Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 98: Có tiền để chia rồi(2)

Chương 98: Có tiền để chia rồi(2)Chương 98: Có tiền để chia rồi(2)
Sau khi cha Diệp và Diệp Diệu Hoa ăn xong, hai người đi đến chỗ móng nhà, để hai vợ chồng họ ở lại nói chuyện với nhau.
Lâm Tú Thanh vừa ăn vừa hỏi: "Vừa rồi xung quanh có nhiều người như vậy, mẹ cũng không nói nhiều, chỉ lén nhét một đống tiền vào cho em, nhỏ giọng nói là tiền anh vừa bán hàng được."
"Ừm..." Diệp Diệu Đông kể cho cô nghe về thu hoạch ngày hôm nay, đồng thời chỉ về phía cửa sau, ý bảo ở cửa sau có một đống sò ốc.
"Em ăn xong thì đi phân loại thử xem, coi thử có thứ gì có thể bán được hay không, một lúc nữa đem đến chỗ A Tài, nhân tiện lấy số tiền ngày hôm qua."
Lâm Tú Thanh mỉm cười gật đầu, không có gì khiến cô hạnh phúc hơn việc chồng kiếm được tiền.
Chứng kiến thái độ mấy ngày nay của vợ thay đổi rõ ràng, Diệp Diệu Đông cảm thấy có mệt mỏi một chút cũng đáng giá.
"Hình như mẹ bán cả ba con bạch tuộc nhỏ rồi, bằng không có thể nấu rượu cho em ăn."
"Ăn cái gì? Bán được thì phải bán lấy tiền. Gần đây cha giăng lưới bắt được rất nhiều tôm cá nhỏ, hiện tại trong nhà không thiếu thức ăn, hơn nữa anh còn đi đào được nhiều sò ốc như vậy, ăn không hết đâu."
Sao có thể giống nhau được?
Kiếp trước cô bị ung thư đường ruột, chắc chắn có liên quan đến việc ăn uống của cô, trong lòng anh luôn cảm thấy áy náy, sau khi sống lại, anh luôn muốn cố gắng hết sức để cô ăn uống ngon hơn.
"Ừm, đợi chia nhà ra rồi nói sau."
Một đại gia đình sống chung với nhau, bọn họ cũng không thể ăn ngon một mình, hơn nữa trước đây anh là tên bỏ đi không làm được việc gì, nếu anh tự nấu ăn riêng, hai chị dâu lại có chuyện để nói.
Lâm Tú Thanh nhanh chóng ăn xong, rửa bát rồi đi ra sân sau chọn ra những thứ mà cô cho là có giá trị.
Giống như ốc lớn, giá bút, bào ngư hoang dã... đều được cô cho vào thùng riêng, chỉ để lại mấy con vẹn nhỏ, không bán được giá nên để lại ăn.
Thật ra lúc anh đào cũng đã chọn những con lớn nhất, bằng không để cô chọn như vậy cũng không còn lại bao nhiêu.
Cũng may cô không nhìn trúng vẹm và sò lụa nên vẫn giữ được hai túi.
"Hàu cũng định bán đi sao?”
"Hay là thôi đi? Một túi lớn như vậy, chắc chắn cần sự giúp đợi của mẹ để phân loại, một mình em làm không thể xong trong tối nay, mọi người chia nhau giữ lại trong nhà để ăn."
"Vậy được rồi!" Lâm Tú Thanh có hơi tiếc nuối, một túi lớn như vậy có thể chứa được mấy cân hàu.
Diệp Diệu Đông nhìn bộ dạng mê tiền của cô rồi mỉm cười: "Được rồi, mang theo biên lai của ngày hôm qua, anh đi gọi mấy người A Quảng, chúng ta cùng đi đến chỗ A Tài tính tiền."
"Được."
Đi ra khỏi nhà A Tài, ôm trong tay một số tiền lớn, Diệp Diệu Đông nhìn về phía biển cách đó không xa, đây chính là kho báu của cả thôn.
Nghe nói ông nội của anh vốn không phải người trong thôn, mà từ tận tỉnh Chiết Giang ăn xin đến đây vì nạn đói, sau đó định cư trong thôn, sống bám biển.
Biển rộng nuôi dưỡng rất nhiều người bọn họ,
Sau khi thu hồi ánh mắt, anh vui vẻ nói: "Đi thôi, đến nhà A Quang chia tiền."
1601 tệ 8 hào 8 xu là một số tiền lớn đối với con người ở thời đại này, bằng tiền lương hai năm của một công nhân, nếu chia cho bốn người, sau khi trừ đi tiền thuê thuyền và chi phí dầu diesel thì mỗi người cũng có 397. "Vợ tôi đã tính qua, mỗi người được khoảng 397, mọi người đến tiền của mình đi, số đủ chẳng rồi lại xem số lẻ còn lại, kiểm tra xem có đúng hay không!"
Diệp Diệu Đông đặt một đống đồng xu lên bàn rồi để mọi người tự đếm.
Số tiền bọn họ bán những thứ khác Lâm Tú Thanh đã giữ riêng ra, không bị lẫn vào trong.
Mọi người vui vẻ đếm tiền, sau khi lấy tiền của mình, trên bàn vẫn còn 1 tệ, 8 xu và 8 xu, Diệp Diệu Đông cười hỏi: "Còn hơn 1 tệ, các cậu muốn chia hay là..."
"Không cần chia đâu, đúng không? Chia mỗi người mấy xu cũng chẳng ích gì, chỉ dùng để mua rượu uống đi."
"Đúng vậy, cầm đi mua rượu, mệt mỏi cả ngày rồi, buổi tối phải ăn mừng tử tế, đúng lúc ban ngày kéo được mấy lưới, còn có sò ốc, đồ nhắm rượu cũng có sẵn rồi."
"Được đó được dố."
"Gọi những người khác đến đi!"
"Bọn họ lại ghen ty thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận