Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1328: Một ngày (length: 13530)

Diệp Diệu Đông lại hiếm khi để bọn họ cầm máy ảnh, cho hắn cùng hai con cá mặt trăng chụp chung một tấm, sau đó mới tiếp tục cầm dao, lần lượt lấy máu hai con cá này.
"Đông ca, việc nặng này để bọn ta làm thôi..."
"Ta đến, ta đến..."
"Dao của ta tốt, ta quen tay..."
Hắn cười mắng: "Bình thường làm việc đâu có thấy các ngươi tích cực như vậy, đi chỗ khác, bên kia còn một đống hàng chờ các ngươi kiểm đếm, còn ở đây tranh giành. Ta nói cho các ngươi biết, ai mà lười biếng, không phối hợp làm việc, còn giở trò gian lận, trở về sẽ thay người."
"À, đâu có lười biếng, là muốn giúp, tại cá này hiếm có quá mà..."
"Đi làm đi..."
Từng người vội vàng tranh thủ thời gian đi làm việc.
Bây giờ bọn họ được làm việc cho Diệp Diệu Đông, nói ra cũng là một chuyện vẻ vang, ở trong thôn cũng nở mày nở mặt.
Cũng không muốn chỉ đi theo một chuyến, trở về đã bị đuổi, vậy thì mất mặt lắm.
Diệp Diệu Đông cũng chỉ dằn mặt một chút, tránh cho bọn họ cảm thấy được mời lên thuyền rồi thì tha hồ ngủ nướng.
Hai con cá này quá lớn, dài hơn một mét, rộng cũng gần một mét, mổ thịt không được thuận tiện cho lắm.
Chờ hắn lần lượt xử lý xong hai con cá này, công nhân đã thả bao hàng thứ 4 xuống.
Một số người thì lui tới tấp nập thu lưới, đưa lưới lên, còn một số thì đứng ở bên cạnh khoang cá, chọn các loại tôm cá.
Đã treo lên được khoảng 20 ngàn cân hàng, đang ở đó cân, hắn cũng đi tới xem một chút số lượng đáng sợ, chất chồng như núi nhỏ.
Diệp Diệu Đông chỉ muốn cảm thán một câu lợi hại, không có nhiều công nhân như vậy thì bận đến bao giờ mới xong?
Công nhân cũng vừa chọn, vừa bàn luận: "Cá hố nhiều quá ha..."
"Mỡ cá này cũng được, nhưng không bằng của thuyền thị, thịt không dày bằng..."
"Tôm cá tạp nham nhiều quá..."
"Tiếc quá, mấy giỏ này mà đem đi bán thì hay..."
"Nếu đều có thể bán được tiền thì tốt..."
"Đều có thể lấy ra làm mắm cá, nhưng xa quá, không mang về nhà được..."
Diệp Diệu Đông trong lòng cũng nghĩ như vậy, hơn phân nửa phải vứt xuống biển thật là tiếc, nếu không chỗ thu mua này có được bao nhiêu?
Dù sao sau này đều có thể bán được tiền, chỉ mỗi bây giờ là không đáng giá, hơn nữa số lượng lại nhiều, vớt lên chọn rồi lại phải vứt, quá lãng phí.
Vì sức chịu nén có hạn, nhiều loại cá theo dòng nước đã chết, không chết thì cũng bị mấy ngàn cân hàng đè chết. Ngoại trừ mấy con tôm, nấm, cua, hay lươn có sức sống mãnh liệt, còn có thể thấy chúng bò lung tung trên mặt bàn, vứt xuống biển còn sống được, còn tiếp tục lớn.
Mấy thứ kia thả về biển cũng chỉ có làm mồi cho cá lớn, làm chất dinh dưỡng.
Mấy mẻ lưới gần bờ thì hàng ít, có thể còn sống.
Nhìn thêm một bao hàng treo lên, Diệp Diệu Đông xác nhận đây là bao thứ 5, lúc này mới hài lòng đi ăn cơm.
Lần kéo lưới này đã đến 5 giờ chiều, cơm cũng nấu xong từ sớm, hắn gắp một phần ăn trước, sau đó dặn dò bọn họ thay phiên nhau đi ăn, rồi lên khoang lái.
Không thể để thời gian quá dài không có ai ở khoang điều khiển, hắn không thể tin được kỹ thuật bây giờ, vẫn phải để mắt nhiều chút, vừa ăn cơm vừa ở trên nhìn cũng tiện.
Hơn nữa không có gió lạnh thổi, đồ ăn sẽ không mau nguội.
Bao hàng này treo lên xong, phía sau còn hàng, bao cuối cùng chưa được 5000 cân, nhìn qua chỉ cỡ một nửa.
Hắn vừa nhìn đã biết, không còn hàng, toàn bộ đã thu lên, chưa được 30 ngàn cân, còn thiếu một ít.
Số có thể bán được tiền chắc khoảng một nửa, hoặc chưa tới một nửa, cái này phải xem vận may, toàn bộ chọn xong mới biết.
Trong kênh liên lạc lúc này có người hỏi, là Triệu Thành Chu.
"Các cậu thu lưới chưa? Tớ kéo mẻ lưới đầu, đã thả ba bao rồi, chắc được khoảng 20 ngàn cân, nhưng mà bắt được một con rùa biển lớn, tớ đã thả nó về rồi."
Đinh thúc nói: "Tớ còn chưa thu, cậu nhanh vậy đã thu rồi? Cảm giác hàng cũng không nhiều lắm, tớ phải kéo thêm chút nữa, không thì kéo lên một mẻ mất nhiều thời gian quá, không được lãng phí."
Diệp Diệu Đông nghĩ một chút, cũng không nói nhiều: "Chỗ tôi cũng sắp xong rồi, cũng được khoảng 10 tấn, phải đổ nửa lại biển, phí quá..."
"Haizzz, ai bảo không, toàn là đồ tạp nham không bán được, còn có hơn một nửa chẳng đáng giá gì, chỉ được cái số lượng nhiều, cộng lại thì cũng bán được chút đỉnh."
"Đúng đó, phí quá... Khi nào mà mấy thứ này cũng có người mua thì hay, bán được thêm chút tiền..."
"Đừng nghĩ, mẻ này mà bán được hết mấy chục ngàn cân, thì được bao nhiêu tiền hả? Một ngày có khi bắt được mười mấy vạn cân, đến bao giờ mới có?"
Diệp Diệu Đông tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
Có thị trường mới có giá cả.
Bây giờ đường không tốt, lại không có dây chuyền lạnh, vận chuyển kém như vậy, dù dân số cả nước đông, nhu cầu lớn, cũng chỉ vùng ven biển tiêu thụ, đương nhiên chỉ có một phần bán được giá.
Chờ điều kiện vận chuyển tốt hơn, nhu cầu tự nhiên lớn hơn, tiêu thụ nhanh, đồ đạc tự nhiên lên giá, và ngay cả hàng không đáng tiền cũng bán được giá cao.
Triệu Thành Chu lại nói: "A Đông à, lần sau cậu không cần thu sớm vậy, có thể kéo thêm một giờ ngoài biển, không thì mỗi lần thu một mẻ, chỉ riêng việc đi tới đi lui mà đã tốn không ít thời gian."
"Được, nhớ rồi."
Hắn không giải thích thiết bị của mình tân tiến hơn, có thể nhìn tình hình mà thu lưới, dù sao người ta có lòng tốt, hắn cũng biết.
Lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, mắt Diệp Diệu Đông vừa nhìn màn hình vừa nhìn mặt biển. Toàn bộ hàng đã thu xong, công nhân cũng đang từ từ thu lưới, từ từ chuyển đến rãnh trượt ở đuôi thuyền, rồi lại bắt đầu thả xuống biển.
Đừng tưởng công việc này đơn giản, nhưng cũng tốn sức, cái lưới dài mấy trăm mét đâu có nhẹ.
Diệp Diệu Đông cũng thao tác thả lưới xuống.
Từ lúc thu lưới đến giờ lại thả lưới xuống lần nữa, cũng mất hơn một tiếng, khi toàn bộ lưới đã xuống nước thì lại bắt đầu vòng mới, chắc cũng phải mất hai tiếng.
Lời Triệu Thành Chu khuyên ban nãy cũng không phải không có mục đích, cũng là vì tốt cho hắn.
Mỗi lần thu một mẻ cũng mất kha khá thời gian, nếu trong lưới không đủ hàng thì cũng không đáng để bọn họ thu lên.
Chi bằng kéo thêm chút thời gian trong nước, để hàng trong lưới nhiều hơn, chứ không phải cứ luống cuống thu lưới khi hàng không có nhiều.
Chờ hắn bắt đầu vòng hai làm việc, hắn mới nghe Đinh thúc trong kênh liên lạc nói xong, đang chuẩn bị kéo lưới.
Diệp Diệu Đông nhìn một vòng trên biển, cũng không biết hai chiếc tàu đánh cá to đùng ngoài kia, chiếc nào là của ai, dù sao cũng không nhìn ra có phải đang đánh cá không.
Hắn tiếp tục để ý con thuyền của mình, xem xét các chấm xanh vàng trên màn hình, cùng tình hình tập trung, điều chỉnh hướng đi phù hợp, đồng thời cũng để ý hai chiếc thuyền kia, giữ một khoảng cách, tránh quá xa.
Hai ông già hàn huyên vài câu rồi yên tĩnh.
Ba chiếc thuyền mỗi chiếc làm một việc, đại khái vẫn theo hải đồ đã cung cấp trước đó, vừa làm việc vừa đi tiếp.
Diệp Diệu Đông ăn cơm xong, cũng phân chút tâm trí để ý công nhân đang chọn tôm cá ở dưới.
Vẫn là thuyền thi đấu dễ chịu hơn, công nhân bây giờ chỉ cần đứng, vây quanh bàn khoang cá để chọn, không cần như trước, không gian không đủ, hàng đều trực tiếp rơi trên boong tàu để lựa.
Mười người đều đang bận, những người này đều là một nhóm được chọn từ những người trước đây từng làm việc trên thuyền chợ cho hắn, vừa có kinh nghiệm lại hiệu quả.
Trong lòng hắn nghĩ, đợi nửa năm sau quay lại thuyền chợ, đến lúc đó phải chuẩn bị cả công nhân của 5 thuyền còn lại mang lên hết...
Xxx...
Nghĩ đến đây, hắn liền trợn to hai mắt.
4 chiếc Đông Thăng hào phiên bản, mỗi chiếc 24 người, chiếc thuyền thu hoạch 44 mét kia cũng phải sắp xếp mười người, dù sao không cần thả lưới, ít người một chút, nếu tính hết một lượt lại thêm 34 người!
Thêm 15 người ở thuyền này, cộng 8 người ở thuyền thu hoạch dài 30 mét ở nhà, và 6 người ở Đông Thăng hào, vậy tổng cộng hắn phải mang 63 công nhân lên, lại phải mang thêm hai ba người ở nhà lo cơm nước hoặc canh cửa...
Vậy mỗi ngày ăn cơm phải mở 6 bàn tiệc mất...
Xxx... Hắn thi thoảng lại gọi điện thoại cho nhà máy, xác nhận tiến độ.
Tốt nhất là lúc hắn đi lên đã có thuyền giao hàng cho hắn, không thì, mang ngần ấy người đi mà không có việc, vậy thì tốn bao nhiêu chi phí?
Chưa nói tiền lương, chỉ riêng ăn uống cũng đủ lấy mạng già của hắn, toàn là thanh niên tráng kiện, ăn nhiều muốn chết, mà hắn cũng không thể không cho người ta ăn no.
Vẫn phải siêng năng hơn, để mắt nhiều chút, có thể đi được thì phải đi xem, tốt nhất là phải giải quyết mảnh đất kia, làm mái che, để khi nửa cuối năm hắn dẫn người lên thì đã có sẵn chỗ ở.
Nhưng mà phải cử hai công nhân lên giám sát, và tiện thể nhờ Kim Lai Hỉ quen mặt giúp.
Trước khi đi, thương hội đã duyệt, tài chính cũng chuẩn bị, hiện tại đoán chừng đã bắt đầu đóng, đi lên nhìn một chút, tiện thể cũng tìm Kim Lai Hỉ liên lạc chút tình cảm, để người ta hỗ trợ trông nom một chút, còn có một cái người làm thuê, cũng phải bảo đảm an toàn cho người ta.
Vừa nghĩ đến muốn thuê nhiều công nhân như vậy, hắn lại có chút đau lòng, quản lý nhiều người như vậy, cũng là một chuyện phiền phức, đến lúc đó cũng phải thuê một người quản lý.
Sau này những người đang làm việc trên thuyền cùng Đông Thăng hào, đến lúc đó cũng phải chia bớt sang thuyền mới, để bọn hắn người cũ dẫn người mới, cũng không đến nỗi vẫn phải hắn dạy.
Nghĩ lại, trước đó hai mươi mấy người đã rất phiền phức rồi, đến lúc đó có nhiều hơn gấp ba, ăn ở đều là một chuyện phiền toái, ai... Nhưng là cũng không còn cách nào, ai bảo hắn có nhiều thuyền.
Năm nay sáu tháng cuối năm nếu có thể kiếm được tiền, hắn nhất định phải tiếp tục đặt đóng thêm, cùng lắm là qua mấy năm kỹ thuật đột phá, hắn đem một vài máy móc lại nâng cấp lên, bản thân mấy đồ khoa học kỹ thuật này đều là để sau khi tạo thuyền xong, rồi lắp vào.
Hắn vừa tự hỏi kế hoạch của mình, vừa tiến lên, thấy khoảng cách với hai chiếc thuyền kia hơi xa một chút, hắn liền cố gắng rút ngắn lại một chút.
Nhỡ đâu trên màn hình không có đàn cá xuất hiện, vậy thì cũng chỉ có thể từ từ tìm kiếm xung quanh.
Khi màn đêm từ từ buông xuống, ngày đầu tiên sắp qua, đèn trên ba chiếc thuyền đều đã bật sáng, trên mặt biển hô ứng lẫn nhau, nhìn từ xa, ai cũng cảm thấy an toàn hơn trong lòng.
Ban đêm gió càng lớn, mà các công nhân dưới boong thuyền vẫn đang tiếp tục phân loại, nhưng nhìn không có nhiều người như vậy, chắc là đang thay phiên nhau ăn cơm.
Đợi kéo xong mẻ lưới này, hắn vẫn phải xuống dưới xem một cái, tiện thể sắp xếp ca đêm cho bọn họ.
Diệp Diệu Đông cũng muốn kéo mẻ lưới này thêm một lát, đợi nhanh đến vùng biển kia thì lại thả lưới.
Nếu bọn hắn đi hết tốc lực thì, chắc chỉ cần năm, sáu tiếng là đến, nhưng hiện tại là nửa đường đã bắt đầu thả lưới, vừa kéo vừa đi đến vùng biển mục tiêu, tốn thời gian hơn nhiều.
Mà giữa đường, hắn cũng không thể chỉ nhìn vào màn hình, tìm nơi nhiều cá mà đi, cũng phải để ý đến hai chiếc thuyền kia, phối hợp để không cách quá xa.
Cho nên dọc đường, hắn thấy trên màn hình số lượng đàn cá cũng không được hài lòng lắm.
Cứ vừa từ từ làm vừa tiến lên, hắn tính đến hơn 9 giờ đêm là có thể thu lưới, lúc thu còn có thể tiếp tục đi tới.
Đợi thu dọn xong mọi thứ, lần nữa thả lưới cũng mất hai giờ, chắc cũng gần đến nơi rồi.
Vùng biển cách cảng ước chừng 100 hải lý không nhiều, hiện tại tốc độ của bọn hắn cũng chỉ có 2~4 hải lý.
Dù sao cũng không cần gấp gáp, hôm nay mới ra khơi, một ngày làm hai mẻ lưới cũng không khác biệt mấy.
Đại đa số cá đều khá là sống động trong lưới, trong lòng hắn nghĩ mẻ lưới này thả lâu một chút, chắc chắn cũng thu được nhiều hơn ban ngày.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận