Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 210: Ở riêng(1)

Chương 210: Ở riêng(1)Chương 210: Ở riêng(1)
Làm việc mấy ngày, Diệp Diệu Đông đã mệt mỏi yếu ớt, mỗi ngày về đến nhà đều nằm xuống nghỉ ngơi, không đi đâu cả.
A Quang vui vẻ đi tới, nói với anh rằng anh ta đã đổi tên thành Bùi Thuận, hôm nay hộ khẩu cũng đã thay đổi.
Diệp Diệu Đông khi nghe điều này cũng không hề ngạc nhiên, kiếp trước gần 50 tuổi thì anh ta mới đổi tên này.
Anh khoác vai A Quang đang định bước vào nhà, đi về phía cái cây trước cửa: "Hay đó, thầy bói có thể đoán được, thuận buồm xuôi gió là tốt. Người làm biển như chúng ta phải thuận buồm xuôi gió."
"Ừ, cha tôi cũng mua chiếc thuyền kia từ nhà thím Mã hàng xóm. Ông ấy không định chạy thuyền lớn nữa."
"A? Họ là gia đình Lâm Vĩn Thọ vừa rơi xuống biển à? Nhanh như vậy sao? Họ vừa mới tang lễ xong phải không?"
A Quang khẳng định: "Đúng, là nhà ông ấy. Cha tôi thấy tôi có một chiếc thuyền, ông ấy cũng có ý kiến. Hôm đó ông ấy đã nhắc với cậu không phải sao? Sau khi cậu đi, chúng tôi đã tính toán mua một chiếc tàu đánh cá."
"Đúng lúc nhà thím Mã cách chúng tôi không xa. Hai ba ngày nay, họ hàng đến tận nhà muốn mua thuyền. Bà ấy bức xúc lắm nhưng cũng không thể làm gì được. Cha tôi đến nhà đưa cho bà ấy một ít hải sản, trò chuyện tán gẫu, có lẽ giá cha tôi đưa ra hơi cao, bà ấy suy nghĩ hai ngày rồi bán cho cha tôi."
Diệp Diệu Đông vỗ đùi nói: "Hời cho cậu rồi, bố mày thèm mà chẳng có tiền mua đấy. Các cậu mua bao nhiêu tiền thế? Chiếc thuyền đó dài 17-18 mét đúng không?"
"Thêm một ít lưới và máy móc trên tàu, tổng chi phí hơn 2. 300, không rẻ và cũng không đắt lắm, rẻ hơn một chiếc tàu mới, họ mới mua mấy năm trước, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện như thế này, thật đáng tiếc."
"Cuộc sống ở biển là vậy. Ai biết được khi nào nguy hiểm sẽ ập đến. Vậy khi mua tàu lưới kéo, cậu có định thả lưới bên vùng biển của chúng tôi không?"
"Cha tôi muốn đi thuyền đến nhà họ Thẩm bắt tôm, nhưng tôi không muốn đi nên định thả lưới bên mình trước. Khát quá đi, tôi vào trong lấy chén nước..."
Diệp Diệu Đông tóm lấy anh ta, nói: "Để mấy đứa nhỏ đi là được rồi!"
"A Hải, rót cốc nước ra đây."
Sau khi hét lên, Diệp Diệu Đông tiếp tục: "Rời quê hương thực sự không dễ dàng. Các cậu vừa tiêu rất nhiều tiền, trước tiên cứ kiếm lại tiền bằng cách đánh cá ở vùng biển gần bờ đi."
A Quang vươn cổ, trong lòng có chút chán nản, nhưng vẫn nói với vẻ mặt bình thường: "Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng ở đây nhiêu năm, quen biết nhau, bên ngoài có thế nào cũng khó nói lắm, cho nên vẫn ổn thỏa chút thì tốt hơn."
Diệp Diệu Đông võ vai anh ta và nói: "Làm việc chăm chỉ đi! Cậu nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền!"
"Tôi muốn cho cậu một lời khuyên hữu ích nhé. Đứng đây cả buổi trời mà cậu không cho tôi vào ngồi một lát, cũng không cho tôi uống chút nước nào à?"
Lúc A Quang đang nói chuyện cũng muốn vào nhà mấy lần, nhưng lại bị anh chặn cửa hoặc khoác vai đi đến gốc cây lớn.
Mẹ kiếp, muốn vào nhà uống nước cũng bị chặn lại, giống như đang đề phòng kẻ trộm vậy!
"Trong phòng rất ngột ngạt, nóng như vậy sao lại vào trong làm gì?" Nói xong, anh hét vào phòng: "A Hải, mang ra một cốc nước, có nghe thấy không hả?"
"Anh kêu cái gì? Không tự vào rót nước được à? A Hải đang đi toilet." Diệp Tuệ Mỹ vừa mới tắm xong, xõa tóc ướt đi ra ngoài.
Ánh mắt A Quang sáng lên, không khỏi muốn bước tới, nhưng Diệp Diệu Đông đã chặn anh ta lại: "Nói xong chưa? Xong rồi thì về đi."
A Quang trừng mắt, anh ta còn chưa nói xong mà.
"Ý cậu là gì? Tôi đến để nói chuyện với cậu, nhưng chưa kịp nói xong đã đuổi tôi đi, lại không cho tôi uống một ngụm nước." "Nuốt nước bọt đỡ đi, cút cútI" Mẹ nó chứt
Bạn cần đăng nhập để bình luận