Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1230: Kinh ngạc đến hắn (length: 26117)

Lâm Tú Thanh vừa đi lại bên cạnh hỏi hắn, đi thành phố bên trong nói muốn viết xin báo cáo, xin tham quan khảo sát viện nghiên cứu, tiện thể xin cho phép nuôi trồng cây giống thì như thế nào.
Diệp Diệu Đông đang lo lắng xin báo cáo viết thế nào, nàng nói vậy trực tiếp giải quyết nỗi phiền muộn của hắn.
Hắn lập tức đem chuyện kể cho nàng nghe, sau đó cao hứng nắm lấy tay nàng, "Lão bà, việc này liền giao cho ngươi, ngươi ban đêm viết giúp ta, ta ngày mai đi vào thành phố nộp là vừa đẹp."
"A? Cái gì?"
"Ừ, quyết định vậy đi, chuyện này giao cho ngươi."
Lâm Tú Thanh kinh ngạc muốn rút tay ra, lại bị giữ chặt, còn bị hắn hôn lên má một cái, giật mình hết hồn.
"Ngươi làm gì vậy? Ta làm sao mà viết được?"
"Sao lại không viết được? Chẳng phải rất đơn giản sao? Ta vẫn luôn kể cho ngươi nghe đấy thôi, ngươi cũng hiểu rõ cả rồi, ngươi diễn đạt lại cho tốt một chút, có logic rõ ràng, văn vẻ lên chút là được."
"Ngươi rõ ràng thế, hiểu rõ thế, vậy sao ngươi không tự mình viết?"
"Ta không biết, ta chỉ biết nói chứ không biết làm, ngươi tổ chức câu chữ lại, thử viết xem sao."
"Vậy phải viết thế nào?"
"Thì những cái mà ta hay nói trong hai ngày nay ấy, chẳng phải ngươi đều biết cả sao? Aiz, mệt chết, nhanh về nhà ăn cơm, ngươi cứ nghĩ thử xem."
Lâm Tú Thanh nhìn bàn tay bị bỏ lại trống không, trừng mắt bóng lưng phía trước, có chút tức giận, nàng nghe thì có vào tai đấy, chứ những cái khác thì có biết gì đâu, bắt nàng viết kiểu gì?
Nàng chạy chậm theo kịp, "Chính ngươi không viết được à?"
"Chữ của ta không đẹp, với lại ta cũng không biết viết sao nữa, ngươi viết hộ ta đi, dù sao cũng không hẳn là quá chính thức, trước cứ nộp cho cha nuôi thôi. Đưa ý ra, thì sau này vẫn phải gọt giũa viết cho rõ ràng hơn chút."
"Hay là ngươi nói để ta viết?"
"Cũng được, vậy ngươi cứ sắp xếp ý, ta nói ngươi viết."
"Tốt thôi. Ngươi tranh thủ luyện chữ đi, chứ không thể cái gì sau này cũng để ta viết thay đâu đấy? Trường Đảng cũng còn thường xuyên phải đi, luyện chữ tốt, sau này còn phải thường xuyên viết báo cáo chính trị."
"Biết rồi, lát nữa cùng ngươi viết luôn, ta luyện chữ còn ngươi viết xin báo cáo, tiện thể kể cho ngươi nghe mấy cái cần phải viết trong báo cáo."
"Vậy còn tạm được."
Hai vợ chồng đều có chút coi việc xin báo cáo như kẻ thù, dù sao đây là lần đầu họ viết, ngay cả bắt đầu thế nào cũng không biết. Lúc Diệp Diệu Đông ăn cơm, Lâm Tú Thanh đã bày xong giấy bút, sau đó chỉ ngơ ngác nhìn trang giấy trắng.
"Mở đầu phải viết gì, lãnh đạo kính mến?" Diệp Diệu Đông có chút do dự, "Hay là kính thưa lãnh đạo, ngài khỏe?"
"Thôi được, sau đó thì sao?"
"Ta ăn cơm đã, ngươi cứ viết của ngươi đi, viết xong rồi ta xem có gì cần bổ sung không, rồi mình cùng nhau sửa."
Lâm Tú Thanh đau đầu nhìn giấy trắng, chỉ còn cách tự mình nghĩ cách thôi, may mà nàng cũng học vài hôm, cũng có viết văn ngắn rồi.
"Thật phiền phức a, cứ để lãnh đạo bọn họ tự viết có phải là xong không, đằng nào ngươi cũng đi nói rồi."
"Ngươi ngốc thế, ta đề xuất ra, rồi thì sau cũng là ta đưa xin báo cáo lên, lỡ như cấp trên phê chuẩn đi tham quan nghiên cứu, sau đó lại đồng ý nuôi trồng cây giống, cuối cùng lại còn bội thu, giống như rong biển ấy, mang lại lợi ích cho tất cả các hộ nuôi trồng, thúc đẩy kinh tế toàn thành phố phát triển, chẳng phải đây là một công lớn sao? Vậy thì ta cái chức Hội trưởng Hiệp hội Ngư nghiệp Diệp, chẳng phải là danh xứng với thực à?"
Lâm Tú Thanh nghe hắn nói ngây ra một chút, cũng cảm thấy có lý, lập tức cũng không lề mề nữa, liền trở nên nghiêm túc.
Việc này có liên quan đến thanh danh và công lao của chồng nàng.
Diệp Diệu Đông ăn cơm xong cũng cầm giấy bút bắt đầu luyện chữ, hai vợ chồng ngồi ở phòng chính thắp đèn viết, làm ba anh em nhà sợ hết hồn chạy vào phòng uống nước.
Ba đứa một trước một sau, hết đứa này đến đứa kia chạy vào phòng, rồi lần lượt dừng lại, đứng thành một hàng.
"Làm gì thế a? Đại ca?"
"Anh?"
Diệp Thành Hồ hiếu kỳ đi tới, "Cha mẹ các ngươi đang viết gì thế?"
"Tránh ra, đừng quấy rầy."
"Đừng làm phiền, cút qua một bên đi. . ."
Diệp Thành Hồ bĩu môi, "Dữ thế!"
Lâm Tú Thanh đang đau đầu không biết viết thế nào, bên cạnh ba đứa vẫn đứng thành hàng, từ lớn tới nhỏ, đều vươn cổ nhìn, đuổi thế nào cũng không đi.
Nàng túm lấy Diệp Thành Hồ, "Ngươi không muốn đi à, vậy ngươi ở lại đây viết cho ta một tờ chữ lớn."
"Cái gì!"
Diệp Thành Hồ hoảng sợ, vội quay đầu định chạy, nhưng bị níu áo lại.
"Đã muộn rồi, ngươi dám chạy thử xem?"
Hắn chỉ đành mặt mày đau khổ đứng tại chỗ, đợi Lâm Tú Thanh đưa cho bản luyện chữ và bút.
Diệp Thành Dương quay đầu chạy luôn.
Diệp Tiểu Khê kiễng chân lên, hai cánh tay với tới cạnh bàn, nhìn Diệp Thành Dương đã chạy, do dự một chút rồi vẫn không chạy, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Diệp Thành Hồ, "Anh, anh sắp khóc à?"
"Liên quan gì đến ngươi."
"Anh ngươi đừng khóc."
"Ta có khóc đâu."
"Nhưng mà nhìn anh sắp khóc đấy."
"Ta không có khóc." Hắn hét to hơn.
Diệp Tiểu Khê sợ hãi rụt cổ lại, rồi lại nhỏ giọng nói: "Vậy anh không khóc, là anh thích làm bài tập hả?"
"Mày phiền chết."
"Mày mới phiền chết."
Lâm Tú Thanh đặt giấy bút lên bàn giục, "Cẩn thận vào, viết nắn nót cho ta một tờ thì mới được đi, không thì ngươi ra góc tường đứng tới lúc đi ngủ rồi đến đây."
Diệp Thành Hồ cầm bút ngập ngừng một chút, cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy vẫn nên tranh thủ viết xong còn ra ngoài chơi được, không thì thật phải đứng tới lúc ngủ thì khổ quá.
Cả nhà ba người ngồi quanh một bên bàn, thêm cả Diệp Tiểu Khê, suốt quá trình tò mò nhìn họ viết, cứ nhìn một lúc lại đổi chỗ, miệng thì líu lo hỏi không ngừng.
"Anh, anh viết chậm quá. ."
"Mẹ viết gì mà nhiều chữ vậy. ."
"Cha, người lớn sao còn phải viết chữ?"
"Cha, cha cũng phải đi học à?"
"Anh, anh muốn cục tẩy để xóa hả?"
"Mẹ, mẹ lợi hại quá. . Nhiều chữ ghê. . Chữ càng nhiều càng lợi hại."
Ba người bị nàng hết người này đến người kia làm phiền, chỉ muốn đập đầu nàng xuống bàn, đuổi cũng không đi.
Diệp Diệu Đông đau đầu nhìn cái đầu nhỏ bên cạnh, cằm còn tỳ xuống bàn, miệng vừa há một hộp, hắn còn lo nàng mài mòn hết cả cằm mất.
Cuối cùng vẫn phải cho nàng 5 xu, để nàng ra ngoài tìm Diệp Thành Dương, để Diệp Thành Dương dẫn nàng đi mua đồ ăn, lúc này nàng mới vui vẻ ra ngoài, trong phòng mới được yên tĩnh.
Diệp Thành Hồ nghe thấy bọn họ đi mua đồ ăn, nhanh chóng viết qua loa một trang, lập tức ném bút một cái, rồi chạy ra ngoài luôn.
Hai vợ chồng lúc này cũng chẳng buồn quản hắn.
Lâm Tú Thanh vừa viết vừa nghĩ, vừa xóa vừa sửa, cuối cùng cũng xong, rồi đưa cho Diệp Diệu Đông xem.
Diệp Diệu Đông xem bản viết cứ như chuyện thật đã xảy ra, viết rất thuyết phục, còn thêm cả chuyện rong biển bội thu trong thôn vào, có đầu có đuôi, quan trọng là hợp lý.
Hắn cao hứng nói: "Được đó nha, viết tốt đấy, cứ như vậy đi, chép lại một bản là được, đừng có xóa với sửa nữa."
"Vậy ngươi tự mà chép, dù sao đều viết xong cho ngươi rồi."
"Ngươi viết đi."
"Ngươi là đang sống hay ta đang sống thế? Đều viết xong cho ngươi rồi, ngươi cứ thế chép lại là xong."
"Thôi được rồi."
Diệp Diệu Đông thở dài, mặt mũi khổ sở cầm lấy bản viết, tiếp tục vùi đầu gian khổ sao chép.
Làm việc thì xong rồi, không ngờ chuyện viết chữ cũng đến lượt hắn.
Nhưng cũng may, trong khoảng thời gian này chữ hắn viết cũng tiến bộ hơn một chút, ít ra thì cũng nhìn được. Chép xong bản viết hắn cũng mệt, trực tiếp đi ngủ.
Việc kiếm tiền của mình, hắn cũng giao cả cho Lâm Tú Thanh, đây cũng là một công trình lớn, bây giờ hắn còn chán chẳng muốn đếm nữa, chỉ cần A Thanh đếm xong rồi cho hắn con số cuối là được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Diệu Đông lại cùng Trần Thạch ra biển kéo dây.
Thả cả ngày, thu hoạch vẫn cực kỳ bình thường, chỉ được bốn thành cá, một bộ phận nhỏ thì bị sẩy, hoặc bị tuột mất khi móc, tâm hắn cũng đoán chắc chúng đều là loại lớn, lưỡi câu không chịu được.
Nhưng mà, thu hoạch thế này cũng quá tệ, không bằng năm ngoái.
Thu hết dây, hắn áng chừng cũng chỉ được tầm 300, 350 kg, có cả lớn bé, đủ loại cá, còn có một con cá mú xanh tương đối ổn, nặng tầm 2 cân, mực ống câu được 30 con, nhưng mà nói chung thì không khá khẩm lắm.
Dẹp xong dây kéo, hắn lại tiếp tục thu 6 hàng lồng còn sót lại từ năm ngoái và 4 cái lồng tôm.
Cũng không biết có nên nói vận đen của hắn hay không, thả xuống nhiều như vậy mà chỉ thu được có ba cái lồng tôm.
Cả hàng lồng không thể thu lại được hoàn chỉnh, chỉ có thể nhặt được hai ba cái đầu rồi kẹt lại, cần phải biết rằng một hàng lồng có 10 cái, cái này chẳng khác nào lồng bị diệt hết cả.
Trước đây thả ở chỗ này chưa từng bị vậy, nhiều nhất là bị treo đáy hai ba cái, xui xẻo quá thôi.
Diệp Diệu Đông lúc đầu còn tưởng bình thường, cho đến khi thử kéo hết tất cả phao lên, phát hiện đa phần chỉ thu được hai ba cái là mắc lại, hắn liền bực dọc.
"XXX, cái quái gì thế này? Trước đây chưa từng có."
"Sao vậy anh, sao lại. . Treo hết cả rồi."
"Tao biết sao được? Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai? Trước đây có bao giờ bị mắc đáy nhiều thế đâu, cứ tưởng lần này cũng như trước kia, ai ngờ diệt sạch luôn."
Ba cái lồng tôm kéo lên chỉ bắt được một con thanh long nhỏ, hải sâm thì chẳng có con nào, đến cả tôm cá cũng chẳng bao nhiêu, sáu hàng lồng coi như mất trắng.
Nhìn thu hoạch thảm hại, hắn còn có chút không dám tin.
Rõ ràng nơi này năm ngoái cá hanh nhỏ cùng hải sâm còn rất nhiều, hắn xuống đến đáy biển vẫn còn có thể thấy trốn trong các hốc đá san hô, cá hanh nhỏ chạy khắp nơi, bắt thì không dễ nhưng vẫn có thể bắt được vài con.
Hải sâm cũng vậy, thả sáu hàng lồng xuống, ít nhất cũng bắt được mười mấy con.
Bây giờ lại gần như bị tận diệt.
Chuyện gì vậy?
Mới hơn một năm không thả lưới ở đây, sao mà thay đổi lớn vậy? Đâu phải đất đổi sao dời, địa hình biến đổi.
"Giờ sao đây?"
"Còn sao gì? Chuẩn bị chút, thay phiên xuống nước xem thử, nếu gỡ được lồng mắc đáy thì tốt nhất, không thì xem sao, hiểu rõ rồi mới quyết định mai còn ra đây thả lồng không."
". . . Gỡ... vậy không... có lồng để thả. . ."
"Im miệng! Ngươi không nói ai bảo câm."
Diệp Diệu Đông có chút tức giận, nói toàn lời thật.
Nhưng đúng là đã mắc đáy rồi, không gỡ ra thì ngày mai hắn cũng không có lồng mà thả, ba cái lồng tôm thì làm được gì?
Đành phải cắm cúi kéo dây thôi.
Còn cá hanh nhỏ với hải sâm, có lẽ phải tự mình xuống bắt.
Đúng là đen đủi! Trong lòng hắn bực bội, chưa bao giờ nghĩ lồng lại có thể mắc đáy toàn bộ thế này.
Nếu sớm biết, hắn đã chẳng thả xuống.
Hắn còn tưởng sẽ như năm ngoái, gặp may, thu vài ngày cũng chưa chắc mắc đáy.
Thậm chí còn tính để hắn làm xong chuyện rong biển sống rồi, rảnh tay sẽ xuống xem kỹ bào ngư, xem hai năm nay có sinh sôi thêm không.
Kế hoạch không bằng biến hóa.
Diệp Diệu Đông cởi đồ ra trước, mình xuống trước, để Trần Thạch ở trên trông, dưới đó dù sao hắn quen hơn, với lại cũng không sâu lắm, cẩn thận chút, xuống mấy mét không đến đáy thì không sao.
Hôm nay nắng đẹp, ánh sáng tốt, xuống mấy mét cũng nhìn sơ được dưới đáy thế nào.
Chỉ là vừa xuống nước chậm rãi xuống có bốn năm mét, hắn đã hết hồn.
Dưới đáy đầy lồng, chen chúc nhau, treo đầy trên các mỏm đá san hô, rồi trôi dập dềnh theo sóng, cứ như lồng đèn.
Mà lồng nào cũng đầy tôm cá, có cả cá hanh nhỏ, hắn càng sốc, mắt trợn tròn, đến gần đá ngầm cũng không được, bị lồng che kín.
Nhiều lồng còn chồng chéo nhau, mỗi chỗ đều cả hàng lồng, trừ vài chỗ hàng lồng bị hư hại thì ít một chút, còn lại thì đầy nhóc.
Mấy cái lồng này đã mắc đáy bao lâu rồi?
Xem hàng trong lồng đầy ắp, chen chúc vậy, chắc đã lâu rồi.
Mà các lồng mắc vào nhau, chắc chắn không phải thả cùng lúc mà từ từ thả, rồi mắc vào một chỗ, nên không kéo lên được.
Chết tiệt...
Hắn chẳng rảnh xem hàng trong lồng, nghĩ bụng phải xem thêm xung quanh và phía dưới.
Đã xuống thì phải xem cho rõ mới được.
Hắn lách sang bên, tìm chỗ trống chút rồi bơi xuống bốn năm mét nữa.
Tình cảnh dưới đáy biển càng làm hắn choáng váng, một biển lồng, ít thì cũng vài trăm cái, phủ đầy dưới đáy, nằm trên các đám tảo, đều cùng một hướng trôi theo sóng.
Trên dưới đều thế cả, hắn bơi giữa các lồng, xem có lồng đầy hàng sống, có lồng toàn đồ chết, nhan nhản cả trên đất trong lồng.
Chỉ có vài cái lồng trống, nằm phía trên, chỉ rải rác vài con tôm cá, thì hắn nhận ra chắc là lồng mình thả hôm qua, cũng bị các lồng khác quấn vào.
Hắn nhìn ngó, tìm một chỗ đáy biển trống đứng thẳng lên, tiện tay cầm cái lồng gần chân lên xem, thì thấy mấy con hải sâm vẫn còn sống.
Đúng là lãng phí của trời.
Mấy cái lồng này không lấy lên được, hàng trong lồng chỉ có nước nằm chờ chết.
Hắn bực bội trong lòng, rồi lượn thêm một vòng đáy biển, xem hết rồi mới bơi ra chỗ các lồng đang trôi dập dềnh.
Thảo nào lúc nãy kéo dây câu, mấy cái móc không thể kéo lên, dù dùng sức muốn hụt cả hơi, vẫn không nhúc nhích, suýt chút đã đứt cả tay, hắn đành phải cắt dây bỏ đi.
Lúc đó cứ nghĩ móc vướng đáy, vướng đồ gì nên kéo không lên, nếu là cá thì chắc giãy dụa, có phản ứng rồi.
Chắc gì cái lồng này phản ứng được? Kéo còn chẳng động, giờ thì vỡ lẽ.
Sau khi ngoi lên mặt nước, thấy cách thuyền hơi xa, hắn lại bơi về.
"Sao rồi anh? Sao vậy?"
"Mẹ nó, dưới đáy toàn lồng, nhan nhản lồng, ít cũng vài trăm."
"Hả?"
"Hả gì mà hả? Mau đỡ ta lên, suýt chút chết ngộp, chắc chắn là hai thằng ngốc kia rồi."
Vừa thấy dưới nước toàn lồng, hắn đã nghĩ ra là ai làm rồi.
"Ai... Ai vậy?"
"Ngoài thằng A Chính lùn tịt ra thì còn hai thằng ngốc nào nữa?"
"Sao chúng nó... Lại?"
"Sao lại không? Mới đầu ta dẫn bọn nó tới đây, bảo bọn nó quanh đây nhặt sò, chung nhau chia, bọn nó biết dưới này có cá hanh nhỏ với hải sâm."
"Từ hồi có tàu Đông Thăng, ta có còn ra đây thả lưới gần bờ đâu, chỗ này bỏ trống, bọn nó không tới kiếm ăn? Tới xem có may không à?"
"Mẹ kiếp, hai thằng ngốc đó không có đồ lặn, thả lồng xuống mắc đáy chỉ còn nước bỏ, nhưng lại không nỡ bỏ hải sâm với cá hanh nhỏ dưới đó, chỉ còn cách thả lồng liên tục, hễ bắt được vài con là đủ lời."
"Ta còn lạ gì hai thằng đó? Rốt cuộc mới thành ra cái cảnh dưới đáy lồng chất đống thế kia."
Diệp Diệu Đông không nhịn được mà chửi, "Đồ ngu, ngu quá trời, làm mà không nói gì, đúng là vui vẻ cho ta, đúng là thế đó."
"Ờ... Vậy... Giờ sao? Tôi... Có cần... xuống không?"
"Khỏi, xem rồi, biết dưới đáy thế nào là được rồi. Dưới đáy nhiều lồng vậy thì còn công chuyện lớn, chẳng chóng thì chầy lấy hết lên được, hai mình cũng có làm nổi đâu."
Đợi ta xử lý xong đám rong biển, tàu Đông Thăng cũng về rồi, gọi thêm mấy người xuống lặn vớt đám lồng, hai thằng ngốc đó...
Diệp Diệu Đông bực dọc trong lòng.
Nhưng chửi thì chửi, vớt được đống lồng đó lên cũng có lợi, hàng trong đó thì tất nhiên thuộc về hắn rồi.
Nhìn lồng nào cũng đầy, có cả cá hanh nhỏ, hải sâm mắc dưới đáy vẫn còn, dù có con chết, vẫn còn con sống. Chờ hắn vớt mấy trăm lồng dưới đáy lên xem, xem ai không phải kiếm được bộn, xem như là xoay chuyển tình thế.
Hắn còn tưởng hôm nay xui xẻo, kéo dây thu lưới bình thường, lồng thì đi tong hết, lồng tôm cũng chẳng thu được mấy, lòng đã nguội lạnh rồi.
Ai dè còn có cú lật kèo như này, hai thằng ngốc đó kiếm chác cho hắn rồi.
Đúng là, không xuống xem không biết, vừa xuống thì hú hồn. Đợi vớt hết lồng lên rồi, về ta sẽ cười vào mặt hai thằng đó vì làm áo cưới cho ta.
"Vậy... Về luôn?"
"Về thôi, đúng là cho ta hết hồn rồi tới vui mừng, hai thằng đó..." Diệp Diệu Đông vừa mừng vừa lo.
Hắn nhanh chóng đi thay đồ, hôm nay ra biển, hắn nghĩ chắc sẽ xuống nước, biết đâu lồng bị mắc đáy, tiện thể còn tranh thủ xem đá ngầm có bào ngư không, nên cũng chuẩn bị thêm một bộ đồ, còn để thay tạm. Hắt hơi mấy cái, thay xong đồ mới thấy ấm.
Trên đường về, từ xa đã thấy hai chiếc thuyền kéo lưới.
Hắn lại chửi thầm hai thằng ngốc thêm hai câu nữa.
Vừa về đến bờ, hắn dặn Trần Thạch không được nói chuyện lồng ở đáy biển cho ai biết.
Mấy ngày nữa rảnh tay, hắn sẽ lén gọi thêm người đến vớt đám lồng kia lên, dù gì nó cũng ở dưới đáy biển rồi, có để lâu cũng không mất đi đâu, cứ từ từ làm thôi. A Tài thấy hắn sáng nay đi thu lưới kéo, làm xong thì về liền, nên đã đợi hắn ở bến tàu.
"Thu hoạch tốt chứ, bao nhiêu giỏ vậy? Có hơn mấy trăm cân không?"
"Cũng bình thường thôi, sơ sài thôi, tranh thủ cân đi, ta còn bận."
"Biết ông là người bận rộn rồi, lát thôi, ông về sớm, giờ này có thuyền nào đâu, cũng không phải đợi ai, cho ông cân ngay đây."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông lại quay sang dặn Trần Thạch đi về nhà máy bảo họ cho rong biển lên xe, chất theo như yêu cầu hôm qua, trên cùng phải phủ kín rong biển, bên này hắn cân xong là đi luôn.
"Ông đúng là bận bịu thật, như ngựa chạy đi về phố rồi à? Vì cuộc sống, vì kiếm tiền mà. Bây giờ mà làm không ra thì có mà đền tiền, còn phải gánh cả làng đấy."
"Vĩ đại ghê."
"Ngươi mẹ nó, mỉa mai ta đó à?"
"Cái gì đó?" A Tài không hiểu hắn nói gì.
"Ta là khen ông thật lòng đấy, cả làng triển khai nuôi rong biển xong, số lượng lớn như thế, chả phải nhờ vào ông? Không bán cho làng thì bán cho ai nữa, lúc đấy thối rữa hết ở biển chứ sao, ta không khen ông à?"
Lời thật lòng đấy.
"Ông nói toàn lời vô nghĩa, bây giờ cán bộ làng ai cũng phải xu nịnh ông hết đấy, ông nói gì là người ta nghe nấy."
Ngươi bảo bọn hắn đi hướng đông, bọn hắn tuyệt đối không dám đi hướng tây, cả thôn đều phải trông cậy vào ngươi, đều phải dựa vào ngươi mà phát tài.
“Cái đó thì không dám nhận, ai biết năm sau tình hình sẽ ra sao.” Cái đó thì ít nhất hiện tại ủy ban thôn khẳng định cái gì cũng nghe theo ngươi, ngươi thế nhưng là thần tài của bọn họ.
“Đừng nói nhiều, tranh thủ thời gian cân hàng.” “Đều mang đến đây rồi mới có cái cân.” Diệp Diệu Đông sau khi nhận được hóa đơn, liền đẩy xe ba gác vội vàng về trước, cũng không kịp hỏi A Tài chuyện hôm trước đã nói với hắn, cân nhắc thế nào. Cũng may hắn cũng không vội, dù sao còn một tháng nữa.
Lâm Tú Thanh đang ở xưởng nhìn bọn họ chuyển hàng, Diệp Diệu Đông đưa hóa đơn cho nàng, mình cũng đứng bên cạnh nhìn.
“Thu hoạch cũng khá đấy chứ.” “Không tốt, tối về nói. . Mai về sẽ kể cho ngươi, quần áo ướt ở trong giỏ, các ngươi mang về giặt.” Nàng nhìn mấy bộ quần áo ướt đẫm nhỏ giọt trên xe ba gác, “Ướt như thế này, ngươi xuống nước à?” “Ừ, lồng tôm đều bị treo đáy hết.” “Ta cứ thấy sao hình như nhiều thêm cái gì đó, thì ra là mang lồng tôm về hết, không vứt xuống nữa? Thế thì 6 hàng lồng, 60 cái đều bị treo đáy à?” “Đúng, lồng đều bị treo đáy hết, sợ lồng tôm cũng bị diệt sạch, nên không thả xuống nữa, trực tiếp thu hồi trước. Chốc nữa ngươi cũng bảo người ta thu xếp lại mấy cái dây kéo lưới, ngày khác ta mang ra đi thả.” “Biết rồi. Quần áo ngươi ướt hết là do xuống nước xem mấy cái lồng treo đáy kia à? Treo đáy cũng không lấy lên được sao? Trước kia không phải lấy lên được à?” Diệp Diệu Đông vốn định mai sẽ nói tỉ mỉ với nàng, đã lời nói đến nước này, mấy thứ rong biển cũng còn chưa xếp xong lên xe, hắn liền nói.
“Chẳng phải là do hai cái kẻ ngốc A Chính và bé nhỏ đó sao, bọn chúng một hai năm nay cứ quanh mấy bãi đá ngầm san hô quăng xuống mấy cái chụp, mong bắt được hải sâm với tôm hùm bé.” Hắn nhỏ giọng kể lể, Lâm Tú Thanh nghe mà kinh ngạc.
“Vậy nếu gom mấy cái lồng kia lên hết thì được bao nhiêu hàng? Mấy tấn?” Chắc cũng mười mấy tấn, mấy trăm cái lồng, lồng đầy thì ít nhất 100, 150 kg một cái, nhưng chưa chắc đã có.
Lâm Tú Thanh cười nói: “Vậy hóa ra bọn chúng cũng đụng mù được con cá, vô tình lại giúp ngươi một chuyện à?” “Giúp ta gì, bọn chúng mới là đồ ngốc. Không có đồ bảo hộ mà dám xuống nước, còn cứ ném lồng xuống đáy, ý đồ cược một ván gỡ vốn. Kết quả dính vào nhau hết cả, còn làm hại cả đống lồng ta thả hôm qua, khiến ta thiệt quân.” “Nếu mà đem mấy trăm cái lồng dưới đáy đó thu lên hết thì cũng là một công trình lớn, còn tốn sức nữa, tiền ông kiếm toàn là tiền mồ hôi nước mắt cả.” Lâm Tú Thanh nói: “À. . . Vậy thì đợi qua một thời gian rảnh một chút rồi từ từ thu thôi, mấy trăm cái, nghĩ đến cũng không biết phải xuống nước bao nhiêu chuyến, ngươi phải gọi thêm người đấy.” “Chắc chắn rồi, ta không tự mình làm đâu, mấy ngày nữa cha về, ta sẽ điều người ở tàu Đông Thăng xuống nước, trên tàu toàn thanh niên trai tráng, trước đó đã sàng lọc qua rồi, đều từng lặn xuống nước được.” “Ừm, từ từ thôi, đằng nào cũng lấy được. Vậy ngươi có thấy trên mấy tảng đá ngầm có bào ngư không?” Có, chỉ là phần lớn đều bị lồng che khuất, có mấy cái lồng treo lơ lửng trên đá ngầm, không biết là tự dính vào đá ngầm, hay bị sóng đánh dính vào đó.
“Có là được rồi, chỉ cần đem hết lồng đó lên, đến lúc đó cũng có thể dễ dàng kiếm một mớ bào ngư.” “Ừm, xem thế nào, không biết có đủ thời gian không.” Nghĩ đến mấy trăm cái lồng, mặc dù bên trong toàn đồ ngon, thu lên có thể hốt được một mớ, nhưng mấy trăm cái, không biết làm một tháng có thu xong không.
Sau đó còn đến mùa mực, mùa sứa, rồi lại còn phải đi đánh nhím biển, hắn chắc chắn sẽ phải chạy tới chạy lui.
Không biết Lâm Tập Thượng có thể làm cho hắn hai bộ đồ lặn nữa không?
Mấy hôm trước vụ buôn lậu bị bắt, không biết có liên lụy gì đến hắn không, chắc đường dây cũng đứt hết rồi?
Cũng không thấy tăm hơi, không biết tình hình hắn thế nào, thần long thấy đầu không thấy đuôi lại khó liên lạc.
“Hai hôm nay ngươi có nghe thấy tin gì của Lâm Tập Thượng, hoặc là cậu họ Chu Nghiệp Trì của hắn không? Có nghe thấy phong phanh gì không?” “Không có, không nghe thấy lời đồn đại gì cả, sao thế?” “Không có gì, ta chỉ là nghĩ mấy hôm rồi, không biết bên hắn có kết quả gì không, hỏi thử xem ngươi có nghe ngóng được gì không. Dù sao ở xưởng nhà mình toàn các bà tám, không có gì giấu được bọn họ.” Nếu mà không có một chút lời bàn tán nào thì chứng tỏ là vẫn chưa bung bét, có khi cả người nhà của bọn buôn lậu đó cũng không biết đã bị bắt. Dù sao, bọn buôn lậu này cứ đi khỏi nhà là vài tháng không về cũng là chuyện thường.
“Không có gì nghe được cả, nếu có ta nhất định sẽ nói với ngươi, ngươi đang yên đang lành tự nhiên hỏi hắn làm gì, đằng nào cũng không liên quan gì đến ta, ngươi mà nghe ngóng nhiều không chừng người ta lại tưởng chúng ta có dính líu gì với hắn.” “Tò mò hỏi chút thôi, cùng thôn quan tâm nhau cũng bình thường mà.” “Mới có mấy ngày, trên thành phố chắc cũng chưa điều tra được đến thôn mình đâu. Chi bằng ngươi vào thành phố hỏi cha nuôi, có khi còn biết nhiều hơn đấy.” Có lý, hôm nay qua giao báo cáo, tiện thể hỏi một tiếng xem sao.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận