Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 620: Trục vớt

Chương 620: Trục vớtChương 620: Trục vớt
Cho dù người lính này không đến nói, anh cũng sẽ lái thuyền qua bên đó, để tiện cho họ xuống nước tiết kiệm thời gian.
Thuyền vừa dừng lại, anh đã thấy hai người kia lại nhảy xuống.
Dân chài hiếu kỳ xung quanh, ai cũng đứng bên mạn thuyền vươn cổ ra, thuyền với thuyền đều đậu sát bên nhau, còn có thể thì thầm trao đổi vài câu.
May mà mấy người đó không đuổi họ đi, có thể xem náo nhiệt thì nhất định phải xem trước đã, hiếm khi nào làng có nhiều nhân vật lớn đến vậy, còn định vớt báu vật, muộn một chút nữa thì chưa biết chừng sẽ không cho xem.
Mấy ngày trước trong làng cũng có mấy người tự cho là bơi lội giỏi xuống nước thử, nhưng phát hiện áp lực khá kinh khủng, không dám lặn sâu quá nên lên rồi, sau đó cũng không ai dám mạo hiểm xuống nước nữa.
Cũng chủ yếu là lúc đó còn chưa biết quan chức coi trọng đến vậy, đồ vật giá trị như thế, chứ không thì làng của họ hoặc làng lân cận, ít nhất cũng có một hai người dũng sĩ, thử vớt xem xem có vớt lên được ít đồ đáng giá không.
Hơn hai phút sau, trên mặt nước lại vang lên tiếng "ùm', hai người đó lại nổi lên, người trên thuyền càng vươn cổ dài ra, như thể muốn gắn cổ hươu cao cổ lên người mình.
"Vất vả rồi, vất vả rồi..."
"Đã nhờ vả các đồng chí bộ đội, các anh lên trước đi..."
Mọi người đưa tay đỡ họ lên, đều thấy tay hai người cầm đầy ắp, có người không khỏi lên tiếng: "Đây là cả bộ ly rượu à?"
Hai người lính đưa đồ trên tay cho họ, vừa thở hổn hển nói: "Chúng tôi thấy bên cạnh mỏm đá ngầm rải rác một đống nhỏ thứ này, nên nhặt lên trước, rồi đi một vòng quanh đó, thấy có không ít mảnh vỡ, có cái đã bị ăn mòn, có cái vẫn nhìn ra được hình dạng." "Chúng tôi còn thấy trong bụi rong biển rải rác mấy cái hộp nhỏ, bị rong biển che kín mít, hộp còn quấn cả cỏ biển, nếu đi ngang qua mà không vạch rong biển ra, rất dễ bị bỏ qua."
"Thế còn cái hộp?" Mọi người đều hào hứng đồng thanh.
"Hơi nặng, tay đã cầm ly rượu rồi, không tiện cầm mấy cái đó, định lên tìm dây thừng, lát nữa lại xuống một chuyến kéo lên."
"Tốt tốt tốt... vất vả rồi..."
Không nói gì khác, mấy vị quan chức này khi nói chuyện thật sự rất khách sáo, cứ "vất vả, đã nhờ vả" treo trên miệng, nghe cũng thấy sảng khoái.
Diệp Diệu Đông dựa bên mạn thuyền, cầm cốc men uống trà, nhìn bốn người lính đó cứ luân phiên lên xuống, chỉ thỉnh thoảng nghỉ một lúc, thật đúng là thể lực lính tráng tốt thật, làm anh cũng muốn tập luyện.
Cả buổi sáng trôi qua, anh cứ dựa ở đó, nhìn đám người líu lo nói chuyện bận rộn, vì thuyền lắc lư, thỉnh thoảng còn có người nôn ọe bên mạn thuyền, còn mình thì nhàn nhã vô sự, tay đương nhiên cũng không rời cốc men.
Rõ ràng chỉ là trà thô, kết quả anh uống ra cảm giác rượu vang, dáng vẻ thư thái đó, cha Diệp nhìn không nổi, trực tiếp đi qua giật lấy cốc trên tay anh.
"Chiếm cứ hố xí không đi ỉa, từ sáng đến giờ cứ ôm cốc, người khác không muốn uống trà à? Mình mày uống thôi à, uống từ sáng đến giờ, nhìn mày rảnh quá, chỉ vào chứ không ra, cũng không thấy mày đi đái vài lần..."
Diệp Diệu Đông nhìn bàn tay trống rỗng, cũng thản nhiên chống khuỷu tay lên mạn thuyền, lưng cũng dựa vào, chân cũng chống bên trong thuyền, tiếp tục sự nhàn nhã của mình.
"Đúng là rảnh mài Chẳng phải đang xem họ xuống nước làm việc sao? Lại chẳng có việc gì của con, bố cũng rảnh lắm mà? Cũng đứng bên cạnh xem náo nhiệt cả buổi sáng, còn mặt mũi nói con, cái miệng bố cũng ngày càng lợi hại, bị mẹ ảnh hưởng rồi."
Cha Diệp không vui nói: "Biết vậy tao ở nhà phụ làm việc cho rồi, đỡ phải đứng không ở đây, cũng chẳng biết họ định vật lộn đến bao giờ." "Không sao, coi như kiếm trợ cấp đi, không phải nói rồi sao, chúng ta phối hợp với công việc của họ, ngoài khen thưởng đáng có ra, còn sẽ cho chúng ta chút trợ cấp làm tiên công bù."
"Cũng đúng, không biết trợ cấp kiểu gì..."
Lúc này, họ lại kéo lên một cái hộp đen nữa, bê ngoài y hệt cái Diệp Diệu Đông mang về nhà, trên thuyền đã để hai cái rồi, cái này là cái thứ ba, kiểu dáng thống nhất.
Ông cụ nhà văn hóa nhận lấy cái hộp đen mà người lính đưa lên, xếp ba cái gọn gàng ngay ngắn ở đó, mặt đầy ý cười.
"Dưới đó còn hộp nhỏ nữa không, đồng chí bộ đội?"
"Tạm thời chưa phát hiện, thời gian chúng tôi xuống nước có hạn, phạm vi hoạt động quá nhỏ, hơi đáng tiếc."
"Vất vả rồi, vất vả rồi, các anh cố gắng hết sức là được rồi, đã trưa rồi, nghỉ ngơi một chút đã, ăn chút gì lấy lại sức, ở dưới nước chắc cũng khá mệt nhỉ?"
"Cũng được."
"Đúng rồi, nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước đã. Hôm nay may mà có mấy anh, chứ không thì bọn tôi chỉ có nước chạy loạn lên thôi."
"Không có gì đâu, mọi người cứ nghỉ ngơi chút đi."
Trưởng thôn nhanh chóng và nhiệt tình mang thùng trà cùng chè đậu xanh qua cho họ."Mọi người uống chút nước, ăn ít chè đậu xanh cho mát, lót dạ, trên thuyền cũng không tiện nấu nướng gì..."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật giật, làm như là ông ta chuẩn bị không bằng.
Anh quay người bước về phía góc thuyền, lúc nãy họ mượn anh một cái rổ để chuyên đựng những thứ vớt lên, bên trong có ly rượu, bình rượu chỉ bằng bàn tay, còn có mấy thứ dụng cụ kì quái, vài mảnh sứ vỡ nữa.
Mấy mảnh sứ vỡ đó là do mấy anh bộ đội vớt lên theo yêu cầu của họ, lý do được đưa ra là tuy không có giá trị nhưng cũng có thể dùng để nghiên cứu tham khảo bối cảnh lịch sử, tìm hiểu về văn hóa thời bấy giờ. Diệp Diệu Đông vẫn chưa lên tiếng hỏi gì, nhưng lúc này anh cũng hơi tò mò. Anh nhìn về phía ông già nhà văn hóa: "Ông cụ, mấy ông mang về để trưng bày ở nhà văn hóa à?"
Ông già uống một ngụm chè đậu xanh, cười nói: "Huyện nhỏ của chúng ta làm gì xứng đáng giữ lại mấy cổ vật đồng này, phải gửi đến bảo tàng mới được. Hôm qua chúng tôi về đã báo cáo lên cấp trên rồi, chắc vài hôm nữa bảo tàng sẽ cử người đến."
"Ồ, mấy cổ vật đồng này oai vậy cơ à, đến bảo tàng cũng phải đích thân đến lấy."
"Đây là văn vật, nguồn gốc của đồ đồng xanh có từ rất lâu rồi, bắt đầu từ lưu vực Hoàng Hà..."
"À biết rồi biết rồi... ông cụ quả là uyên bác có học thức, biết nhiều thật... Vậy ba cái hộp trước đó nghe âm thanh chắc là vàng bạc châu báu, hoặc là tiền xu phải không?"
Diệp Diệu Đông vội vàng ngắt lời ông ta, chuyển chủ đề. Anh vừa mới thoát khỏi mù chữ, không hứng thú gì với mấy thứ lịch sử văn hóa này, không muốn tai phải chịu khổ. Nếu nói với anh về kháng chiến thì anh còn có hứng nghe một chút.
Anh không quan tâm mấy cổ vật đồng này, nhưng lại rất tò mò về ba cái hộp kia. Trước đó khi họ mang lên nghiên cứu lắc lắc, âm thanh đều khác nhau, chắc chắn là đựng những thứ khác nhau.
Một cái hộp phát ra âm thanh keng keng, nghe họ bàn luận thì có lẽ là vàng bạc. Anh thật sự rất tò mò, không biết có giống với bánh vàng trong hộp của anh không? Vậy hai cái kia đựng cái gì?
Ông già vừa hứng thú nói gì đó thì bị cắt ngang, thật sự còn chưa thỏa mãn lắm, nghe anh hỏi cũng rất sẵn lòng nói với anh vài câu.
"Chắc vậy, nghe âm thanh cũng gần đúng, nhưng cũng phải mở ra mới xác định được. Cái hộp bên ngoài này cũng rất có giá trị, cũng đáng để nghiên cứu. Để không làm hỏng hộp thì phải mang về nhờ người mở khóa."
Diệp Diệu Đông hơi tiếc nuối: "Vậy chúng tôi không được xem rồi, tiếc thật."
"Haha, chuyện hiếm có thế này, chắc sẽ lên báo đấy. Cậu mà có hứng thú thì để ý một chút."
"Đương nhiên là hứng thú rồi. Tốt xấu gì tôi cũng là người đầu tiên vớt lên, phát hiện ra, còn phối hợp với các ông làm việc. Coi như chứng kiến toàn bộ quá trình."
"Ừ, lúc đó để huyện cấp cho cậu khoản trợ cấp, cũng không thể để cậu làm không công được."
Haha...
Diệp Diệu Đông cười cười không nói gì nữa. Anh dám chắc rằng anh vớt bừa một mẻ lưới cũng nhiều hơn trợ cấp của huyện.
Buổi sáng trôi qua, mấy người này nôn đến quen rồi, cũng có thể ăn uống được.
Nghỉ ngơi một lúc, họ uống cạn thùng chè đậu xanh, rồi mới tiếp tục xem bốn anh bộ đội thay phiên nhau lặn xuống nước.
Diệp Diệu Đông cũng chán nản bắt đầu đập muỗi, thấy có một người chắc là ăn quá no, bị thuyền lắc vài cái lại bắt đầu nôn, mấy con cá nhỏ lại nổi lên mặt nước tranh nhau ăn. Anh chợt liên tưởng đến trong khoang thuyền còn có lưỡi câu dây câu mà anh cuộn lại từ trước.
Xem cả buổi sáng, anh cũng chẳng còn hứng thú nhìn họ lên lên xuống xuống nữa, dứt khoát vào khoang thuyền lấy lưỡi câu dây câu của mình ra nghịch.
Không có cần tre làm cần câu, chỉ có thể dùng cách câu tay nguyên thủy nhất thôi.
Nhưng khi lấy ra cây gậy buộc dây câu, anh mới nhớ ra do quyết định đột xuất nên trên thuyền không có mồi câu.
"Phiên phức!"
Đành phải lấy lưới đánh bắt xem có vớt được chút nào không.
Cha Diệp thấy anh ra vào khoang thuyền, còn lấy lưới ra loay hoay, không khỏi thắc mắc: "Mày lấy lưới làm gì?"
"Chứ làm gì nữa? Bắt cá chứ, chẳng lẽ bắt người à?"
"Đột nhiên chăm chỉ vậy? Chút thời gian cũng phải tận dụng, vậy sáng nay mày đi đâu? Sáng sớm bao nhiêu thời gian không biết chăm chỉ chút nào, nửa ngày trôi qua rồi, giờ mới nhớ ra lấy lưới? Giả vờ chăm chỉ."
Diệp Diệu Đông trợn mắt: "Sáng nay không phải đang xem náo nhiệt sao? Làm sao nghĩ đến chuyện làm việc được? Bây giờ rảnh rỗi buồn chán nên mới làm thôi."
"Con nói với bố chứ, đừng cứ thấy con làm cái này không vừa mắt, làm cái kia không vừa mắt. Thật ra bố cũng gần giống vậy, sáng nay bố cũng đứng xem náo nhiệt nửa ngày mà?"
"Ít ra giờ con còn nhớ ra lấy cái lưới, nghĩ xem có vớt được chút hàng không? Còn bố vẫn đang đứng xem náo nhiệt đấy, bố xem... bố còn không bằng con. Bố còn mặt mũi nói con, chúng ta gọi là nửa cân tám lạng... ừ đúng rồi... con tám lạng, bố nửa cân... hơn bố ba lạng, con vẫn mạnh hơn bố chút xíu..."
Cha Diệp bị anh nói tức đến trợn mắt, đúng là miệng lưỡi không lanh lẹ bằng anh, không cãi lại được, chỉ còn cách ra tay thôi.
"Này này này! Đây là ủng, không phải dép tông, nhiều người thế này, bố có thói quen xấu quá, ở nơi công cộng cũng không sợ xông mùi cho mọi người à?"
Diệp Diệu Đông vừa thấy cha mình tức giận lại định cởi ủng đánh người như thường lệ, vội lùi lại mấy bước ngăn ông chú ý đến hình tượng.
Cha Diệp vừa cởi một nửa ủng, nghe anh nhắc nhở, nhìn thấy bao nhiêu người trên thuyền, có mấy người còn chú ý đến động tĩnh của hai cha con họ, Bí thư Trần còn quay đầu ra hiệu cho ông, ông đành phải xỏ lại vào.
"Mày đúng là đồ bất lương, chỉ biết cãi lại, một ngày không chọc tức cha mày thì một ngày không thoải mái."
"Lộn ngược trắng đen rồi ha! Rõ ràng là bố bới móc trước mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận