cô con dâu một con gái, bà ấy cũng không tính là quá vất vả."
"Mày nói vậy cũng có lý, đúng là đẻ con trai vẫn tốt hơn, người làm việc cũng nhiều."
Diệp Diệu Đông liếc mắt nhìn tiểu tiểu, đợi anh ta già rồi mới biết con gái mới là tốt. Con trai ấy à! Đến lúc đó đều chạy đến làm việc cho nhà thông gia thôi!
"Đã bỏ hết đồ lên thuyên chưa? Đừng để lọt gì đấy, để lọt thì tao sẽ không tốt bụng quay lại lần nữa đâu."
"Sẽ không đâu, bọn tao đã bỏ hết lên rồi, có rơi thì cũng chỉ có đồ của mày thôi, kệ mày, khà khà, lái thuyền đi!"
Diệp Diệu Đông liếc mắt nhìn A Chính một cái: "Mày không cảm thấy mày giống như đã quên cầm thứ gì hay không?"
"Cái gì? Không có đâu?" A Chính không chắc chắn đưa mắt nhìn một lượt trên thuyền: "Không có đâu, tao cầm lên hết rồi, tao chỉ có một cái thùng, hai cái bao tải."
"Tao mà lái thuyền đi rồi thì lát nữa đừng hòng bảo tao quay lại lấy kẹp nhóm lửa nhá, để cho mẹ mày tát cho mày một phát là được."
"Á, kẹp nhóm lửa? Đúng rồi, kẹp nhóm lửa của tao đâu rồi?"
Anh ta vội leo xuống thuyền, chạy đến bãi biển tìm kiếm, thì ra ban này giúp Đông Tử khiêng sò nên anh ta đã tiện tay đặt trên tảng đá ngầm, chúng đều có màu xám đen bảo sao không chú ý đến.
"Hề hề, tìm được rồi, về thôi."
A Quang ngồi trên thuyền, cười nhạo anh ta: 'Mất mặt chưa?"
"Hừ, hừ...'
A Chính hừ mấy tiếng không thèm nói gì.
Diệp Diệu Đông kiểm tra lại lần nữa, chắc chắn không quên thứ gì rồi mới lái thuyền quay về.
Lúc này mặt trời đã sắp xuống núi,
Nỗi nhớ nhà của anh cũng như mũi tên, ra ngoài cả ngày cũng thấy rất mệt mỏi.
Bây giờ hẳn là cha anh cũng về rồi nhỉ? Dù sao thủy triều cũng chỉ dâng lên cũng chỉ được một lát.
Nghìn cân soi biển lúc trưa cũng đã lấp đầy bụng của mọi người rồi, chặng đường về mọi người chỉ muốn nhanh chóng quay về nhà, họ cũng không muốn đánh bắt thêm gì nữa.
Nghề đào biển cũng không nhàn hạ hơn so với kéo lưới biển, nhất là khi leo phải vách đá ngầm, chỉ mười lăm thủy triều rút xuống tận đáy, đá ngầm lộ hết ra, không sợ trượt chân bị sóng cuốn vào trong biển.
Nếu như bỏ qua lúc nước lớn thì những thời điểm khác, hệ số nguy hiểm sẽ tăng gấp đôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận