Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 175: Mua bán vui vẻ(1)

Chương 175: Mua bán vui vẻ(1)Chương 175: Mua bán vui vẻ(1)
Dưới ánh nắng chói chang, mang theo thùng ốc móng rồng, Diệp Diệu Đông bước đi không vui.
Ngồi xe từ thôn xóm bọn họ lên trấn trên khoảng mười phút nhưng nếu đi bộ thì mất đến một giờ. Vào thời tiết nóng bức thế này, anh chỉ mới đi đến bên đường đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Nhưng anh không đợi được xe chạy qua nên chỉ có thể vừa đi vừa quan sát, cũng may lúc ra ngoài anh đã hái một lá khoai môn đậy nắp thùng, nếu không thì ốc móng rồng sẽ bị phơi hỏng.
Trong lúc đi tới, thế mà đi thẳng đến thị trấn mà không nhìn thấy chiếc xe nào.
Chân anh sắp gãy luôn rồi.
Anh dứt khoát ngồi xuống dưới bóng cây bên đường, trước tiên nghỉ ngơi một lát. Nhưng không ngờ phía sau lại có một chiếc máy kéo lộc cộc chạy đến.
"Má, sớm không đến muộn không đến, chờ ông đây đến nơi rồi máy kéo mới chạy đến."
Ông trời cũng muốn anh đi bộ đúng không?
Giận gần chết.
Uống hai ngụm nước, chỉ mới ngồi hai phút thì anh đã phủi mông đứng dậy. Anh đi thẳng đến khách sạn Hồng Thăng, lúc này chỉ mới khoảng tám giờ rưỡi, không biết là đến giờ đi làm chưa.
Bốn mươi năm sau, khách sạn Hồng Thăng vẫn ở vị trí cũ nhưng đã được cải tạo để phù hợp hơn với thẩm mỹ của con người hiện đại, cũng càng thêm lộng lẫy hơn.
Lúc này đối với anh thì khách sạn Hồng Thăng có hơi cổ kính, nhưng mà nó đã là tốt nhất ở các huyện thành xung quanh. Huyện thành cũng có vài quán rượu đều không lớn như Hồng Thăng, hơn nữa khách sạn Hồng Thăng có rất nhiều trò vui, dù sao thị trấn này của bọn họ cũng là thành trấn cửa khẩu, rất nhiều thương nhân lui tới. Diệp Diệu Đông ăn mặc bụi bặm, đi giày giải phóng nhưng vẫn không cảm thấy tự ti. Anh nghênh ngang định đi vào hỏi thử nhưng ai ngờ vừa đẩy cửa bước vào thì đã bị bảo vệ bên trong chặn lại.
Sau khi anh nói rõ lý do, bảo vệ kêu anh đợi ngoài cửa trước, anh ta đi gọi người phụ trách.
Lại không ngờ có một người đàn ông vẻ ngoài đạo mạo mặc vest nhìn thoáng qua thùng ốc của anh, sau đó nghi ngờ hỏi ốc chân rùa sao? Rồi xoay người rời đi.
"Ôi chờ đã, đây không phải ốc chân rùa, là ốc móng rồng!"
"Ốc móng rồng hay ốc móng vịt gì chứ? Đừng gây chuyện!"
Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng thở dài. Được rồi, đi chuyến này uổng phí rồi. Nếu bị xem là ốc chân rùa thì còn không bằng xách về tự mình ăn, anh cũng muốn nếm thử thế nào được gọi là 'hải sản đến từ địa ngục, hoặc 'giăm bông trong đại dương.
Ngay khi anh chuẩn bị xách theo thùng nước rời đi, lại không ngờ cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra.
"Chờ đã đồng chí, anh bán ốc móng rồng sao?"
Diệp Diệu Đông quay đầu nhìn lại, hai mắt sáng ngời. Người này chẳng phải là cậu chủ của Hồng Thăng Hồng Văn Nhạc hay sao? Nhìn thấy hai người nước ngoài vội vàng đi theo phía sau anh ta, trong lòng anh lại vui vẻ, người biết hàng đến rồi!
"Đúng vậy, hôm qua tôi liều mạng đào được một thùng ốc móng rồi. Kết quả là khách sạn mọi người lớn như vậy mà không ai biết hàng."
Hai người nước sau phía sau cũng tiến tới nhìn đồ vật trong thùng của anh, hưng phấn bla blo gì đó mà anh nghe không hiểu.
Anh nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, chỉ có thể biết được bọn họ rất vui từ trên biểu cảm của bọn họ. Hồng Văn Nhạc cũng nở nụ cười giao tiếp với hai người kia, người đàn ông ra vẻ đạo mạo không biết hàng vừa rồi cũng cúi đầu khom lưng đứng phía sau. Anh kiên nhẫn chờ bọn họ, trong lòng lại lẩm bẩm: Mẹ mấy người, không thể nói tiếng Trung trước mặt tôi được à? Không nên bàn giá cả trước sao? Trời rất nóng đấy được không?
Anh lau mồ hôi trên trán, đi đến mái hiên tránh nắng.
"Chờ đã, anh đừng đi, tôi muốn thứ này."
"Bao nhiêu tiền? Nếu giá quá thấp thì tôi không bán đâu."
"Không phải là chuyện có tiên hay không, chỉ là không ngờ ở nơi nhỏ bé như của chúng ta lại có người biết đến ốc móng rồng, anh biết rất nhiều đấy."
"Tạm được, vậy anh muốn trả giá bao nhiêu?" Diệp Diệu Đông bình tĩnh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận