Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 324: Câu dây dài (1)

Chương 324: Câu dây dài (1)Chương 324: Câu dây dài (1)
Mẹ Diệp đã từng mở được nên không còn lạ nữa, chỉ cười híp mắt nhìn.
Hai chị dâu và Lâm Tú Thanh thì kinh ngạc, ba người vây quanh nhòm tới gần.
Thấy thịt hàu căng mọng, bên cạnh có một hạt trắng sữa, Diệp Diệu Đông cũng không đụng tới, để họ xem trước.
Anh cũng rất vui mừng, không ngờ mới mở hơn 20 con đã có một viên, viên này đường kính khoảng 8mm.
"Thật sự có ngọc nè!"
"Viên này chắc rất đắt đây."
Diệp Diệu Đông moi viên ngọc ra đưa Lâm Tú Thanh mới nói: "Không chắc, phụ thuộc vào màu sắc, độ tròn, anh cũng không phân biệt được, nhưng chắc chắn tốt hơn ngọc trai nuôi, cứ giữ lấy đi!"
Ngọc biển và ngọc nuôi khác nhau, ngọc biển hầu hết tròn, được hình thành trong biển khơi, cảm giác mịn hơn, mát và dịu hơn.
Ngọc nuôi thường không đều, méo mó, lõm lõm lồi lồi, sờ lên có cảm giác nhám. Chất lượng kém có thể xay thành bột ngọc trai, còn ngọc biển thì không, vì ngọc biển có nhân.
Ngọc biển còn chứa nhiều chất hữu cơ, vi lượng, khoáng chất hơn, và được hình thành tự nhiên nên phù hợp với cơ thể con người hơn, có thể hấp thụ độc tố trong cơ thể.
Hai chị dâu ganh ty muốn chết, nhìn chằm chằm viên ngọc trong tay Lâm Tú Thanh.
"Không bán được tiền thì cũng tự đeo được phải không? Sướng ghê."
"Rằm tháng sau em có đi đảo nữa không? Bọn chị đi cùng được không?" Chị dâu hai nhìn anh với ánh mắt hy vọng.
Chị dâu cả cũng muốn đi. Mẹ Diệp cũng rất kích động: "Lần sau đi lại nói cho bọn mẹ biết, chúng ta cùng đi, mặc kệ có đáng tiền hay không, moi về nhiều một chút cũng tốt."
Đau đầu quái
Đi phiêu lưu cùng bạn bè cũng không sao, nếu muốn dẫn phụ nữ trong nhà đi thì chỉ có thể tìm một hòn đảo có bãi biển, khi leo lên những tảng đá phải cẩn thận.
Rắc rối quái
Mấy người đàn ông trưởng thành bị ngã xuống biển thì cũng không sao, bây giờ bảo anh dẫn đầu một nhóm phụ nữ thì đương nhiên se khiến anh đau đầu.
"Mẹ, con nói trước, đá rất trơn, trên biển gió rất mạnh, nếu không cẩn thận, mẹ rất dễ bị sóng đánh rơi xuống biển. Cho dù thủy triều rút cũng không thể đảm bảo an toàn. Đừng nhìn vào đống hàng hóa con mang về mà lầm, khá mạo hiểm đó, mọi người tự quyết định xem mình có muốn đi không."
Nếu muốn đi, anh chỉ có thể cố gắng tìm một hòn đảo có địa hình cao hơn.
Xung quanh chỉ có những hòn đảo nhỏ biệt lập, những hòn đảo gần hơn cũng gần như không còn, những hòn đảo khác phải tìm kiếm và thăm quan, nếu không được thì chỉ cần đưa họ đến những hòn đảo mà họ đã từng đến trước đây, mấy chỗ đó khá an toàn, hàng chắc chắn có sẵn.
Bọn họ đến chỗ rạn đá ngần trong thôn của họ hai ngày một lần, nhưng họ luôn có thể tìm thấy thứ gì đó.
"Đi xem thử đi, chúng ta tự cẩn thận là được." Mẹ Diệp vốn không có ý định mạo hiểm, nhưng không cưỡng lại được khi lần này Diệp Tuệ Mỹ mang về cả đống hàng, còn tự tay mở được một viên ngọc.
Những lần trước Đông tử mang về toàn đồ có vỏ rẻ tiền, cá biệt có thứ đắt cũng không bán được bao nhiêu, không có lần nào tác động trực tiếp như thế này. ...
"Được, lúc nào đi con sẽ báo trước với mọi người."
Dù sao cũng không thể rủ bạn đi mà không rủ người nhà được.
Chị dâu cả và chị dâu hai cũng vui mừng. Lâm Tú Thanh hơi tiếc nuối vuốt bụng, với tình trạng của mình, chắc anh cũng không đưa mình đi.
"Có muốn giúp mở không? Nếu không bao này chẳng biết mở đến bao giờ?" Chị dâu hai hấp háy muốn làm liền.
Lâm Tú Thanh cười nói: 'Ăn sáng trước đã, hôm nay dậy muộn rồi, ăn xong sẽ tiếp tục mở."
"Được, vậy bọn chị dọn dẹp nhà cửa trước đã."
Mẹ Diệp còn đứng thêm một lúc nữa, khi nói hết mới đi.
Hai vợ chồng vừa ăn vừa hào hứng nói chuyện.
"Không ngờ chỉ một lúc, anh lại mở thêm được một viên, lần đầu em thấy đấy."
"Lát nữa biết đâu em cũng mở được một viên."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Đâu có chuyện đơn giản thế, nói có là có liền à."
"Cái này chưa chắc, những con hàu này có lẽ đã sống nhiều năm lắm."
Diệp Diệu Đông nói và mở một con hàu hấp chín, chấm tương ớt rồi ăn luôn.
Dù không có mù tạc nhưng vị tươi ngon vẫn đủ rồi.
Hàu sữa là trạm xăng cho đàn ông, thẩm mỹ viện cho phụ nữ.
Anh ăn liên tiếp ba con rồi mới thôi, thấy Lâm Tú Thanh cầm mở, anh định giúp mở cho nhưng bị từ chối.
"Em tự mở, biết đâu lại có ngọc."
"Cứ tự mở đi."
Đương nhiên, đó chỉ là ảo tưởng của cô thôi, mở ra chỉ có thịt hàu chất đầy, cô chỉ nói đùa, cũng không hy vọng mở được được, cô chấm tương ớt rồi ăn.
"Chiều lấy một ít làm trứng chiên... A?"
Lam Tú Thanh mới ăn được hai miếng, đã cảm thấy có vật lạ trong miệng, dùng lưỡi quấn lấy, lập tức nhận ra là gì nên vui mừng nhả ra. Diệp Diệu Đông cũng vui sướng, còn có thể thế này à?
"Lại ẩn trong thịt, suýt nữa bị em cắn vỡ rồi."
Lâm Tú Thanh sung sướng nhìn viên ngọc trong lòng bàn tay, may mắn là co chỉ dùng lưỡi chạm vào rồi kịp thời ngừng lại, nếu không giống như chị dâu hai, cắn ra vết lõm thì chắc cô khóc hết nước mắt rồi.
"Đưa anh xem nào."
Diệp Diệu Đông cầm viên ngọc xem kỹ, hoàn toàn nguyên vẹn, không tì vết.
"Lấy viên lúc sáng ra so sánh xem."
"Có vẻ viên này to hơn một chút?"
"Có hơn một chút..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận