Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 646: Không buông

Chương 646: Không buôngChương 646: Không buông
Lần này không đợi mấy vị lãnh đạo huyện lên tiếng, trưởng thôn đã trực tiếp nói: "Bà con yên tâm, A Đông cũng yên tâm, cậu đóng góp lớn cho làng ta như vậy, trợ cấp sẽ không thiếu của cậu đâu. Thưởng là thưởng, trợ cấp là trợ cấp, chúng tôi đều biết, đều nhớ cả, lát nữa chúng tôi sẽ giúp cậu xin với các vị lãnh đạo, lúc đó sẽ gửi đến cho cậu."
Bí thư Trần cũng gật đầu: "Đúng, cậu yên tâm, trợ cấp của cậu và bố cậu, lát nữa chúng tôi thống kê một chút, sẽ gửi đến nhà cậu, việc này cậu yên tâm, tuyệt đối không thiếu phần của cậu."
Diệp Diệu Đông hài lòng gật đầu: "Vậy thì tốt, mỗi thứ một phần, công lao tính cho Mẹ Tổ là tích lũy công đức, việc này tôi không có ý kiến, nhưng tiền vất vả của tôi và bố tôi thì không thể thiếu."
"Nhớ rồi, cậu về trước chờ tin đi, lát nữa thống kê xong sẽ gửi sang cho cậu."
"Được, vậy chúng tôi về trước đây."
Nói xong, Diệp Diệu Đông không quan tâm bà con vẫn đang bàn tán xôn xao, gọi đám bạn của mình, phụ bê đồ về nhà.
Dọc đường mấy người bạn của anh cũng lẩm bẩm.
"Không ngờ mấy ngày không gặp, mày thật làm người ta phải nhìn bằng con mắt khác? Giác ngộ cao vậy cơ à?"
"Đúng vậy, phần của mày đều bị họ tính cho Mẹ Tổ rồi, mày chỉ được mấy thứ đồng nát, lại không nói lấy một lời, thay đổi tính khí bao giờ vậy?"
"Nhìn hơi không giống mày lắm! Bận rộn nửa tháng chỉ được mấy thứ này..."
Diệp Diệu Đông giả vờ bất đắc dĩ nói: "Cái này không liên quan đến giác ngộ, mấy vị lãnh đạo đó đều tinh ranh lắm, tính vào Mẹ Tổ cũng thỏa mãn yêu cầu của dân làng, dân làng chắc chắn vui vẻ không có ý kiến, tất cả mọi người đều đồng ý, tao không đồng ý mà được à? Tao còn phải sống ở đây mà, người ta tính toán chuẩn xác, tao đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý." "Hơn nữa, miếu Mẹ Tổ có thể xây xong cũng là chuyện tốt lớn, tao đã bỏ ra sức lực lớn như vậy, Mẹ Tổ phải bảo hộ tao cho tốt. Với lại tao cũng không thiệt, tên đứng đầu trên bia công đức, đây mới là chuyện tốt lớn, nếu sau này người quyên góp nhiều, mày phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới xếp được hạng nhất chứ?"
"Tóm lại, đây cũng coi như việc tốt tích đức hành thiện rồi, tao cũng không thiệt, ra khơi cũng yên tâm hơn, Mẹ Tổ cũng có thể bảo hộ tao phát tài bình an nhiều hơn."
A Quang phụ họa: "Đông tử nói cũng có lý, đây là công đức bao nhiêu tiền cũng mua không được."
"Nói cũng phải, tên đứng đầu bia công đức cũng có chút tên tuổi."
"Nhưng mà, tao vừa thấy Bí thư Trần nói sẽ trực tiếp cho tên mày đứng đầu bia công đức đi, mặt mấy vị lãnh đạo bảo tàng với huyện cũng hơi đen."
"Xì- Mới quyên có 500 tệ đã muốn khắc tên đứng đầu à? Mơ đi, hơn nữa, họ là người ngoài không ra khơi, cần Mẹ Tổ bảo hộ họ cái gì? Nên cầu Thần tài bảo hộ mới đúng.
"500 tệ của họ đâu phải quyên góp? Cái này là thưởng cho Mẹ Tổ, là phần Mẹ Tổ nên có được, đến lúc khắc xong bia công đức, ở dưới thêm một câu do họ phát động quyên góp là được."
"Đúng vậy, nếu không phải bà con ở đó làm ầm lên, không chừng đợi đánh vớt xong, cũng giống đuổi Đông tử vậy, cho 50 tệ vỗ mông đuổi đi, đâu còn tính toán rõ ràng minh bạch thế."
Diệp Diệu Đông nghe họ lần lượt nói, cũng liên tục gật đầu, chuyện tính toán này so với ai họ cũng không tính bằng.
"Hơn nữa, 800 tệ họ thưởng đó đổi lại được một đống bảo vật, mấy cái đồ đồng bát vỡ gì đó mình không biết có đáng tiên không, nhưng nghe nói trong từng cái hòm nhỏ đó, toàn là vàng bạc châu báu, không biết họ sẽ chia thế nào nhỉ?"
"Đúng vậy, tao không tin giác ngộ của họ cao vậy! Không chừng anh ba tôi sáu, miễn cưỡng còn lại một nộp lên."
"Mày biết nhiều quá rồi... Cắt...'Diệp Diệu Đông ra hiệu cắt với A Chính. "Hehe, mày không phải gián điệp Đông Sảnh phái tới chứ?"
"Sao không thể là Tây Sảnh?"
"Tao thấy Đông Sảnh lợi hại hơn"...
Mấy người đều cầm đồ trên tay, vừa đi vừa lải nhải, trong làng vắng lặng, chỉ có ít người ngồi ở cửa hóng mát nhặt rau, ngay cả trẻ con cũng chạy sang bên ủy ban thôn chơi hết rồi.
Họ đi ngang qua một ngôi nhà cũ nát, lại nghe bên trong vọng ra một tràng giọng nói quen thuộc, còn kèm theo mấy tiếng sột soạt.
Mọi người tò mò dừng bước.
"Sao tao nghe cảm giác giọng nói rất giống A Uy nhỉ?"
"Tao cũng thấy vậy..."
"Nó làm gì ở đây?"
"Hình như đang nói gì mà đợi nó về nhất định trả?"
"Kệ nó đi? Có liên quan gì đến chúng ta đâu, đi thôi, về đánh bài."A Chính bĩu môi, dù sao cũng chơi không được với nhau rồi.
"Vậy đi thôi."
Đã không chơi được với nhau rồi, đừng tò mò ở lại, tránh gặp phải thì lại ngượng ngùng, còn tưởng họ cố ý nghe lén hay bắt lỗi anh ta.
Những người bên trong nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài cũng sợ đến mức không dám lên tiếng. Đợi người ta đi xa rồi, A Uy mới bước ra nhìn một chút.
Nhìn thấy mấy người cách đó không xa vừa nói vừa cười, mấy người hơn hai mươi tuổi mà vẫn giống như trẻ con, vừa đi vừa đùa giỡn, rồi còn đuổi bắt nhau chạy, vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên có phần phức tạp.
Anh ta nắm chặt tiền trong túi, rồi quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.
Diệp Diệu Đông và những người khác không hề biết tâm trạng của người này, họ đang thi xem ai chạy về nhà trước, người cuối cùng phải chống đẩy 20 cái. "Đồ khốn, bọn mày thông đồng với nhau đúng không?" Diệp Diệu Đông vừa chạy vừa liên tục kéo vạt áo của A Chính đang ở phía sau, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, rồi lại trừng mắt nhìn hai người đang chặn đường chạy phía trước.
Họ chia nhau, một người cầm một bao gạo, một người cầm một bao bột mì, người khác cầm chậu rửa mặt, bình sứ đựng đường và cờ, còn anh thì ôm bình nước nóng và sổ sách, chia như vậy cũng công bằng.
Nhưng mà, họ lại keo kiệt thông đồng với nhau.
Mấy tên đàn ông khốn nạn lại ăn ý với nhau đến vậy, chỉ với vài ánh mắt đã bắt nạt được anh.
"Đâu có nói quy định thi đấu, chỉ bảo người về cuối cùng phải chống đẩy 20 cái, đâu có nói quá trình không được thế nào đâu?"
"Đúng vậy, nhanh lên, thua cuộc phải chịu phạt!"
"Đồ khốn, còn đê tiện hơn cả chó nhà taol"
"Mày chửi tao là chó cũng được, nhưng đừng có nghĩ đến chuyện ăn vụng, đó là chó của mọi người, thịt chó cũng có phần của bọn tao."
"Chết tiệt!"
"Không được ăn Hiếu Thiên Khuyển của conl" Hai đứa nhỏ trong nhà nghe thấy thịt chó, lập tức chạy ra bảo vệ con cún như gà mẹ ấp con, chống nạnh tức giận nhìn bọn họ.
Tiểu Tiểu véo má Diệp Thành Dương: "Con cũng biết Hiếu Thiên Khuyển rồi à? Lại đây giúp chú một tý...
"Đồng chí Diệp Diệu Đông thua cuộc phải chịu phạt, mau nằm úp xuống đi!"
Diệp Diệu Đông đặt đồ đang cầm xuống, trừng mắt nhìn bọn họ một cái, rồi ngoan ngoãn làm theo, nhưng anh vừa cúi người xuống thì lưng đã bị đè nặng, lập tức bị ấn sấp xuống.
"Ôi... Diệp Thành Dương... Ôi..."
Chưa kịp dùng tay chống dậy, Diệp Thành Dương lại đè mạnh xuống một cái nữa, miệng còn kêu lên như đang chơi trò chơi.
Những người khác đứng đó cười lớn.
"Diệp Thành Dương, mày là heo à?”
Lâm Tú Thanh nghe thấy bọn họ cười đùa ở cửa, cũng bước ra xem, vừa hay nghe được câu này, cười nói: "Nói bậy bạ gì vậy? Sao anh lại nói con trai mình như thế?"
"Bố, nhanh lên! Cố lên nào!" Diệp Thành Hồ đứng xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, ngồi xổm xuống trước mặt bố cổ vũ.
Diệp Thành Dương đang ngồi trên lưng anh lại dậm mạnh mấy cái thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên.”
"Thằng ranh con, bố mày sắp bị mày làm cho nôn ra máu rồi, mấy thằng khốn chờ đấy, thua xong cởi sạch cả quần lót mà về nhà."
"Nhanh lên, đừng lải nhải!"
Diệp Diệu Đông khó khăn chống đẩy từng cái một, thằng nhóc này ngồi thật chặt, cũng không biết buông lỏng chút nào.
"Nghỉ chút đi, nghỉ chút đi, đổi người đổi người... Kéo thằng nhóc này đi..."
"Muốn đổi sang thằng con trai cả của mày à? Được thôi, Diệp Thành Hồ lên đi!"
Diệp Thành Hồ phấn khích cũng ngồi lên, một đứa không nỡ xuống, một đứa lại trèo lên, lần này thật sự muốn ép bẹp anh rồi.
Diệp Diệu Đông bị đè chặt cứng: "Cứu mạng, A Thanh, vợ ơi cứu mạng... Đổi vợ tao lên đi, với trọng lượng của cô ấy, một người bằng hai..."
"Xì, mày còn tưởng đang đùa trong đêm tân hôn à? Đừng có mơ."
Lâm Tú Thanh cười đưa tay kéo cậu con trai cả dậy, thế là lại giảm bớt gánh nặng cho anh.
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ quay đầu liếc nhìn đứa con út: "Đồ ranh con, sao không thể xả nước được hả?"
(*): Xả nước: Tiếng lóng bên Trung, hiểu nôm na là đề cập đến hiện tượng hoặc hành vi trong một trò chơi cạnh tranh trong đó người chơi có trình độ và sức mạnh vượt trội cố tình vì lý do nào đó để lộ điểm yếu và thua bên yếu hơn hoặc hòa với bên đó.
"Xả nước á?"
Diệp Thành Dương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi làm một hành động ngoài dự đoán của mọi người, kéo ống quần đùi lên tận gốc đùi, lộ ra "cậu bé" của nó, trực tiếp chếch người về phía mặt đất mà tè.
Lập tức làm cho tất cả mọi người cười lăn lộn, ai nấy đều liên tục thốt lên những tiếng "đệt".
"Ha ha ha... Đúng là xả nước thật..."
"Đồng chí Diệp Thành Dương, tâm bắn của mày không được rồi, lẽ ra phải nhắm vào đầu bố mày mới đúng chứ!"
"Ha ha ha, đúng vậy, không phải đang ngồi trên lưng sao? Sao không biết nhắm vào đầu?"
Diệp Diệu Đông nhìn đường parabol nước bắn sang bên cạnh cũng sửng sốt, không dám cử động, sợ động một cái là nước tè sẽ trúng đầu mình.
Diệp Thành Dương ngơ ngác vừa tè vừa ngẩng đầu nhìn mọi người, không hiểu tại sao ai cũng cười nó.
Đợi tè xong, nó còn cúi đầu nhìn xuống, bàn tay nhỏ ấn lên "cậu bé", bật lên hai cái, rũ sạch rồi mới thu vào.
Diệp Diệu Đông rõ ràng cảm thấy khi Diệp Thành Dương kết thúc, trên lưng anh còn sót lại một ít chất lỏng không rõ nóng hổi.
Còn chưa kịp đứng thẳng dậy, Diệp Thành Dương đã bị nhấc bổng lên.
"Chạy nhanh lên, bố con sắp lấy roi đánh con đấy."
Diệp Diệu Đông đứng dậy liên thấy nó sợ hãi lăn lộn chui vào nhà bên cạnh, đành phải mắng vài câu: "Sợ bị đánh thì lanh lẹ, chạy nhanh hơn cả thỏ, bảo mày xả nước là xả nước kiểu này hả?" Mấy thằng bạn thân đứng đó cười ha hả.
"Không sai mà, không phải mày bảo nó xả nước sao? Nó xả nước rồi đấy."
"Không sai, đúng là xả nước thật."
Lâm Tú Thanh cười đến mức mắt cũng nhắm tịt lại: "Ai bảo bình thường anh ẫm nó đi tè đêm hôm, cứ nói là ẫm nó đi xả nước, nó nhớ kĩ rồi đấy. Anh nên mừng là nó không nhắm chuẩn, trực tiếp bắn vào đầu anh một phát."
Diệp Diệu Đông chán ghét nghiêng đầu nhìn lưng, tay cứ kéo gấu áo sau lên, không để quần áo dính vào lưng.
"Tao đi lau lưng rồi thay bộ quần áo khác."
"Mấy thứ này là gì vậy? A Đông?" Lâm Tú Thanh đã sớm thấy đống đồ chất ở cửa, chỉ là chưa kịp hỏi.
Diệp Diệu Đông không quay đầu lại nói: "Phần thưởng cấp trên phát."
"Cho nhiều đồ vậy à?"
"Nhiều cái quần... cũng chỉ có chừng đó thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận