Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1171: Đổi một cái cá (length: 18945)

Vừa giải quyết xong đầu đuôi liên lụy cá chình biển cùng cá mập, mọi người chú ý liền bị động tĩnh ở cách đó không xa hấp dẫn.
Chỉ thấy cách thuyền đánh cá của bọn họ mấy chục mét không ngừng có bọt nước văng khắp nơi, với lại có mấy đầu cá mập giống vậy đang di chuyển về phía bọn họ.
"Mùi máu tươi là ở chỗ này ... . Bơi tới a ..."
"Làm sao xử lý?"
"Cứ xem đi, vừa nãy đám lươn kia chưa tan hết."
Cá chình lớn cũng là thiên địch của cá mập, ban đêm mưa gió sấm chớp cũng là thời điểm chúng đi kiếm ăn, lúc này trời mưa, trời âm u, tầm nhìn cũng không cao.
"Vậy thì xem bọn chúng đánh nhau?"
"Hiện tại bên ngoài gió lớn sóng lớn, lại mưa, chúng ta vốn dĩ cũng không có việc gì làm, lại không thể ra ngoài, chỉ có thể ở đây tránh gió, cứ xem trước đi. Các ngươi trước đem bong bóng cá ở trên boong thuyền đưa đến kho cá, lát nữa, bên kia chắc chắn sẽ giằng co ở đó."
Diệp phụ cũng tranh thủ thời gian phụ họa, "Đúng, trước đem mấy cái bong bóng cá kia mang tới kho cá, đem chỗ trên boong thuyền này đưa hết lại đây chỗ ta, cũng đỡ mất công ta chuyển tới chuyển lui."
Mọi người đều động tay làm việc, chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía mặt biển bọt nước vẫn đang bốc lên.
"Con lươn này thật nặng, từ trước tới giờ chưa thấy cá chình biển nào lớn như vậy."
"Cá biển sâu lớn nhiều."
"Có mấy thuyền có thể đi biển sâu đâu, chẳng phải mấy con cá này có thể càng ngày càng lớn sao? Đều không ai bắt được."
"Cũng phải, mấy năm trước toàn phải dùng thuyền nhỏ đi bắt cá loanh quanh gần bờ."
"Tao nói cho tụi bay nghe, cái con này nó dài hơn cả người tao một đoạn!"
Có người hảo hứng nhấc con lươn lên, vất vả mới nhấc được con cá, rồi cố hết sức nâng lên quá đầu, đuôi cá vẫn còn một đoạn nằm trên boong thuyền.
"Ha ha, ngươi còn không cao bằng con cá."
"Đừng có mà cười tao, tụi mày có khá hơn là mấy, hội trưởng Diệp nhà mình chắc gì đã cao bằng con cá."
"Ha ha ha!"
Diệp Diệu Đông cũng thấy vui vẻ, hóa ra mình vẫn còn chưa cao bằng một con cá.
Thấy từng người tìm được niềm vui, đều ở đó mỗi người cầm một con cá ra sức giơ, hắn cũng đi thử một chút.
"Để ta nhấc thử xem, xem có phải mấy con lươn này đều cao hơn ta không."
Hắn cũng nắm lấy mang cá, chậm rãi nhấc lên, "Mẹ kiếp, thật là nặng, cái này mà là cá chình biển à, như mãng xà ấy, vừa to vừa dài."
"A Đông dẻo eo đấy, có tập luyện không ít à, ha ha ~ "
"Ha ha ha ~ "
Mọi người đều ý nhị ở đó cười ồ.
Diệp Diệu Đông nhấc cá quá đầu, cũng cười nói: "Xem ra tao cũng không cao bằng con cá."
"Dù sao cũng thử được mọi người dẻo eo cả rồi, ha ha ~ "
"Ha ha ~ Con cá này chắc dài được hai mét."
"Tiếc là đang mưa, nếu không còn có thể cho hội trưởng Diệp của chúng ta chụp chung một tấm hình."
"Đợi khi nào trời quang đãng vậy, cũng không biết bão này còn kéo dài mấy ngày nữa."
Nói tới đây mọi người lại không ai tươi cười nổi, không biết phải mắc kẹt ở đây mấy ngày, cũng may trên thuyền không thiếu ăn uống, nếu không thì toi thật.
Diệp Diệu Đông cũng quẳng con cá mình cầm xuống chỗ cha hắn, để cha hắn lấy bong bóng cá.
"Đã tháng 11 rồi, những năm trước tầm này cũng không có bão lớn gì, trời cũng lạnh rồi, chắc cũng chỉ ảnh hưởng hai ba ngày là hết. Cũng là do chúng ta đang ở trên biển, nếu ở đất liền, có khi chẳng bị ảnh hưởng gì, cùng lắm là lốc nhẹ tí thôi."
"Ừ, chắc cùng lắm là hai ba ngày sẽ qua thôi."
"Các ngươi kiểm tra lại boong thuyền xem, hình như có mấy cái lỗ thủng do đạn bắn xuyên."
Trước đó trên mặt boong thuyền đầy lươn, bọn hắn cũng không có cách nào kiểm tra, giờ đã dời đi hết rồi, những lỗ thủng trên boong thuyền nhìn thấy vẫn rõ ràng.
"Chỉ là thủng một lớp boong thuyền ngoài cùng thôi, có sao không? Bên ngoài chẳng phải là sắt tấm à?"
"Kiểm tra trước đã."
Nếu như đạn chỉ xuyên qua boong thuyền một khu vực nhỏ, mà không gây tổn hại đến bất kỳ cấu trúc hay hệ thống then chốt nào, như thân tàu, động cơ, bình xăng, chân vịt hoặc máy bơm nước, vậy thì vấn đề không lớn, vẫn có thể tiếp tục đi thuyền được.
Lỗ nhỏ trên boong thuyền có thể tạm thời bịt kín để tránh nước vào là được.
Mọi người kiểm tra một lượt, tìm ra hết tất cả lỗ thủng nhỏ, sau đó tìm cách tạm thời bịt kín, không cho nước thấm vào.
Chuyến này về kiểu gì cũng phải đem đi sửa lại.
"Bên kia hình như hết động tĩnh rồi?"
Mọi người một khi được nhắc nhở, liền cùng ngẩng đầu nhìn ra mặt biển.
"Đánh xong rồi?"
"Hết rồi à?"
"Chắc đánh xong xuôi rồi, nên rút lui thôi."
"Tiếc thật... Giá mà bị đánh chết nổi hết lên thì tốt ... ."
Diệp Diệu Đông cũng thấy mặt biển không còn bọt nước trắng xóa nữa, cũng thấy tiếc, cá mập chết thì cũng chỉ có "Cá mập rơi", đây là khái niệm kéo dài từ "Kình rơi" . Bởi vì nó không có bong bóng cá, lực nổi của nó chủ yếu dựa vào lượng lớn dầu nhờn bên trong gan, cùng với lực nâng động do nó không ngừng di chuyển tạo ra, cho nên cá mập không có thời gian nghỉ ngơi, cho dù ngủ thì nó vẫn đang bơi.
Một khi nó ngừng bơi, tỷ trọng của nó sẽ lớn hơn nước biển, nó sẽ chỉ chìm xuống dưới đáy, cho nên nó cũng chỉ dừng bơi khi chết rồi, sau đó mới chìm xuống đáy biển.
Ngược lại thì đám lươn chết sẽ nổi lên, bởi vì chúng có bong bóng cá, có thể điều chỉnh lượng khí bên trong để kiểm soát lực nổi.
Lúc hắn đang nghĩ như vậy, thì mặt biển gần đó đúng là có vài con lươn bị sóng đánh dạt đến, không nhiều, chỉ có hai con, những con còn lại thì chắc đã bị nuốt hoặc là chạy mất rồi.
Cá mập dù không nhanh nhẹn bằng lươn, nhưng nếu số lượng nhiều lên thì lươn cũng chẳng ăn được miếng ngon.
Khi sóng biển đánh cho mấy con cá kia trôi đến vị trí với được, hắn liền kêu bọn họ dùng lưới tay vớt.
Ít nhiều gì thì cũng thêm được hai con. "Mấy người có ai đếm không, một đêm qua thu hoạch được bao nhiêu con?"
"Hình như hơn 40 con thì phải? Cũng không có đếm cẩn thận."
Diệp phụ đang rửa bong bóng cá nói: "Chờ ta rửa sạch chỗ mỡ cá này, treo ngược lên phơi thì sẽ biết có bao nhiêu con."
"Ờ, vậy mấy người sửa boong thuyền trước đi, cái đó mới quan trọng, làm xong thì đi ngủ. Giờ trời vừa mới sáng thôi, mưa thì chưa ngớt, bên ngoài sóng lớn cũng còn lâu mới tạnh được, tao nấu một đêm giờ mắt cũng không nhắm lại được, không trụ nổi nữa, đi ngủ trước đây, tụi mày làm xong rồi thì về ngủ bù."
"Ừ, mày đi ngủ trước đi."
"Chúng tao đến sửa cho, mày cứ đi ngủ đi, mày nấu một đêm rồi, đi ngủ bù mau lên."
Diệp Diệu Đông liếc nhìn mặt biển, lại nhìn ra hòn đảo phía trước mặt, đều không có gì khác lạ chỉ là sóng lớn hơn một chút, không ngừng táp vào đá ngầm mang theo những mảng bọt nước và bọt biển trắng xóa, hắn cũng liền vào cabin ngủ.
Quần áo thì đã ướt nhẹp rồi, hắn cũng chỉ cởi hết ra, lau sơ rồi thay quần đùi, liếc xem vết thương ở chân A Cường rồi ngủ.
Lần này ngủ tỉnh giấc đặc biệt ngon, thuyền đánh cá chòng chành giống như cái nôi vậy, tiếng sóng biển ào ào, trong mơ hắn cũng nghe thấy, dần dần cũng quen với tiết tấu này, càng ngủ càng sâu.
Khi tỉnh giấc thì những người khác trên giường cũng đã ngủ hết, tiếng ngáy nối tiếp nhau, còn kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn của A Cường.
Trong cabin tối đen một mảnh, hắn loạng choạng ra ngoài thì mới thấy đồng hồ đã hơn 3 giờ chiều, hắn gần 7 giờ mới ngủ, tính ra cũng đã ngủ hơn 8 tiếng.
Lúc này mặc dù đã hơn 3 giờ chiều nhưng bầu trời bên ngoài vẫn âm u, mưa nhỏ vẫn rơi, cứ ngỡ là 6, 7 giờ tối.
Ánh sáng rõ nhất vẫn là sóng biển vỗ vào đá ngầm mang theo bọt trắng.
Xem ra lại thêm một ngày sắp qua rồi, ngày mai không biết thế nào nữa.
Hắn xoay vào phòng lật nồi cơm lên thì thấy còn cơm nguội và hải sản, liền đun một ấm nước, khi sôi thì đổ hết cơm và hải sản vào làm nóng một chút, qua loa chống đói.
Sau đó lại nấu một nồi cơm mới, không biết những người này mấy giờ tỉnh, giờ cũng không có gì làm, đến bữa thì vẫn phải ăn thôi.
Ăn xong rồi hắn cũng chẳng có gì để làm, đành phải đứng ở cửa ngắm biển.
Đột nhiên hắn nghĩ tới, không biết Bội Thu hào có đang ở trên biển không?
Hôm trước hắn xuất phát thì Bội Thu hào mới vừa về, lúc đó còn bảo một hai ngày nữa ra khơi thì liên lạc với hắn, sau đó thì chẳng có liên lạc gì.
Nhưng đang bão như này thì trên biển chắc chắn không liên lạc được, hắn vừa thở dài một hơi, rồi lại tiếp tục tựa cửa chán nản hút thuốc nhìn biển, lại liếc xem nồi cơm đã chín chưa.
"Haizz ~ lần này bị nhốt luôn rồi, không biết phải đợi mấy ngày nữa, mai bắt đầu ăn cháo cho tiết kiệm gạo thôi."
Hắn từ hơn 3 giờ chiều, đứng đến 5 giờ, trời từ âm u trở nên tối đen.
Trong khoang cũng truyền đến tiếng động, có người dậy, hắn quay đầu liếc nhìn, để bọn họ tự đi ăn cơm trước.
Không đầy một lát, người khác cũng lục tục tỉnh dậy.
Mọi người đều bàn tán không biết còn phải đợi bao lâu nữa thì sóng gió mới tan, mới có thể trở về được.
Ngủ cả ngày rồi nên tối cũng không buồn ngủ nữa, ai nấy đều tỉnh táo phấn khởi nói chuyện, nếu không phải cabin nhỏ quá, bên ngoài lại đang mưa thì chắc chắn là bọn họ có thể mở một ván bài được rồi.
Lúc mọi người đang nhàm chán thì một đợt bọt nước lại nổi lên, làm mọi người kêu lên một tiếng.
Nếu chỉ là bọt nước thì còn chưa có gì lạ, hắn đứng ở cửa, thỉnh thoảng cũng có sóng lớn trào đến, mọi người tỉnh dậy rồi vẫn luôn nhìn thấy, có người còn ra boong kiểm tra nữa.
Để mọi người kêu lên, vừa mới có bọt nước đã cuốn theo cá chình lớn từ biển sâu lên!
"A, lại có..."
"Lại có cá chình lớn..."
"Lại tới vào ban đêm..."
"Nhanh nhanh nhanh, ta vừa thấy một con, tranh thủ thời gian giải quyết..."
Mọi người vừa tỉnh ngủ, ai nấy đều buồn chán, ngủ không được, toàn thân thừa sức lực, thấy lại có cá chình biển xông lên, nhao nhao tích cực tranh thủ thời gian cầm công cụ lên.
Không tiện dùng súng vì nhìn thấy lỗ đạn trên boong thuyền vào buổi sáng, Diệp Diệu Đông cũng không dám lấy thêm súng, mọi người chỉ có thể cầm gậy sắc nhọn một đầu không ngừng cắm vào đầu cá, hoặc cùng nhau dùng sức đập chết.
Cũng may bọn họ đều không ngủ, phát hiện sớm, chỉ có hai con, không như đêm qua, lập tức tới rất nhiều con, cuống cuồng tay chân, khó đối phó.
Hôm nay cả một ngày mọi người đều nghỉ ngơi đủ rồi, ban đêm cũng không cần nghỉ giữa chừng, chỉ cần đánh chết cá xong thì tranh thủ nghỉ ngơi một chút, đợi đợt sóng tiếp theo đưa cá lên là được.
Vậy có thể coi là vừa phải?
Mọi người thỉnh thoảng có thể tranh thủ lúc nghỉ ngơi cười nói vài câu.
"Con này tới thì đánh một con, hai con thì đánh một đôi."
"Hôm qua nếu phát hiện sớm một chút thì đã không chật vật như vậy, xem ra ban đêm đánh cũng khá dễ dàng?"
"Ai nói không phải, thỉnh thoảng một đợt sóng đưa tới một con, nhiều nhất cũng ba bốn con."
"Ha ha, lúc nãy nhiều quá, ta còn dùng gậy vẩy một cái, để nó theo nước biển trở lại biển, lần sau lại cho nó lên."
"Đúng đúng đúng, từ từ sẽ đến, không nóng nảy, nhiều quá không đối phó nổi, lỡ bị cắn thì cũng quá phiền phức."
"Đúng vậy, tới hừng đông còn một đêm, có thể từ từ đánh."
"Đứng vững, lại có sóng."
Diệp Diệu Đông cũng không nghĩ tới một đêm nay lại đánh dễ dàng như vậy?
Mọi người vừa đánh vừa nghỉ ngơi cho tới chân trời ửng lên màu bạc, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, không giống ngày hôm qua mệt lả người, như sắp ngã đến nơi.
"Đêm qua mà được như hôm nay thì tốt, bây giờ trời cũng hơi sáng, cố gắng chút nữa là có thể đi ăn cơm nghỉ ngơi."
"Diệp hội trưởng nói rồi, cố chút nữa thôi, lát nữa có cơm ăn ngay."
"Ha ha ha ~"
Một đêm giết nhiều như vậy, mọi người đều phấn khích, sắp kết thúc rồi, còn có thể trêu chọc vài câu.
"Chắc tại hôm qua ban ngày ngủ đủ, tỉnh lại lại ăn no, nên trong đêm mới sung sức như vậy."
"Đúng vậy, tối nay không biết có còn không."
"Ha ha, chờ chút ăn cơm xong xuôi, mọi người cứ đi ngủ một giấc ngon lành, chạng vạng tối lại dậy nhìn chút."
"Cơn bão này không biết là tốt hay xấu, tuy bị kẹt ở đây, nhưng cũng bắt được cá kiếm tiền."
"Ta thấy là chuyện tốt đấy chứ, ít ra còn ngủ ngon được giấc, chỉ có hơi lo sợ lúc ban đầu thôi, đợi bão qua là được."
"Haizz, lại mưa cả đêm, cũng không biết khi nào tạnh."
Diệp Diệu Đông nghĩ ngợi rồi nói: "Chờ chút cho A Cường thay thuốc ngủ tiếp, hiện giờ cũng không biết khi nào mới về được, dù sao trên thuyền còn có thuốc cầm máu."
"Hắn đen đủi nhất."
"Không sao, về nhà có thể dưỡng thương, với lại nằm trên giường vẫn có lương, nghĩ cũng thoải mái."
"Vậy đổi lại cho ngươi bị con cá này cắn thử có muốn không?"
"Thôi thôi thôi, vẫn là đi làm kiếm tiền, đỡ chịu tội này, lúc ngủ còn nghe thấy hắn kêu đau, chắc chắn là không sao ngủ được."
Thông thường bão ảnh hưởng sẽ kéo dài từ một tuần đến nửa tháng, tùy theo hướng đi của gió bão.
Nếu chỉ quét qua rìa thì sẽ nhanh hơn, trên bờ có thể không ảnh hưởng gì, nhưng trên biển thì cơ bản cũng cần thời gian như vậy sóng mới lặng.
Hắn đoán đây cũng chỉ là cơn bão nhỏ đi ngang qua, có lẽ sẽ kẹt lại đây hai ba ngày, cũng không cần đợi sóng lặng hoàn toàn, chỉ cần không lớn như hiện tại là có thể đi về trước.
Vị trí này chắc chỉ cách thành phố khoảng ba tiếng, đã bị ảnh hưởng ngày thứ tư rồi, cũng định quay về.
"Nghỉ ngơi một chút đi, hiện tại mấy đợt không thấy cá cuốn lên, chỉ có nước biển."
Diệp phụ ngồi ở chỗ khuất lớn tiếng nói: "Trước cho ta kéo mấy con qua, trước mặt ta lại chất đầy rồi, không có chỗ để nữa, tranh thủ lúc này lấy cá vào kho đi, không thì lát nữa sóng đánh lên lại mang cái mớ đã xử lý rồi ra biển thì phí, cả đêm làm cũng được mấy con, cũng may còn lấy được bóng cá."
"Còn sức thì phụ giúp xử lý số cá này trên boong thuyền, tiêu hao nhiều sức quá thì cứ nghỉ ngơi trước đã."
"Vậy cũng không mệt mỏi đến thế, nói chuyện một lát mọi người cũng nghỉ đủ rồi, làm liền xong ngay thôi, làm xong thì ăn cơm."
"Ta đi nấu cơm trước, lát nữa làm xong là vừa ăn."
Hiện giờ mọi người đang ăn cá kho dự trữ, với lại hôm có bão lớn cũng vớt được khá nhiều, nếu không thì chắc cũng vẫn phải vớt tiếp.
Mọi người cùng nhau giúp xử lý số cá chình lớn trên boong, Diệp Diệu Đông cũng giúp lấy bong bóng cá.
Nhiều người thì làm nhanh, loáng một cái đã xong hết.
Hắn đếm bong bóng cá thì biết, tối nay đánh được 52 con.
Tối qua đánh 46 con, cộng lại tổng cộng là 98 con, xem như thu hoạch khá.
Mấy con cá chình lớn ở biển sâu này một con cũng từ 15, 20kg, tính ra cũng hơn 3000 cân, một cân bán năm sáu hào thì cũng kiếm được hai ngàn mấy đồng.
Còn có cả bong bóng cá giá trị hơn.
Chỉ có hai đêm mà kiếm được nhiều như vậy thì cũng đáng.
Trong lòng hắn có chút mong đợi tối nay, hy vọng tối nay cũng lại có chút, dù sao đêm dài lê thê, mọi người ngủ đủ vào ban ngày cũng buồn, có thêm ít cá coi như người ta đến tặng tiền.
Những người khác cũng nghĩ vậy.
Nên sau khi ăn uống no đủ, ai nấy đều đi ngủ, đợi tới tối lại tích cực dậy.
Ai ngờ, mọi người vừa lên boong tàu thì ai nấy cũng tròn mắt.
"Cá thu?"
"Nhiều cá thu vậy?"
"Đều là cá thu ngựa giao lớn cả?"
"Ôi chao, lúc mình ngủ lại bị bỏ lỡ rồi sao?"
"Sao lại nhiều cá thu bị sóng cuốn lên vậy?"
"Tình hình này là thế nào? Nhanh lên, mang hết chỗ này vào khoang tàu, trời sắp tối rồi, không muốn lại có một đợt cá chình lớn."
Diệp Diệu Đông vừa dứt lời, mọi người liền nhanh chóng làm việc, sợ lát nữa trên trời lại rớt xuống cá chình lớn.
Lúc này mọi người đã không còn chỗ đặt chân nữa, không nhanh tay xử lý thì chút nữa sẽ bị sóng cuốn một phần về biển thì phí, đều là tiền cả đấy.
"Đi lấy giỏ đi, nhanh cầm giỏ đến, chút nữa mang cá vào kho."
"Mấy con cá thu này lớn ghê..."
"Nhanh tay lên..."
Mọi người đều cuống cuồng tay chân, tranh thủ đem số cá thu từ trên trời rơi xuống trên boong tàu này vào khoang thuyền đã rồi tính.
Số cá thu trên boong không nhiều lắm nhưng cũng không ít, một con đều khoảng 10, 15kg, một giỏ không đựng được mấy con, nhìn qua thì cũng phải hơn mười con.
Tiếc là ban ngày mải ngủ nên không ai để ý, cái này cũng đành thôi, đêm hôm mệt mỏi cả đêm, ban ngày nghỉ ngơi cũng là lẽ đương nhiên.
Đợi khi chuyển hết số cá thu vào khoang tàu xong, mọi người liền vội vàng cầm vũ khí, đứng canh trên boong tàu.
Kết quả chẳng thấy gì cả, đang nghĩ có khi nào tối nay không có thì...
"Có phải là không có rồi không?"
"Mấy giờ rồi A Đông?"
"Liên tục hai tối, chắc là không có rồi nhỉ?"
Hắn sờ vào túi áo mưa rồi xem một chút: "Gần 8 giờ rồi, không có thì thôi vậy..."
"Chờ chút đi, dù sao rảnh cũng đang rảnh mà."
"Đúng đó, ban ngày cũng ngủ đủ rồi, biết đâu lát nữa lại có? Ban ngày mình đi ngủ thì cá thu còn xông lên nhiều thế, lỡ không canh mà lát nữa lại bị sóng cuốn về biển thì phí."
Lúc này, đuôi thuyền sóng biển nổi lên, một đợt sóng mang theo một đống cá đen kịt lẫn bên trong vọt lên.
"Tới rồi, có cá..."
"Thấy rồi..."
"Là cá thu!"
"Lại là cá thu..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận