Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 591: Thắt ống dẫn trứng

Chương 591: Thắt ống dẫn trứngChương 591: Thắt ống dẫn trứng
Cả nhà ăn sáng đơn giản xong, mẹ Diệp cũng làm xong việc nhà cũng sang rồi.
Sáng nay Lâm Tú Thanh đi thắt ống dẫn trứng, bà cố ý sang trông cháu giúp họ.
Hồi đó nếu không có bí thư Trần giúp nói giúp, sinh con xong hôm sau Lâm Tú Thanh đã bị lôi đi thắt ống, bây giờ hết tháng vội đi, miễn cho người ta khó xử.
Lâm Tú Thanh vắt một bát sữa to để lại cho mẹ Diệp dự phòng, miễn khi cô đi con không có gì uống.
Thực ra, nếu đến trạm y tế huyện làm cũng không mất bao lâu, nhưng Diệp Diệu Đông lo điều kiện vệ sinh ở huyện không tốt, không có phòng mổ chuyên nghiệp để tiến hành phẫu thuật, đừng nói đến khử trùng.
Cũng lo kỹ thuật không đạt chuẩn, ảnh hưởng xấu đến cơ thể sau này, sẽ xuất hiện các vấn đề, kiên quyết bác bỏ ý kiến muốn đến huyện làm, cũng chỉ tốn thêm chút thời gian ngồi xe thôi.
Anh còn chu đáo mang thêm một cái chăn, dù sao mới hết tháng, đợi sau phẫu thuật sẽ bọc cho cô, lên xe cũng có thể bọc, còn có thể lót chỗ ngồi, mềm mại hơn chút.
Nhìn Lâm Tú Thanh làm xong phẫu thuật, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút sắc máu nào, anh đau lòng lắm.
"Không sao rồi, chúng ta về nhà thôi."
Cô không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Hôm nay đi vê họ may mắn, đều không phải đợi xe lâu, ở bệnh viện người làm thủ thuật thắt ống không nhiều người lắm, rất nhanh đã xong.
Đợi về đến nhà thì mới qua trưa, anh còn chu đáo bưng trà rót nước cho cô.
"Anh bảo mẹ luộc cho em hai quả trứng lót dạ trước, bảo mẹ ban ngày sang nấu cơm mấy hôm, em cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe."
"Chỉ là tiểu phẫu thôi mà, trong thôn nhiều phụ nữ đều làm rồi, anh đừng phóng đại vấn đề."
Thực ra trong lòng cô vui lắm, hài lòng cực kỳ.
"Không sao, dù sao mẹ anh cũng rảnh, cho bà ấy chút việc làm, miễn rảnh sinh bệnh."
Cô cười nói: "Nói bậy, nhà còn một đống việc đồng áng, bà ấy đâu rảnh chứ, thật sự có chút thời gian rảnh bà ấy cũng phải đan vài tấm lưới."
"Em không cần lo, nghỉ ngơi cho tốt, anh đi nói, dù sao cũng bị mắng, mắng anh là được rồi."
Quả nhiên, anh vừa ra ngoài nói với mẹ, bảo bà sang nấu cơm thêm mấy hôm, lập tức bị mắng.
"Chỉ là thắt ống thôi, có phải chuyện gì đâu, tháng cữ đã hết rồi, còn không nấu cơm được à? Con dâu nhà ai trong thôn, thắt ống xong còn đi bộ về lại ra đồng làm việc, chỉ mình mày nhiều chuyện..."
"Con dâu mình, mình thương, mẹ không nấu con nấu, vừa hay ở nhà nghỉ vài hôm..."
"Nghỉ cái gì, quen thói lười biếng, bao giờ mới sửa được tật xấu đây, hóa ra không phải con dâu muốn nghỉ, mà là mày muốn nghỉ hả. Anh cả anh hai đêm đã ra biển rồi, mày còn ở nhà lượn lờ..."
"Mọi người đều nghĩ kiếm thêm được chút nào hay chút đó, tao còn muốn đi cùng nữa, mày chẳng gấp gáp gì cả, còn nấu cơm... Đàn ông nhà nào ở nhà nấu cơm? Nói ra cho người ta cười chết..."
Diệp Diệu Đông không vui nói: "Cười gì chứ, đàn ông nấu cơm thì sao? Đàn ông không được nấu cơm à? Vậy đầu bếp không phải toàn đàn ông sao?"
"Việc đàng hoàng không làm, còn nghĩ ở nhà nấu cơm, mày định làm tao tức chết à.
"Vậy mẹ nói mẹ nấu hay không nấu đi?"
Lại còn lý lẽ đàng hoàng nữa cơ đấy? Mẹ Diệp cầm cái vá múc định vả vào mặt anh: "Nấu nấu nấu, kiếp trước nợ mày, chỉ mình mày bất hiếu nhất, anh cả anh hai ngoan ngoãn...'
"Ừ ngoan lắm, năm ngoái mỗi người bị lừa 1000 tệ. Ơ- Vậy con không bị lừa, chẳng phải tương đương kiếm được 1000 sao? Trời ơi, phát tài rồi? Vậy một hai tháng không ra biển cũng chẳng sao..."
Mẹ Diệp nghe lời này, suýt nữa nghẹn một hơi, cầm cái vá múc đánh tới, may mà anh mắt tinh tay nhanh né được.
"Đồ con bất hiếu, chỉ biết chọc tức mẹ, đánh chết mày cho rồi."
Diệp Diệu Đông cười hì hì nói: "Tức gì chứ, tính ra, mẹ cũng kiếm được 1000 rồi, lúc đó mẹ cũng rất động lòng mà."
Mẹ Diệp buồn bực cực kỳ: "Cút cút cút- Nhìn thấy là phiền mắt."
"Mẹ luộc trứng trước đi, xong rồi nấu đơn giản hai bát mì cho qua bữa là được, sắp 1 giờ rồi, ăn qua loa chút."
Diệp Diệu Đông dặn xong thì đi ra ngoài, mùa mực sắp kết thúc rồi, sau này không đánh được nhiều hàng, anh phải sắp xếp câu dây dài của mình rồi.
Anh phải đưa lưỡi câu đi nhờ người sắp xếp trước, còn phải tìm A Tài đặt mồi câu, công việc chuẩn bị nên chuẩn bị trước, chứ đến lúc đó lại loay hoay.
Nghỉ là không thể nghỉ được, bước chân kiếm tiền không thể dừng, không có bản lĩnh kiếm tiền lớn, tiền lẻ cũng có thể tích tiểu thành đại.
Chiều tối khi Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa về cũng đang than thở, hôm nay cả nhặt lẫn vớt, chỉ đánh được chưa tới 200 cân hàng, có lẽ ngày mai còn ít hơn.
May là họ còn quăng thêm hai lưới, cũng bán được 20 đồng, hai chị dâu rảnh rỗi cũng đào được khá nhiều loại sò ốc hến ngao vê.
Mẹ Diệp vừa giúp nhặt vừa nói: “Các con có nghe nói không? Dạo này vì đánh mực, nhiều người ở hải đảo cũng đào được khá nhiều loại sò ốc về, tối vừa ăn cơm xong, mẹ nghe nói mấy thôn xung quanh có mấy người, mấy hôm nay đều đào được ngọc trai từ trong vỏ sò, còn có người đào được từ trong hàu nữa." Dạo này cứ ở đây phụ giúp chăm tháng cữ, bà bị tụt hậu tin tức khá nhiều, chứ không bà đã biết sớm rồi.
Diệp Diệu Đông nhướn mày, chiều anh đến bến tàu mua mồi câu, cũng nghe nói có người đào được trai ngọc Mã thị.
Cũng khá bình thường, mỗi năm các làng chài xung quanh đều tình cờ có ngọc trai, chỉ là phẩm chất tốt xấu, và mức độ hiếm có khác nhau thôi, mấy thứ ngẫu nhiên này khó nói lắm.
Như ngọc trai hàu và ngọc Mỹ Nhạc rất hiếm, cái này không khác gì trúng số độc đắc, còn trai ngọc Mã thị thì phổ biến hơn một chút, nó cũng là một trong những loại trai mẹ sản xuất ngọc trai chính dưới biển, sản lượng lớn, chất lượng tốt.
Độ sâu sinh sống của trai ngọc Mã thị, thường là gần đường triều cường đến nơi sâu hơn 20 mét, thường sóng to gió lớn, nên đáy không đủ ổn định thì chúng sinh sống khá sâu; ngược lại, sóng nhỏ gió êm, nền đáy tương đối ổn định thì chúng sinh sống nông hơn.
Chắc mấy người này cũng đào ở khu vực triều hoặc đường triều cường, chứ họ làm gì có bản lĩnh lặn.
"May mắn ghê."
Thực ra Giang Dao cũng có thể sản xuất ngọc trai biển, nhưng tỷ lệ thấp hơn một chút, với lại số lượng này cũng nhiều quá, nếu đào từng cái, khối lượng công việc quá lớn, mà nhiều như vậy, ai biết đào có được không, chi bằng bán luôn cho đỡ việc.
Bào ngư cũng vậy, cũng có xác suất cho ra ngọc, nhưng tỷ lệ thấp, lỡ không có, thì lỗ to, không cần phải đánh cược vào tỷ lệ cực thấp đó, bán thẳng, giá còn hấp dẫn hơn.
"Đúng là mấy người đó may mắn thật."
"Mình bẻ mấy cái này ra xem..."
"Đừng mơ nữa, bẻ ra cũng chẳng có đâu, toàn là hến với ngao không à."
Mẹ Diệp trợn mắt nhìn Diệp Diệu Đông: "Lấy đi phơi khô cũng tốt." Diệp Diệu Đông nhún vai, thấy họ nhặt xong một giỏ sò ốc rồi, liền đi xách nước giúp rửa, rửa xong họ còn phải đem đi luộc, luộc chín rồi còn phải móc ra phơi, phơi xong thịt cũng chỉ được một tí.
Khá vất vả, phiền phức, nên người thích mấy loại sò này cũng không nhiều.
Cũng không thiếu miếng ăn, có thời gian này quăng vài lưới chẳng phải sướng hơn à? Cũng chỉ dạo này có mấy chị em phụ nữ thuận tiện đào chút thôi.
"Đông à, tối nay ra biển hả?" Diệp Diệu Bằng ngồi xổm một bên hỏi.
"Ừ, em gửi lưỡi câu đi nhờ người sắp xếp rồi, mùa mực sắp qua rồi, làm chút thứ khác bù đắp vào."
"Tụi anh cũng phải chuẩn bị thôi."
Cha Diệp xen vào: "Thả nhiều lưỡi câu vào, dạo này nhiều loại cá đến mùa sinh sản rồi, nghe nói lưới kéo vớt được nhiều cá con tôm nhỏ lắm, chẳng đáng bao nhiêu tiền, vẫn dùng câu dây dài chuyên bắt cá lớn tốt hơn."
Hai anh em đều gật đầu.
Đêm đó, lúc Diệp Diệu Đông dậy còn tiện thể thay tã có phân cho con.
Không còn cách nào khác, thực sự quá tiện thể, vừa hay dậy mặc quần áo thì nghe con khóc, vốn định bế lên dỗ một chút, lại ngửi thấy mùi hôi, mà còn dính lên ngón tay anh nữa, cảm giác dính nhớp đặc sệt đó, lập tức làm cả người anh không ổn.
Nếu không phải thấy con còn nhỏ quá, vừa bế lên lại không khóc nữa, anh đã muốn đánh vào mông con thật mạnh rồi.
Lâm Tú Thanh nghe tiếng con khóc cũng tỉnh: "Con đói rồi, muốn ăn à?"
"I rồi, dính tay anh rồi, anh đi lấy nước, em cứ nằm đi."
Đã sờ phải rồi, rửa mông cho con cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là tã lót anh không biết quấn thế nào, đưa cho cô quấn.
Diệp Diệu Đông cào nhẹ mũi Diệp Tiểu Khê: "Bố chỉ thay tã có phân cho mình con thôi đấy." Khóe miệng Lâm Tú Thanh cứ nhếch lên: "Anh mau ra biển đi, em làm là được rồi." "Ừ"
"Chiêu qua em may cho anh cái mũ rồi, anh nhớ mang theo, ở trên máy may ấy." "Được."
Thấy cũng không còn sớm nữa, Diệp Diệu Đông cũng vội vàng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận