Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 516: Mực chúa

Chương 516: Mực chúaChương 516: Mực chúa
Diệp Diệu Bằng nói xong lập tức lùi lại mấy bước, Diệp Diệu Đông và Diệp Diệu Hoa cũng liên tục lùi lại.
Trước đó thấy nó chỉ yếu ớt động đậy vài cái, còn tưởng nó đã thở ra nhiều hơn hít vào rồi, không ngờ vẫn còn sức thế này.
"Không sao chứ anh cả?"
"Không sao, không sao, chỉ là quá bất ngờ thôi, không phòng bị, suýt ngã, may mà mùa đông mặc áo bông dày, đánh một cái cũng không đau lắm."
"Sao vậy?" Chị dâu cả thấy chồng mình bị mực chúa quất một cái, lo lắng hỏi to.
"Không sao, nó chưa chết hẳn, các cô đừng lại đây."
Ba người lùi ra một chút, không đứng quá gần, phòng khi nó chưa chết hẳn, vẫn còn giãy chết.
Quả nhiên, họ vừa lùi ra một khoảng, xúc tu của nó lại bắt đầu động đậy vài cái, chỉ là biên độ đung đưa không lớn, có thể nói là bò vài cái, không giống lúc nãy quất Diệp Diệu Bằng.
"Trên người nó có vết thương, chắc chẳng mấy chốc sẽ chết, đợi nó chết rồi hãy lại gần, chứ lỡ phản kích lúc sắp chết cũng phiền phức."
Mực chúa có mười xúc tu, hai xúc tu dài săn mồi ở phía trên phình to, mọc đầy giác hút lớn, mà trên vòng giác hút mọc răng nhọn, tám xúc tu khác cũng có giác hút mọc răng nhọn, trở thành công cụ săn mồi mạnh mẽ của chúng.
Điều này khiến con mồi một khi đã bị bắt sẽ khó thoát, mà mỏ nhọn mạnh mẽ giải quyết con mồi bất lực với hiệu suất đáng sợ.
Theo truyền thuyết, giác hút khổng lồ có thể xé rách thuyền nhỏ, may mà con này sắp chết, chứ không chưa chắc họ đã hạ được nó.
Diệp Diệu Đông từ lúc lại gần đã thấy trên người nó đầy vết thương, có nhiều vết thương hình giác hút, rất giống hình dạng xúc tu của chúng. Kẻ thù lớn nhất của mực chúa ngoài cá nhà táng ra, chính là bản thân chúng.
Đây là "long tiên hương" sống chưa tiêu hóa...
(Ruột cá nhà táng có thể thải ra long tiên hương. )
Rõ ràng đây không phải tự gây ra, mà là do giao chiến với đồng loại, có thể thấy "nội cuộn" của mực chúa cũng rất nghiêm trọng, con này rõ ràng đã thua, nên mới chạy ra ngoài nửa sống nửa chết.
Ba người đi vòng quanh nó từ từ một hồi lâu, có thể thấy rõ, sinh khí của nó đang yếu dần, từ từ trôi qua, bởi vì nó đã gần như không động đậy nữa.
"Có thể lên trước được chưa?"
“Cùng lên."
Ba người đứng ba góc, từ từ tiến lên thăm dò.
"Giá mà trên tay có cây gậy thì tốt, xem nó còn sống hay đã chất...' Diệp Diệu Đông vừa nói xong, đã thấy cái xúc tu gần anh nhất giơ lên, dọa anh giật mình, còn tưởng sẽ đánh về phía anh.
Anh cả và anh hai cũng hoảng hốt lùi lại hai bước.
May mà, chỉ là hết hồn, xúc tu cuea nó vung lên, rồi lại buông thẳng xuống.
"Chết tiệt, dọa ông hết hồn, đùa ông à?"
"Sức sống cũng khá mạnh, mắc cạn lâu vậy rồi, vẫn còn động đậy được."
"Dù sao hình thể to như thế, sức sống mạnh cũng bình thường."
Họ lại đợi một lúc nữa, đến khi nó không động đậy lấy một cái, mới yên tâm tiến lên đá thử vài cái.
Nó chỉ bị kích thích quằn quại một cái rồi lại không phản ứng gì, mọi người mới yên tâm.
"Chắc không sao rồi, chết hẳn rồi, chúng ta kéo nó lên bờ được không?"
"Mỗi người nắm một xúc tu, kéo thử xem, cũng không biết con mực lớn này nặng bao nhiêu?” "Xem có kéo nổi không đã, không thì gọi hai chị dâu sang giúp."
"Thử xem nào."
Diệp Diệu Đông tay đeo găng, cũng không tháo ra, lúc cầm xúc tu cũng bớt cảm giác nhớp nháp mềm mại gớm ghiếc.
Ba người mỗi người nắm một xúc tu, thử kéo một cái, lại không thể kéo nó nổi.
"Cha mẹ ơi, cái này cũng hơn hai ba trăm cân."
Diệp Diệu Đông vui mừng quay đầu nhìn lại một cái, rồi ngay sau đó treo xúc tu dài của nó lên vai: "Cùng ra sức kéo nào."
Hai chị dâu thấy họ mỗi người nắm một xúc tu, cũng biết con mực chúa này đã chết, không nguy hiểm nữa, lập tức cũng xắn ống quần lên giúp.
Lâm Tú Thanh biết tình hình đặc biệt của mình, không dám lên quấy rối, mà vẫn đứng ngoan ngoãn tại chỗ, lúc nãy đợi cùng hai chị dâu, họ cũng thuận tay nhặt mấy con ngao lớn bỏ túi.
Cô còn nhặt thêm một con cá mui đen bị mắc cạn, nghĩ cũng không xa lắm, qua nhặt cũng chẳng tốn sức gì, vừa hay mang về để tối hấp.
Xung quanh chân thực ra còn có mấy con cua đá đang bò, tiếc là không mang đồ đựng, chẳng ai thèm để ý.
Người đông sức mạnh, năm người hợp lực, mỗi người kéo một xúc tu, từ từ kéo con này từ chỗ nước cạn, lên bãi biển.
Lâm Tú Thanh cũng nhìn gần sinh vật khổng lồ này: "Trời ơi, to vậy! Xúc tu của nó còn to hơn đùi em, thế này phải mấy trăm cân chứ nhỉ?"
Diệp Diệu Đông hào hứng nói: "Ba bốn trăm cân chắc có, nặng quá, anh còn hơi lo nếu kéo lâu quá, kéo đứt mất xúc tu nó thì phải làm sao? Giá trị sẽ giảm mạnh."
"Đúng đúng đúng, không thể kéo xúc tu nữa, lỡ kéo đứt mấy cái, thì thiệt hại nặng nề."
"Vậy phải làm sao đây? Chúng ta vẫn phải đưa nó lên bờ chứ, không thì lát nữa thủy triều lên càng loạn, càng khó làm." "Nhưng to thế này cũng không khiêng nổi..."
"Hay chúng ta trực tiếp đi gọi máy kéo đi, cho máy kéo chạy tới đây, mọi người lại hợp sức khiêng con mực chúa này lên máy kéo? Trực tiếp chở đi luôn?" Diệp Diệu Đông nghĩ nghĩ rồi đề nghị.
Vừa hay ít người biết, chở đi luôn, kẻo trong làng lại có người đồn anh sắp thành triệu phú này nọ.
Anh cả tán thành gật gật đầu: "Được được, dù sao kéo lên bờ cũng phải dùng máy kéo chở đi bán, thế này đỡ phiền một chút."
"Chở đi đâu bán? Hôm nay mồng một Tết, chỗ A Tài không nhận hàng đâu." Nói tới đây chị dâu hai hơi ưu sầu.
"Chở tới Hoành Thăng, khách sạn chắc chắn mở cửa."
Vừa hay bán cho Hồng Văn Nhạc, anh ta chắc sẽ rất vui, mấy hôm trước còn nói với anh có đồ tốt cứ mang tới, thế là ngay lập tức có luôn.
"Đúng đúng đúng, khách sạn lớn chắc chắn mở cửa kinh doanh."
"Vậy thì trực tiếp gọi một cái máy kéo, mọi người hợp sức giúp khiêng lên, chở đi là được, đỡ phải tốn sức lực lớn." Diệp Diệu Đông nói.
Mọi người không ý kiến gì, Lâm Tú Thanh bèn cười lên tiếng: "Vậy các anh đợi ở đây, em dù sao cũng rảnh, em đi gọi giúp các anh."
"Em không cần đi đâu, em đâu chạy được, đi bộ chậm rì mất thời gian. Hai chị dâu, ai giúp chạy một chuyến đi? Thế này nhanh hơn một chút."
Chị dâu cả thấy chị dâu hai không lên tiếng, vẻ mặt hơi không nỡ đi, bèn tự nguyện nói: "Chị đi, mọi người cứ đợi ở đây, chị đi nhanh vê nhanh."
"Phiền chị cả rồi."
"Không phiền, việc nên làm mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận