Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 75: Gặp phải cá thu săn mồi(1)

Chương 75: Gặp phải cá thu săn mồi(1)Chương 75: Gặp phải cá thu săn mồi(1)
Diệp Diệu Đông nhấp nhô trong biển cũng dần dần thích ứng được áp lực nước trong biển tạo ra cho anh.
Chỉ có trong nháy mắt khi nhảy xuống biển đó khủng hoảng như che kín mắt anh, còn may đã nói trước với đám bạn xấu này không để anh chìm xuống.
Vốn bọn họ còn muốn thi đấu xem thử ai bới tới bên bờ bên kia trước, kết quả bị hành động của Diệp Diệu Đông làm cho giật nảy mình nên bây giờ cũng không ai dám cách xa anh quá.
Bọn họ từ từ bơi lên bờ bên kia, mãi đến khi chân chạm được đất mới đi đến bên chỗ đá ngầm theo dòng nước, lúc này thủy triều vẫn đang rút.
A Quang chậm rãi lái thuyền sau lưng bọn họ, làm xong xuôi các thứ anh ta mới nhảy xuống nước, cột thuyền xong rồi hô to với Diệp Diệu Đông: "Đông Tử, cậu vừa làm cái gì? Suýt thì bị cậu dọa chết rồi, không phải cậu biết bơi sao?"
"Cái đó nãy tôi nhảy xuống mạnh quá nên chuột rút, rồi mới chìm xuống, không có sao bơi từ từ là được rồi, thấy tôi không phải còn tốt đây sao."
Một cái nhảy kia đúng thật là thu hoạch không nhỏ, coi như không có nguy hiểm.
A Quang nghe thế không nói nên lời: "Cậu cho rằng cậu còn đang lớn sao?"
"Ai da, đêm trước vận động quá độ nên hơi run chân tí, lúc thể lực không chịu được ấy mà, cái này đàn ông độc thân không hiểu được đâu."
Tiểu Tiểu cười toe toét phụ họa: "Có đạo lý!"
A Quang liếc mắt: "Bắt nạt ai thế? Có vợ là ghê gớm rồi? Đi, lên thuyền cầm đồ, chỗ này đá ngâm đã lộ một nửa rồi chúng ta đi xem trước, có cái gì đào thì đào đi!"
Mấy người vừa mới lên bờ, còn chưa kịp ngồi nghỉ đã xuống nước lội qua chỗ buộc thuyền, kết quả vừa mới bò được lên thuyền Diệp Diệu Đông đã mở lớn hai mắt.
"Chỗ đó... chỗ đó! Là cá thu đang săn mồi!"
Những người khác cũng đều dời tâm mắt, chỉ thấy nơi bên sườn phía đông của bọn họ xa xa có một đám cá thu đang tìm ăn chỗ nước cạn, thân cá dài mà dẹt hình như con thoi, dáng dài thuôn bơi cực nhanh, răng cũng rất sắc bén truy sát con mồi như báo săn làm cá con hoảng sợ chạy tứ phía.
Mọi người bỗng chốc trở nên kích động: "Là cá thu săn mồi theo đàn!"
"Là cá thu chấm!"
Cá thu này còn được gọi là cá thu Tây Ban Nha, bản chất hung dữ hàng năm khoảng tháng 6 đến tháng 10 sẽ thường tới chỗ nước cạn kiếm ăn.
Thường nói: Trên biển ăn gà gô ăn hươu, dưới biển ăn cá thu cá chim.
Cái thời đại này tài nguyên vùng biển dồi dào, ánh mắt của bọn họ nhìn tới đại khá là khoảng ngàn con cá thu săn mồi.
Cảnh tượng hùng vĩ như thế bọn họ chưa từng nhìn thấy bao giờ, trong chốc lát đều sững sời
"Lưới đánh cá, lưới đánh cá, bọn mày có đưa đi hay không?” Diệp Diệu Đông kích động cực kỳ, đây chính là mấy ngàn con cá thu đó, dựa theo giá thị trường của niên đại này cho dù một cân một xu thì bắt được một nửa anh cũng có thể kiếm được một khoản tiền kha khá.
Phải biết cá thu chấm thân dài cơ bản đều từ bốn mươi đến năm mươi centimet trở lên, một con có khoảng sáu bảy cân, mấy ngàn con... là khái niệm gì cứ?
"Má, không có lưới đánh cá!"
"Chỉ mang theo đồ đãi biển."
"Bọn tao đâu nghĩ đến sẽ mang lưới đánh cá chứ?"
Mỗi người nói một câu, tâm tình kích động phảng phất như bị tạt một chậu nước lạnh, không có lưới bọn họ lấy gì đi bắt? Chẳng lẽ xuống vớt sao?
Vừa mới có bao nhiêu vui vẻ giờ mọi người đều phiên muộn bấy nhiêu, thấy tiền lấp lánh bên cạnh nhưng lại không vớt được.
"Vào trong khoang thuyền tìm thử xem có hay không? Dượng của A Quang cũng là kéo lưới, chắc là trên thuyền có lưới đấy?" Được anh nhắc nhở mọi người như là tỉnh lại từ trong mơ, nhanh chóng vào khoang thuyền tìm đồ.
"Có có có, ở đây có lưới này, ở trong này!" Trong lời của A Quang cũng lộ ra vẻ kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận