Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 998: Cả phòng náo nhiệt (length: 26512)

"Diệp Thành Hồ, ngươi làm việc xong chưa?"
"Không có..." Diệp Thành Hồ yếu ớt nói.
"Vậy còn không đi?"
"A."
"Diệp Thành Giang..."
Diệp Thành Giang nhanh chóng lên tiếng, "Ta ngày mai liền làm xong!"
"Cho nên tối nay vẫn chưa làm xong."
Hắn oán hận liếc Diệp Diệu Đông một cái, sau đó phiền muộn đi về nhà làm bài tập.
Diệp Thành Dương nhìn bọn họ từng người mặt đầy không tình nguyện, càng không muốn đi học.
"Cha, đợi con cừu non mua về rồi, ta đến thả."
"Được, thả cái hai năm vừa vặn đi học, sau đó để ngươi muội nuôi ngươi."
Diệp Tiểu Khê vui vẻ vỗ tay, "Tốt, tốt, be be, be be~"
"Ta có thể không một mực ở nhà chăn dê?"
Diệp Diệu Đông một mặt buồn bực nhìn Diệp Thành Dương, đứa nhỏ này chẳng phải lúc nào cũng nhìn thông minh hơn mấy người ca ca của hắn sao? Sao mỗi ngày cũng muốn chăn dê?
"Chăn dê có tốt vậy sao?"
"Ta thấy ca ca đọc sách rất khổ sở..." Hắn vừa nói vừa lắc đầu như trống bỏi, sau đó cũng chạy vào phòng.
"Thật là, Diệp Thành Hải bọn họ từng người đều không mang đầu óc tốt, khiến mấy đứa em trai em gái đều không muốn đọc sách."
Diệp Diệu Hoa cười nói: "Ngày mai lại báo không được tên, lôi về bẻ chân, suốt ngày chỉ biết chơi, chạy lung tung, đều phải đợi tới lửa cháy tới đít, mới biết 'lâm thời ôm chân phật'."
Lão bà thúc giục, "Vào nhà ăn cơm trước, vào nhà ăn cơm trước, không cần quản bọn hắn, báo không được tên liền theo ra biển làm việc."
"Cái đó chẳng phải bọn họ muốn gì." Diệp Diệu Bằng nói.
"Thôi đi, đi một chuyến, trên thuyền đợi mấy ngày, có thể kêu cha gọi mẹ muốn về nhà."
Bây giờ hướng tới cuộc sống tự do sau khi không đọc sách, đợi khi không đọc sách nữa, mới sẽ biết lúc đọc sách thoải mái cỡ nào, đến lúc đó hối hận, Diệp Diệu Đông cũng không tin bọn họ có thể kiên trì được mấy ngày.
Ngay cả mấy người Lâm Quang Viễn bọn họ ở trong thành phố bán bánh bao, bán một kỳ nghỉ hè đã thấy sợ, mỗi ngày trông chờ khai giảng muốn trở về đọc sách.
Trên thuyền lênh đênh còn đắng hơn sáng sớm bán bánh bao, không giống trong tưởng tượng của bọn hắn là chơi vui.
Lâm Tú Thanh đứng ở cửa, trên lưng buộc tạp dề, hai tay ướt sũng vẫn còn lau lên váy, nhìn thấy một đám người ở cửa cười nói.
"Sớm đã nghe thấy bọn họ kêu các ngươi trở về rồi, ta tranh thủ chạy về làm thêm vài món ăn, còn hâm lại, cứ tưởng là không kịp, không ngờ ngươi giờ mới vào nhà, không cần đứng ở cửa nói chuyện, mau vào ăn cơm đi."
"Quần áo cha ngươi đều lấy vào rồi, còn chăn mền sao không lấy xuống khỏi thuyền, để trên thuyền ẩm ướt mất, ngày mai phải đem xuống phơi một chút. Còn nữa, cha vừa mới dời một rương đồ về, dặn ta không được đụng vào, là cái gì vậy?"
"Chờ chút lại nói, ăn cơm trước, ăn cơm trước." Diệp phụ ngồi cạnh bàn, cơm đã ăn xong, đang ngồi đó uống rượu, lên tiếng cắt ngang những lời líu ríu không dứt của bọn họ.
Diệp Diệu Đông thả đứa bé trên tay xuống, tiện tay cởi áo khoác bẩn trên người, rồi lấy bao vải trong áo đưa cho Lâm Tú Thanh.
"Tiền bán hàng chuyến này đều ở trong đó, còn có hóa đơn cũng ở trong, ngươi cầm về phòng đếm một chút, thu dọn lại, nhớ vào sổ sách."
Lâm Tú Thanh lại không nhịn được cầm tạp dề lau tay, mới nhận lấy bao vải của hắn, "Được, vậy ngươi ăn cơm trước."
Hắn đi rửa tay trước mới ngồi xuống.
Diệp phụ đợi hắn ngồi xuống liền hỏi: "Nhà xưởng bên kia còn đang mổ cá sao?"
"Xưởng nước mắm cá bên kia đã đóng cửa, cho người ta về nhà ăn cơm trước, mai đến làm tiếp, kịp mà. Xưởng cá khô bên kia cũng còn một đám người đang bận rộn, ta thấy mẹ ở bên kia, nên đi một vòng rồi về, để cho mẹ tự lo liệu."
"Vậy thì nên thu xếp xong rồi về, giờ trời còn lạnh lắm, đến tối thì càng lạnh hơn."
"Đông tử à, cha mới nghe nói chuyến này con thu hoạch rất tốt, hai con thuyền chúng ta đều đi cùng nhau, làm việc cùng nhau, đợi sang năm thuyền của chúng ta về, cũng có thể đi theo như vậy, mọi người cách không xa, có thể giúp đỡ nhau."
Diệp Diệu Đông ngậm cơm trong miệng gật gật đầu, không nói gì, ca ca hắn nghĩ quá xa, chuyện sang năm mà giờ đã nghĩ xong xuôi.
"Chuyến này các con trải qua cũng kỳ diệu thật, cái loại cá đuối mang ngược lại cũng mở mang kiến thức, chưa từng biết mang cá còn có thể có giá vậy."
Hắn tiếp tục gật đầu.
Dù sao lời đều để cha hắn nói hết rồi, hắn cũng không cần nói, ăn cơm là tốt rồi, trên thuyền lắc lư lắc lư, đâu có ăn cơm trong nhà được thơm ngon như vậy.
Diệp Tiểu Khê cũng tự mình trèo lên ghế, đầu gối quỳ trên ghế, hai tay chống lên bàn, thấy trên bàn có xương sườn, liền đưa tay túm lấy một cái, nước nhỏ giọt khắp nơi.
Lão bà liền từ trên bếp lấy khăn lau, vừa lau vừa nói, "Tối ăn nhiều thịt rồi, bây giờ lại ăn, một lát nữa buồn ngủ, lại tiêu không hết, còn thừa mấy miếng thịt, vốn để dành cho cha con ăn..."
Nàng mở to tròn xoe hai mắt, cắn một ngụm nước, không biết lão bà đang nói cái gì, không hề ảnh hưởng đến việc nàng gặm ngon lành.
Gặm xong quai hàm phồng lên, nàng vẫn không quên ném xương xuống gầm bàn cho chó ăn.
"Tiêu phí một chút ngoan ha~ ngoan ha~"
"Đông tử, chuyến này con thu được tốt, kiếm được mấy ngàn?"
Diệp Diệu Đông miệng đầy cơm, hai má phồng lên, nuốt xuống mới nói: "Cha không nói à? Về đã lâu vậy, ta cứ tưởng là cha đã nói hết rồi."
"Chúng ta vừa hỏi, cha chưa kịp nói thì con về rồi, chúng ta mới ra xem."
"Hơn bốn nghìn? Hơn năm nghìn? Cũng không kém bao nhiêu đâu, ngày đầu tiên kiếm được nhiều, mấy ngày sau thì không kiếm được bao nhiêu, tiêu xài cũng không ít. Ngày cuối cùng là do hai thuyền đánh cá va vào đá ngầm, từ chiều hôm qua đã không có thu hoạch gì, mất công chậm trễ một ngày, cũng may lúc về có xách trước hàng của một ngày, không thì chẳng còn gì mang về."
Hai người đều trừng to hai mắt, há hốc miệng.
"Cái này... một chuyến mà kiếm được bốn năm ngàn, chẳng phải là một tháng là hồi vốn rồi sao?"
"Sao có thể chứ, đâu phải ngày nào cũng may mắn như vậy, chủ yếu là ngày đầu tiên kiếm nhiều, mấy ngày sau cũng chỉ kiếm được mấy trăm. Huống chi anh có thể ở biển cả tháng không? Đi vài ngày đã thấy mệt mỏi, với cả còn phải xem thời tiết nữa."
"Vậy cũng cực kỳ có lời, mới có một chuyến đã kiếm được nhiều như vậy, chẳng mấy chốc là hồi vốn, vẫn là thuyền lớn tốt, thuyền lớn hồi vốn nhanh."
Hai anh em cực kỳ ngưỡng mộ, mới mấy ngày đã kiếm bốn năm ngàn tệ, đổi lại là bọn họ, thì đến bao giờ mới kiếm được.
Diệp Diệu Đông nhai nhai nói: "Vẫn phải xem vận may, vận may tốt, nên có cái gì thì sẽ có cái đó, vận may không tốt thì mong cái gì không được cái nấy."
"Cái đó đúng, bọn mình làm ngư dân này đều dựa vào vận may, vận đi biển của con thật tốt, đợi đến khi thuyền của bọn ta tới, sẽ đi theo sau con, bọn ta đều sẽ ở một chỗ, có người làm bạn, cũng có thể cọ vận may của con." Diệp Diệu Hoa càng thêm tin tưởng vào vận may đi biển của hắn.
"Để sau hẵng nói, còn sớm lắm, qua mấy tháng nữa thuyền lưới kéo của hai anh cũng tới tay, anh cũng nên nghĩ một vài quy tắc, tính toán làm ăn thế nào trước đi, cả chuyện thuyền bè sang năm nữa."
"Chuyện đó để sau hẵng nói, nghe bảo năm sau xưởng đóng tàu đều tăng giá rồi, chúng ta đặt trước thì không thiệt."
"Cha, vậy khi nào thì mọi người chuẩn bị nghỉ rồi lại ra biển?"
Diệp phụ nhấp một ngụm rượu, "Xem Đông tử thế nào, nghỉ hai ngày thôi nhỉ."
Diệp Diệu Đông cũng nói: "Nghỉ hai ngày trước đã."
Lúc này, hàng xóm nam nữ lũ lượt kéo tới, bảy tám người đứng ở cửa sân nhìn ngó, mấy cô gái trong nhà liền dẫn người vào.
Lập tức, trong phòng ồn ào náo nhiệt, mọi người đều đến thăm bọn hắn về, cho nên sau khi ăn xong đều tới chuyện phiếm, ngồi chơi một chút.
Diệp phụ cũng tươi cười chậm rãi kể, kể cho mọi người nghe những chuyện đi biển mà họ đã trải qua.
Chuyến này bất kể là chuyện gặp cá đuối và cá mập đánh nhau, hay là chuyện giá cá đuối mang cao, hoặc là chuyện hai tàu đánh cá đụng đá ngầm rồi bị Cục Hàng hải bắt đi, đều là những đề tài đáng giá để nói.
Trước đó đã kể một lần cho hai đứa con trai, bây giờ kể lại cho một đám người khác, Diệp phụ hào hứng không giảm, vẫn kể một cách hăng say, cả khuôn mặt đều đang nhảy nhót.
Hàng xóm nghe mà thích thú, đồng thời, trong quá trình Diệp phụ kể chuyện, lại có người lần lượt đến, có người là hàng xóm, có người là bạn bè thân thích.
Đều là nghe nói họ về, còn mang mấy chục ngàn cân hàng về, xưởng cũng còn đèn sáng trưng, mọi người đều ôm tâm lý đi xem náo nhiệt mà ghé qua nhà xưởng một vòng, tiện thể vào nhà xem một chút.
Trong phòng đầy người, chen không vào được, đứng ở cửa nghe cũng được.
Càng đông người, Diệp phụ càng cao hứng, hiếm khi trong nhà đông vui, trong trong ngoài ngoài đều là người, còn náo nhiệt hơn năm ngoái.
Diệp phụ uống rượu vào lại càng hưng phấn hơn, nói chuyện nước bọt tung tóe, hoàn toàn là một mình một sân khấu.
Diệp Diệu Đông thấy cha hắn kể chuyện hăng say vậy, cũng không làm mất hứng của ông, còn rót rượu cho ông, bản thân mình cũng rót một chén, không chen vào, cứ để cho ông nói.
Trong phòng mọi người xôn xao, lúc thì thán phục, lúc thì đặt câu hỏi, Diệp phụ đều đáp trả đầy đủ.
Người lớn vui vẻ nói chuyện, ai cũng không để ý tới bọn trẻ.
Đến khi Diệp Diệu Đông nghe thấy tiếng "a" nho nhỏ buồn bực phát ra, ngẩng đầu lên mới phát hiện trên bàn có thêm một "ma men" nhỏ.
Diệp Tiểu Khê bưng chén rượu của Diệp phụ, nhấp một ngụm nhỏ, liền "a" một tiếng, thấy cha nàng nhìn lại thì liền cầm chén rượu chạm cốc với cha.
"Cạn ly~"
Diệp Diệu Đông trợn tròn mắt, lập tức giật lấy chén rượu của nàng.
"Ai cho con uống rượu?"
"Cho ta~ cho ta~ còn muốn~ còn muốn~ nấc~"
Mặt nàng đỏ bừng đưa tay đòi lại, đồng thời còn ợ một tiếng no hơi rượu.
Diệp Diệu Đông vội vàng bế nàng lên đùi, tránh cho nàng say ngã xuống đất.
Đồng thời còn nhìn vào chén rượu, không biết nàng uống bao nhiêu.
Diệp phụ nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn một chút, liền ha ha cười lớn.
"Lại lén uống rượu hả? Ngon không?"
"Ngon~ ngọt~"
Mọi người ở đó đều ha ha cười lớn.
"Đúng, rượu gạo ngọt mà."
"Rượu gạo mà hâm nóng lên thì càng ngọt..."
"Trẻ con không được uống lung tung, mau cho nó uống mấy ngụm nước đi, rồi bế vào phòng ngủ."
"Con bé này cái gì cũng ăn, không có thứ gì không ăn, còn lén uống rượu nữa..."
Lão bà cười lắc đầu, đi lấy bình nước sôi rót cho nàng một chén nhỏ nước ấm, lại lấy thêm một cái bát, hai bát vừa qua vừa lại làm nguội nước nhanh hơn.
Lâm Tú Thanh nghe thấy tiếng động sau khi đi ra, biết Diệp Tiểu Khê lén uống rượu, cũng không biết uống bao nhiêu, mặt mày đỏ bừng, không nhịn được trừng mắt Diệp Diệu Đông.
"Không phải tại ngươi hết à, lần nào uống rượu cũng muốn dùng đũa quẹt một tí cho nó liếm, cứ tưởng cái gì tốt lắm không bằng, đều là ngươi dạy hư cả."
Diệp Diệu Đông ôm con, vẻ mặt vô tội, "Ta chỉ đùa nó thôi, ai biết nó lại thừa lúc người lớn không để ý mà uống trộm chứ."
"Ngày nào cũng thấy các ngươi uống, còn thường xuyên cho nó thử chút mùi vị, nó không nghĩ đó là thứ gì tốt chắc? Màu lại đẹp mắt, đỏ đỏ, trực tiếp ghi nhớ vào lòng luôn rồi."
"Không sao không sao, rượu gạo ngọt, nồng độ không cao, chắc cũng không uống nhiều, nhìn nó còn tinh nghịch thế kia mà, thôi, uống thêm mấy ngụm nước ấm thì sẽ ổn thôi." Lão bà vội vàng đưa nước tới.
Lâm Tú Thanh lấy nước cho nàng uống hai ngụm, không ngờ nàng lại phun ra, còn liên tục lắc đầu, "Không ngon!"
"Ngoan, uống vào là hết khó chịu."
Diệp Tiểu Khê không ngừng lắc đầu, đồng thời còn đứng lên, ôm cổ Diệp Diệu Đông, chìa tay chỉ vào bát trước mặt hắn, "Muốn cái đó~ ngọt~"
"Đây là rượu, trẻ con không được uống, uống sẽ bị đần." Diệp Diệu Đông vẻ mặt bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói.
"Muốn cái đó~ muốn cái đó~"
Mọi người trong phòng cũng nhìn nàng đứng trên đùi Diệp Diệu Đông, nhảy tới nhảy lui biểu diễn.
"Ha ha, đứa nhỏ này sau này tửu lượng chắc chắn tốt lắm."
"Xem ra sau này phải cất rượu trong nhà kỹ hơn rồi."
"Con trai ta năm ngoái còn ăn vụng cả quả anh đào ngâm rượu trong nhà, đến cả hột cũng nuốt hết, ai cũng không biết, mãi đến khi thấy nó trưa nằm ngủ mặt đỏ rực, muốn bế nó lên giường mới ngửi thấy đầy mùi rượu."
"Ha ha, trẻ con đúng là thế, ngủ một giấc đến sáng là lại bình thường thôi."
Lâm Tú Thanh thấy dỗ thế nào cũng không uống nước, liền không ép nữa, tránh để nàng nghịch lung tung, đặt bát xuống rồi ôm người đi, ôm về phòng, đám người lớn vẫn ở đó trò chuyện, tránh để nàng ở phòng chính làm ầm ĩ.
Không có Diệp Tiểu Khê quậy phá, người lớn trong phòng trò chuyện càng hăng say.
Mãi đến hơn chín giờ, mọi người nghĩ đến đêm còn phải ra biển, hoặc ngày mai còn phải làm việc, nên ai nấy đều về sớm đi ngủ, lúc này mới lục tục giải tán.
Diệp Diệu Đông trong lúc mọi người trò chuyện, có người hỏi chuyến này hắn kiếm được bao nhiêu, hắn cũng không thật thà nói mình kiếm được bốn năm ngàn, mà chỉ nói còn chưa tính sổ sách.
Chuyện với anh em trong nhà thì có thể nói chuyện, người ngoài thì thôi.
Sau khi tiễn mọi người về, hắn mới duỗi lưng một cái thật dài.
"Từng người sao lại nhiệt tình như vậy, có mỗi chuyến đi biển về mà ai nấy cũng kéo đến tận cửa."
Diệp mẫu vừa nãy ở nhà xưởng bên kia về, đóng cửa rồi liền tham gia vào cuộc vui, khóe miệng cứ nhếch lên mãi không xuống được.
"Còn không phải bây giờ ngươi khác rồi sao, buổi chiều hàng về một đống, kéo mười mấy chuyến xe ba gác mà còn chưa hết, hơn nửa thôn đều chạy ra nhà xưởng của chúng ta xem náo nhiệt, ai nấy cũng đều nhiệt tình giúp vác giúp cân."
"À đúng rồi, vừa về đến cơm còn chưa kịp ăn thì đã bị mọi người bao vây, cũng không ai hỏi, hàng mà thúc Bùi chiều mang về, cân được bao nhiêu?"
"Mấy đồ tạp hóa thì không có cân, cá cóc thì được 9658 cân, cá ba lang 4220 cân, cá đầu rồng 2100 cân, hôm nay trễ thế này rồi, mai các con ra đó tính lại sổ sách, còn mấy thứ tạp hóa khác nữa chắc cũng được mấy trăm cân, hóa đơn cân ở chỗ A Thanh, nó giữ rồi."
"Biết rồi, tý về nhà ta sẽ hỏi nó."
Diệp mẫu vẫn vẻ mặt tươi cười, "Chiều mời mười người đến mổ cá, hơn vạn cân hàng mà có hao đi bao nhiêu đâu, tối lại còn chở thêm một vạn cân về, ngày mai chắc phải kêu thêm hai mươi người nữa đến mổ rồi."
"Vừa ở ngoài cửa nhà xưởng thôi, đã một đám người chạy đến hỏi việc làm, bảo nếu nhà có cần nhân công, ngày mai nhất định sẽ qua, còn có người biếu cho ta một rổ quýt, có người thì ôm cả bó chuối, còn có người ôm cả hai quả bưởi, đúng là cười chết, mới đến đều bị ngươi bỏ ở cửa đó."
Diệp Diệu Đông ha ha hai tiếng, chuyện còn như vậy nữa...
"Coi chừng đó, đừng để cá thối hết cả ra, thường xuyên gọi mấy người, trong hai ba ngày này cứ phải mổ phơi cho xong."
"Cái này ta biết, chỗ tôm tép con mà ngươi mang về ấy, buổi tối ta kêu hai thằng nhóc coi xưởng vừa sưởi ấm vừa nấu luôn rồi, lần này hàng về cũng không khác gì, đều toàn là cá, ngày mai một ngày có thể đổ hết chỗ tôm cá nhỏ đó vào thùng lớn ngâm rồi. Chỉ có mổ cá là tốn sức hơn, cần nhiều người hơn, chỗ cá cóc không giống cá khác, trơn nhớt sền sệt, không dễ mổ."
"Ừ, gọi nhiều người vào, rửa ráy phơi phóng đều cần người cả."
"Rửa ráy phơi phóng thì đã có mấy chị dâu chị họ, người nhà cả không cần ta gọi, ai nấy cũng tự chạy tới kiếm việc làm, ta bảo A Thanh tính cả giờ công, đến lúc đó cũng trả tiền cho họ đàng hoàng. Chuyến này nhà con mang về nhiều hàng thật đấy, tự mình kéo lưới mang về có lời hơn hẳn, không cần bỏ tiền mua..."
Lão bà cắt ngang Diệp mẫu lải nhải, "Đừng nói nữa, trước để nó đi tắm rửa đi ngủ sớm chút đi, đã mệt mấy ngày rồi, vừa về nhà lại còn bị một đám người vây quanh nói chuyện cả buổi tối, đã mấy giờ rồi cũng không thèm để ý, cứ ở đó mà nói..."
"À, được được được, vậy con mau đi tắm rửa, ngủ sớm chút đi, ba con cũng phải về sớm ngủ, có gì để mai tỉnh rồi nói, hoặc đợi về con hỏi ba vậy."
Diệp phụ uống nốt chút rượu còn lại trong chén trên bàn xong thì mới loạng choạng đứng lên, "Mấy người trong làng thật là nhiệt tình, đông nghìn nghịt, ai ai cũng chạy đến."
"Còn không phải tại chuyến này con mang về nhiều hàng như vậy, mọi người nghe nói xưởng mình chứa cá thành đống như núi thì một truyền mười, mười truyền trăm, ai ai cũng chạy đến xem. Tối thằng Đông lại chở một thuyền về, cũng không phải đến xem náo nhiệt hỏi han gì, đều muốn hỏi mình chuyến này bắt được bao nhiêu hàng."
"Chủ yếu là hai cái xưởng lớn kia quá chói mắt, Đông giờ thì thành danh nhân có tiếng ở mười dặm tám thôn quê rồi... mặt dài..."
"Đúng đúng đúng, mặt dài, tiểu ngựa uống nhiều quá thì nhanh về đi, nói chuyện thì cứ nói, rượu kia cứ uống hết bát này đến bát khác, ta đỡ không nổi ông đâu, tự mà lết về đi..."
"Vậy ta ngủ bên này..."
"Ngủ cái đầu ông ấy mà ngủ, thấy bên này có nhà lầu, không muốn về nhà tranh vách đất ngủ nữa đúng không?"
"Chờ chút... chờ ta một tí... Ta... ta cứ nói vậy thôi mà... đèn pin... đèn pin... chiếu cho ta một cái..."
Tiếng hai ông lão càng lúc càng xa, bà lắc đầu nói, "Xem họ kìa, vui mừng hết cỡ rồi, đi đường còn không đứng vững, đổi ra mai chắc đi như cua hết cả."
"Thì không phải kiếm được tiền à, đương nhiên phải vui chứ, lẽ nào ta kiếm được tiền, mẹ không vui à?"
Bà cười nói: "Vui, đương nhiên vui rồi, cái nhà mình năm nay so với năm ngoái còn náo nhiệt hơn, sau này chắc người qua lại còn đông hơn."
"Đó là đương nhiên rồi, đợi thêm mấy năm nữa, tiền của con càng ngày càng kiếm được nhiều hơn, đến lúc đó con tổ chức đại thọ chín mươi tuổi cho mẹ nở mày nở mặt, người tới lại còn đông nữa."
Bà cười không ngậm được miệng, "Ừ ừ ừ, vậy mẹ chờ đó."
"Mẹ đi ngủ đi, con tắm rửa xong, đèn với cửa tí nữa con tắt cho."
"Có đói bụng không? Mẹ hấp cho mấy quả trứng tẩm bổ, chờ con tắm xong thì vừa vặn ăn rồi đi ngủ."
Bà vẫn còn bận tâm chuyện trứng, nãy giờ trong phòng đông người, đến cả trước bếp lò cũng ngồi chật cả người, làm bà không thể qua lại làm việc được.
"Cái này chẳng phải vừa ăn cơm xong rồi à? Không cần đâu, bảo mai mổ gà thì mai ăn gà là được."
"Mai là chuyện của ngày mai, cơm thì đã ăn được mấy tiếng rồi, tối nay ăn trước trứng gà đã, con cứ tắm rồi sẽ có ăn."
Bà mặc kệ hắn nói gì, nhanh chóng đi lấy cái rổ treo trên tường xuống, rồi lấy ra năm quả trứng gà.
"Không cần năm cái, hai cái là được rồi, ăn chút ít thôi."
"Hai cái à? Hai cái ăn làm gì, ngươi cao lớn thế kia, chắc chắn phải ăn nhiều hơn mới no bụng."
"Vậy thì ba cái đi, còn để hai cái ấp trứng gà con, ta thích ăn gà."
"Còn chưa ấp đâu, cứ để thêm mấy cái nữa cho chắc ăn, không đủ thì sang nhà hàng xóm xin mấy quả cũng được."
Người già vốn cố chấp, chỉ làm theo những gì mình cho là đúng, Diệp Diệu Đông cũng không nói nhiều, tùy bà, mình cầm chậu rửa mặt, đổ nước nóng chuẩn bị tắm rửa trước.
Lúc này, ngoài cửa có hai bóng người chạy vào.
"Các ngươi lúc nào ra ngoài vậy? Diệp Thành Hồ ngươi buổi tối không phải về phòng làm bài tập sao?"
"Các ngươi ồn ào quá, ta làm sao làm được bài, mai làm tiếp, chúng ta đi ngủ."
Diệp Diệu Đông nhìn hai bóng người, liền lắc đầu cho qua, sau đó tiếng bước chân trên cầu thang lại ầm ầm vang lên, cửa phòng còn bị đóng sầm một tiếng thật mạnh.
"Hai thằng nhóc ranh này, sớm biết vừa nãy liền ra đóng cổng trước, cho chúng nó đứng ngoài cửa đi, suốt ngày bận bịu hơn cả ta."
"Không muốn học, đến lúc nhận biết vài chữ rồi cho ngươi đi làm, A Hải lớn như vậy rồi, cũng có thể sai nó làm việc."
"Đợi nó học xong cấp hai đã rồi tính."
Trong phòng không biết Diệp Tiểu Khê đã ngủ chưa, Diệp Diệu Đông bưng nước tắm thẳng xuống phòng tắm cũ của hai đứa nhỏ ở dưới nhà, tắm ở nhà chính lạnh quá, cửa trước cửa sau đều mở gió lùa.
Đợi hắn tắm xong, mặc quần đùi đi ra, như châu chấu nhảy nhót, vội vàng chạy về phòng lấy quần áo mặc.
Bà bưng trứng gà hầm xong, gọi hắn không kịp, chỉ có thể mang đến tận cửa phòng cho hắn, sau đó mới kiểm tra cửa trước cửa sau, đóng cửa kỹ càng, tắt đèn.
Diệp Diệu Đông trong phòng chỉ dùng đèn pin, mò mẫm ăn trứng hầm.
"Ngươi không phải vừa mới ăn cơm xong sao? Sao lại ăn nữa rồi?"
"Lão nhân thương cháu, nhất định phải hầm cho ta."
"Ban ngày còn bảo ta không cần nấu trứng gà, để dành ấp trứng, tối đến lại hầm cho ngươi ăn."
"Sổ sách tính toán xong chưa? Túi tiền mang về có bao nhiêu, đếm xong chưa?" Hắn đánh trống lảng hỏi.
"Đếm xong rồi, còn ghi vào sổ, tổng cộng là 9979 đồng, giật cả mình, nhiều tiền như vậy, ban đầu còn muốn hỏi ngươi sao lại có nhiều tiền thế, vừa nãy nghe thấy tiếng nói chuyện ở nhà chính, ta cũng đứng ở cửa nghe một lúc, khỏi cần ngươi giải thích, chuyến này vận may thật tốt."
"Có 4756 là của cha ngươi chia chác, phần lớn là do biển thỏ kiếm được, coi như xong năm ngày tiền công, không cần tính vào tiền trên thuyền lớn."
"À, ra thế? Ta còn tưởng nhiều tiền như vậy, thấy hoảng, còn nghĩ ngươi có phải làm chuyện gì không hay không nữa chứ?"
"Đoán mò, ta làm gì có chuyện gì không hay? Ta toàn làm chuyện tốt cả thôi."
Lâm Tú Thanh ngồi xuống tựa vào đầu giường nói: "Ta nghe nói bọn hắn đi biển, hễ cứ vào bờ là tìm chỗ chơi bời, nên mới không kìm được mà nghĩ nhiều."
"Người ta đi mấy tháng mới được vào bờ, còn ta thì thế nào được? Tổng cộng ra ngoài có một tuần, hàng hóa nhiều, giá trị lại cao mới vào bờ, chứ không ai nỡ vào bờ sớm, vừa đi vừa về mất hơn nửa ngày rồi."
"Vậy những lời người ta nói đều là thật sao?"
"Ách... vậy cũng không chắc, có người vừa lên bờ đã ăn uống."
"Ta có hỏi cái gì khác đâu, ngoài ăn uống ra, còn có ai khô mà làm gì không?"
"Không biết! Ta không làm bao giờ." Diệp Diệu Đông dứt khoát kết thúc đề tài, "Mai ngươi nhớ tách riêng số sách ra."
"Biết rồi."
"Con gái ta ngủ chưa? Có thật là nó uống say không?"
"Nó uống say thật đấy, nằm trên giường còn tinh ranh một lúc, ghì ta xuống giường, chốc lát là ngủ mất, còn ngáy khò khò."
"Đúng là đáng yêu, lại còn trộm uống rượu, uống một ngụm lại "a" một tiếng." Hắn nói rồi bật cười.
Lâm Tú Thanh tức giận nói: "Con bé nghịch ngợm chết đi được, với con Ngọc cứ hễ gặp nhau là làm loạn cả lên. Lúc đầu con Ngọc còn hiền lành, mấy hôm đầu đều ngoan ngoãn ngồi chơi, giờ bị nó dụ dỗ, ngày nào cũng chạy lung tung, hai đứa ngày nào cũng chơi bẩn cả người rồi mới về."
"Không sao, lanh lợi mới khỏe mạnh, mà con Ngọc cũng quen rồi đấy chứ."
"Khóc ba đêm liền, ban ngày còn muốn khóc mà không khóc, bộ mặt đầy ấm ức, sau khi con gái của ngươi rủ đi chơi, chạy nhảy khắp nơi liền thay đổi, tối đến cũng ngủ ngon hơn."
"Ngươi xem, đấy chính là do thiếu vận động, chơi mệt rồi, tối đương nhiên không tìm mẹ ruột nữa, cứ thế đi ngủ."
"Tình cảm hai chị em cũng tốt, đi ngủ còn muốn ôm nhau, chắc là cũng nhờ có con gái ngươi bên cạnh, mới nhanh thích ứng như vậy."
Đột nhiên, Lâm Tú Thanh nghĩ ra gì đó, trực tiếp vén chăn xuống giường xỏ dép vào.
"À, suýt quên chưa hỏi ngươi, cha về có mang một thùng đồ trên xe ba gác xuống, để ở phòng mình, bảo ta đợi ngươi về rồi nói, bên trong là cái gì?"
Diệp Diệu Đông cũng bỏ thìa xuống, đứng dậy đi theo nàng ra phía cửa, "Là một thùng cá hộp, với lại mấy hộp trứng cá muối."
"Giấu giếm lấy từ trên tàu à? Cá còn làm thành đồ hộp được cơ đấy? Trứng cá muối là đồ gì vậy?"
"Ừm."
Hắn kể cho nàng nghe giá trị của thùng hàng này, còn giải thích thêm.
"Đắt như vậy! Thật hả? Thế thì không thể mang đi bán, hay để nhà ăn? Tiếc quá đi?"
"Tiếc gì chứ, ta không xứng ăn đồ ngon chắc?"
"Cái gì ngươi cũng muốn ăn, cứ như đứa trẻ con vậy, để những thứ này làm gì."
"Để nhà mình ăn chứ làm gì, mai cho anh cả anh hai mỗi người hai lọ, cứ nói là mình mang từ bên ngoài về, ăn cho tươi. Còn lại muốn biếu ai, tự ngươi xem."
"Không biếu, mắc như vậy, biếu làm gì? Để nhà mình ăn thôi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận