Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 533: Đau lòng muốn chết

Chương 533: Đau lòng muốn chếtChương 533: Đau lòng muốn chết
Như thường lệ, người lên rồi, anh mới tựa vào mạn thuyền, vừa thở hổn hển vừa kéo dây, kéo túi lưới lên, đồng thời hỏi cha: "Lồng đều kéo lên cả rồi à?"
"Thu lên 4 cái, còn hai cái, đang định thu xong thì thấy mày nổi lên mặt nước."
"Ồ, không bị kẹt nữa là tốt." Giờ anh hơi kiệt sức, thời gian ngắn không thể xuống nữa, có thể thu về hết là tốt.
Cha vừa thu lồng, vừa phân tâm nhìn túi lưới anh vừa kéo lên: "Toàn bào ngư à?"
"Gần như vậy", anh vừa nói chuyện, tay cũng không ngừng bận rộn, đổ hết hàng trong túi lưới ra: "Có một con Tôm hùm xanh nhỏ, một con..."
"Cá mú chấm sao?"
Cá mú mẹ mày...
Nếu không phải cha anh, anh đã trực tiếp đáp lại như vậy.
"Là cá hồng vân trắng! Không phải cá mú chấm sao, vừa rồi dưới nước tầm nhìn không rõ, con cũng tưởng là cá mú chấm sao."
Vẻ mặt mừng rỡ của cha lập tức biến mất: "Ồ, đúng, đuôi không giống, nhận nhầm rồi."
Diệp Diệu Đông cũng lười cho nó thoát khí, ném vào giỏ bên cạnh, dù sao sắp về rồi.
"Sao chuyến này toàn bào ngư vậy, Tôm hùm xanh nhỏ cũng chỉ có một con."
Anh ngẩng mắt nhìn cha một cái, vừa rồi còn cứ bảo đừng xuống nước nữa, giờ lại thấy hàng ít à?
"Trước đó tìm lồng mất chút thời gian, cái lồng đó rơi vào thuyền chìm, con tìm quanh đó nửa ngày không thấy, sau đó tìm thấy trong thuyền chìm, con cá hồng vân trắng này cũng thấy trong thuyền chìm..."
"Đúng rồi, cái máy dầu trên con thuyền đó, lần sau mình thử kéo lên xem." "Khó kéo lắm, đều chìm xuống đáy rồi, ngâm mấy ngày cũng không biết dùng được không..."
"Vậy tính sau đi."
Có lẽ có thể đợi máy kéo lưới ở Lâm Tập Thượng gửi đến rồi sắp xếp, nhẹ nhàng hơn chút.
Bánh xe lăn trên thuyền có giới hạn tải trọng, kéo không nổi cái máy đó, không thì có thể trực tiếp dùng bánh xe lăn.
Máy kéo lưới dùng kéo lưới, tải trọng lớn, nhưng tốc độ chậm.
Máy cuốn lưới là tốc độ kéo lưới nhanh, nhưng trọng lượng chịu được không lớn.
Bánh xe lăn tốc độ chậm, tải trọng cũng có hạn, hơn nữa cái trên thuyên mượn về cũng rất cũ nát, anh định chuyển đi trả.
Tác dụng không lớn lắm, thả lưới dính mấy lần sau là hỏng nặng, anh cũng không thả nữa, huống chỉ chỉ một tấm, chỉ là thả chơi, thử nước thôi, không bằng kéo lưới với câu dây dài, lồng cũng tiện hơn nó.
Cha liên tục thu hai cái lồng cuối cùng lên xong, họ liền đi tìm con thuyền nhỏ của A Chính Tiểu Tiểu xung quanh, định gọi họ cùng vê.
Lần này đổi thành cha lái thuyền, Diệp Diệu Đông đi nhặt hàng, anh vẫn chưa xem thu hoạch lồng phía sau, nên tự nguyện xung phong.
Một hàng mười cái lông, thêm hai lần anh xuống nước, thu hoạch nửa giỏ Tôm hùm xanh nhỏ bò loạn, anh ước chừng phải có hơn 30 con.
Hải sâm cũng không ít, lần đầu anh xuống nước đã bắt hơn chục con, lồng bắt sẽ ít hơn chút, dù sao hải sâm không thích động đậy, lại bám sát tầng đáy, chắc khoảng ba chục con.
Nhưng nó có thân to, nhỏ cũng hai lạng, từng con cơ bản đều hơn 3 lạng.
Diệp Diệu Đông lật qua lật lại, lén chọn ra hai con nửa đoạn và hai phần ba đoạn, còn có hai con rõ ràng nhỏ hơn, ném vào thùng của mình.
Đây là mang về nhà ăn! Nghĩ đến em gái cũng có thai rồi, anh lại lấy thêm hai con. Bào ngư cũng lấy vài con, hai đứa nhỏ vẫn chưa ăn...
Tôm hùm xanh nhỏ thì thôi, số lượng không nhiều, lần trước mỗi người cũng ăn một con rồi.
Anh chọn lựa, lại lấy mấy con cá ném vào thùng, rồi đem thùng để riêng một bên.
Lúc này, thuyền của A Chính Tiểu Tiểu vẫn đang đánh bắt, thấy thuyền cá của họ lại gần, liền giảm tốc độ, để hai thuyền lại gần.
"Chuẩn bị về rồi à?"
"Gần như vậy, sắp 5 giờ rồi, về đến là 6 giờ."
"Được, bọn tao không có đồng hồ cũng không tiện, lập tức kéo lưới lên, thu xong là về."
Họ đợi bên cạnh một chút, có máy móc quả nhiên nhẹ nhàng, tốc độ kéo lưới cũng nhanh hơn sức người kéo, một bao cá lớn trực tiếp bị họ kéo lên boong thuyền.
"Hôm nay thu hoạch tốt nhỉ, nhìn bao này cũng phải hơn một trăm cân rồi."
A Chính vui vẻ nói: "Tốt thật, hơn thả lồng ven bờ, lên hàng nhiều, đêm qua không chuẩn bị mồi câu, không thì bọn tao cũng có thể thuận tiện thả mấy trăm cái câu."
Tiểu Tiểu cũng cười hỏi: "Bọn mày hôm nay kéo mấy lưới? Thu hoạch thế nào?"
"Chỉ kéo 3 lưới, cũng được, cá câu dây dài lên nhiều, con nào cũng không nhỏ, cũng phải hai ba trăm cân."
"Vẫn là thu hoạch ngoài khơi tốt."
"Không thì ai muốn tốn nhiều tiền đổi thuyền lớn, chẳng phải để đi xa hơn chút bắt nhiều hơn sao?"
Tùy ý nói chuyện mấy câu, họ liền tăng tốc về.
Mệt mỏi cả ngày, mọi người đều hơi nhớ nhà.
Đêm dậy lúc hai giờ đến năm sáu giờ chiều, lênh đênh vất vả trên thuyền lâu như vậy, người đều cực kỳ mệt mỏi, Diệp Diệu Đông đặc biệt thấy mệt, anh trực tiếp ngồi dưới sàn, dựa vào khoang thuyền đợi cập bờ. Đúng lúc anh buồn ngủ gật gù, thuyền cá cập bờ, cảm thấy thân thuyền chậm lại, anh cũng lập tức tỉnh táo.
Tiểu Tiểu và A Chính vốn tưởng anh cũng kéo lưới bình thường, mọi người bắt được loại cá chắc cũng gần giống nhau, cũng không tò mò hỏi nhiều.
Ai ngờ lúc khiêng xuống thuyền, lại thấy Tôm hùm xanh nhỏ? Bào ngư? Còn có hải sâm?
"Đệt, mày lấy mấy thứ này ở đâu ra vậy? Đừng nói với tao là kéo lưới kéo được nhé?”
Diệp Diệu Đông đắc ý nói: "Hừ hừ, bí mật, người đông mắt tạp, tạm thời không nói cho bọn mày."
A Tài thấy hàng tốt của anh gửi đến cũng mừng rỡ: "Lại có bào ngư với Tôm hùm xanh nhỏ rồi à? A, hôm nay còn có hải sâm nữa? Giỏi thật, Tôm hùm xanh nhỏ thỉnh thoảng dính lưới cũng bắt được ít, chứ bào ngư với hải sâm không dễ đánh bắt đâu."
"Bớt nói nhảm, nhanh cân đi, mệt chết rồi, cân nhanh xong về ăn cơm ngủ."
Quá mệt mỏi, không thì gửi lên khách sạn trong thị trấn có khi giá còn cao hơn chút.
Đều là người quen cũ rồi, A Tài cũng không nói nhiều, để các hàng khác sang một bên, cân cho anh trước.
Đều là đồ tốt hiếm, mọi người cũng tò mò lắm, không có ý kiến, mà còn hỏi han âm ĩ, anh đánh bắt ở chỗ nào.
"A Đông đào bào ngư không chỉ một lần rồi, đào ở đâu vậy?"
"Nhiều nhất một lần nghe nói sau động đất, rạn đá ngầm bị đẩy lên, đào trên rạn đá ngầm, chẳng lẽ còn nữa?"
"Sao bọn tôi chưa gặp chuyện tốt này? Còn nữa không A Đông?"
"Chắc còn đó? Thấy anh ấy đào được mấy lần rồi..."
"Hôm nay còn có hải sâm, trước đây không thấy, cũng không biết bắt ở đâu, cái này không phải toàn ở đáy biển sao? Đánh bắt không dễ, đắt lắm..." Diệp Diệu Đông cười không nói nhiều, chỉ bảo: "May mắn gặp được thì bắt chút thôi, lần sau cũng không biết còn gặp được không..."
Trước đó tưởng rạn đá ngầm chìm xuống rồi, sẽ không xuất hiện, nên mới nói thẳng là do rạn đá ngầm bị đẩy lên.
Bây giờ, đương nhiên không thể nói cho họ biết vùng biển cụ thể rồi, anh còn phải tiếp tục hốt bạc, cho dù họ không xuống đáy biển được, anh cũng không muốn tự thêm phiền phức.
"Hải sâm này bán được bao nhiêu tiền?"
"Thân to thế này, phải chục đồng chứ?"
"Trời ơi... Đắt vậy... Lại phát tài rồi..."
"A Đông bắt ở đâu vậy?"
Diệp Diệu Đông tính xong tiền, liền trực tiếp chuồn, cũng mặc kệ mọi người phía sau nói đểu, bàn tán xôn xao.
Anh đi xa rồi, mới lấy hải sâm bị mấy con cá đè trong thùng ra, cha trợn mắt nhìn.
"Mày giấu lúc nào vậy? Đồ phá của, mười sáu đồng một cân đấy, một con cũng phải mấy đồng, đắt vậy, mày nuốt trôi sao, đồ vô lại, mau gửi qua bán nốt đi..."
Cha giật hải sâm trong tay anh, ném lại vào thùng định khiêng đi bán, bị Diệp Diệu Đông giật lại.
Biết giá rồi nhìn mấy con trong thùng này, anh cũng thấy đau lòng, nhưng giữ lại rồi, sao mà tính toán chỉ li vậy, còn muốn gửi lại.
"Cân xong rồi, còn gửi lại làm gì, để đấy đi, đâu phải cho cha ăn."
Cha tức giận muốn tìm gậy, tiếc là xung quanh không thấy gậy tre gì, chỉ có rơm rạ.
"Mày nuốt trôi sao... Ăn gì cũng chưa đủ, thấy gì cũng muốn giữ lại nếm thử... Như trẻ con chưa lớn, cái gì cũng muốn ăn... Cũng không tiếc..."
Diệp Diệu Đông ngắt lời cha mình đang đau lòng: "Hai con cho em gái, hai con cho bà nội, còn hai con cho A Thanh, để họ mỗi ngày ăn một con." Anh cũng không phải chưa từng ăn hải sâm, lần này số lượng không nhiều, anh thật sự không nghĩ đến chuyện để dành cho mình, cha mẹ anh còn chẳng có phần.
Cha Diệp nghe xong cách sắp xếp của anh, cũng không nói gì nữa, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà thở dài nặng nề.
"Ăn cái gì mà chẳng được, còn ăn thứ đắt tiền như vậy, nhà người ta ngày nào cũng ăn cháo và dưa mặn, chỉ có mày là lắm chuyện. Giống như A Quang vậy, còn mua yến sào, đưa đến trước mặt cố ý chọc tức tao với mẹ mày..."
"Mấy con hải sâm này, xem lúc đó họ có nuốt nổi không..."
"Làm như không tốn tiền vậy, tưởng kiếm tiên dễ lắm, khó trách hai đứa có thể trở thành bạn, sao không học anh hai anh ba của mày..."
Diệp Diệu Đông ngoáy ngoáy tai, mặc kệ cha mình lải nhải.
Ném mấy con hải sâm vào xô của cha mình xong, lại lấy thêm hai con cá cho ông: "Nói xong chưa? Xong rồi về đi, mệt chết rồi."
"Mày cũng biết mệt chết rồi à, vậy mà vẫn nỡ..."
"Hải sâm tốt cho sức khỏe, có gì mà không nỡ, đi đây."
Mỗi lần đều phải lải nhải, nên anh mới phải giấu đi.
"Cái gì mà không ăn được? Về nhà xem mẹ mày có chửi chết mày không, bà nội còn phải đau lòng muốn chết."
"Khát nước không?”
Cha Diệp tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, miệng vẫn lẩm bẩm đồ phá của...
Lâm Tú Thanh nhìn thấy hải sâm cũng không nhịn được mà hỏi mãi giá bao nhiêu tiền.
Tuy không biết giá cả, cô cũng biết đây là đồ tốt, không rẻ.
Diệp Diệu Đông làm sao có thể nói cho cô biết, chỉ nói mấy đồng, không nói con số cụ thể, hơn nữa anh chỉ để lại một nửa con, chỉ có một con là nguyên vẹn.
Nghe nói chỉ mấy đồng, Lâm Tú Thanh cũng không băn khoăn nữa, nhưng cô cũng không độc chiếm, trực tiếp cắt thành từng khúc nhỏ hầm trứng, cả nhà cùng ăn. Mãi đến sau bữa cơm, Diệp Diệu Đông đưa hóa đơn cho cô, cô mới biết giá cả. Cô lập tức đau lòng đấm anh mấy cái! "Trời ơi... Đắt vậy... Sao nuốt nổi chứ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận