Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 380: Máy may(1)

Chương 380: Máy may(1)Chương 380: Máy may(1)
Lâm Tú Thanh nghe vậy, cúi đầu im lặng không biết nói gì.
Bàn tay nắm lấy tay cô kia, lòng bàn tay đã chai sạn, trước đó cũng không làm việc nặng nhọc, vài tháng qua anh vừa xây nhà vừa đi biển, tay bị xước và phồng rộp.
Tay anh bây giờ thô ráp hơn cả tay cô rồi.
Thấy cô cúi đầu im lặng, Diệp Diệu Đông cũng hiểu cô quen tiết kiệm rồi, không thể bỗng dưng tiêu xài hoang phí.
Nhưng, cuộc sống nhất định phải cải thiện chứ, kiếm được tiền rồi mà cả nhà vẫn cực khổ thì sao được, mặc dù tiền tiết kiệm trong nhà bây giờ cũng không nhiều lắm, nhưng đủ chỉ tiêu hàng ngày là được.
"Anh sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, chúng ta không cần ăn nhiều sang trọng hay mặc quá lòe loẹt, nhưng phải ăn no mặc ấm, phải không?”
Lâm Tú Thanh nhẹ gật đầu.
Những thứ cần mua cô sẽ mua, cô chỉ thích làm từ từ, một lúc tiêu một số tiền lớn cảm thấy rất đau lòng, lại không phải giàu có trong một đêm, tiền của anh cũng rất khó khăn mới kiếm được.
Diệp Diệu Đông đẩy nhẹ sau gáy cô, khiến cô dựa vào vai anh, lại nhắc lần nữa: "Anh không phải tên vô dụng nữa đâu, yên tâm."
"Ừm”
"Cũng may cho mình hai bộ đi, rộng rãi một chút, sau này bụng to ra cũng che đậy được. May sẵn, khỏi lo không có quần áo che khi bụng lớn, em cũng không muốn con trong bụng gặp chuyện đâu phải không?"
Phải, bụng cô cần che đậy.
Cô gật đầu mạnh: "Một lúc cũng không may hết được, em may xong đống này trước, rồi mới đi mua vải bông tiếp."
"Ừ, một bộ đồ bông cần vài mét vải?" "Bà cụ nhỏ con, 3 mét đủ rồi, em may rộng rãi một chút, size lớn hơn chắc cần 3 mét rưỡi.'
"Ừ, biết rồi, nấu cơm trưa đi, chiều tính tiếp."
"Được."
Diệp Diệu Đông nhìn cô ra cửa sau hái rau, do dự một lát rồi cũng bước ra ngoài.
Lâm Tú Thanh tưởng ra ngoài đi dạo chút xíu nên không để ý, hái rau, rửa rau, mổ cá...
Đêm xuống, cả nhà đi ngủ, bỗng cửa có tiếng gõ, Diệp Diệu Đông lập tức nhảy dựng lên:
"Anh ra mở cửa."
"Ai vậy? Giờ này còn đến gõ cửa?"
Diệp Diệu Đông vừa mặc quần áo vừa nói: "Anh ra xem trước đã."
Sáng nay mới đến, không ngờ tối đã giao hàng rồi, làm việc nhanh thật.
Anh mở cửa ra, thấy Lâm Tập Thượng quay lưng về phía cửa đang hút thuốc, cửa nhà có chiếc xe đẩy, trên đó có đồ anh cần.
Nghe tiếng động phía sau, Lâm Tập Thượng quay lại, dập tắt nửa điếu thuốc rồi vứt đi: "Ngủ sớm thế?
"Chưa, trời tối rồi, không có việc gì nên đi nằm sớm."
Lâm Tập Thượng mỉm cười đầy ẩn ý: "Hiểu rồi, tôi biết mà!"
Diệp Diệu Đông: ”..."
hiểu cái gì, ban đêm anh còn ra biển, vợ anh mới có thai được vài tháng thôi.
Lâm Tập Thượng liền nói tiếp: "Cùng khiêng vào nhé, sợ ban ngày lộ quá, nên tối mới giao."
Hai người đã trò chuyện rõ ràng ban ngày, hiểu nhau hơn, cũng có thể đùa vui vẻ với nhau. ... Lâm Tú Thanh vừa bước ra khỏi phòng đã thấy hai người khuân một vật vào, cô tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"
"Chồng cô mua máy may cho cô đấy, hiệu Yến."
"Hả?!"
Lâm Tú Thanh trợn mắt nhìn Diệp Diệu Đông: "Anh mua lúc nào vậy? Sao không nói một tiếng?"
"Để tí nói, tính tiền trước đã." Diệp Diệu Đông nói rồi nhìn Lâm Tập Thượng: "Máy này bao nhiêu tiền?"
"Hợp tác xã 150, giá thị trường 130, lấy cậu 110 đi, trên xe còn hai tấm vải hoa đỏ vàng, 5 cân bông, cậu đưa 15 đồng là được rồi."
"Làm sao được chứ?"
Ban ngày anh mua bông có 2 đồng 8 một cân, vải hoa cũng không nghe rõ giá, nhưng vải xanh anh có nghe 3 đồng 6 một thước.
"Không sao, chỗ bạn bè, tôi vẫn giao hàng mỗi ngày, không thiếu cái này đâu."
"Vậy thì cảm ơn nhiều lắm."
Thấy tên này hai ba ngày lại ngồi rình ở bến cảng vào ban đêm, chắc chắn kiếm được không ít tiền. Anh biết thời buổi này buôn lậu lợi nhuận cực cao, dùng bạc để giao dịch nhập hàng, lợi nhuận riêng lẻ có thể đến một nửa thậm chí 6 phần 10.
Bọn buôn lậu này dùng bạc để giao dịch hàng hóa với thuyền buôn lậu ở vịnh và đảo. 1 đồng bạc đổi 22 nhân dân tệ, cộng thêm phí là 26 nhân dân tệ.
Những thuyền buôn lậu đó, ít cũng mang vài ngàn, nhiều đến bảy tám ngàn, đổi lấy tối thiểu 3-4 vạn nhân dân tệ cho thuyền ít hàng, nhiều có khi vài chục vạn.
Lâm Tập Thượng cũng coi như một ông trùm nhỏ, chắc chắn kiếm được không ít tiên.
Coi như giúp đỡ người nghèo vậy, anh cũng nhận luôn, để tối xem thử có thể đánh bắt được gì ngoài biển, cũng cho hắn ta một ít, có qua có lại. Đồ đã giao tận nhà, Lâm Tú Thanh cũng không thể mắng anh trả lại trong lúc này, chỉ đành bực bội vào lấy tiền.
Hai tấm vải hoa và bông cũng được mang vào nhà, Lâm Tập Thượng nhận tiền xong thì đi.
Lâm Tú Thanh trừng mắt nhìn Diệp Diệu Đông: "Anh mua lúc nào vậy? Sao không nói một tiếng? Mua đồ lớn thế này mà anh mua được sao?"
"Ai bảo em còn tiếc cả vài tấm vải vài cân bông? Thế nên anh phải tự đi mua, huống hồ trong nhà không có máy may cũng rất bất tiện, cứ phải mượn người ta, một hai lần còn được, giờ phải may nhiều áo như thế này, sao mà không ngại cho được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận