Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1128: Bắt lươn tám mắt

Chương 1128: Bắt lươn tám mắtChương 1128: Bắt lươn tám mắt
Diệp Diệu Đông vì trong lòng vẫn canh cánh chuyện con cá mập voi mắc cạn ở bờ biển, nên cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được, sau khi "vận động" xong, anh nằm thiêm thiếp một lúc.
Nằm một lúc, thấy bên ngoài cửa sổ trời dân sáng, bên ngoài nhà cũng vang lên tiếng mở cửa của bả cụ, anh cũng lặng lẽ trổ dậy.
Thấy anh dậy, bà cụ ngạc nhiên vô cùng.
"Đêm qua cháu không ra khơi à? Có sóng to gió lớn à? Bà còn tưởng đêm qua nghe thấy tiếng mở cửa là A Thanh dậy kiểm tra cửa sổ có khóa không chứ" "Cháu với cha cháu đột nhiên có chút việc, nền quay về giữa đường."
"Vậy cháu cũng không ngủ thêm chút nào, giờ trời mới sáng, mới 4 rưỡi..." "Lát nữa cháu phải đi ra ngoài một chút, bà cứ làm việc của bà đi."
Anh cầm chậu rửa mặt, khăn và cốc đánh răng ra cửa sau, rửa ráy sơ qua rồi lại đi ra ngoài.
"Sáng sớm thế này, trời mới sáng, đi đầu vậy? Đường còn chẳng có ai, là đi xưởng à? Gấp gáp vậy..." Bà cụ đứng ở cửa nhìn bóng lưng anh, lấầm bẩm, nhưng đợi anh đi khỏi cổng, bà cũng ra sân, thả øà vịt trong lồng ra ngoài, rồi lại ra cửa sau thả ngỗng lớn ra.
Tiện thể lấy mấy con cá tép nhỏ mang về hôm qua băm nhỏ cho đám gia cầm ăn, bận rộn một hồi, bà mới bắt đầu nhóm lửa nấu cháo, tranh thủ lúc nấu cơm, lại quét dọn sân, cửa, tưới nước luống rau một lượt.
Đừng thấy bà dậy sớm, đến khi làm xong, cũng đã 6 giờ rồi, hàng xóm láng giềng cũng dân dần thức dậy.
Không phải người ta vẫn nói nhà có một người già như có một báu vật đó sao. Có bà cụ ở đây, Lâm Tú Thanh cũng đỡ được không ít việc, mỗi ngày cô thức dậy chỉ cần giặt ít quần áo, trông nom con cái, đa số việc bà cụ đều làm thuận tay, cô không cần phải bận rộn, cũng có sẵn bữa sáng để ăn.
Sau khi Diệp Diệu Đông ra khỏi nhà, anh ghé qua xưởng, lần này mấy đứa nhỏ cũng nøoan ngoãn ngủ trong nhà, không đánh bài đến sáng bên ngoài. Cũng không biết tối qua bận rộn đến mấy giờ, mấy bà thím kia về lúc nào, anh nhìn sân phơi đầy lưới, đi dọc theo lối đi để lại, nhìn qua một lượt, lưới được phơi phẳng phiu, không chồng chéo lên nhau. Không khí cũng tràn ngập mùi tanh nồng của cá, còn nồng hơn cả khi đứng bên bờ biển.
Các bà thím giết cá cả đời, dao cũng cực kỳ sắc bén, nhanh nhẹn, người bình thường giết cá tám đời cũng không bằng họ giết trong tám tháng, một nhát dao xuống là mổ được hai bên, nhanh, chuẩn, đẹp, đúng là máy móc hình nĐƯỜI.
Diệp Diệu Đông liếc mắt nhìn qua, mỗi con cá đều được cắt rất đẹp, vô cùng hài lòng, xem xong anh cũng không quấy rây giấc ngủ của đám Vương Quang Lượng, ra ngoài thuận tay khóa cổng, rồi đi ra bến cảng.
Sáng sớm vẫn chưa có mấy ngøười, những người ra khơi, tối qua đã đi hết, đợi đến khi có người ra lại, vẫn phải chờ thêm chút nữa. Những người dọc bờ biển, đợi đến khi trời sáng, ăn xong bữa sáng mới ra thu lưới thả lưới.
Cho nên giờ anh ra bến cảng, bên ngoài vẫn vắng tanh, không có nhiều người tụ tập xem náo nhiệt như ban đêm.
Anh men theo bờ biển tiếp tục đi, thời điểm này vừa đúng lúc nước đang rút, mỗi ngày có hai lần thủy triều lên, hai lần thủy triều xuống.
Nhìn đồng hồ, mới 5 giờ, nước mới rút được một lúc, đợi rút hết chắc phải đến 7 giờ, sau đó duy trì trạng thái triều rút một hai tiếng nữa mới từ từ dâng lên, đợi đến trưa lại là thủy triều lên. Anh vừa đi vừa tìm kiếm trên mặt biển, thân thể to lớn của con cá mập voi đang ở ngay bên cạnh những tảng đá gần đó.
Bây giờ nước triều đang rút, trên mặt biển đặc biệt dễ nhìn thấy, phần lớn cơ thể lộ ra trên mặt nước, chỉ còn phần bụng phía dưới vẫn còn ngâm nước. Diệp Diệu Đông cố gắng đi ở phía ngoài cùng, và cẩn thận men theo những tảng đá tiếp tục đi xuống, bên cạnh những tảng đá này phủ khá nhiều hàu, cũng mọc nhiều rong biển xanh, dễ bị trượt, sáng nay anh ra ngoài không nghĩ nhiều, chỉ đi một đôi dép lê. Đứng trên mặt phẳng của những tảng đá, anh nhìn rõ ràng miệng con cá mập voi há ra, vẫn đang cố gắng hút nước biển, và đuôi cá cũng thỉnh thoảng đập, tung nước lên người, chắc là cố gắng giữ cho cơ thể ầm ướt.
Anh cảm thấy đây là bản năng sinh tồn của nó.
May mà sáng sớm không có ánh nắng mặt trời, sẽ không làm nó bị cháy nắng, đợi đến khi mặt trời thực sự lên cao thiêu đốt thì nước triều lại dâng, lúc đó phần lộ ra của cơ thể nó cũng có thể ngâm nhiều hơn trong nước biển, không cần phải liên tục vẫy đuôi câu sinh như bây giờ.
"Nhìn cũng thấy tội nghiệp..."
Diệp Diệu Đông than thở một tiếng, rồi lại quan sát kỹ cơ thể nó, quả nhiên nhìn thấy, ở phía bên người hướng về phía anh có hai vị trí lỗ thủng, nhưng cái lỗ này bị bịt kín, chỉ để lại một cái đuôi dài đang vẫy ở phía sau.
Anh nheo mắt nhìn kỹ, cảm thấy thứ đang vẫy đuôi chính là lươn tám mắt, và phân đầu của nó chắc đã chui vào trong lỗ thủng hút máu thịt của cá mập voi.
Suy nghĩ một chút, anh vẫn xắn ống quần lên đến tận đùi, lội xuống nước. Tuy nhiên lúc này, có người ở bờ biển gọi anh lại, là một phụ nữ trung niên sống gần đó.
“[rời ơi, con vật to lớn kia là gì vậy? A Đông? Cậu định làm gì?"
Diệp Diệu Đông quay đầu nhìn lại, giải thích đơn giản vài câu: “Thím ơi, nhà thím có xô nước với øäng tay không? Cho cháu mượn dùng một chút”
"Ô, được được, được, cậu chờ một chút...
Diệp Diệu Đông đứng tại chỗ đợi bà ấy, không có gang tay với xô nước, anh không tiện bắt, bắt rồi cũng không tiện để, ném lại xuống biển lại sợ nó bơi trổ lại.
Người phụ nữ chạy về nhà, một lúc sau lại chạy ra, nhưng chạy ra không chỉ có mình bà ấy, còn có mấy người đản ông đàn bà khác nữa, đều là những người sống gân bờ biển.
Những người trên bờ đều chỉ trỏ bàn tán về phía mặt biển, còn người phụ nữ trung niên kia mang xô nước với găng tay xuống cho anh, đồng thời hỏi han vải câu đó là thứ gì, anh định làm gì? "Đó là cá mập voi, chiêu hôm qua không phải xuất hiện một đàn lớn gần bờ biển sao? Rất nhiều người trên biển đều nhìn thấy, kết quả con này bị mắc cạn, cháu xuống xem thử” "Cậu không sợ à...
"Đã mắc cạn rồi, nhìn còn không nhúc nhích nổi, có øì mà sợ chứ? Cháu nhìn thấy trên người nó có vết thương, còn có con øì chưIi vào vết thương của nó, cháu xuống xem thử." Diệp Diệu Đông tháo đồng hồ đeo tay bỏ vào túi, đeo găng tay xách xô tiếp tục đi, để lại phía sau người phụ nữ vươn cổ lẩm bẩm: “Con cá to như vậy, cả đời chưa từng thấy, cái miệng há to như vậy, đuôi còn cứ động đậy ở đó, vậy mà cũng dám lại gần...
Anh lội nước, cho đến khi nước ngập đến tận đùi, và anh cũng đi đến trước mặt con cá mập voi, vết thương lộ ra trên người nó đều bị nước biển ngâm trắng bệch, thịt cá trắng nõn đều lộ ra bên ngoài. Vết thương trên mặt nước, vì không ngầm trong nước biển, nên cũng không có lươn tám mắt, chỉ là có chỗ thịt cá trắng bệch, lộ ra ngoài, có chỗ đều có mấy cái lỗ nông nông.
Chắc là con cá này hút được một lúc rồi đổi chỗ, có lẽ cũng là do nước triều rút, cơ thể lộ ra ngoài, sợ không có nước biển sẽ chết khô, nên chỉ chui vào lỗ thịt dưới mặt nước. Diệp Diệu Đông nhìn thấy ở bên hông nó, dưới nước có khoảng bốn năm cái lỗ thịt bị lấp đây, đuôi ở bên ngoài đang vẫy, đầu đều ở trong lỗ đang hút.
Anh thuận tay nắm lấy một cái đuôi, cảm thấy có cảm giác nhớt đặc, nước biển xung quanh cũng bị chất nhầy nó nhả ra làm cho hơi nhớt, giống như một đống nhỏ dịch mũi.
Dùng sức kéo một cái, phát hiện lực hút ở đầu vẫn khá mạnh, kéo ra không dễ.
Anh đành phải đặt cái xô đang xách ở tay kia lên mặt nước, đồng thời dùng đầu gối kẹp lại, không để xô nước trôi đi, đợi cả hai tay đều rảnh ra, rồi cùng kéo.
Lúc này mới kéo ra một con lươn tám mắt dài và mảnh, dài khoảng ba bốn chục xentimet từ trong lỗ thịt, đầu nó vẫn còn đang quấy đạp lắc lư.
Còn người trên bờ cũng đều sửng sốt.
Trời đã sáng nên ánh sáng cũng tốt, mọi người đêu có thể nhìn rõ ràng, từ trong cơ thể con vật to lớn kia anh đột nhiên kéo ra một thứ dài giống như lươn, làm mọi người kinh ngạc. Có người đản ông trên bờ hồ to với anh, nhưng anh lại không nghe rõ nói gì. Một lúc sau, trên bờ cũng có hai người đàn ông đi xuống, ở bên trái phải anh, họ đều vô cùng tò mò. Diệp Diệu Đông cũng không có gì không thể nói, bèn nói với họ về chuyện mấy con lươn tám mắt này đang ăn cá mập voi, nên anh mới kéo con lươn kinh tởm này ra từ cơ thể cá mập voi.
Lúc này mọi người mới hiểu hành động của anh, nhìn con lươn tám mắt trong xô, quả thực trông rất kinh tổởm.
"Vậy kéo mấy con cá lươn kỷ quái này ra khỏi cơ thể nó, con cá mập lớn nảy có sống được không?" "Không biết nữa, cũng không biết đã ăn đến mức nào rồi, nếu mà nội tạng bị móc rỗng thì chắc chăn cũng không sống nổi." Nhưng anh cảm thấy chắc không nhanh đến vậy đâu, dù sao cá mập voi này cũng có kích thước siêu to, sinh vật thường sẽ bảo vệ bụng tốt hơn, nếu không chưi vào từ bụng thì chắc không n móc rỗng bụng đầu nhỉ? Dù sao cũng mới qua có một đêm.
"Sáng nay cậu mới phát hiện à?"
"Không, tối qua mọi người ra khơi thì đã phát hiện ở bờ biển rồi, nhưng ai cũng vội ra khơi đánh bắt, không rảnh vì con cá lớn này mà lãng phí thời gian. Tôi khá tò mò, nên không ra khơi nữa, mọi người đều nói hôm sau nhờ người gọi cán bộ thôn xử lý-"
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa đi bắt con thứ hai.
Hai người đàn ông xuống nước cũng cùng thử bắt theo, anh cũng nhắc nhỡ họ chú ý đầu của lươn tám mắt này, đừng bị cắn.
Ba người hì hục bận rộn một hồi, từ bên này bận rộn sang bên kia, mất hơn nửa tiếng mới móc hết được những chỗ nhìn thấy được, những lỗ thủng. Trong xô lươn tám mắt cũng đã đầy hơn nửa xô, có mười mấy con, cái đầu đây răng nanh, nhìn trong xô rất dày đặc, trông hơi đáng sợ.
"Thế này là bắt hết rồi à?" "Mấy con lươn kỳ quái kinh tởm trong xô kia, lấy ra làm gì?"
"Vậy con cá mập lớn này thì sao?"
"Hình thể to thế này, chắc phải nặng mấy tấn nhỉ?" Diệp Diệu Đông nhún vai: “Hỏi ủy ban thôn đi, nhiều người cùng nhìn thấy, xem ủy ban thôn nói thế nào?" Anh đưa xô cho họ xách, rồi tự mình lại đi lật bụng con cá mập voi này, muốn đi tìm thêm, xem bụng có vết thương không.
Kết quả đuôi cá của con cá mập voi này lại vuốt lên lưng anh, từ trên xuống dưới trơn tuột vuốt hai cái, làm anh giật nảy mình, suýt nøã xuống nước.
Anh quay đầu nhìn lại, lúc này đuôi nó đã vẫy vùng rất hăng hái dưới nước rồi, không giống như trước đây yếu ớt tung nước lên người, chắc là cảm thấy thoải mái, trên người không còn có côn trùng hút máu nó nữa.
Diệp Diệu Đông vỗ mạnh ngực: “Doạ ông đây nhảy dựng, còn tưởng sẽ bị đuôi quật chết”
"Haha, cảm giác nó như nhẹ nhõm hơn một chút, nước uống vào miệng cũng nhiều hơn"
"Tôi cũng cảm thấy vậy, đuôi vẫy động càng thường xuyên hơn”
"Chắc là sống lại rồi nhỉ? Nhìn vây cá cũng đang động, lát nữa đi gọi người của ủy ban thôn đến xem thử:
"Có nên lên bờ không?" "Hay các anh lên trước đi, tôi tìm thêm chút nữa?" "Vậy cùng nhau lật tìm thêm chút xem? Cũng không biết sao lại mắc cạn...
Ba người tiếp tục mò mẫm dưới nước, lật phần bụng áp sát bãi cát của nó lên, có thể lật được bao nhiêu thì lật bấy nhiêu, kiểm tra một lượt, lại móc thêm được hai con ở phía trên đuôi một chút.
Hai con này thì chui vào rất sâu, chỉ để lại một cái lỗ khoảng 5 xentimet, không nhìn thấy đuôi ở chỗ miệng lỗ, suýt nữa thì bỏ qua.
"Thật là xảo quyệt, may mà mắt ông đây tỉnh.
"Con cá mập lớn này cũng có vẻ khá hiền lành, cũng không loạn động...
"Có khả năng là do nó mắc cạn, muốn động cũng không động được không?" "Haha, cái này thì...
"Chắc là hết rồi, còn dưới bụng thì không biết nữa, chỗ chúng ta có thể lật cũng lật rồi, chỉ còn thiếu chui vào miệng nó tìm nữa thôi, còn lại cũng lật không được nữa, thế này được rồi. Lên thôi, đói muốn chết rồi, cơm cũng chưa ăn, chân cũng sắp nhăn nheo rồi” "Được, vậy thì lên"
Diệp Diệu Đông duỗi lưng một cái, xoay cổ, rồi theo sau hai người, đi lên bờ. Mấy người trên bờ đã nóng lòng bắt đầu hỏi, đồng thời đều vươn cổ nhìn vào trong xô, xem họ vừa bắt được những øì.
"Con này ăn được không?" "Cái này trông kinh tởm quá, sao cái đầu giống cái lỗ đít của chúng ta thế”
Bà thím này biết cách hình dung đấy, ngoài việc mọc đầy ráăng nhỏ mịn ở trên, thì quả thực cũng khá giống, Diệp Diệu Đông nghe xong bật cười: "Phím đã nói kinh tổm thế rồi, vẫn muốn ăn à?"
“Thôi, cũng đầu phải chưa từng ăn đồ ăn."
"Vậy... con cá mập to như vậy thì làm thế nào? Làm sao mà đưa lên được?"
"Đã nói rồi giao cho ủy ban thôn rồi, chúng ta đừng nghĩ nữa.
"Vậy sao các cậu lại còn chạy xuống bắt cái øì mà cá lươn kỳ quái này?" "Chẳng phải là tò mò nhìn thấy sao? Thấy A Đông đang bắt ở đó, chúng tôi cũng bắt theo”
"Vậy thì đi nói với ủy ban thôn...
"Vậy xô này thì sao?"
Sau khi họ líu lo nói một hôi, lại quay sang nhìn Diệp Diệu Đông.
"Tôi xách về nhà cho mẹ tôi, lát nữa khi bà ấy đến ủy ban thôn, tôi sẽ cùng đi nói một tiếng, các người cứ ở đây canh chừng đi, đừng để người khác nhìn thấy rồi trực tiếp cầm dao lên giết.
"Vậy cũng được."
Cũng không biết tiếp theo con cá mập voi này là sống hay chết, ủy ban thôn định xử lý thế nào, dù sao nhìn chúng đi theo một đường, cho chúng oai phong như vậy, việc nên làm anh cũng đã làm rồi, tiếp theo thì nghe theo số phận thôi, xem nó có số khỏe không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận