Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 786: Đi xe vất vả

Chương 786: Đi xe vất vảChương 786: Đi xe vất vả
"Giữa mùa đông, vốn cũng chỉ đi được vài chuyến, thuyền nhỏ cũng đánh bắt được không nhiều hàng, như chú Lâm có thuyền động lực lớn hơn một chút, ra gần biển mới có sản lượng, một lần đánh bắt mấy ngàn cân cá ếch. Nhưng cũng không gấp, ngày mai chúng ta bán hết mấy cái nhà mình đã, tất cả đều mang đến quân đội, có thể bán một lần thì đỡ phiền."
"Rồi bán xong, nếu họ còn cần nữa, chúng ta lại đi thu trong làng, chắc cũng thu không được nhiều, cũng không phải nhà nào cũng có phơi, phơi cũng phơi không nhiều, nhiều lắm chắc cũng chỉ hai ba ngàn cân."
Nhưng nếu thu về bán lại kiếm được một phần ba một cân, cũng kiếm được bốn năm trăm chứ?
Oa, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi, họ phơi bốn năm ngày, bán hết cũng chỉ bán được nhiều như thế, lợi nhuận thuần cũng chỉ kiếm 300 đồng, loại thu về bán lại không tốn sức này, còn kiếm được nhiều hơn.
Khó trách làm ăn trung gian kiếm được nhiều tiền thết
Mặt già của cha Diệp cười đến mức mắt cũng không thấy nữa: "Đợi trời đẹp, bảo dân làng phơi nhiều một chút, chúng ta cũng thu nhiều một chút, như vậy mới kiếm được nhiều hơn."
"Nói sau đi, trước hết ngày mai mang hàng qua đã, kế hoạch không bằng biến hóa, giờ nghĩ đẹp thế này, nếu đột nhiên có biến động, cũng vô dụng."
"Đúng, nhưng cũng gần xong một nửa rồi, có thể nghĩ trước một chút."
Thực ra Diệp Diệu Đông nghĩ còn nhiều hơn cha, chỉ là nói miệng thôi.
Hai cha con ngồi hàng cuối nói chuyện nhỏ giọng lì xì, trên xe toàn tiếng ồn ào, có người phát ra, cũng có gia cầm phát ra, hai người nói chuyện nhỏ, cũng không ai để ý họ.
Đợi đến giữa đường có người xách lồng gà lên xe, ngồi xuống bên cạnh họ, Diệp Diệu Đông mới nhắc cha đừng nói nữa. Xe này đều đi đến huyện của họ, nếu bị nghe thấy cũng không hay lắm, khó khăn lắm mới phát hiện một con đường kiếm tiền, không thể ồn ào ra ngoài được.
Từ thành phố đi xe đến huyện, dọc đường liên tục có người lên xe xuống xe, dừng đi dừng lại, cũng không thấy người trên xe giảm bớt, ngược lại đồ chất đống ở lối đi giữa ngày càng nhiều, đủ loại thúng tre đòn gánh, lồng, bao tải, gà vịt cá rau khắp nơi.
Ngay cả chỗ giãm chân cũng không còn, mà gần cửa xe, người đã chen chúc ở cửa lớn rồi.
Có lẽ vì một ngày chỉ có hai chuyến xe, thời điểm này, rất nhiều người bán xong đồ vội về, hoặc là đi thăm họ hàng xong vội đuổi chuyến xe cuối cùng về.
Diệp Diệu Đông nghĩ thầm, nếu có người không kịp mua đồ ăn, trên xe có thể mua đủ luôn, thịt rau phối hợp, dinh dưỡng cân bằng, thứ gì cũng không thiếu.
Xe lắc lư, khiến hai cha con đều hơi buồn ngủ, hôm nay hai người gần như thức trắng, đến giờ vẫn chưa nhắm mắt.
Cha Diệp chắc cũng mệt lắm, không nói chuyện nữa, ông gối đầu ra sau, chưa đầy mấy phút đã ngủ, còn ngáy o o.
Không lâu sau, những hành khách khác trên xe cũng lần lượt bắt đầu ngáy, 2-3 giờ chiều là lúc ngủ trưa, ai nấy trông đều có vẻ đã dậy từ sáng sớm để vào thành phố.
Diệp Diệu Đông cũng buồn ngủ díu mắt, nhưng mùi khí thải ô tô rất khó chịu, ngồi ở hàng ghế sau càng ngửi thấy nồng nặc, hơn nữa mặc dù là mùa đông, mặc quần áo dày nên không có mùi mồ hôi, nhưng trên xe còn có cả gia cầm!
Mùi phân gà vịt quen thuộc cứ bay khắp xe, cộng với khí thải ô tô, ngửi vào cũng khiến người ta chóng mặt.
Rõ ràng cơ thể rất mệt mỏi, tinh thần cũng rất mệt mỏi, chỉ cân nhắm mắt là có thể ngủ ngay, nhưng mùi khó chịu và tiếng ngáy khiến anh liên tục tỉnh giấc.
Anh khoanh tay trước ngực, cũng ngả đầu ra sau, duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cho đến khi cha anh ngủ dậy vỗ vỗ anh, anh mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Xe đã vắng hơn phân nửa, có phải sắp đến nơi rồi không?" Cha Diệp cũng vừa giật mình tỉnh dậy, thấy xe vắng hơn phân nửa mới vội vàng vỗ anh.
Nhưng ngay lập tức lại nghĩ họ sẽ đi đến bến cuối, không cần xuống xe giữa đường, nên cũng an tâm phần nào.
Diệp Diệu Đông đứng dậy nhìn về phía ghế phía trước, quả nhiên đã vắng hơn phân nửa, lối đi cũng đã thông thoáng hơn phân nửa, có thể để người đi qua được.
Anh lại ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, những cảnh vật lướt qua không quen thuộc với anh, đường quốc lộ bây giờ cũng tồi tàn lắm, nhà cửa, tình trạng đường xá và phong cảnh ven đường khác xa so với sau này, anh không thể nhận ra được.
"Cha hỏi con, con hỏi ai? Tổng cộng cũng chỉ vào thành phố vài lần, con cũng đâu có nhìn dọc đường đâu, chắc là sắp đến rồi chứ? Nên mới có nhiều người xuống xe, mới vắng đi một nửa."
"Mấy giờ rồi?"
Anh nhìn đồng hồ: "Gần 5 giờ rồi, chắc sắp tới."
Xe này chạy rồi dừng, dọc đường đều là người lên xe xuống xe, chậm hơn máy kéo nhiều, máy kéo từ làng của họ chạy vào thành phố chỉ mất khoảng 3 tiếng rưỡi.
"Đồng hồ điện tử của con đâu?"
"Tối qua khi tắm con tháo ra, để trên đầu giường quên đeo vào rồi."
"Không rơi là tốt rồi."
"Đeo trên tay sao mà rơi được?”
Trong lúc hai người nói chuyện, xe đi qua một ngôi làng, lại dừng lại, trên xe lại có 2 người ăn mặc sang trọng xuống xe, trông có vẻ là ra ngoài chơi, không giống họ mặc đồ xám xịt.
Diệp Diệu Đông tiện thể đứng dậy hỏi với tài xế, còn bao lâu nữa thì đến?
"Đã đến rồi, khú rẽ phía trước là huyện rồi, vào bến xe là tới."
"Được rồi, cảm ơn. Ồ... còn nữa, bác tài, bác có quen thợ lái máy kéo nào không? Chịu đi trấn Hải Thanh Sa vào giờ này không? Tôi có thể trả thêm tiền xe." Tay tài xế đang định sang số khựng lại một chút, nghi ngờ quay đầu đánh giá anh.
Nhìn cách ăn mặc cũng không giống người giàu có, nhưng nhìn mặt lại khá lừa dối, da mịn thịt mềm trông như được nuông chiều, khó trách không muốn đi bộ, đi bộ qua đó cũng chỉ mất vài tiếng thôi mà?
"Có, tôi phải hỏi xem, các cậu có nhiều đồ không? Nếu không thì ngồi xe đạp, kiếm được tiền xe khứ hồi, được không?" Tài xế vừa hỏi vừa khởi động xe.
"A, xe đạp á?"
"Ừ, không có máy kéo, xe đạp được không?"
"Vậy... vậy đợi đến nơi rồi hỏi lại xem, có máy kéo là tốt nhất, chúng tôi đang vội về."
Mệt chết người, cả ngày ăn không ngon, ngủ không yên, nếu bắt anh đi bộ thêm vài tiếng nữa để về nhà, chắc lấy mạng anh mất, ngày mai 6-7 giờ còn phải giao hàng đến thành phố.
Đã kiếm được tiền rồi, sao anh còn phải khổ sở vậy chứ.
"Ừm, đợi đến nơi rồi, tôi sẽ hỏi xem."
"Được rồi, cảm ơn bác."
Diệp Diệu Đông lại ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên như tài xế nói, rẽ một khúc là đến huyện rồi.
Hơn nữa, sau khi đến nơi, bác tài còn giúp tìm một người họ hàng lái máy kéo cho nhà máy, hét giá 10 đồng tiền xe mới chịu chở, nói tiền xăng đi về không ít, trời lại tối không an toàn, còn đang lấy máy kéo công sử dụng tư, tự mình phải chịu rủi ro.
Xạo, tài sản công dùng cho việc tư, không tốn vốn còn kiếm được nhiều hơn.
Anh cũng lười tranh cãi, đã rất mệt rồi, vừa đói vừa buồn ngủ vừa kiệt sức.
Anh ta trả giá xuống còn 8 đồng, dáng vẻ nếu không chịu thì thôi, cũng không muốn tốn nước bọt nữa.
Miệng anh đã nói đến khát nước, trực tiếp đồng ý luôn, đỡ phải qua lại kéo co mài mỏ, lãng phí thời gian.
Nhưng lại khiến cha Diệp đau lòng không thôi.
"Cái này cũng quá đắt rồi, bình thường đi xe buýt hình như chỉ 4-5 hào thôi mà? Hay là chúng ta đi xe đạp, chậm một chút thì kệ, xe đạp chắc chắn có thể rẻ hơn chút..."
"Thôi mà, trời cũng đã tối rồi, xe đạp đi đường núi, còn không bằng đi bộ. Hơn nữa, hai người chẳng phải phải hai chiếc xe đạp chở sao? Rẻ được bao nhiêu chứ?"
"Về sớm nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng sớm mai mới có thể dậy sớm, chứ đợi cha đi bộ về cũng chẳng cần ngủ nữa, nếu không may trễ giờ hẹn, cho người ta ấn tượng không tốt, tổn thất còn lớn hơn."
Vừa nói đến có thể gây ra tổn thất, cha Diệp lập tức im miệng, tám đồng so với đơn hàng lớn, cái nào nặng cái nào nhẹ, ông cũng không phải kẻ ngu.
"Được được, vậy thì nhanh chóng về nghỉ ngơi, tối nay cũng không cần đi liên đâu nhỉ? Trực tiếp giao hàng đến địa chỉ là được rồi?"
"ừ"
Thương lượng xong giá cả, tài xế lập tức đi lấy máy kéo.
Còn Diệp Diệu Đông vừa trèo lên máy kéo đã lập tức nằm thẳng cẳng, cho đến khi sự xóc nảy bên dưới khiến người không thoải mái, anh mới ngồi dậy.
"Con đường này thực sự quá tệ, không biết bao giờ mới sửa được."
"Đường đi thành phố còn chưa sửa, huống chỉ là đường đến vùng quê của chúng ta, con dựa vào nghỉ thêm chút nữa, đến nơi cha gọi con."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận